Hoàng đế đi được vài bước, quay đầu thấy Phù Chỉ đi theo, có chút buồn cười: “Sao nàng lại đi theo trẫm?”
Phù Chỉ nói: “Hoàng thượng nếu đã ban cho tần thiếp chức thường tại, tần thiếp tất nhiên phải luôn ở bên cạnh Hoàng thượng làm bạn mới đúng”.
Hoàng đế buồn cười, lấy tay đụng nhẹ vào trán Phù Chỉ: “Không sai, không sai”.

Ngay cả Hương Kiến cũng nhịn không được mà nở một nụ cười, Hoàng đế khó thấy Hương Kiến cao hứng, càng thêm thoải mái.
Đợi đến khi Phù Chỉ được tấn phong từ Đôn thường tại lên thành Đôn quý nhân là lúc trời rét lạnh.

Hải Lan ở trong thâm cung, ngoại trừ việc yến ẩm quan trọng thì nàng mới ra ngoài.

Một ngày kia tuyết lớn rơi xuống, Hương Kiến đưa những vật dùng hằng ngày đến, cũng không vội vã trở về.

Diên Hi cung vốn hẻo lánh, ngoại trừ Hương Kiến đến thì chẳng còn ai đến.

Trong lúc rãnh rỗi, Hải Lan cẩn thận lau chùi những vật mà Như Ý khi còn sống hay dùng, Hương Kiến ở tại Diên Hi cung nửa ngày, nhân tiện nói: “Đôn quý nhân rất được Hoàng thượng yêu thích.

Du phi tính toán quả nhiên không sai”.
Hải Lan cười nói: “Có nàng ta bên cạnh, ta mới biết được Hoàng thượng có buông hay không được tỷ tỷ.

Người khó chịu nhất lúc này là Ngụy Yến Uyển”.
Hương Kiến không cần nghĩ ngợi: “Có Đôn quý nhân, ngay cả đến Bảo Nguyệt lâu Hoàng thượng cũng ít đên, ta cũng thấy thanh tĩnh”.
Hải Lan vuốt cằm nói: “Dung mạo lại giống như tỷ tỷ, tính tình lại giống như tính tình tỷ tỷ lúc còn trẻ, không sợ trời không sợ đất.

Hơn nữa vừa được sủng ái, liền được đưa vào Thừa Càn cung, có thể thấy được tiền đồ vô lượng”.
“Ta không biết tuổi trẻ Dực Khôn cung nương nương trông như thế nào, ta chỉ biết về sau, Hoàng thượng thật sự đã không còn thích”.
“Vô luận tỷ tỷ đã làm sai điều gì nhưng tỷ tỷ lúc còn trẻ là hình ảnh mà Hoàng thượng lưu luyến yêu thích nhiều nhất”.

Nàng nhìn Hương Kiến: “Muội biết không? Hiền lương thục đức, theo khuôn phép tất nhiên rất thích hợp cuộc sống cung đình này, nhưng Hoàng thượng thích nhất là thoát được quy tắc mà tự do tự tại như ngoài cung.

Muội được sủng ái cũng là nhờ như vậy, tỷ tỷ cũng vậy mới khiến cho Hoàng thượng nhớ mãi không quên”.
Hương Kiến trầm mặc một lát, nhìn động tác Hải Lan: “Du phi đem di vật Dực Khôn cung nương nương đến Diên Hi cung sao? Dực Khôn cung nương nương có còn đâu nữa”.
Hải Lan nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta nghĩ Dực Khôn cung sớm sẽ có người mới đến ở mà thôi, tỷ tỷ đã từng có lúc ở chung với ta tại Diên Hi cung này, ta muốn duy trì bộ dáng của tỷ tỷ lúc đó.

Thật giống như tỷ tỷ còn sống vậy”.
Đáy lòng khổ sở mãnh liệt, hốc mắt Hương Kiến ướt đẫm: “Nhưng nàng ấy thật sự đã chết rồi”.
Hải Lan mỉm cười, điềm tĩnh như hoa mai trắng lẳng lặng nở rộ: “Không, tỷ tỷ đi đến Ngự Hoa viên ngắm hoa rồi.

Tỷ tỷ sẽ sớm trở về thôi”.
Cổ họng Hương Kiến nghẹn ngào, muốn nói điều gì đó nhưng không nên lời.

Thật lâu sau mới khẽ gật đầu.

Hải Lan nhìn nàng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, liền hỏi: “Canh giờ này phải đi thỉnh an Hoàng quý phi, muội không đi sao?”
Hương Kiến kiêu căng nói: “Ta tất nhiên sẽ không đi.

Bất quá Đôn quý nhân cũng sẽ không đi thôi”.
Hợp cung tần phi thỉnh an là thể hiện sự tôn kính trong cung.

Sau khi Như Ý chết đi, hưởng thụ tôn vinh này tất nhiên chỉ có Hoàng quý phi Yến Uyển.

Vậy mà giờ phút này, lòng của nàng không chút yên tĩnh.

Chúng tần phi hành lễ xong thì im lặng không nói gì, làm cho không khí không có thú vị mà lâu nay vẫn có hai chỗ ngồi trống đó là của Đôn quý nhân Uông Phù Chỉ và Dung phi Hương Kiến.
Tấn tần là thân tín của Yến Uyển, bất mãn nói: “Đến canh giờ này rồi mà Đôn quý nhân còn chưa đến.

Chúng ta hợp cung thỉnh an Hoàng quý phi, Dung phi thì được Hoàng thượng chấp thuận không cần thi lễ nhưng Đôn quý nhân cũng nhận được ý chỉ đó sao?”
Dĩnh phi cười nói: “Đôn quý nhân mới đầu vẫn đến, nay thì không đến.

Tính tình này nhất định là do Hoàng thượng dung túng mà thôi”.
Ngoài miệng Dĩnh phi làm như trách cứ Đôn quý nhân thị sủng sinh kiêu nhưng ý đằng sau thế nào, Yến Uyển sao lại không biết chứ, đơn giản là giễu cợt Yến Uyển không dám động đến hoàng ân thâm hậu của Đôn quý nhân.

Qủa nhiên Dĩnh phi nói xong, Hi quý nhân cũng nói theo: “Đôn quý nhân trước giờ được Hoàng thượng sủng ái, cho dù không đến Hoàng quý phi cũng sẽ không nói gì đâu”.
Yến Uyển chỉ đành phải nén giận, miễn cho các nàng nói ra những lời càng khó nghe: “Đôn quý nhân được sủng ái chưa lâu, khó tránh khỏi không hiểu quy tắc, về sau sẽ chậm rãi dạy bảo”.
Cung quý nhân liền cười: “Vậy cũng muốn Hoàng quý phi giáo huấn Đôn quý nhi mới tốt ạ.

Chỉ sợ nàng ta không chịu nghe lời khuyên bảo đâu”.
Yến Uyển không muốn nói đến đề tài này, liền chuyển sang việc khác: “Trước mắt cũng sắp tới ngày mồng 8 tháng Chạp, có ngày lễ chương khánh, không biết chư vị tỷ muội cảm thấy nên làm thế nào mới tốt? Bổn cung tuy rằng vâng mệnh quản lý việc lục cung nhưng cũng muốn nghe ý tứ của bọn tỷ muội”.
Mọi người mặc nhiên không lên tiếng, đều nhìn đi nơi khác, hoặc là chơi đùa với chiếc khăn tay.

Nhóm tần phi Mông Cổ đều nhất trí nhìn đến Dĩnh phi, xem như Dĩnh phi làm chủ, sai đâu đánh đó.

Vì không có ai trả lời, Yến Uyển đành phải nói: “Nếu chư vị tỷ muội đều không có ý tưởng thì bổn cung nghĩ đến…”
Lời còn chưa dứt thì nghe thấy thanh âm của Hương Kiến tiến vào: “Ta nghĩ đến lúc Dực Khôn cung nương nương còn chưởng quản việc hậu cung đều lấy việc tổ chức thay nhau tuần hoàn, cần gì phải có chủ ý chứ?”
Yến Uyển bị cắt đứt câu chuyện, trong lòng rất là không vui nhưng đây là Hương Kiến cho nên mới nhẫn nại.

Nàng đành cúi đầu uống một ngụm trà, bất động thanh sắc che đi khóe môi oán giận.

Xuân Thiền thay nàng nói: “Dung phi nương nương thật sự hiếm khi đến đây”.
Hương Kiến cười lạnh: “Chủ tử ngươi không thích ta đến nhưng lại đi tố cáo với Hoàng thượng”.

Khóe môi Hương kiến giương lên, ý cười tỏa nắng nhưng rõ ràng xuất hiện một tia khinh miệt.
Yến Uyển nhẫn nại mỉm cười: “Muốn Dung phi đến còn không được nữa mà.

Dung phi mới vừa nói cựu lệ của Dực Khôn cung ngày xưa, chỉ sợ Hoàng thượng không vui mà thôi”.
Hương Kiến chẳng hề để ý, liền ngồi xuống: “Nếu trong lòng Hoàng quý phi đã có chủ ý thì cứ âm thầm thi triển đi.

Nếu Hoàng Qúy phi nắm chắc như vậy thì chỉ sợ ý tứ của Qúy phi, Hoàng thượng có thích không?”
Khánh phi tính tình cẩn thận, nhân tiện nói: “Bảo thủ cũng không phải không tốt, ít nhất năm đó Dực Khôn cung nương nương chủ trì chương khánh, Hoàng thượng và Thái hậu đều rất vừa lòng”.
Uyển tần liền gật đầu: “Khánh phi nói phải”.
Dĩnh phi không chịu có một khắc yên tĩnh: “Chuyện đại sự mà Hoàng quý phi sửa cũ thành mới, nếu Thái hậu không vui, Hoàng thượng không vui thì lúc đó sẽ nói như thế nào?”
Yến Uyển hít sâu một hơi, nở một nụ cười chống đỡ: “Ngày tết tháng Giêng cũng sắp đến, bổn cung thứ gì cũng đều muốn tăng thêm gấp đôi…”
Yến Uyển chưa nói xong thì Hương Kiến chen ngang vào: “Dực Khôn cung nương nương lúc trước làm thế nào thì tốt nhất Hoàng quý phi cũng nên làm như thế đi”.
Giọng nói kia không hề có ý tôn trọng, Tấn tần thật sự nóng giận: “Sao Hoàng quý phi nương nương không thể có chủ ý chính mình được chứ? Ô Lạp Na Lạp thị sớm yếm khí vì Hoàng thượng, vì sao phải giữ lại quy cũ của nàng ta chứ?”
Dĩnh phi không vui Yến Uyển, càng chướng mắt Tấn tần, châm chọc nói: “Tấn tần, ngươi đã quên rồi sao? Quy củ của Dực Khôn cung nương nương là do lưu lại quy củ của Hiếu Hiền hoàng hậu.

Hiếu Hiền hoàng hậu xuất thân Phú Sát thị, nay ngươi muốn sửa, chẳng phải là bác bỏ hết thể diện của các bộ tộc sao?”
Đến lúc này Khánh phi lại lo lắng: “Đúng vậy, Hoàng thượng rất tôn trọng Hiếu Hiền hoàng hậu, quy củ này không thể sửa được.

Vẫn nên là khi đó Dực Khôn cung nương nương làm sao thì bây giờ ta cũng nên làm vậy”.
Khánh phi tuy rằng vô sủng vô tử nhưng là được Thái hậu một tay đề bạt, Hoàng đế đối với nàng cũng thập phần khách khí.

Nàng nói như vậy, mọi người đều không có ai dị nghị.
Dĩnh phi thấy mọi người trầm mặc không nói, cười dài nói: “Nếu lúc này đây Hoàng quý phi nhận được sự ủng hộ của Thái hậu, thuận theo tâm ý Thái hậu thì sửa đổi cũng được.

Nhưng nếu đã khiến Thái hậu mất vui rồi thì làm vậy cũng không tốt”.
Ai chẳng biết từ khi Thất công chúa được đưa về bên cạnh Dĩnh phi, Yến Uyển hoàn toàn khiến Thái hậu mất vui.

Mỗi lần đến Từ Ninh cung thỉnh an yết kiến, nàng rất ít khi gặp được Thái hậu.

Mỗi khi trở về, Thái hậu cũng luôn lấy lý do không thấy nàng ta hoặc là cùng đám mệnh phụ phúc tấn nói chuyện phiếm, cho nàng ngoài chờ bên ngoài đến một hai canh giờ.

Nghĩ đến điều đó, đám tần phi Mông Cổ đều cúi đầu cười thầm.
Yến Uyển chứa đầy khí khổ, chỉ phải nói: “Nếu mọi người đều nói như vậy thì cứ dùng quy củ mà làm đi”.

Lúc về có một trận gió lớn, đám tần phi đắc ý, sợ trêu chọc thị phi cho nên cũng không dám ở lâu, cũng liền lui bước đi về.
Yến Uyển đợi mọi người quay về hết mới nói: “Ngươi nhìn những người này kìa, chưa bao giờ thật tình thuận theo bổn cung, thật khiến bổn cung cảm thấy ngột ngạt!”
Xuân Thiền khuyên giải an ủi nói: “Nương nương đừng nóng vội, dù cho các nàng ta có như thế nào thì nương nương cũng là người đứng đầu lục cung, địa vị Hoàng quý phi tôn quý”.
Yến Uyển vỗ về trước ngực, đem một đoạn đau đớn mà nhẫn nhịn nãy giờ, liền nói ra một hơi: “Bởi vì bổn cung chính là Hoàng quý phi cho nên trong mắt đám tần phi, Dĩnh phi, Dung phi đều không có bổn cung, một Đôn quý nhân nhỏ nhoi mà cũng dám coi rẻ bổn cung.

Nếu bổn cung là Hoàng hậu thì…”
Ý niệm này chợt lóe lên thì nàng nghĩ lại cũng không nắm chắc được, chỉ là thuận miệng mà nói thôi.

Xuân Thiền thấy nàng cao hứng, liền nói đến việc đi thăm vài đứa nhỏ, Yến Uyển mới thoáng bình thản, đứng dậy thay y phục, liền đi đến thăm các a ca công chúa.

Nửa năm không gặp, ánh mắt của Vĩnh Diễm thật đã có chút câu nệ.

Yến Uyển oán trách đám nhũ mẫu dạy dỗ không tốt, làm cho mẫu tử dần mất đi thân thiết.

Vì Thập tứ a ca, Thập lục a ca chết sớm cho nên Yến Uyển xem Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm còn hơn trân quý.

Thập thất a ca tuy tốt nhưng vẫn còn nằm trong nôi, mà trời sinh tính tình Vĩnh Diễm nhu thuận biết điều, rất được Hoàng đế yêu thích, càng làm cho Yến Uyển thấy được tương lai sang lạn như mong đợi.
Yến Uyển ôm chặt đứa con, Vĩnh Diễm có chút ngượng ngùng: “Ngạch nương, nhi thần đều đọc qua sách vở có nói thân thiết như vậy không được, sư phó cũng dạy bảo nhi vậy”.
Yến Uyển cười xòa, hôn lên cái trán trơn bóng của con: “Nói bậy! Ta là ngạch nương của con, là máu mủ ruột thịt của ngạch nương cơ mà”
“Nhưng Hoàng a mã nói, nhi thần phải nghe lời sư phó”.
Phàm là đứa nhỏ còn nhỏ, rất dễ nghe theo lời dạy bảo của người thân cận.

Yến Uyển lợi dụng lúc cung nhân nhũ mẫu đứng xa, dặn dò kỹ lưỡng: “Con ở Thượng thư phòng thì có thể nghe theo lời sư phí nhưng trong lòng con phải hiểu được, con cái gì cũng phải nghe theo ngạch nương”.

Thần sắc Yến Uyển trịnh trọng, cầm chặt hai tay con mà nói: “Vĩnh Diễm, ngạch nương không ở bên cạnh con và Vĩnh Lân nhưng con phải nhớ, chúng ta là mẫu tử, máu mủ tình thâm, tâm ý các con chỉ được hướng về ngạch nương.


Tương lai vô luận thế nào, con cũng phải đều hướng về ngạch nương.

Biết chưa?”
Vĩnh Diễm ngoan ngoãn gật đầu.

Yến Uyển thấy vậy mới yên tâm, ôm đứa con vào trong lòng, hồn nhiên không phát hiện ở ngoài cửa sổ có một người đang lặng lẽ theo dõi.

Hoàng đế nghe xong lời bẩm bảo, sắc mặt bình tĩnh, khóe mắt trầm tĩnh như nước, không có thái độ hỉ giận.

Hắn chỉ chuyên chú phác thảo một sơ đồ thi công, đã nửa ngày vẽ vời, lại thận trọng chấp bút.

Lý Ngọc hầu hạ Hoàng đế vẽ lâu như vậy, biết rõ càng như thế, Hoàng đế càng thật sự nổi giận.

Thiên gia kiêng kị nhất việc mẫu tử quá thân cận, chuyện ngoại thích chuyên quyền.

Hoàng quý phi dạy dỗ Hoàng tử như vậy, thật sự là chuyện tối kỵ.
Tiểu thái giám hồi bẩm xong, lại khoanh tay lui xuống.

Hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên, phân phó Lý Ngọc: “Đi nói với Hoàng quý phi rằng nàng ta hãy tập trung vào xử lý chuyện hậu cung, còn chuyện gặp người thân thì về sau cứ nửa năm gặp một lần đi”.
Lý Ngọc tuân chỉ, Hoàng đế lại phân phó: “Trẫm ở Dưỡng Tâm điện đã thiết kế một tòa mai ổ, bên trong vật dụng nhất định đều có hoa mai, ngươi đem sơ đồ phác thảo này đến Nội Vụ phủ, nhìn xem cần thay đổi gì không”.
Mấy ngày nay tâm tư Hoàng đế đều tập trung vào việc xây dựng mai ổ, Lý Ngọc không dám chậm trễ, tiếp nhận sợ đồ phác thảo đi ngay.

Trong điện yên tĩnh đến cực điểm, hai mắt Hoàng đế mệt mỏi, ngồi trên gối mềm làm bằng cẩm tú, nghe ngoài cửa sổ tiếng gió tuôn rơi như khóc than.

Một cái thâm cung to lớn như vậy nhưng lại không có ai cùng hắn giải vây chuyện trong lòng.

Tịch mịch như vậy đến một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy Tiến Bảo bên ngoài gõ cửa.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới nửa canh giờ trước, hắn đã phái Tiến Bảo đi Thừa Càn cung đón Đôn quý nhân đến đây; cái nữ tử không biết trời cao đất rộng kia nếu so với Như Ý tuệ tâm linh lung ngày xưa thì còn kém xa.

Hoàng đế tuy nghĩ vậy nhưng vẫn bằng lòng gặp nàng, chẳng sợ nàng hồn nhiên không biết vì sao mình được sủng ái như vậy.

Nhưng
không biết thì mới khiến hắn cảm thấy an toàn.
Yến Uyển vừa mới xuống kiệu liền gặp Lý Ngọc cung kính đứng chờ.

Hắn nói hai ba câu đem ý chỉ của Hoàng đế mà nói rõ rang, hồn nhiên không để ý đến địa vị Hoàng quý phi tôn quý kia.

Nàng căn bản không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến cho mẫu tử chia lìa như vậy.

Lý Ngọc ho vài tiếng, Yến Uyển mới hồi phục tinh thần, Lý Ngọc khom người lui ra: “Nô tài phải đến Nội Vụ phủ bàn chuyện kiến tạo mai ổ đây, nô tài cáo lui trước”.
Yến Uyển thì thào nói: “Mai ổ? Mai ổ là cái gì?”
Lý Ngọc lại cười nói: “Không có gì, chỉ là Hoàng thượng thích hoa mai cho nên tính xây dựng một chỗ ở Dưỡng Tâm điện, dùng vật dụng có hình hoa mai mà thôi”.
Dứt lời, hắn vội vàng cáo lui, Yến Uyển ngơ ngác nhìn sắc trời ngày đông xám trắng, tiếng gió thê lãnh, gió càng thổi càng lớn, thổi trúng nàng cơ hồ nàng muốn ngã xuống.

Yến Uyển giống như khóc mà cũng giống như cười, thập phần hoảng sợ: “Hoàng thượng quả nhiên còn nhớ tới nàng ta, một cái Đôn quý nhân còn chưa đủ, Hoàng thượng lại còn muốn xây thêm một cái mai ổ!”
Đám cung nhân khuyên giải an ủi, Yến Uyển cũng nhận thức mình đã chết: “Hoàng thượng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi đến nhưng trong lòng hắn rõ ràng không bỏ xuống được.

Ô Lạp Na Lạp thị, nàng ta thật ác độc, nàng ta liều mạng chết đi, chính là làm cho Hoàng thượng quên không được, buông bỏ nàng ta không được.

Còn làm cho tất cả mọi người tưởng ta đã giết chết nàng ta.

Nàng ta… Nàng ta tính kế với ta!”
Xuân Thiền biết rõ lời nói Yến Uyển là thật nhưng mà người chết không thể sống lại, người sống lại không thể cùng tranh chấp với người chết.

Tất cả khổ sở trong lòng, chỉ đành phải khuyên Yến Uyển hồi cung.

Nhưng mà Yến Uyển thương tâm nhất là không thể cùng con cái thân cận, bi thương này không phải nhỏ, trong lúc nhất thời không ai khuyên năn, nàng liền hướng về Dưỡng Tâm điện mà đến.

Dưỡng Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng con mắt tinh xán của mỹ nhân.

Phù Chỉ rúc vào bên người Hoàng đế, mềm giọng nói: “Hoàng thượng không phải vừa mới vẽ một bức mai ổ đưa đến Nội Vụ phủ sao? Sao lại còn vẽ nữa?”
Hoàng đế chỉ là không hài lòng nên tiếp tục chuyên chú vẽ như thế.

Phù Chỉ cảm thấy không thú vị.

Vẫn là tận lực tìm chuyện mà nói: “Hoàng thượng thật thích hoa mai sao? Cho nên muốn xây mai ổ sao? Thần thiếp từng ở Ngự Hoa viên gieo trồng hoa mai, nếu ngày sau mai ổ có hoa mai, thần thiếp tự tay chăm sóc được không?”
Hoàng đế vuốt cằm nói: “Nếu nàng nguyện ý thì tất nhiên trẫm bằng lòng”.
Hoàng đế cười cười, nhìn nàng: “Chờ sửa xong cái này, chúng ta đi đến Sấu Phương Trai nghe diễn kịch nhé”.
Hai người vừa cười vừa nói trong Dưỡng Tâm điện, đã thấy Yến Uyển bước vào điện, trên mặt đầy nước mắt.

Hoàng đế cười dài quan tâm: “Sao vậy? Bão cát ở kinh thành lớn như vậy sao?”.
Yến Uyển rơi lệ thống khổ, đang muốn cầu xin.

Ý cười Hoàng đế sâu xa: “Nghe nói Hoàng quý phi xử lý chuyện hậu cung thập phần thỏa đáng, khắp nơi đều theo quy củ mà làm, chưa từng thay mới điều gì.

Trẫm thực sự vui mừng”.

Lời này rõ ràng là muốn nàng làm theo quy củ của Như Ý.
Nguyên lai hắn biết rõ như lòng bàn tay.

Hắn biết nàng chịu cực khổ, nàng chịu sự ủy khuất nhưng lại không được người khác tôn trọng.

Mà hắn hoàn toàn không quan tâm.

Yến Uyển khóc lớn: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế cũng không cho nàng cơ hội mở miệng, nói thẳng: “Nàng là Hoàng quý phi, tất cả mọi chuyện hậu cung chớ lo lắng nhiều, đừng như Tuệ Hiền Hoàng quý phi, Thục Gia Hoàng quý phi tiều tụy thương thân như vậy”.
Lời nói là thân thiết, giống như hắn quan tâm nàng nhưng nghe được trong lòng lại sợ hãi.

Tuệ Hiền Hoàng quý phi, Thục Gia Hoàng quý phi chết như thế nào, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.

Phù Chỉ đứng yên tại chỗ, đổ thêm dầu vào lửa cháy: “Tuệ Hiền Hoàng quý phi, Thục Gia Hoàng quý phi đều có gia thế, có người thân đến thăm, còn mang tới bao nhiêu đồ tốt, còn Hoàng quý phi không giống như vậy”.
Hoàng đế ôn hòa đỡ lấy Yến Uyển: “Cho nên Hoàng quý phi, nàng càng nên tự bảo trọng chính mình, không cần vì nữ nhân khác mà phí sức.

Tốt lắm, đừng quỳ nữa, đứng lên đi”.
Cánh tay Yến Uyển bị Hoàng đế chạm vào, tự dưng nổi da gà lên.

Nàng đang run rẩy mà sợ hãi.

Cuối cùng nàng cũng cố gắng cắn răng, dùng chút khí lực cuối cùng mà chống đỡ nói: “Thần thiếp nghe được khẩu dụ Hoàng thượng cho nên… cho nên đến đây để tạ ơn”.
Hoàng đế mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, đưa Đôn quý nhân rời đi.

Thân mình Yến Uyển mềm nhũn, ngồi ở trên ghế mà nghe tiếng gió nức nở như khóc.

Thời điểm mà nàng gặp lại Hoàng đế là đã qua tháng Hai.

Thân là Hoàng quý phi, năm qua tất nhiên có vô số chuyện quan trọng phải bận rộn mà bọn thủ hạ nô tài lại vô dụng.

Khó khăn ứng phó rồi cuối cùng nhìn lại mình đã tiều tụy đi rất nhiều.
Xuân tới trễ, tháng Hai trong cung vẫn dày đặc se lạnh.

Hôm qua nhàn rỗi, Yến Uyển ngồi buồn thì nghe Kính Sự phòng đến truyền chỉ tuyên nàng thị tẩm.

Yến Uyển hơi có chút bất ngờ, từ khi Uông thị được sủng ái, Hoàng đế chỉ triệu hạnh nàng cùng với Hương Kiến, ít khi nhớ tới người bên ngoài, bất quá cũng chỉ có Dĩnh phi là cùng.

Nàng nửa năm nay chưa được thị tẩm.

Xuân Thiền vô cùng vui, vội vàng thay y phục cho nàng: “Triệu thị tẩm là chuyện vui, nếu nương nương có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ thì nói không chừng các a ca, công chúa có thể trở về với nương nương”.
Đúng vậy, điều mà nàng trông cậy vào, không phải là thứ đó sao?
Vì thế tinh thần nàng mới mạnh mẽ lên, Hoàng đế dặn nàng ngủ sớm, liền nghiêng người ngủ say.

Trong lòng Yến Uyển lo sợ, tất nhiên đây là một đêm không có giấc ngủ an ổn.

Đến khi canh ba, ngoài cửa sổ có tiếng gió lớn giống như tiếng nức nở bên tai.

Nàng mơ màng mở đôi mắt ra, bỗng thấy đối diện nàng là một đôi mắt, nàng sợ tới mức “A” lên một tiếng.

Một tiếng thét kinh hãi.

Người nọ không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng.

Yến Uyển bối rối rất lâu mới phát hiện đó là ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, nàng sợ hãi vội đứng dậy nói: “Hoàng thượng sao lại nhìn thần thiếp như vậy?”
Ánh nến đốt nửa đêm chiếu sáng khuôn mặt âm tình bất định của Hoàng đế.

Hoàng đế thản nhiên nói: “Không có gì.

Chỉ là nhớ tới chuyện xưa nên ngủ không được.


Hoàng quý phi, hôm nay là ngày 18 tháng Hai”.
Yến Uyển chỉ cảm thấy đầu óc đều cứng lại, chỉ biết nói: “Là ngày gì vậy ạ?”
Hoàng đế đắm chìm trong kỉ niệm nào đó mà khó có thể tự kiềm chế: “Cũng vào ngày 18 tháng Hai năm ngoái, trẫm tuần du Hàng Châu, Như Ý cùng trẫm tranh chấp trên thuyền rồng, trong cơn tức giận có hành động bộc phát”.
Cảm xúc sợ hãi xâm chiếm vào nàng.

Miệng lưỡi Yến Uyển khô ran, nghe được lời nói mình chứa đầy mệt mỏi: “Chuyện lâu như vậy rồi Hoàng thượng đừng tức giận vì chuyện đó nữa”.
Hoàng đế mỉm cười: “Trẫm không có tức giận mà chỉ là tò mò.

Đêm hôm đó, Hoàng quý phi nàng đang làm cái gì và ở đâu mà thôi”.
Yến Uyển cứng họng: “Thần thiếp… Thần thiếp không nhớ rõ”.
Thanh âm kia so với tiếng khóc còn khó nghe.

Hoàng đế căn bản không có chút hứng thú, hắn xoay người nằm xuống, bình thường nói: “Ừ, không nhớ rõ thì thôi đi ngủ đi”.
Yến Uyển làm sao dám ngủ, nàng sợ hãi mở to đôi mắt, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.

Không gian yên ắng, có mùi hương hoa mai vàng tỏa trong đêm.

Nàng ghét nhất loại mùi này, xâm nhập xương cốt.

Nàng biết hắn cố ý đem loại hoa này vào trong cung.

Đáy lòng hắn lạnh lẽo, là hoài nghi, lạnh lùng cùng xa cách.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể sống cùng với hắn với cảm xúc bên trong đó.

Bởi vì nàng quá hiểu, chỉ cần lòng nghi ngờ của hắn xuất hiện thì bất luận kẻ nào cũng đều không thể thoát được, cho dù đó là ai đi chăng nữa.
Hoàng đế nắm mắt lại, lại biết nàng đang đờ đẫn cùng kích động, chậm rãi nói: “Sao thế? Ngủ không được à? Nếu ngủ không được thì trẫm sẽ cho Lý Ngọc đưa nàng trở về”.
Quả thật nàng như được phóng thích, vội vàng đứng dậy mặc y phục, dường như trốn thỏa khoải nhà giam Dưỡng Tâm điện.

Ngoài xửa sổ, gió tuyết mênh mông, đóa hoa tuyết kia bị thổi bay sàn sạt phi vũ, thiên không cùng đại địa như hợp nhất làm một, đen kịt cùng mờ mịt.

Có vài bông tuyết rơi trên mặt Yến Uyển khiến nàng run lên, vừa định phủi bông tuyết kia thì bông tuyết đã tan nhanh chóng, chỉ còn đọng lại một chút cảm giác mát lạnh.

Yến Uyển nghĩ cuộc đời này nàng đều phải sống ở nơi lạnh lẽo này.
Đúng vậy, nàng thắng thì được cái gì chứ? Cảnh Ngoạn chán ghét, Vĩnh Diễm, Vĩnh Lân và Cảnh Họa đã rời khỏi nàng.

Cái người Uông thị kia, quả thật chính là âm hồn của Ô Lạp Na Lạp Như Ý, Dĩnh phi, Dung phi, Du phi đều hận không thể ăn thịt được nàng! Thái hậu, Thái hậu cũng không còn yêu thương nàng.

Còn Hoàng đế, lòng nghi ngờ của hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ mất đi.

Mà giờ đây nàng chỉ có duy nhất danh vị Hoàng quý phi, một cái danh vị hư không.

Yến Uyển mệt mỏi đến cùng cực, nàng hỗn loạn ngã vào lòng Xuân Thiền.
Hoàng đế từ từ nhắm hai mắt lại nhưng không cách nào ngủ say được.

Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài, nhớ tới ban ngày sư phó Thượng thư phòng bẩm báo hằng ngày Vĩnh Diễm chăm lo học tập, vậy cũng xem như là một đứa nhỏ có chí.

Tạm thời vẫn giữ lại Yến Uyển vì dù sao nàng ta vẫn là mẹ đẻ của Vĩnh Diễm và Vĩnh Lân.

Nghĩ lại hắn thấy không còn đứa con nào xuất sắc hơn Vĩnh Diễm.
Hoàng đế nhẫn nại một chút rồi bình phục lại hơi thở.
Vào ngày xuân, Yến Uyển mắc chứng tim đập nhanh.

Hoàng đế theo quy củ tấn phong Dĩnh phi thành Dĩnh quý phi, Khánh phi thành Khánh quý phi cùng Yến Uyển giải quyết chuyện lục cung.

Tuy Dung phi danh vị chưa được phong nhưng cũng được đối xử như Hoàng quý phi, siêu việt hơn người hác.

Bình an vô sự như vậy đến năm Càn Long thứ 35.
Thập thất a ca Vĩnh Lân được ba tuổi trùng ngày hợp cung quốc khánh.

Lúc này Yến Uyển đã được tấn phong làm Hoàng quý phi, xử lý chuyện lục cung cũng được năm năm.

Mà Vĩnh Lân đã được ba tuổi, Hoàng đế rất yêu thương.

Theo lý thuyết, Hoàng đế yêu thương ấu tử như vậy thì tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, sủng ái Hoàng quý phi Ngụy thị.

Nhưng mà mấy năm nay, Hoàng đế chỉ duy trì sự khách khí thể hiện với nàng.

Hoàng đế chuyên sủng cũng chỉ có Dung phi Hàn Hương Kiến cùng Đôn tần Uông Phù chỉ.

Mà Phù Chỉ được sủng ái, nàng ra khỏi Thừa Càn cung của Dung phi mà trở thành tân chủ nhân của Dực Khôn cung.

Hoàng đế đã từng nói: “Uông thị cẩn thận, cho nàng chiếu cố Dực Khôn cung chăm sóc hoa cỏ cũng tốt”.
Đương nhiên mọi người đều thấy đây là việc đương nhiên.

Ô Lạp Na Lạp Như Ý chết, Dực Khôn cung hoang vắng cũng đã có tân chủ nhân.

Hoàng đế còn yêu sủng Dĩnh quý phi.

Vì có công dưỡng dục Thất công chúa cũng như làm chủ hôn sự của Thất công chúa với Mông Cổ cho nên Dĩnh quý phi đoạt được tôn vinh, không thua gì Hoàng quý phi.

Mà Yến Uyển thân sinh ra vài đứa con, cuối cùng cũng không được nuôi dưỡng bất cứ ai, một năm chỉ có thể gặp con được một lần.
Như vậy người nắm quyền hành lục cung nhưng lại không giữ được con bên cạnh dưỡng dục.

Trong cung tất nhiên có nhiều lời ra tiếng vào.

Nhưng Hoàng đế cùng Thái hậu chỉ nói: “Nếu muốn làm tốt việc xử lý chuyện lục cung thì tất nhiên phải chuyên tâm, không thể vì điều khác mà phân tâm được”.
Nghe nói ngày ấy Phù Chỉ ở Dực Khôn cung ngắm hoa khi nghe được điều đó, nàng chỉ cười lạnh một tiếng với các cung nữ: “Nói như vậy thì Hoàng quý phi bất quá cũng chỉ là quản gia cái hậu cung cái Tử Cấm Thành này mà thôi”.
Phù Chỉ khi đó chỉ là Đôn tần, nói như vậy là không xem trọng Hoàng quý phi, tất nhiên là vì nàng nhận được ân sủng thâm hậu.

Nhưng mà lời nói đó đúng là lợi hại, cũng là nhìn ra Yến Uyển đối với việc hậu cung lực bất tòng tâm, đó là vị đồng phó hậu sao? Dĩnh quý phi là thủ lĩnh của đám tần phi Mông Cổ cũng khinh thường Yến Uyển, tự nhiên đám tần phi trở thành thành một phái lấy Dĩnh quý phi làm chủ mọi chuyện.

Dung phi độc lĩnh thịnh sủng nhiều năm, toàn làm theo ý mình, đó là Khánh quý phi, Du phi, Uyển tần cũng là im lặng, ít khi đi xã giao với nàng.
Hậu cung tứ phân ngũ liệt như vậy, Yến Uyển muốn duy trì thể diện cực kì vất vả.

Phù Chỉ nhiều lần khiến Yển Uyển mất mặt.

Nàng vài lần kiềm chế không được liền đến gặp Hoàng đế phân trần, nàng rưng rưng nước mắt nói liên miên, Hoàng để chỉ dừng bút hỏi: “Cái gì?” Yến Uyển rốt cuộc lại nói không được.

Ngẫu nhiên Thái hậu nghe được, còn mỉm cười chế giễu: “Làm Hoàng quý phi cũng đã lâu nhưng sao vẫn không được nhận được khẩu phục tâm phục chứ? Khiến ai gia nghi hoặc, quyền vị Hoàng quý phi của ngươi chắc có được yên ổn hay không đây?”
Yến Uyển cúi đầu, cố gắng nghe lời miệt thị, chỉ có thể biết vâng lời thưa dạ, ôm nỗi hận vào trong.

Dù sao tốt xấu, vẫn còn có Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm, đứa nhỏ đó là thánh tâm.

Ngay từ đầu vẫn còn có hi vọng.

Rốt cuộc nàng cũng là Hoàng quý phi duy nhất, nhiếp chính chuyện lục cung.

Hoàng hậu Như Ý qua đời cũng được ba năm.

Ba năm tang kỳ cũng đã xong, chuyện lập hậu cũng là quy củ.

Đây chính là điềm báo, năm đó Ô Lạp Na Lạp Như Ý cũng trở thành Hoàng hậu sau ba năm mãn tang của Hiếu Hiền Hoàng hậu.
Nhưng mà đáy lòng nàng cũng biết, điều đó là không thể.

Trừ khi, trừ khi có con nhận được thánh sủng thì nàng mới có thể trở thành Hoàng hậu.

Năm mười tuổi, Vĩnh Diễm cái gì cũng đều biết, đến thỉnh an nàng nhẹ giọng nói: “Ngạch nương vẫn còn ngóng trông được phong hậu sao?”
Yến Uyển phủ phục mái tóc mệt mỏi, ôn nhu nói: “Ngạch nương khổ tâm bảo toàn chính mình cũng đã nửa đời người, nếu thật sự có ngày đó, cũng coi như là có thể thở phào một cái”.
Vĩnh Diễm từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy năm nay ngạch nương chịu nhiều ủy khuất, nhi thần cũng biết một chút.

Ví dụ như Thất tỷ tỷ vẫn được Dĩnh quý phi nuôi dưỡng, ngay cả hôn sự của tỷ tỷ mà ngạch nương cũng không thể làm chủ, Hoàng a mã cùng Dĩnh quý phi thương nghị, đem Thất tỷ tỷ gả đến Mông Cổ.

Về phần Cửu tỷ tỷ, cách biệt mấy năm nên cũng không thể thân thiết với ngạch nương”.
Yến Uyển khi nghe con nói ra hết tâm sự thì thấy đáy lòng chua xót.

Mấy năm nay, ngay cả cũng có ân sủng nhưng Hoàng đế chỉ nhìn về nàng một cái, ánh mắt khiến nàng rùng mình.

Tâm tư của Hoàng đế, nàng chưa bao giờ hiểu hết.


Nghĩ như vậy nên ngữ điệu của nàng bất giác lạnh lùng: “Dù sao cũng chỉ là nữ nhi mà thôi, không ở bên người cũng không sao.

Hôn sự bọn nó có người giúp đỡ là tốt rồi.

Vĩnh Diễm, chỉ cần con không chịu thua kém, khiến Hoàng a mã thích con.

Ngạch nương vẫn còn cơ hội nắm được ngôi hậu mà trông cậy vào”.
Vĩnh Diễm nhẹ giọng nói: “Hoàng ngạch nương kia..”
Yến Uyển giật mình, chợt biến sắc: “Nàng ta không phải là Hoàng ngạch nương của con, một tiếng gọi này của con nếu bị người ngoài nghe thấy thì không biết sẽ nhận bao nhiêu phiền toái đây”.

Bỗng nhiên Yến Uyển có chút thương cảm, thấp giọng nói: “Ngạch nương hiểu được ý của con, con là sợ nếu ngạch nương có được hậu vị thì sẽ khó tránh khỏi việc có ngày như Ô Lạp Na Lạp thị nhưng nếu ngạch nương thật sự có ngày kia thì chắc chắn sẽ khác với nàng ta”.
Vĩnh Diễm ngưng thần một chút: “Hoàng a mã không phải là người đối xử với người khác như vậy, nhất là Hoàng… Ô Lạp Na Lạp nương nương…”
Hắn vẫn chưa nói thêm gì nữa vì Tiến Bảo đã vội vàng chạy vào, báo cho nàng biết tin Hoàng đế mắc chứng phong hàn.

Hoàng đế xưa này chăm chỉ việc dưỡng sinh nên rất ít khi mắc chứng phong hàn.

Yến Uyển chịu trách nhiệm chức trách Hoàng quý phi, không thể không đến thăm.
Bước vào Dưỡng Tâm điện, rồi đến Noãn các, Hoàng đế cũng không có ở tẩm điện mà là ở phía sau điện mai ổ, đó là một cái phòng nho nhỏ, trong phòng mọi vật đều dùng hoa văn hoa mai.

Ngày hè hóng mát, đúng là nơi nghỉ ngơi.

Chỉ là Yến Uyển không thích đi đến nơi này.

Vì nàng sẽ nhớ tới cái vị nữ tử yêu thích hoa mai kia.

Nhớ tới nàng, Yến Uyển vẫn còn hận ý.
Lập tức nàng hỏi Lý Ngọc: “Nếu Hoàng thượng mắc chứng phong hàn sao lại còn nghỉ ngơi ở mai ổ mà không ở tẩm điện?”
Lý Ngọc thưa dạ, chỉ nói Hoàng thượng mệt mỏi không muốn đi đâu.

Yến Uyển cũng không nói thêm, lập tức đi lên.

Thân mình Hoàng đế không khỏe, nằm nghiêng ở tháp thượng mà ngủ.

Trong phòng có mùi dược liệu.

Yến Uyển biết hơn phân nửa là Hoàng đế đã uống thuốc, liền hỏi: “Thái y đã tới rồi sao?”
Quả nhiên Lý Ngọc nói: “Dạ.

Hoàng thượng vừa mới uống thuốc nên mới nằm xuống ngủ”.
Yến Uyển hỏi: “Sao không sớm đến bẩm báo cho bổn cung biết?”
Lý Ngọc cũng chỉ có thể nói: “Ngay cả Hoàng thượng ở cùng với Dung phi và Đôn tần cũng không thông báo mà Hoàng thượng chỉ nói muốn ngủ một chút.

Nhưng Hoàng quý phi không giống người khác, vị phân nương nương tôn quý, đầy tớ này tất nhiên phải đến bẩm báo”.
Nghe được lời nói này Yến Uyển bỗng nhiên thấy thư thái, nàng không dám cùng Lý Ngọc mà so đo trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế vốn ngày thường da trắng nõn nay thêm chứng phong hàn, hai gò má nổi lên nét hồng, đôi mi tối đen.

Nàng bỗng nhiên nhớ rõ trong Kinh Thi mà Hoàng đế đã từng dạy nàng câu mà người Dực Khôn trung cung hay niệm:
“Tang chi vị lạc,
Kỳ diệp ốc nhược.
Hu ta cưu hề!
Vô thực tang trâm .
Hu ta nữ hề!
Vô dữ sĩ trâm.
Sĩ chi đam hề!
Do khả thuế dã.
Nữ chi đam hề!
Bất khả thuế dã.
(Lược nghĩa:
Cây dâu chưa rụng,
Thì lá trơn mướt (như dung sắc em còn đẹp đẽ rỡ ràng).
Than ôi, này chim cưu!
Mi chớ ăn trái dâu nhiều (thì mi phải say).
Than ôi, này con gái.
Chớ phải lòng mê trai.
Con trai có phải lòng mê gái
Thì còn có thể gỡ ra được
Con gái mà phải lòng mê trai,
Thì không thể gỡ thoát ra được.”
Còn có chút câu thơ mà nàng còn mơ hồ nhớ rõ:
“Cùng ngươi giai lão
Lão sử ta oán.
Kì tắc có ngạn
Cách tắc có phán.
Tóc để chỏm chi yến,
Nói cười yến yến.
Lời thề son sắt
Không tư này phản.”
Yến Uyển không kịp than thở, đó là chuyện xưa, nàng cũng không hề quen biết.

Nhân thế hoa nở hoa rơi, nàng cố chính mình còn không kịp.

Nàng nghĩ nếu nhân lúc này chăm sóc Hoàng đế, nếu có thể dốc lòng chiếu cố hết sức thì cũng không thể gợi lên nỗi nhớ tình cũ của Hoàng đế.

Vì thế nàng tiến lên nhìn kỹ Hoàng đế, thấy Hoàng đế chỉ là ngủ say, cũng không dám gọi.
Yến Uyển thở phào một cái: “Hoàng thượng bận việc quốc sự cho nên bị cảm phong hàn cho nên ngươi cố gắng đừng làm cho Hoàng thượng thêm thương tâm”
Lý Ngọc cười khổ: “Dạ, chỉ là nô tài không thể khuyên được”.
Mấy năm nay tính tình Hoàng đế thích cô độc một mình.

Yến Uyển đương nhiên hiểu được.

Lập tức liền phân phó Lý Ngọc đi ra ngoài, chỉ một mình nàng ở lại hầu hà.

Lý Ngọc vội vàng cười một chút rồi đi ra ngoài.
Yến Uyển tha thiết cầm một cái gối mềm, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hoàng đế ý muốn gối đầu Hoàng đế cao lên một chút.

Hoàng đế bỗng nhiên cựa mình, khóe mắt hắn bỗng nhiên có một giọt nước trong suốt chảy xuống.

Yến Uyển thầm giật mình, càng thêm kinh ngạc, chỉ cảm thấy trong lòng vô số ý niệm trong đầu xuất hiện, ánh mắt nàng bỗng nhiên dừng ở trên bàn, thấy một cái tráp làm bằng âm ngọc.
Nàng biết đó là vậy yêu quý của Hoàng đế.

Đáy lòng nàng đang dịu dàng bỗng nhiên ngưng tụ thành một chút cười lành, ánh mặt nàng lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc hộp, chẳng có vật gì.

À, nhiều năm như vậy, Hoàng đế cũng đã quyết tuyệt, buông bỏ nàng ta rồi sao?
Gánh nặng trong lòng Yến Uyển liền được giải tỏa, đang muốn nở một nụ cười.

Bỗng nhiên nhìn thấy phúc bào trước ngực Hoàng đế, lộ ra một màu kiều diễm.

Lòng của nàng chợt khẽ run lên, phúc bào đó ước chừng là vật năm cũ, vẫn là năm Càn Long đầu tiên, phúc bào thêu mấy đóa hoa màu xanh nhạt của cây anh đào, phân tán có chút hoa đỏ sẫm.

Năm đó, nàng ta vẫn là Thanh Anh, hắn cũng là Hoằng Lịch.
Yến Uyển giật mình, hắn sủng ái Đôn tần vì người đó có vài phần dung nhan và tính tình giống với Đôn tần.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày gì.

Là ngày 14 tháng Bảy, có một người dùng một cây chủy thủ kết thúc mạng sống của chính mình.
Thì ra là thế.

Nguyên lai, như thế.
Trận cảm phong hàn này tất cả đều vì như thế.
Trong lòng Yến Uyển gợn sóng, hai tay muốn xé nát chiếc khăn tay như giải tỏa đại hận.

Ý niệm đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nàng thoáng nhìn Hoàng đế liền sinh sợ hãi.

Nàng do dự một lát, chung quy cũng buông chiếc khăn tay, chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào trước ngực hắn.

Tư thế như vậy cũng không thoải mái.

Nàng rõ ràng ôm hắn, cánh tay hắn nóng lên nhưng không có nửa phần lo lắng thật sự.

Nàng không nghĩ có thể gần hắn như vậy, nàng thật sự
cần một cái dựa vào bởi vì cuộc đời này của nàng cũng đều do nam nhân này ban tặng.
Nàng cúi đầu đi tìm, tìm trên ngón tay mình, nàng hoảng hốt cảm thấy nếu giờ phút này chỉ có chiếc nhẫn ruby kia thì có lẽ, có lẽ nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà đã tìm không thấy.

Có lẽ cái nhẫn kia đã sớm theo Lăng Vân Triệt đi xuống hoàng tuyền rồi.
Có một chấn động thất lớn khiến nàng chết lặng, nàng cảm thấy cả đời này chưa bao giờ có một khắc bình thường.

Nàng chậm rãi cười bước ra, nửa đời người này ân ngộ vinh sủng, vinh dự nhận được ngôi vị Hoàng quý phi, chấp chưởng lục cung, vị đồng phó hậu nhưng bất quá cũng chỉ là cái hư vô.

Cả đời này, ngôi vị Hoàng hậu đối với nàng cũng thật gần nhưng lại rất xa, không có khả năng tiếp cận.
Từ nay về sau, ngày ấy cũng là ngày chết của nàng, phong trần mệt mỏi rơi xuống, rốt cuộc cũng không nâng nổi thể diện.

Ngày trôi qua ngày cũng đến chín năm.

Đôn tần được tấn phong làm Đôn phi, nàng sinh hạ một nữ nhi, được gọi là Thập công chúa.

Từ ngày Vĩnh Lân được sinh ra, chín năm rồi Tử Cấm Thành chưa từng nghe tiếng trẻ con khóc, nay Hoàng đế đã 65 tuổi lại có được nàng công chúa này cho nên Đôn phi Dực Khôn cung thịnh sủng không suy, thật sự là không biết nên yêu thương thế nào cho hết.

Liền mấy ngày đêm đều ở lại Dực Khôn cung, ôm không chịu buông tay, hết thảy phong thưởng dùng lệ như Hoàng hậu sở sinh mà ban thưởng, ban tên Cố Luân công chúa.

Nhìn cảnh như vậy cũng khiến Dĩnh quý phi cảm thán không thôi vì nhìn cảnh rầm rộ đó cực kỳ giống như năm đó Dực Khôn cung Hoàng hậu sinh hạ Ngũ Công chúa.
Yến Uyển vừa vui vừa buồn.

Vui vì Đôn phi chỉ sinh được con gái, tuyệt không nguy hiểm địa vị của Vĩnh Diễm.

Buồn vì Hoàng đế yêu sủng ấu nữ, làm cho nàng nhớ tới cái chết thảm năm đó của của Ngũ Công chúa khiến cho chứng bệnh tim đập nhanh nàng nặng thêm vài phần.

WebTru yenOn linez.


com
Từ ân sủng đến lạnh nhạt khiến chứng bệnh tim đập nhanh của Yến Uyển càng thêm nặng.

Hoàng đế cũng có vài lần đến thăm nàng, chỉ dặn dò nàng hảo hảo bảo dưỡng, việc vặt trong cung hằng ngày giao cho Khánh quý phi, Dĩnh quý phi chiếu cố.

Nhưng Yến Uyển cố gắng gượng gạo, Thái y nói nàng có bệnh nhưng nàng không chịu thừa nhận, lại càng không phân quyền cho Dĩnh quý phi, nàng giãy dụa đến mức mỏi mệt không chịu nổi.

Vì thế khi có chuyện trong cung, Hoàng đế cũng ít nói chuyện cùng nàng, như chuyện hôn sự của Thất công chúa, không cùng Yến Uyển thương nghị, chỉ nói chuyên với Dĩnh quý phi rồi quyết định, đem Thất công chúa gả cho Mông Cổ.
Dĩnh quý phi xuất thân Mông Cổ, một tay nuôi dưỡng Thất công chúa, chính là ân sâu Hoàng đế, nay Hoàng đế đem Thất công chúa hứa gả cho mẫu gia Mông Cổ Dĩnh quý phi, từ nay về sau đám hỏi Mãn Mông càng sâu, địa vị trong cung của Dĩnh quý phi lại vững như Thái Sơn.

Trong cung biết được chuyện vui này, đều hướng Dĩnh quý phi chúc phúc, tựa hồ quên mất Yến Uyển mới là mẹ đẻ của Thất Công chúa.

Trong mắt Thất công chúa chưa bao giờ có mẹ ruột, tự nhiên không cần đến thăm hỏi, cũng như Cửu công chúa được nuôi lớn, bất quá theo lệ đến chúc một xíu rồi liền đứng dậy rời đi.
Yến Uyển càng thêm thương tâm, suốt ngày trằn trọc, đêm không thể ngủ, thân thể ngày càng suy yếu tiều tụy.

Xuân Thiền kiệt lực an ủi: “Nương nương chỉ nên chú tâm vào các a ca thôi ạ.

Bọn họ mới là người mà nương nương trông cậy vào”.
Yến Uyển cũng tự an ủi chính mình như vậy, vừa muốn nói điều gì đó nhưng không thể, chỉ có thể ho khan, dặn dò Xuân Thiền: “Ngươi đưa lễ vật tăng lên gấp ba tặng cho Đôn phi.

Mấy năm qua Đôn phi được sủng ái, từ một cái Thường tại đã leo lên tới chức phi, lại làm cho Hoàng thượng đến tuổi già có thêm con, Hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng”.
Cho dù sinh được công chúa cũng có thể xem là có phúc sao? Trong lòng Xuân Thiền thầm thì nhưng cũng không dám nói ra.

Nếu mấy năm trước, nàng nhất định không lưu tình mà nói ra câu châm chọc như vậy nhưng mà mấy năm nay, nàng phụng dưỡng Hoàng quý phi bất quá chỉ duy trì một cái thùng rỗng, thánh quyền mà thôi.

Mỗi tiếng nói cứ động nơm nớp lo sợ của Hoàng quý phi như miếng băng mỏng, lại chịu ánh mắt lạnh lùng oán giận của đám tần phi khiến cho về đêm không thể ngủ được, tim đập nhanh càng thêm nặng.

Cái gọi là vinh hoa phú quý, bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Nhưng Hoàng đế còn giống như là không hài lòng, hôn sự của Thất công chúa chỉ thương nghị cùng Dĩnh quý phi, hôn sự của Cửu công chúa và Vĩnh Diễm là do thánh ý quyết định, một cau cũng không hỏi qua ý kiến mẹ đẻ.

Tình thế như thế, nô tỳ tâm phúc như nàng cũng phải học cách cúi đầu an phận.
Thất công chúa được gả cho thân vương lạp vượng Mông Cổ được tổ chức linh đình.

Thể diện này ước chừng là cho Dĩnh quý phi, cũng là thành toàn cho tình cảm nhiều năm mà nàng dưỡng dục Thất công chúa, lại là vì mặt mũi thể diện Mông Cổ.

Đám hỏi Mãn Mông làm cho thánh sủng hơn mười năm của Dĩnh quý phi không suy giảm.

Nghe nói Dĩnh quý phi lén rơi lệ cảm kích Hoàng ân sâu nặng bởi vì Hoàng đế gả Thất công chúa cho thân vương Mông Cổ, lại có ý ân hứa Thất công chúa có thể tiến cung vấn an dưỡng mẫu Dĩnh quý phi bất cứ khi nào muốn.
Thất công chúa được gả thật tốt cũng khiến Yến Uyển cảm thấy không thoải mái.

Cửu công chúa được gả cho Triệu Huệ tướng quân con của Trát Lan Thái.

Triệu Huệ là thần tử quan trọng trong triệu, tinh thông võ nghệ.

Tuy rằng là thánh tâm độc định, Yến Uyển trong lòng tràn đầy vui mừng.

Hai vị tỷ tỷ có nhân duyên tốt cũng là dọn đường cho ngôi vị Thái tử của Thập ngũ a ca.

Cũng đủ thấy Hoàng đế đối với Vĩnh Diễm vô cùng yêu thương coi trọng.
15 tuổi Vĩnh Diễm là Hoàng tử xuất sắc nhất.

Năm ngoái Vĩnh Diễm cũng có hứa hôn trông cậy vào, phúc tấn tương lai là Hỉ Tháp Lạp thị cũng là thân định của Hoàng đế, chẳng qua không phải là đại tộc danh môn.

Yến Uyển có vài phần không hờn giận, chỉ là không xứng với Vĩnh Diễm.

Nhưng vô luận thế nào, thành hôn sau khi được phong thân vương cũng coi như hắn có thể trở thành Thái tử, cũng có chút hy vọng.
Yến Uyển nghĩ như vậy, ngay cả uống chén thuốc vào cũng không còn cảm thấy khó uống.

Từ sau bị bệnh, Hoàng đế đối với nàng việc gặp gỡ con cái cũng không còn hạn chế.

Ít nhất Vĩnh Diễm còn có thể báo cho Hoàng đế biết việc ở lại Vĩnh Thọ cung vấn an.

Yến Uyển nhớ con, lại cố gắng trấn tĩnh tinh thần cười nói: “Hôm nay Vĩnh Diễm đến nên hảo hảo nói chuyện với hắn”.
Vĩnh Diễm vào Dưỡng Tâm điện thỉnh an, cũng không vội vã đi Vĩnh Thọ cung, hiếm khi gặp được Cửu tỷ cho nên hai tỷ đệ cùng nhau nói mấy câu.

Hai người tỷ đệ bọn họ thưở nhỏ đã bị rời xa mẹ đẻ, không được mẹ đẻ thường xuyên thăm hỏi cho nên sống nương tựa lẫn nhau, huống hồ bọn họ lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không thể so với Thất công chúa bất hòa như vậy.

Cửu công chúa từ khi xuất giá, hiếm khi thấy đệ đệ, một ngày đi thỉnh an Hoàng đế liền gặp nói chuyện vài câu.

Nhắc tới Thất công chúa, Cửu công chúa liền có chút thầm oán: “Buổi trưa tỷ có đi thăm ngạch nương rồi đi ra có thấy Thất tỷ tỷ vẫn tốt, chỉ là mỗi lần tiến cung không đi bái kiến ngạch nương, chỉ coi Dĩnh quý phi là mẹ đẻ của mình”.
Vĩnh Diễm thật có thể thông cảm Thất công chúa khó xử, ôn ngôn biện bạch nói: “Cũng khó trách Thất tỷ tỷ, thuở nhỏ không được ở bên cạnh ngạch nương.

Chỉ là chúng ta vẫn còn ở bên cạnh ngạch nương một chút cho nên vẫn còn chút tình cảm”.
Cửu công chúa gật đầu, xem như cũng đồng ý việc này.

Ngày đó Thất công chúa đại náo Vĩnh Thọ cung thì làm sao nàng quên được.

Thậm chí rất nhiều năm sau, nàng đều nhớ rõ Thất công chúa cứ đánh giá mẹ đẻ mình là người xấu, là người hại chết Hoàng ngạch nương.

Lúc còn nhỏ, nàng vẫn không nghĩ đến điều này nhưng mà mấy năm nay, mẹ đẻ ở trong cung rơi vào thế khó xử, phụ hoàng đối với mẹ đẻ lãnh đạm xa cách, khiến nàng không thể không suy đoán, chắc chắn phía sau có nguyên nhân.

Ý niệm đen tối trong đầu này như mạng nhện bịt kín trong lòng, khiến nàng phiền não, chỉ phải thay đổi câu chuyện, tìm chút chuyện vui mà nói: “Chờ đệ có phúc tấn, cho phúc tấn đệ chăm sóc ngạch nương.

Hỉ Tháp Lạp thị cũng coi như là đại tộc, chắc chắn sẽ là một phúc tấn hiền lành”.
Vĩnh Diễm lại cười khổ: “Ngạch nương chưa hẳn đã thích cái hôn sự này”.
Cửu công chúa có chút giật mình, Vĩnh Diễm hiểu ý, giải thích nói: “Tỷ còn không biết tính tình ngạch nương sao? Cái gì cũng đều muốn tốt nhất.

Hỉ Tháp Lạp thị không phải như Phú Sát thị, Nữu Hỗ Lộc thị mà chỉ là một danh môn vọng tộc bình thường.

Ngạch nương chung quy thương tiếc”.
Cửu công chúa là nữ tử tâm tình, cũng không như tần phi bình thường trằn trọc cầu sinh, huống chi thiên tính nàng ôn hòa, tự cho là thiên chi kiêu nữ.

Nghe được tâm sự mẹ đẻ, nàng cũng chỉ là lắc đầu: “Khó trách tần phi không phục, trong ngoài mệnh phụ chê cười, ngạch nương thật là lòng tham không đáy, sau lưng còn có hiềm nghi sát hại Hoàng ngạch nương.

Mấy năm nay cũng không lạ gì khi Thất tỷ tỷ chán ghét ngạch nương”.
Nữ nhân không nên nói thị phi của cha mẹ, Cửu công chúa nói lời này kỳ thật có chút nặng nề.

Vĩnh Diễm thật sáng rõ tình cảnh của nàng, Cửu công chúa lấy thân phận công chúa gả cho Triệu Huệ, tất nhiên ở trong phủ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tôn quý vô cùng.

Nhưng nghĩ năm đó, ai đã lén nói một câu, sinh hạ con gái không tốt chứ? Nghĩ nếu là được Dĩnh quý phi hoặc Khánh quý phi sinh ra thì tiền đồ lại có thể còn nhiều hơn.
Cửu công chúa nói xong, cũng có chút ảm đạm.

Vĩnh Diễm ngẩng đầu nhìn Vườn Ngự uyển ngày đông âm u, im lặng thở dài, liền hướng Vĩnh Thọ cung mà đến.
Vĩnh Diễm đến khi Yến Uyển thật đã sẵn sang, nhìn không ra cái dáng vẻ tinh thần sa sút, ốm đau.

Vĩnh Diễm theo lệ hỏi sức khỏe Yến Uyển, lại quan tâm hỏi Thái y dùng thuốc gì, nhân tiện nói: “Nếu ngạch nương ban đêm có thể ngủ tốt thì bệnh này có thể chữa được 5 phần”.
Yến Uyển có thể nào ngủ yên, chỉ là nhắm mắt liền nghĩ đến đêm khuya năm ấy, ánh mắt Hoàng đế nghi ngờ sâu nặng nhìn nàng.

Đó mới là cơn bắt đầu ác mộng.
Yến Uyển cười cười, có lệ rơi xuống nhưng thấy con chỉ cúi đầu, nhân tiện nói: “Thất tỷ tỷ và Cửu tỷ tỷ con là con gái, hôn sự ngạch nương không thể xen vào thì cũng thôi nhưng con là con của ngạch nương, chẳng lẽ nào không thể để ngạch nương định đoạt sao? Ngẫm lại thật sự là chua xót”.
Vĩnh Diễm vẫn là cúi đầu, ôn tồn phân trần: “Ngạch nương, Hỉ Tháp Lạp thị xuất thân không thấp”
Yến Uyển vừa nhắc tới cuộc hôn sự này, liền có câu oán hận: “Nhưng cũng không phải là xuất thân Phú Sát thị, Nữu Hỗ Lộc thị, cũng không phải là 1 trong 8 dòng họ* quý tộc.

A mã của nàng ta chỉ là Phó Đô thống Nội Vụ phủ Tổng quản, thật sự đối với con không có giúp ích được điều gì”.
(*8 dòng họ lớn của Mãn Châu thời nhà Thanh: Nữu Hỗ Lộc Thị, Qua Nhĩ Giai thị, Thư Mục Lộc Thị, Ô Lạp Na Lạp thị, Hoàn Nhan thị, Phú Sát thị, Phí Mạc thị, Chương Giai thị (tuy nhiên hiện tại thông tin vẫn chưa chính thức vì có nhiều nguồn mà nhiều dòng họ khác nhau, đôi khi lại có: Đổng Ngạc thị, Nạp Lạt thị, Y Nhĩ Căn Giác La thị, Diệp Hách Na Lạp thị…))
Vĩnh Diễm bồi cười: “Thánh chỉ đã hạ, mặc cho ai cũng không thể thay đổi.

Ngạch nương giải sầu, ngẫm lại ngạch nương đã muốn là Hoàng quý phi thì còn có cái gì không đủ nữa ạ?”
Yến Uyển muốn nói cái gì, bỗng nhiên hơi thở dồn dập, Xuân Thiền thuần thục thay Yến Uyển vỗ về ngực, đưa một viên thuốc cho Yến Uyển mới có thể có khí lực tiếp tục nói chuyện: “Đều nói con nhờ mẹ quý.

Ngạch nương đã muốn là Hoàng quý phi thì có thể quý đến khi nào? Khổ tâm bảo toàn nửa đời mình, không có một ngày có thể ngủ an ổn.

Nếu thật sự có ngày lên được hậu vị, cũng coi như có thể thở phào một cái”.
Nguyên lai bệnh đến như vậy mà có thể niệm tưởng như vậy, Vĩnh Diễm càng cúi mắt xuống đất, không chịu ngẩng đầu lên.

Đúng rồi, hắn không chịu ngẩng đầu là có vài phần sợ hãi, sợ hãi ngẩng đầu nhìn thấy son phấn quá dày đặc trên gương mặt của mẹ đẻ.

Vì che giấu thần sắc có bệnh, tóc mây búi cao bằng đầy châu ngọc.

Yến Uyển chưa từng phát hiện ra tâm tư của con, nói liên miên: “Người bên ngoài đều thích ngạch nương thật là cũng điều đáng quý, mấy năm nay người ngoài thấy ta xuôi gió xuôi nước cứ nghĩ ngạch nương đã đạt được điều như ý nhưng ngạch nương vẫn cảm thấy vẫn còn nhiều chuyện chưa như ý lắm”.
Lời nói chứa đầy tính toán,Vĩnh Diễm như thế nào không biết nhưng hắn có thể khuyên giải an ủi cái gì chứ, chỉ biết nói: “Ngạch nương cứ bảo trọng, tâm tư nhẹ nhàng một chút là tốt rồi.

Nhi thần, nhi thần ngày khác sẽ đến thăm ngạch nương”.
Yến Uyển cũng biết, con không thể ở lại lâu Vĩnh Thọ cung, miễn là đừng cho Hoàng đế sinh nghi.

Nhưng dồn dập nhanh chóng rời đi như vậy, nàng lại ưu oán vô cùng.

Khi thấy con đi ra ngoài, trong lòng vắng vẻ, càng không có gì tựa vào.

Suy nghĩ nửa ngày, nàng mới nhớ rõ hôm nay là ngày gì, vẫn là Xuân Thiền ấp a ấp úng nhắc tới, là ngày sinh nhật mẫu thân Yến Uyển.

Đã bao nhiêu năm qua, nàng cũng đã sớm không có cha mẹ yêu mến, chỉ có huynh đệ ruột thịt nhưng cũng sớm tạ thế.

Mẫu thân vì ai mà chết, nàng nghĩ lại chỉ thấy hận thấu xương.
Tâm nặng nề thoát ra, mỗi một suy nghĩ đều mang theo run rẩy đau đớn.

Loại đau đớn này, mấy năm nay nàng cũng đã quen thuộc, cũng trở thành thói quen.

Đau lòng nhất là huynh đệ không phải là huynh đệ, nữ nhân không giống như nữ nhân.

Mẫu thân nàng còn sống có thể thật có vài phần quan tâm nàng hay không? Nàng nghĩ như vậy liền co rúm thân thể lại trong bộ y phục hồ đại cừu, mong tìm được một chút ấm áp.

Trong điện tuy rằng có nhiều cái chậu than nhưng có lẽ do bệnh gầy yếu lâu nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Ngoài cửa tiếng gió nổi lên, hơn mười năm về trước, khi đó chẳng sợ chính mình vẫn còn hèn mọn, cũng có người thật tình thương tiếc, chỉ có người đó là duy nhất đối với nàng thật lòng nhưng người đó thật sự đã chết vì bị chính mình tự tay hại chết.
Yến Uyển kinh ngạc nghĩ lại, hai hàng nước mắt không chút tiếng động mà rơi xuống..