Cao Khánh nghe hai từ có con này trong đầu đều là hổn loạn, trái tim theo đó mà nhói lên, khó nhọc mà lên tiếng.

- Có con? Không thể nào, đừng gạt tôi nữa Tiểu Tịnh, nếu em còn giận tôi chuyện mười năm trước không bảo vệ được em với con, hiện tại bây giờ tôi sẽ chuộc lỗi, đánh mắng như thế nào cũng được.

Vân Tịnh cười như không mà nhìn ông.

- Chuộc lỗi? Mười năm trước là tôi ngu ngốc mới tin vào lời hướng hẹn ngoài miệng của anh, lúc tôi sinh con xong liền bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm, lúc đó Cao Khánh anh ở đâu? Là đang lăn trên giường cùng người phụ nữ mẹ anh chọn? Con của tôi vừa sinh được một tuần cũng đã chết.

Cao Khánh đúng là năm đó không có nhà, là ông đi công tác ở Thuỵ Điển, muốn bay về Trùng Khánh ngay trong đêm là chuyện không thể, đến muộn nhất cũng phải một ngày.

Cao Khánh từng bị mẹ ép ngủ cùng nữ nhân khác, là người có hôn ước từ bé với ông nhưng ông lại không đồng ý, sau đó liền dọn ra khỏi biệt thự Cao Gia, công ty gì đó cũng không cần.

Ba mẹ Cao Khánh chỉ có mình ông, sao lại chấp nhận chuyện con trai bỏ nhà theo nữ nhân khác, bà liền giả vờ bệnh còn có hồ sơ bệnh giả đưa ra để lừa gạt ông.


Năm đó Cao Khánh bị ép đến sắp điên, mẹ Cao còn lấy Vân Tịnh ra hù doạ, ông lúc đó chỉ có một thân một mình, tay không mà bước ra khỏi Cao Gia làm sao có thể đấu lại, nên Cao Khánh cắn răng mà nhường nhịn một bước, đổi lại an toàn cho người mình yêu.

Cao Khánh nhìn bà, trong mắt toàn là sự yêu thương.

- Là tôi không bảo vệ được em, nhưng tôi tuyệt đối không lăn lên giường người phụ nữ khác, hôm đó là tôi đi công tác ở Thuỵ Điển, lịch trình hôm đó tôi sẽ cho người tìm lại.

Vân Tịnh tất nhiên không tin, sớm không đi tối không đi, sao lại đi ngay hôm bà sắp sinh? Còn không nói cho bà tiếng nào.

- Được, hôm nay tôi có rất nhiều thời gian anh cứ kêu người từ từ tìm lại.

Ông đưa tay cầm điện thoại bàn mà quay số của thư ký.

Cao Khánh nói vài câu với đầu dây bên kia thì ngắt máy.


- Em đợi một lát, thư ký của tôi sẽ tìm lại.

Ở mỗi công ty đều lưu giữ lại lịch trình của chủ tịch, đừng nói là chủ tịch mỗi nhân viên ở trong công ty đều lưu lại lịch trình mấy năm trước của họ, phòng chuyện bất trắc.

Cao Khánh thấy người hiện tại sao với quá khứ đều khác nhau rất xa, một người hoạt bát hay ngại lúc nào cũng nụng nịu với ông, hiện tại đã thành một người kiệm lời, mỗi lời nói thốt ra đều đâm vào vết thương đang bị chảy máu của người đối diện, lời nói sắc bén, thật sự là Vân Tịnh người hay ngại ngùng nụng nịu với Cao Khánh sao?
Bà không nhìn ra suy nghĩ của ông, cho dù Vân Tịnh có dành cả đời vẫn không hiểu được người này nghĩ gì.

Cao Khánh:" Mười năm qua tôi cho người đi tìm em khắp nơi đều không thấy, có phải em vẫn giận vì tôi không tìm thấy em không?"
Bà gác chân này lên chân kia.

- Đúng là năm ấy tôi có trách tại sao anh lại không tìm tôi? Tại sao lại không về kịp để tôi bị mẹ anh đuổi ra ngoài? Tôi hận thực sự hận, mẹ anh là trưởng bối tôi biết cho dù lời hiện tại tôi nói ra sẽ bất kính với bà ấy, nhưng con tôi chết tôi không thể tha thứ mãi mãi cũng không tha thứ.

Vân Tịnh nhấp một ngụm trà thì nói tiếp.

- Danh gia vọng tộc thì sao? Chẳng phải cũng là con người thôi sao? Chỉ khác kẻ có tiền có quyền còn người thì sống cực khổ một chút, cam chịu các người sai khiến chỉ vâng bảo dạ.

Chúng tôi kiên nhẫn chịu đựng như vậy, các người cũng chỉ biết chỉ vào một cái sai mà đánh giá mà thôi..