Ta nghĩ rằng, có thể là do ta thành tâm hương khói cho tổ tiên, tám đời đều tu được công đức vô lượng nên mới gặp được chuyện còn hiếm thấy hơn trúng độc đắc đó chính là xuyên không.

Huống chi, không những xuyên không, mà còn xuyên đến một nữ tôn quốc, cả triều văn võ bá quan cũng hoàn toàn là nữ nhân.

Nữ nhân ở đây có thể tam phu tứ thiếp, ra vào thanh lâu.

Ta là Lục Ninh, đột nhiên xuyên đến nữ tôn quốc, còn trở thành người đứng đầu.

Không sai, chính là nữ vương đại nhân.

Nếu nữ nhân bình thường đều có thể tam phu tứ thiếp, thì riêng nữ vương đại nhân như ta lại có đến 3000 mỹ nam ở hậu cung.

Hơn nữa ngạo kiều, cao lãnh, khả ái, kiều mị quyến rũ, muốn loại nào liền có loại đó.

Nhưng ta còn chưa kịp cao hứng thì liền phải đón nhận một tin tức không được tốt lắm.

Nam nhân của ta ―Nghiêu Viễn.

Cũng xuyên đến đây.

Nhưng nếu không có đối lập thì sẽ không có tổn thương.

Ta trừ bỏ tên tuổi, kỳ thật cũng chả làm được cái mẹ gì, vậy mà từ khi đến đây mỗi ngày ta đều phải xử lý triều chính, lại còn phải đề phòng cấp dưới tạo phản.

Duy chỉ có phúc lợi nho nhỏ là 3000 mỹ nam ở hậu cung kia, nhưng cũng bị tước đi từ sau khi Nghiêu Viễn tới.

Dù nói như vậy nhưng ta vẫn chưa đến mức cùng bọn họ làm loại chuyện không thể miêu tả kia....Khụ khụ khụ.

Khi xuyên đến đây, ta cũng không có kí ức của nguyên thân, sau khi tiếp thu thân phận, ngày nào ta cũng đều phải xử lí triều chính, bấy nhiêu đó cũng đủ để khiến ta mệt chết, nào có thời gian để nhúng chàm 3000 mỹ nam ở hậu cung kia.

Sau khi chờ đợi vất vả, ta bỗng như cá gặp được, tranh thủ được một chút cơ hội, định đến hậu cung tìm chút thú vui, vậy mà lại đụng trúng nguyên thân mà Nghiêu Viễn xuyên đến.

Sau đó, hai ta liền nhận ra nhau.

Vì sao dễ dàng nhận ra như vậy à?

Rất đơn giản, tuy rằng linh hồn xuyên đến, nhưng ngũ quan vẫn giống nhau như đúc.

Vì vậy đối lập với Nghiêu Viễn, ta mẹ nó chính là cặn bã.

Nếu nói ta tu được tám đời công đức, thì Nghiêu Viễn chính là tám ngàn đời.

Khi Nghiêu Viễn xuyên đến đây, không những có được ký ức của nguyên thân, còn sở hữu một bàn tay vàng, không những có một thân võ công xuất chúng, mà còn là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng dưới 1 người trên vạn người, diện mạo lại vô cùng hoàn mỹ!

Ở hiện thực bị Nghiêu Viễn quản thúc, thật vất vả lắm ta mới xuyên đến đây, ta còn cho rằng có thể tự do tự tại bay nhảy khắp nơi.

Nhưng nào ngờ......

Nhưng bất quá cũng tốt, có Nghiêu Viễn ở đây, ta đã trở nên nhàn rỗi hơn không ít.

Hiện tại tấu chương, trên cơ bản đều là do Nghiêu Viễn xử lý.

Cũng không biết Nghiêu Viễn có cảm thấy ghét bỏ ta hay không.

Tuy rằng hiện tại trên danh nghĩa hắn là nam nhân của ta, nhưng bọn ta thật sự không có gì.

Huống chi, vào năm ba đại học, ta còn mặt dày không biết xấu hổ theo đuổi hắn, vào ngày lễ tốt nghiệp, ta đã lấy hết dũng cảm để thổ lộ, cuối cùng cũng thành công.

Mà hắn......

Vào thời điểm ta đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Nghiêu Viễn bỗng vang lên: "Mệt thì đi ngủ đi, tấu chương còn lại cứ để ta xử lí."

Ta ngẩng đầu, nhìn mái tóc đen như mực đang xoã dài của hắn, gương mặt hắn vẫn hệt như lúc chưa xuyên đến, vẫn vô cùng thanh tú, trên người hắn mặc một bộ y phục màu trắng bạc, trong tay cầm bút lông, đang nhìn ta.

Thấy ta nhìn hắn, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

"Sao vậy?" Hắn ôn nhu hỏi.

Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn, Nghiêu Viễn vào thời khắc này đặc biệt mê người.

Ta nhịn không được, hôn lên má hắn một cái, sau đó chạy đi.

Chạy đến cửa, ta quay đầu trộm ngắm hắn một cái.

Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp, ánh mắt nhu hòa.

Mặt ta có chút nóng lên, tim đập cũng bắt đầu đập không có quy luật.

Ta bụm mặt, chạy trối chết.