Từ bên trong bước ra một người phụ nữ, là người lúc nãy dẫn cô vào đây.

Trên tay cầm một bảng danh sách mà đọc tên từng người.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, tuy Vân Sam từng đi phỏng vấn qua vài công ty, nhưng nơi này là công ty đứng số một số hai Bắc Kinh.

Cô cũng theo đó mà khẩn trương theo.

Vài người vào lại ra, không mấy người mang theo nụ cười mà rời đi.

Vân Sam căng thẳng không chịu nổi.

Người phụ nữ ngồi gần cô, níu tay một người từ bên trong đi ra mà hỏi.

- Bên trong người ta hỏi cậu cái gì? Có khó trả lời quá không, tôi chưa có kinh nghiệm nên hơi lo.

Người bị níu lại nghe hỏi thì gật đầu, không ngại nói cho họ nghe một chút.

- Hỏi rất nhiều, toàn là những câu trả lời rất khó trả lời, tôi kinh nghiệm ba năm mà còn cảm thấy không có hy vọng gì.

Nói xong còn không quên an ủi họ vài câu liền đi.

Vân Sam càng nghe càng thấy khẩn trương, bỏ lại cho người khác lo lắng như vậy thì an ủi cũng có tác dụng gì chứ.


- Vân Sam, Lệ Tĩnh.....!
Bọn họ được kêu vào phỏng vấn.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy mà đi vào.

Bên trong ba bốn người ngồi một hàng phía trước, không khí nhìn rất khó thở.

Trên bàn còn để một bảng chức vụ để trước bàn.

Nhưng cái Vân Sam để ý chính là cái bảng chức vụ màu đen nổi bật nằm ở cuối hàng kia kìa.

Người lúc nãy cô nói chuyện chính là chủ tịch Cố Thị.

Nói xấu sau lưng người khác, hiện tại đã thành nói trước mặt rồi.

Vân Sam cười gượng mà ngồi đợi bên trong, đợi người phía trước phỏng vấn xong mới đến bọn họ.

Người lúc nãy cô nói chuyện cùng chính là Cố Phong, chủ tịch Cố Thị.

Đến lượt cô, người phỏng vấn chính là Cố Phong.

Vân Sam cười gượng mà đặt hồ sơ lên bàn của hắn.

- Tôi là Vân Sam, tôi muốn phỏng vấn vào thư ký chủ tịch.

Cố Phong hơi nhướng mày, hồ sơ cũng không mở ra xem.

Vài giây sau hắn mới lên tiếng.

- Phỏng vấn làm thư ký chủ tịch? Nhưng tôi thấy cô chưa từng có kinh nghiệm làm việc.

Cô gật đầu không do dự, suy nghĩ gì liền nói đó.

- Tôi không có kinh nghiệm làm thư ký, nhưng nếu được nhận tôi sẽ có kinh nghiệm làm thư ký.

Vân Sam vừa dứt lời, những người trong phòng đều nhìn về phía cô.

Vân Sam cảm thấy bản thân không trả lời sai chỗ nào mà.

Đúng là cô không có kinh nghiệm làm việc, nhưng nếu được nhận thì sẽ có kinh nghiệm thôi mà.

Một người giám đốc gần đó ho khan, ý nhắc nhở mọi người tập trung vào việc của mình.


Cố Phong vẫn giữ khuôn mặt như lúc đầu, một biểu cảm cũng không đổi.

- Cô nghĩ thư ký chủ tịch có nên cẩn thận hay không?.

Vân Sam một lần nữa gật đầu.

- Tất nhiên là có.

Hắn xoay màn hình loptop về hướng cô.

- Đây là hình của cô?.

Hai mắt Vân Sam hơi giật giật.

Hình trên màn hình đúng là của cô.

Nhưng hình bên trên Vân Sam chụp có gắn thêm hình con mèo lên mặt, đưa hai ngón tay còn chu môi.

Rõ ràng cô không để tấm hình này lên sơ yếu lý lịch mà.

Đừng nói vài hôm trước Vân Sam buồn ngủ mà chọn bừa nha.

Mọi người rất nhanh đã phỏng vấn xong, cô là người cuối cùng đi ra khỏi công ty.

Vân Sam đứng bên ngoài cổng công ty mà hít mũi mấy cái.

Lúc này cô mới cảm thấy bản thân sống lại.

Không cần đợi kết quả phỏng vấn gì đó đâu, trước mắt Vân Sam đã chắc chắn 100% bản thân không được nhận rồi.


Cô lấy điện thoại ấn một dãy số, áp lên tai mà nghe.

Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy.

- Lý Huyên, cậu có ở nhà không?.

Người bên kia mất vài giây mới hiểu ý.

- Có, tớ đang ở nhà.

Giọng mang theo vài phần lười biếng.

Vân Sam không nói gì mà cúp máy.

Lý Huyên chính là bạn thân từ tiểu học của cô, mẹ của Vân Sam là bạn thân của mẹ Lý Huyên.

Bọn họ chơi với nhau tương đối hợp, học sơ trung, cao trung đến cả đại học cũng học chung trường.

Cô đi bộ đến trạm xe buýt mà đi đến nhà Lý Huyên.

Hiện tại mà về nhà, kiểu gì cũng bị giáo huấn một trận.

Vân Sam cho mẹ mình thời gian để đi đối tượng cho cô vậy..