Bước chân Kiều Hải Tinh sững lại.

Dưới ánh đèn trong quán trà nhỏ, cô có thể nhìn thấy rõ mái tóc đã bạc của Kiều Tuyển.

Dù gì đi chăng nữa, làm con ai lại muốn cho cha mẹ vào chùa đi tu?!

Giọng cô khô khốc, “Không thể không đi sao?”

Kiều Tuyển nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, lúc này ông đã bình tĩnh hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng, chậm rãi mở miệng nói: “Không cần lo lắng cho ba, ba đã tự lừa dối mình suốt bao nhiêu năm qua rồi, bây giờ ba chỉ muốn làm chính mình mà thôi, Tiểu Tinh, con nên mừng cho ba.”

Trong lòng Kiều Hải Tinh như có cái gì đó nghẹn lại, tích tụ đến khó chịu, nhưng lại không biết phải khuyên ông như thế nào.

Kiều Tuyển đứng lên, vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: “Đi thôi, đã khuya rồi, ba đưa con về khách sạn.”

Hai người tính tiền rồi ra khỏi quán trà nhỏ.

Kiều Tuyển vừa đi vừa hỏi: “Con định khi nào thì trở về Bắc Kinh?”

Vốn dĩ Kiều Hải Tinh định đi luôn ngày mai, nhưng cô lại hơi lo lắng cho Kiều Tuyển, bèn đổi ý nói: “Ngày kia ạ.”

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vì sao ba biết con ở Bắc Kinh?”

Kiều Tuyển mỉm cười, “Nghe bà ngoại con nói vậy.”

Hai người đi đến khách sạn, Xa Thừa Vũ đang đi qua đi lại ở cửa khách sạn, sau khi nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì quay về phía cô rồi đứng yên.

Kiều Hải Tinh nói với Kiều Tuyển: “Con tới rồi, ba tự trở về nhà được chứ?”

Kiều Tuyển: “Không sao đâu, để gió thổi cho bớt hơi rượu.” Ông nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, hỏi: “Đó là bạn trai của con à?”

Kiều Hải Tinh gật gật đầu.

Kiều Tuyển cười, “Không tồi, biết ra cửa đón con là người thương con. Nhưng nếu sau này cậu ta bắt nạt con thì cứ nói với ba, ba sẽ trút giận cho con.”

“Được ạ.” Kiều Hải Tinh thẹn thùng cười, sau đó tạm biệt Kiều Tuyển.

Phòng của Kiều Hải Tinh là một phòng tiêu chuẩn, cô đã mệt mỏi cả một ngày, chỉ rửa mặt đơn giản xong là ngã người xuống giường ngủ thiếp đi luôn.

Xa Thừa Vũ nhìn bộ đồ ngủ mình vừa cố ý đi mua, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Hải Tinh đến nhà Kiều Tuyển.

Diêu Đan Đồng đã thu dọn xong hành lý của mình, Kiều Hải Nghiêu đi theo phía sau bà với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

Dọn dẹp gần xong xuôi, Kiều Tuyển mời ba người đến một nhà hàng gần nhà ăn cơm.

Dường như Kiều Hải Nghiêu còn đang giận dỗi, suốt cả đường cậu không nói một lời nào.

Kiều Tuyển chậm rãi nhỏ nhẹ khuyên bảo cậu: “Nghiêu Nghiêu, tới nhà mới con phải nghe lời mẹ, không thể tùy hứng như vậy nữa.”

Kiều Hải Nghiêu lẩm bẩm nói: “Con không cần nhà mới, con không có nhà.”

Diêu Đan Đồng và Kiều Tuyển liếc nhau, không biết phải làm sao.

Lúc ăn xong, Kiều Tuyển đi tính tiền.

Diêu Đan Đồng sờ sờ đầu Kiều Hải Nghiêu, nói: “Không phải con thích xem tính tiền nhất hay sao? Có muốn đi hay không?”

Kiều Hải Nghiêu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhảy nhót đuổi theo Kiều Tuyển.

Trên bàn cơm chỉ còn Kiều Hải Tinh và Diêu Đan Đồng, không khí hơi lúng túng.

Diêu Đan Đồng siết chặt đôi bàn tay, dường như đã do dự rất lâu mới quyết định mở miệng, “Con à, con có thể đừng trách ba con nữa có được không?”

Kiều Hải Tinh không biết ý của Diêu Đan Đồng là gì, vẻ mặt hơi khó hiểu lại đề phòng nhìn bà ấy.

Diêu Đan Đồng hít sâu một hơi rồi nói: “Thật ra… thật ra Nghiêu Nghiêu không phải là con trai của ba con.”

Kiều Hải Tinh kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Diêu Đan Đồng tiếp tục nói: “Ba của Nghiêu Nghiêu là bạn trai trước đây của dì, năm đó chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng gia đình dì không thích người nông thôn như ông ấy, không có văn hóa, quyết tâm chia rẽ chúng ta rồi lại giới thiệu dì cho bà nội con. Lúc ấy dì đã mang thai Nghiêu Nghiêu rồi, dì cũng đã nói với ba con, ba con bảo dì đừng nói chuyện đó ra ngoài, dì giúp ông ấy ứng phó với bà nội con, ông ấy giúp dì nuôi dưỡng Nghiêu Nghiêu, và chúng ta đã kết hôn như vậy đấy.”

Kiều Hải Tinh chậm rãi hoàn hồn, bỗng nhiên cô hiểu rõ vì sao tối hôm qua Kiều Tuyển nói rằng ông chỉ còn một mình cô là người thân.

Diêu Đan Đồng: “Cho nên con không nên trách ba con, ông ấy thật sự rất yêu mẹ con và con. Sau khi chúng ta kết hôn không lâu thì ông ấy tin Phật, dì biết ông ấy làm vậy là vì mẹ của con.”

Kiều Hải Tinh không nói một lời, chậm rãi gật đầu.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Diêu Đan Đồng dẫn theo Kiều Hải Nghiêu rời đi.

Kiều Hải Tinh và Kiều Tuyển đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ, Kiều Hải Tinh hỏi: “Là ba của Kiều Hải Nghiêu tới tìm bọn họ đúng không ạ?”

Kiều Tuyển đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại điềm nhiên gật đầu cười, ông nói đầy xúc động: “Đúng vậy, tất cả mọi người nên trở về đúng vị trí của mình.”

Kiều Hải Tinh hỏi ông: “Vậy còn ba? Ba có vui không?”

Kiều Tuyển gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Kiều Hải Tinh cuối cùng cũng yên lòng.

Kiều Tuyển hành động rất nhanh, sau khi chuẩn bị xong xuôi từ công việc đến quần áo, ngày hôm sau liền lên chùa luôn.

Nhanh như thể mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong từ rất lâu rồi.

Kiều Hải Tinh và Xa Thừa Vũ bay về Bắc Kinh, Xa Thừa Vũ không tham dự vào chuyện nhà họ Kiều, Kiều Hải Tinh cũng chưa từng nói gì, nhưng anh nhìn ra tâm trạng cô gái nhỏ không tốt lắm.

Sau khi Xa Thừa Vũ đến công ty thì gọi Viên Thiến vào trong văn phòng, ngày hôm sau, Viên Thiến gửi mail cho từng nhân viên trong công ty, thông báo công ty tổ chức cho mọi người đến Tam Á du lịch trước Quốc Khánh một tuần, tự nguyện đăng ký, không tham gia thì nghỉ ở nhà.

Mọi người bấm tay tính toán, còn năm ngày nữa là đến cuối tuần.

Niềm ngạc nhiên mừng rỡ đến quá đột ngột, nên dùng tư thế gì để nghênh đón mới đủ quyến rũ đây?!

Ngoài mấy người bận việc nhà không đi được, phần lớn đồng nghiệp trong công ty đều đăng ký.

Vừa mới đăng ký xong, Tiểu Nặc liền rủ Kiều Hải Tinh đi mua sắm thả ga.

Mua mấy cái váy lụa, một bộ áo tắm, Bikini cũng không thể thiếu, còn có kem chống nắng, kính râm, ô che nắng… đều mua toàn bộ ……

Kiều Hải Tinh học theo, đặt hàng xong thì ngồi chờ nhận hàng.

Ngày hôm đó mọi người tập hợp ở trước cửa công ty để lên đường, hôm trước Xa Thừa Vũ có việc đột xuất phải đi Thượng Hải một chuyến, sau đó sẽ bay thẳng từ Thượng Hải đến Tam Á.

Khách sạn được đặt ở vịnh Á Long, cách sân bay chưa đầy một giờ đi xe.

Hơn 3 giờ chiều, ánh mặt trời nóng rát chiếu trên mặt đất, trong không khí tràn mùi thơm của hoa sứ. (1)

(1): 鸡蛋花: Frangipani là hoa Đại hay còn gọi là hoa Sứ, một loại hoa thường được trồng trong các ngôi chùa ở Việt Nam mình. Mọi người GG hình ảnh nhé.

Mọi người chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi mới ra ngoài chơi.

Kiều Hải Tinh và Tiểu Nặc được chia vào một phòng đôi có tầm nhìn hướng ra biển, phòng hơn 40 mét vuông, sofa, bàn làm việc, phòng tắm bồn tắm… đầy đủ mọi thứ.

Tiểu Nặc hào hứng đi xem xung quanh, cô ấy còn không quên trêu ghẹo ông chủ: “Ôi chaooo, nhìn căn phòng này mà xem, Xa tổng ra tay đúng là xa hoa! Chẳng qua bà chủ tương lai lại phải lo lắng rồi! Chậc chậc, người đàn ông phá của này……”

Kiều Hải Tinh đứng bên cạnh đen mặt.

Tiểu Nặc phi lên giường, chân tay thoải mái duỗi ra, chậm rãi nói: “Làm ơn hãy để cuộc sống vật chất xa hoa này ăn mòn linh hồn hung hăng của tôi!”

Kiều Hải Tinh cười ra tiếng, lại thấy, “linh hồn bị ăn mòn” đã ngủ mất rồi.

Cô thở dài, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

Xa Thừa Vũ chỉ nói sẽ đến Tam Á muộn một chút, nhưng không biết cụ thể là khi nào. Kiều Hải Tinh vuốt ve điện thoại, đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho anh hay không, rồi lại nghĩ hay là thôi đi, chắc anh đang rất bận, mình không nên làm phiền anh.

Kiều Hải Tinh lười biếng duỗi eo dưới ánh mặt trời rực rỡ, những cảm xúc tích tụ trong lòng dường như được giải tỏa phần nào.

Đối diện là biển rộng phản chiếu từng tia sáng vàng, những cơn sóng cuộn ngày một cao, mãi không biết mệt mỏi.

Kiều Hải Tinh được ánh mặt trời sưởi ấm, cũng trở lại phòng ngủ một giấc.

Cô bị tiếng gọi ầm ĩ của Tiểu Nặc đánh thức.

Tiểu Nặc đã thay một chiếc váy đi biển, chọc chọc cánh tay Kiều Hải Tinh: “Tiểu Kiều, mau dậy đi nào, màn đêm đã buông xuống, tương lai tốt đẹp đang vẫy tay với chúng ta kìa……”

Kiều Hải Tinh còn ngái ngủ, híp mắt mơ màng nhìn cô ấy, “Mấy giờ rồi?”

Tiểu Nặc: “Bây giờ là hơn 8 giờ rồi, đi nào đi nào, mọi người muốn đi quán bar, mặc quần áo nhanh lên, sắp tập hợp rồi kìa!”

Kiều Hải Tinh vẫn hơi mơ màng, Tiểu Nặc kéo vali của cô qua, “Nhanh nào, chọn một cái váy rồi trang điểm nhẹ, đêm nay cậu chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố!”

Kiều Hải Tinh bị cô ấy chọc cười, chọn một chiếc váy liền màu trắng, rửa mặt, để tóc buông xõa trên vai, đi theo Tiểu Nặc xuống lầu.

Có bảy tám người tụ tập thành một nhóm ở sảnh lớn khách sạn, Kiều Hải Tinh hỏi: “Những người khác không đi à?”

Tam Mộc: “Anh Xuyên và Sở Hàng đi bơi rồi, quá không có sáng ý, mình không học theo bọn họ đâu. Anh đây đưa em đến một quán bar nhỏ ở Tam Á!”

Bọn họ gọi xe đến một phố nhậu, chọn một quán bar yên tĩnh, tìm một chỗ ngồi.

(Chắc nhiều bạn thắc mắc tại sao lại có quán bar yên tĩnh, thật ra có nhiều quán bar, pub được kinh doanh theo hướng này, họ chú trọng về decor, pha chế cocktail nhiều nồng độ nhưng đa phần là thấp đến trung bình để thưởng thức, bật nhạc nhẹ và duy trì không khí thư giãn cho khách, loại hình này ngày càng phổ biến và được ưa chuộng)

Tam Mộc đi đầu, chọn không ít đồ ăn thức uống, không gian trong quán bar khá đẹp, hiệu ứng từ ánh đèn càng làm cho bầu không khí tăng thêm phần mộng ảo.

10 giờ đúng, ca sĩ trên sân khấu bắt đầu biểu diễn.

Anh ta chọn một ca khúc cũ, giọng ca trầm thấp ưu nhã, tựa như đang chậm rãi kể một câu chuyện.

Kiều Hải Tinh nhớ rõ Kiều Tuyển hồi còn trẻ cũng thường xuyên hát bài hát này.

Cô chống cằm nhìn về phía sân khấu, suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào.

Mấy đồng nghiệp xung quanh chơi vui hết nấc, không có ai quá chú ý đến cô, chỉ nghĩ cô đang chuyên tâm nghe hát.

Kết thúc mấy bài hát, ca sĩ tương tác với mọi người. Theo sự chuyển động của ánh đèn, ánh đèn ngẫu nhiên dừng lại ở người nào, người đó sẽ lên hát một bài.

Kiều Hải Tinh dựa vào sofa không hứng thú lắm, nhưng mà giây tiếp theo, ánh đèn lại dừng ngay trên người cô.

Kiều Hải Tinh: “……”

Các đồng nghiệp: “……”

Thần Tài đây rồiii! Miễn phí đó!!!

Vì thế, mọi người vội vàng đẩy Kiều Hải Tinh lên sân khấu.

Kiều Hải Tinh trố mắt, làm sao mà cô hát được!!

Ca sĩ trên sân khấu đưa micro cho cô, khuôn mặt nhỏ của Kiều Hải Tinh đỏ bừng, nhút nhát nắm hai bàn tay lại.

Các đồng nghiệp dưới sân khấu bắt đầu ồn ào, đồng loạt hô cổ vũ: “Tiểu Kiều, tự tin lên nàoo!”

Ca sĩ kia cười nhẹ, khẽ nói gì đó bên tai Kiều Hải Tinh, vẻ mặt Kiều Hải Tinh khá là khó xử, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Ca sĩ ra hiệu với người chơi nhạc, chọn một bài hát của Lương Tĩnh Như, là một bài hát đơn giản và phổ biến, khá dễ hát.

Ca sĩ bắt điệu hát trước, Kiều Hải Tinh nhỏ giọng ngâm nga theo anh ta.

Cô gái nhỏ đứng trên sân khấu mặc một chiếc váy trắng, tóc dài xõa trên vai, duyên dáng yêu kiều. Vóc dáng người đàn ông cao gầy, khuôn mặt anh tuấn.

Thật giống như một đôi thần tiên hạ phàm.

Dưới sân khấu không ngừng vang lên những tiếng khen ngợi trầm trồ, thậm chí có người còn huýt sáo.

Kết thúc bài hát, khuôn mặt Kiều Hải Tinh đã đỏ hồng như một quà cà chua, cô hơi khom lưng trở về chỗ ngồi.

Các đồng nghiệp bắt đầu trêu ghẹo cô, “Trái tim thiếu nữ muốn nổ tung! Tôi vừa phát hiện ca sĩ kia rất tốt đấy! Toàn bộ quá trình đều nâng giọng hát của Tiểu Kiều, có phải rất tri kỷ hay không!”

“Tiểu Kiều đã rung động hay chưa nào, có nghĩ tới một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy tươi đẹp hay không?”

……

Mọi người mồm năm miệng mười vui đùa, lại chẳng ngờ rằng sau khi ca sĩ kia hát xong đã thật sự tìm tới đây.

Anh ta mặc một chiếc quần jean phối với áo thun trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ.

Dường như người đàn ông này không chỉ có dáng người tốt, mà khuôn mặt còn khá đẹp, có lẽ chưa đến 30, thuộc kiểu thanh niên văn nghệ. (2)

(2):文青: viết tắt của文藝青年: cụm từ này có lịch sử hình thành và phát triển theo lịch sử phát triển của nền kinh tế cũng như đời sống của người Trung Quốc,  có thể hiểu nôm na là chỉ những người nghệ sĩ trẻ, thanh niên văn nghệ, những người trẻ tuổi yêu thích văn hóa và nghệ thuật. Trong quá trình đất nước phát triển, họ cho rằng việc thanh niên tham gia vào các hoạt động văn hóa nghệ thuật là một trong những yếu tố sẽ khiến tỷ lệ dân số đô thị cao hơn dân số nông thôn, kiểu nâng cao nền tảng tri thức văn hóa cho người dân ấy.

Sau khi anh ta tới gần, những người đang ngồi đây đều tự giác im lặng, mặt mày hớn hở liếc về phía Kiều Hải Tinh, có muốn cũng không giấu được vẻ mặt thích hóng chuyện.

Người đàn ông kia mỉm cười rồi nói: “Tối nay sẽ không tính tiền hóa đơn của các bạn, mọi người muốn ăn gì uống gì thì cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo nhé.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lòng lại nói: Ca sĩ thời buổi này cũng có thể thoải mái như vậy à? Thế thì liệu lát nữa ông chủ của anh ta có đánh què chân anh ta hay không đây?!

Người đàn ông kia phản ứng kịp, vội đặt một tấm danh thiếp lên mặt bàn, “Tôi tên Tiếu Thành, là ông chủ của quán bar này, ca sĩ hôm nay không khỏe nên tôi mới lên hát thay anh ta đôi bài.”

Tiếu Thành dứt lời thì gọi quản lý tới để cho mọi người gọi đồ ăn.

Mọi người hiểu ra, thì ra là ông chủ đích thân ra tay, thể nào lại miễn phí đúng dịp như thế.

Tiếu Thành thoáng nhìn Kiều Hải Tinh đang ngồi trong một góc, vẫy vẫy tay với cô, “Xin chào.”

Kiều Hải Tinh vội đứng lên, “Ah, xin chào, ừm…… Vừa nãy.. cảm ơn anh nhé.”

Tiếu Thành khẽ cười, nhướng mày hỏi: “Thật sự cảm ơn tôi?”

Kiều Hải Tinh ngơ ngác gật đầu.

Tiếu Thành: “Vậy tôi có thể mời riêng em một ly được hay không?”

“Xin lỗi,” phía sau vang lên một giọng đàn ông trong trẻo, mọi người rối rít nhìn sang.

Xa Thừa Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Hải Tinh, “Sợ rằng anh không thể mời riêng cô ấy một ly được rồi,” anh dừng lại một chút rồi nói: “Bởi vì tôi sẽ không cho cô ấy uống rượu.”

Xa Thừa Vũ chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với Tiếu Thành, “Nhưng nếu tâm trạng ông chủ đây tốt thì có thể mời tôi uống.” Anh búng ngón tay với người quản lý, “Phiền anh mang loại rượu đắt nhất tới đây, cảm ơn.”