Nhìn anh có vẻ khó chịu, cô cũng không đành lòng. Dù anh không muốn uống trà giải rượu nhưng ít ra cũng không thể ngồi trên sofa cả đêm được. Cô khẽ thở dài, mất tự nhiên, nói, "Anh rể, hay là em đỡ anh về..."
"Em gọi tôi là gì?" Không đợi cô nói xong, Lệ Minh Vũ mở mắt lần nữa nhưng lần này ánh mắt anh nhìn cô không còn là quan sát và đánh giá nữa. Ánh mắt anh lúc này như đang tra hỏi cô một cách nghiêm khắc. Mặc dù anh không lên cao ngữ điệu, vẫn trầm thấp như cũ nhưng kiểu nhìn chăm chú lúc này giống như đang ngầm ra uy và mệnh lệnh cho cô hơn.
Tô Nhiễm vội vã sửa lại lời nói: "Xin lỗi, Minh Vũ..."
Đôi mắt sắc bén, chăm chú nhìn gương mặt lúng túng của cô. Một lúc lâu sau, anh mới dời tầm mắt, "Đưa tôi trà giải rượu."
Cô đưa tách trà, anh nhận lấy, uống hết rồi hơi cuối người về trước, đặt tách không lên bàn.
Động tác tùy ý này đã để cô ngửi thấy một mùi hương khác, nguyên bản không thuộc về anh.
Mùi hương của nước hoa nữ.
Nếu cô đoán không sai thì nước hoa này là "Trầm luân", thuộc bộ sưu tập mới nhất năm nay của nhãn hiệu YVSA.
Hương đầu là tử đinh hương, ngò rí và hoa cam vùng Grasse; hương giữa là hoa hồng; còn hương cuối là gỗ đàn hương và mộc dược.
Loại nước hoa này biểu đạt cho một người phụ nữ tao nhã mà thần bí, viếng thăm vào đêm khuya, mang theo sự cấm kị và cám dỗ. Dù cho sau khi người đó đã rời khỏi, hương thơm vẫn tỏa khắp xung quanh, vẫn khiến đàn ông cảm thấy thư thái cùng cuốn hút.
Mùi hương như có như không này, vấn quýt quanh cổ áo sơmi của Lệ Minh Vũ, lại men theo, bay vào mũi Tô Nhiễm. Trong nháy mắt, cô đau đớn như có người đang dùng kim châm đâm trực tiếp vào lòng cô. Cô không biết người phụ nữ dùng nước hoa này ra sao, nhưng cô biết một điều, là người phụ nữ đó đã triền miên cả đêm cùng chồng cô...
Ngón tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt, móng tay hầu như khảm vào lòng bàn tay, mùi nước hoa vừa mới hít vào phổi đã được thay thế bằng cảm giác đau đớn chưa từng có. Cô nên tiếp tục bình tĩnh, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh sao? Đương nhiên là nên như vậy rồi. Với người ngoài, cuộc hôn nhân này là chuyện đáng nói biết bao, đáng tiếc trong mắt anh chẳng qua chỉ là một trò đùa trẻ con, dù cô muốn tranh luận gì đó, anh quan tâm sao?
Từ trước tới giờ, cô luôn yêu anh nhưng hầu như chuyện đó chỉ là của bản thân cô, không liên quan đến anh, mà anh cũng chẳng muốn liên quan.
Lệ Minh Vũ không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ đã bớt say nên anh liền loay hoay đứng dậy.
Tô Nhiễm thấy vậy cũng lo lắng, vội vàng đứng lên, đưa tay đỡ anh, cô sợ anh mất thăng bằng rồi sẽ ngã.
Sự chủ động của cô cũng không làm Lệ Minh Vũ chán ghét, choàng tay khoát lên vai cô, anh lảo đảo bước đi. Thật sự thì anh rất cao, ít nhất cũng 187 cm, Tô Nhiễm dìu anh nhưng lại giống như anh đang trực tiếp ôm cô vào lòng. Cô chỉ cao đến ngang ngực anh, vòm ngực anh cường tráng như tảng đá rắn chắc, cô chỉ có thể ngẩng đầu cố sức đỡ lấy cả người cao lớn của anh. Cũng may là anh không say đến mức mê man bất tỉnh, bằng không thì cô đã phải nghĩ đến việc gọi nhân viên y tế tới giúp.
Vất vả thở dốc, cô cũng dìu được anh tới phòng ngủ của hai người trên lầu hai. Tô Nhiễm còn chưa kịp bật đèn thì đã cảm thấy đôi chân mềm nhũn, vẫn chưa buông tay, cô và Lệ Minh Vũ đã cùng vấp ngã trên chiếc giường rộng lớn, thoải mái.