Vân Sam buổi tối đã xuất viện về nhà, bên trong không có ai đèn cũng không sáng, Lâm Thiên giờ này chắc chắn đã ở bên văn phòng của Vân Tịnh.

Bình thường nếu cô rảnh thì người rước Lâm Thiên chính là Vân Sam, nấu ăn chăm sóc cũng là Vân Sam làm.

Bình thường vào thời gian này văn phòng luật của Vân Tịnh có rất nhiều người đến rồi lui, có khi bà còn đang xem lại hồ sơ mấy vụ án mình nhận.

Vân Sam thay đồ xong liền nhảy lên giường mà nằm, mấy nay cô đều ngủ giường bệnh viện, tuy không cứng nhưng nằm không êm lưng là mấy, gối thì cứng đến nổi cổ cô đều đau.

Vân Sam nằm xuống chưa năm phút, đã hô hấp đều đều.

Gần sáu giờ cô bị cơn buồn nôn làm cho tỉnh.

Vân Sam gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh chân cũng không mang theo dép, sàn nhà vệ sinh lạnh đến độ làm cô tỉnh ngủ.



Vân Tịnh nghe tiếng nôn này đến tiếng nôn khác đến tỉnh ngủ, bà mặc chiếc váy ngủ màu lam, da được dưỡng rất kĩ muốn tìm thấy một nếp nhăn cũng không có, tóc bà ngang eo, không uốn như Vân Sam mà là được để thẳng.

Nếu nói Vân Tịnh đẹp cũng không sai, so với tuổi bà rất ít người còn giữ nét đẹp của thời thiếu nữ, cơ thể bà rất cân đối.

- Vân Sam sao vậy con? Mấy nay đi ăn đồ ăn ngoài đến không tiêu rồi đúng không?
Bà vừa nói tay vừa bới tóc lên, Vân Tịnh pha ly nước chanh mật ong cho cô.

Bên trong phòng vệ sinh vẫn vang lên tiếng nôn đến vài phút mới dừng hẳn, Vân Sam mệt nhoài mà đi ra ngoài.

- Con không ăn thức ăn bậy bạ mà, hai ngày nay lúc nào con cũng muốn nôn, đói hay nôn đều muốn nôn.

Vân Tịnh đặt ly nước lên bàn.

- Uống chút nước đi, bữa nay con rảnh thì đi đến bệnh viện khám đi chắc là bệnh dạ dày rồi.

Bên ngoài trời chưa sáng tỏ, hơi sương vẫn còn lượm lờ ở không khí bên ngoài làm cho cửa sổ bị mờ đi.

Đèn đường cũng tắt, có vài người đang đi tập thể dục tiếng nói chuyện lâu lâu lại truyền vào trong nhà.

Vân Sam nốc cạn ly nước bà đặt lên bàn mà xoa xoa bụng.

- Con được nhận vào làm ở công ty Cố Thị rồi, thấy con gái giỏi hay không?
Vân Tịnh gật gù qua lại, nghe câu này bà liền tỉnh ngủ.


- Thật không? Thật sự là vào được Cố Thị? Đừng có vì không muốn xem mắt mà lừa mẹ.

Vân Sam:" Thật nha, con đi làm ba bốn hôm nay rồi."
Bà không giấu được vui mừng kích động muốn đứng lên, nhưng đột nhiên khựng lại, khuôn mặt cũng không được tự nhiên.

- Vậy là tốt rồi, con vào ngủ một lát rồi dậy đi làm, mẹ đi ngủ đây.

Vẻ mặt Vân Tịnh lúc này mang vẻ phức tạp, vì phòng không bật đèn nên cô cũng không thấy được vẻ mặt này của bà.

Vân Sam vui vẻ mà chạy về phòng, nhưng có làm cách nào cô cũng không tài nào ngủ lại được.

Vân Sam bật dậy rồi nằm xuống không biết bao nhiêu lần nhưng không ngủ được.

Nếu đã không ngủ được hôm nay cô sẽ làm nhân viên văn phòng mẫu mực, đi làm sớm hơn cả ông chủ.

Vân Sam thay váy ngủ sang đồ chiếc váy ngang gối, bên trên mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen tay dài, trên cổ còn choàng thêm chiếc khăn choàng màu đỏ rượu.


Cả khuôn mặt của cô gần như chôn vào khăn choàng trên cổ, vì lạnh mà mũi Vân Sam hơi đỏ.

Chiếc càm nhỏ nhắn thoát ẩn thoát hiện bên trong chiếc khăn choàng càng làm người khác muốn nhìn thêm vài cái.

Cô không đi taxi mà đi bộ, trên đường lúc này không nhiều người chỉ có vài người đi tập thể dục buổi sáng mà thôi, người trẻ bây giờ vẫn còn đang làm ổ ở trong chăn không muốn dậy.

Nếu bình thường Vân Sam cũng là trong số đó, gió lạnh thổi ngang làm cho người ta run lên một cái.

Nhưng cho dù có tuyết rơi cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng phơi phới này của cô, vừa vào chưa làm được hai ngày đã được tăng lương hỏi xem một người nghèo ai lại không thích chứ.

Cho dù không nghèo đi nữa vẫn thích mà thôi.

Tăng lương mà không thích thì chính là thừa tiền mới không cần số tiền nhỏ nhoi như vậy..