Hai người thu thổ sản gần hai ngày, đã không có người mang đồ tới nữa.Từ lúc cùng thôn trưởng nói qua sau, thôn dân nơi này không còn một ai tới bán lương, nhưng cũng đã chất đầy sân nhà dì nhỏ, quá nhiều đồ.Hai người nói cùng dì nhỏ muốn đem đồ chuyển đến bưu điện, gửi hàng đến D thị.Dì nhỏ nói được, quá mấy ngày hai người rời đi, bà ấy sẽ giúp hai người tìm xe.

Hai người cũng không dám để bà ấy tìm xe, cho nên buổi chiều hai người thừa dịp dì nhỏ cùng chú nhỏ đi ra ngoài làm việc, đem thổ sản để lên trên xe đi từng chuyến vào trong huyện, đương nhiên hai người không đi trong huyện, đi đến nửa đường liền thu thổ sản vào trong nhẫn.Làm bộ chở hàng như vậy, hai người cũng tới tới lui lui bốn lần, mới đưa hết đồ đi.Hai người không dám trực tiếp thu đồ ở trong sân, bên cạnh nhà dì nhỏ có rất nhiều hàng xóm đang nhìn, vạn nhất bị phát hiện, hai người có thể bị coi thành yêu quái, sau đó bị loạn côn đánh chết.

Cho nên vì an toàn sinh mệnh, phiền toái liền phiền toái đi.Cơm chiều xong, dì nhỏ thấy không thấy hàng hóa ở trong sân, liền nóng nảy.

Chờ biết là hai người đã chở lên bưu điện, gửi về D thị, liền nói hai người, nói nếu muốn gửi hàng sao không để bà tìm người trong thôn hỗ trợ, trong thôn có máy kéo, thế nào cũng phải vội làm luôn.

Chú nhỏ ở bên cạnh nói giúp hai người, nói hai đứa nhỏ đều đã bao lớn rồi, bà còn chuyện gì cũng không cho làm a, như bây giờ không phải thực tốt sao.


Hai người ở trong lòng yên lặng ủng hộ chú nhỏ.Ăn cơm chiều xong, cô nhớ lại những việc đã trải qua trong một ngày hôm nay.

Hôm nay cô đã làm rất nhiều việc lần đầu tiên, lần đầu tiên là đào măng, lần đầu tiên ăn thịt rắn, hiện tại sắp sửa lần đầu tiên đi nhặt rác.Hai người đi vào trong núi có một mục đích chủ yếu , chính là thu thập nguyên liệu có thể chế thành than củi.Trên Baidu có nói, củi, vụn gỗ, rễ cây, hột cùng xác quả, chất liệu là gỗ, khi đốt hết đều có thể chế thành than củi, cho nên hai người muốn đi lâm trường tìm xem có đầu gỗ lúc đốn cây còn thừa hay không, còn có đi xưởng gia công bó củi nhìn xem có vụn gỗ rác hay không.Hai người từ nhà dì nhỏ gia đẩy một cái xe gỗ nhỏ xuất phát, thu rác rưởi cũng phải có bộ dáng thu rác rưởi.Lúc hai người đẩy xe ra tới, dì nhỏ còn hỏi hai người muốn làm gì, Khương Trí thực thiếu đạo đức nói:- Vợ cháu nói hôm nay để cô thể nghiệm thật nhiều lần đầu tiên trong đời, quyết định trước khi hết ngày lại hoàn thành thêm một cái, lần đầu tiên cháu đẩy xe gỗ.Lúc sau trong ánh mắt giống như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần của dì nhỏ, hai người đẩy xe đi, lần đầu tiên trong kiếp này cô được ngồi trên xe gỗ.Trên đường đi lâm trường, cô ngồi trên xe ván gỗ, tùy tiện ngắt một cành liễu ở ven đường.

Đột nhiên cô liền nhớ tới con trai cô xướng nhạc thiếu nhi thực ứng với hoàn cảnh hiện tại, liền xướng lên."Tôi có một con lừa conTrước nay tôi cũng không cưỡiCó một ngày tôi tâm huyết dâng lên cưỡi đi họp chợTrong tay cầm roi da nhỏLòng tôi đang đắc ýKhông biết như thế nào xôn xao kéo kéo kéo kéoTôi bị quăng ngã một thân bùn."Khi xướng, cô còn cầm cành liễu nhẹ nhàng quất càng xe đang được đẩy Khương Trí.

Xướng xong cũng tự mình ha ~ ha ~ ha ~ nở nụ cười.

Khương Trí ở phía sau, khóe miệng cũng nứt ra rồi, cứ như vậy hai người một đường xướng xướng cười cười đi tới lâm trường.Tới lâm trường, hai người chưa tiến vào, trước vòng quanh lâm trường một hồi, thấy người trong lâm trường đều tan tầm, chỉ còn một lão nhân cầm canh gõ mõ.


Hai người muốn tìm đồ, có lẽ là ở phía bên phải lâm trường, kia hẳn là bãi rác, đều là một ít tạp vật còn dư lại khi bó củi, có cành cây, nhánh, vỏ cây, phạt căn,v,v.Không đợi hai người hành động, lão nhân gõ mõ cầm canh đã phát hiện ra hai người, hướng về phía hai người mà gọi:- Ai ở kia, đang làm gì?Cô cảm thấy lúc này cô lên tiếng thì tốt hơn Khương Trí, cho nên cô giành trước nói:- Đại gia, chúng tôi là người trong thôn.Ý đồ của cô là dùng thanh âm có chút ngọt của mình mê hoặc địch nhân, vì an toàn cô cũng không nói ra tên thôn đạp sơn.- Đã trễ thế này, có chuyện gì.Một ánh đèn pin chiếu tới hai người.- Đại gia, chúng tôi tới là muốn kéo chút phế liệu.Cô tiếp tục mê hoặc, giống như hiệu quả không lớn.

Vị cụ ông này ý chí thực kiên định, chịu đựng được dụ hoặc của viên đạn bọc đường.- Cái gì mà phế liệu a.Đại gia đã đi tới trước mặt hai người.- Đại gia, chính là những nhánh cây bên kia, vỏ cây gì đó.Khương Trí tiếp nhận nhiệm vụ mê hoặc, đại gia nghe nói hai người muốn kéo này đó, đôi mắt liền lập tức nghiêm túc, cô cảm giác việc này có lẽ không được, vị đại gia này là muốn cự tuyệt hai người.Khương Trí không chờ đại gia nói ra lời, liền tiến lên bắt lấy tay đại gia, nói:- Đại gia, ngài giúp đỡ, chúng tôi cũng là thật sự không có biện pháp mới đến, nhà chúng tôi đều có người lớn, cần giữ ấm, trong nhà lại thật sự không có tiền, mới đến lâm trường xem thử có nhánh cây gì đó không dùng được hay không, đại gia ngài nhất định giúp chúng tôi a.Đại gia cúi đầu nhìn nhìn Khương Trí nắm lấy tay hắn, nghĩ nghĩ nói:- Ai, ta biết mọi người đều không dễ dàng, nhưng lâm trường là tài sản của quốc gia, hai người cho dù khó khăn cũng không thể tổn hại đến ích lợi quốc gia a, bó củi thì các người không cần suy nghĩ.Cô vừa nghe thấy liền biết, hôm nay hai người gặp được một lão cách mạng, hết thảy lấy ích lợi quốc gia, ích lợi tập thể là chủ, nghĩ như giống hai người, đào góc tường xã hội chủ nghĩa liền sang bên trạm đi.- Bất quá, nếu hai người có thể sử dụng những vậy liệu mà lâm trường không cần, liền lôi đi.Đại gia nói liền dùng một tay khác chỉ chỗ đống rác.Quanh co a, cô kích động lôi kéo quần áo Khương Trí.Khương Trí sau khi nghe xong, liền buông lỏng tay đại gia ra, cúi đầu cảm ơn đại gia, nói:- Vâng, đại gia, thật cám ơn ngài, ngài giúp đỡ chúng tôi giải quyết vấn đề lớn, chúng tôi cũng không cần đồ vật quốc gia, chỉ cần những nhánh cây không dùng tới nữa là được.Sau đó, cô cùng Khương Trí dưới sự trợ giúp của lão nhân gõ mõ cầm canh, bắt đầu càn quét đống rác lâm trường.Khi hai người đẩy một xe vỏ cây đi ra khỏi lâm trường, cô liền nói cùng Khương Trí:- Vừa rồi làm em sợ muốn chết, em cho rằng vị lão cách mạng này không thể để hai người chúng ta kéo đi đâu.

Bất quá lão nhân này thật không tồi a, vừa nói tới chúng ta có khó khăn, hắn khiến cho chúng ta kéo.Khương Trí vừa đẩy xe vừa nói cùng cô:- Là không tồi, nhưng là có tiền không tồi.- Có ý gì?Cô không hiểu ra sao hỏi.Khương Trí chỉ cười cười không nói chuyện, anh càng là không nói, cô càng tò mò.

Vì thế cô lại cưỡi lên con lừa con của cô, cô đột nhiên từ phía sau nhào lên người Khương Trí, đôi tay vòng ôm lấy cổ anh, hai chân quấn lấy vòng eo anh:- Nói hay không, anh nói hay không?Khương Trí sợ cô ngã xuống, liền dùng một tay đỡ mông cô.

Chờ cô ổn định, liền vỗ vỗ mông cô, nói:- Đều làm mẹ rồi, cũng không có nghiêm chỉnh.

Em không thấy đi, anh là cho ông ta 100 nguyên, ông ta mới đồng ý.Cô nga một tiếng:- Không đúng a, em không nhìn thấy anh cho ông ta tiền a, chuyện khi nào?Khương Trí để cô treo ở trên người anh, còn anh tiếp tục đẩy xe đi về phía trước.

Cô cưỡi trên con lừa con tự hỏi.Rốt cuộc cô nghĩ tới:- Em đã biết, là lúc anh bắt tay ông ta, đúng hay không?Khương Trí cười cười không nói chuyện.- Em bảo mà, lúc bắt đầu, hắn còn không thèm nhìn, cũng không giống là muốn đáp ứng chúng ta, sao có thể chỉ vì anh bắt tay, nói chúng ta có khó khăn, ông ta liền đồng ý đâu.

Nhưng vì sao anh phải cho ông ta tiền a, những nhánh cây đó chúng ta không cần, bọn họ cũng không thể dùng a, không phải còn vứt đi sao?- Cho dù là bọn họ bỏ đi, kia cũng là của quốc gia, cũng là của lâm trường, có thể ném, nhưng em muốn thì không được.Khương Trí nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái.- Chúng ta có thể trộm lấy đi a.Cô cũng hôn trở lại.- Em nghĩ lại xem, một đống đồ lớn như vậy, trong một đêm thần không biết quỷ không hay mà biến mất, có phải tin tức lớn hay không, chúng ta phải điệu thấp.Anh lại hôn cô một chút.- Vậy chúng ta hôm nay,...- Đó chính là chuyện của lão nhân kia, em yên tâm ông ta nhất định sẽ nghĩ ra một lý do hoàn mỹ.Anh lại hôn lên một bên mặt khác của cô.- Đúng vậy, tiền tài bắt người, thay người tiêu tai! Đừng hôn, lưu manh.Cô thấy anh lại muốn quay mặt hôn cô, liền phản kháng.- Không phải con lừa con.Anh vẫn là hôn tới.- Là con lừa con.Cô liền lại ở trên người Khương Trí xướng lên đoạn con lừa con."Tôi có một con lừa conTrước nay tôi cũng không cưỡiCó một ngày tôi tâm huyết dâng lên cưỡi đi họp chợTrong tay cầm roi da nhỏLòng tôi đang đắc ýKhông biết như thế nào xôn xao kéo kéo kéo kéoTôi bị quăng ngã một thân bùn."Đang lúc cô vui vẻ xướng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là bạn thân của cô, Từ Nhiễm.- Hallo a, Tiểu Từ Từ.- Khúc khúc, cậu khoe khoang đi đâu vậy, chạy nhanh tới chỗ cũ tập hợp, hôm nay Hàn Hàn mời khách, buổi tối ăn nhậu chơi bời một phen, không mang theo người nhà.Từ Nhiễm ở bên kia điện thoại vừa nghe đến giọng cô, liền như súng máy liên thanh, nói một đống lớn.Hàn Hàn là một người bạn thân khác của cô, tên Hàn Xuân Hoa, cô ấy cảm thấy tên của mình đặc thổ, cho nên để bạn thân gọi cô ấy là Hàn Hàn.

Sau cô sinh con trai cũng tên là Hàm Hàm, cùng âm với cô ấy, cô ấy còn sinh khí với cô một hồi, nói là hai người là cố ý, muốn chiếm tiện nghi của cô ấy.

Xem ra buổi tối hôm nay Hàn Hàn muốn ra máu a, bất quá cô không tham gia được rồi.- Sorry, hoạt động hôm nay tớ không thể tham gia.Tâm tình cô tốt trở lại, Khương Trí lúc này lại thò qua hôn cô một chút, còn cố ý tạo ra tiếng rất lớn.- Được a, khúc khúc, cậu không rời nhà là vì lão Khương có phải hay không, trời mới sẩm tối, hai người liền lên giường làm vận động, cậu cũng không sợ mệt chết lão Khương.Hiển nhiên Tiểu Từ Từ hiểu lầm hai người đang làm chuyện tốt.Ngữ khí hâm mộ ghen tị này, hận a.

Hiện tại đàn ông đều là miệng cọp gan thỏ, bình thường nhìn đều là con rồng, đến thật ra đến lúc liền biến thành trùng, mấy người bạn thân bọn họ cũng từng thảo luận phương diện này, mới có thể nói này đó.Một trong những câu chuyện kinh điển nhất, mấy người bọn họ muốn mua đồ dùng bảo vệ sức khỏe vợ chồng, áo mưa, mà cô muốn mua nhất, cho nên cô thống kê số lượng.Cô liền hỏi Tiểu Từ Từ:- Muốn mấy hộp a?Tiểu Từ Từ nhìn cô nói:- Có hạn sử dụng sao?Cô nói:- Đương nhiên là có a, hạn sử dụng một năm.Cô ấy lại hỏi cô:- Cậu mua mấy hộp?Cô hơi xấu hổ nói:- Trước mua 12 hộp, vừa lúc một tháng một hộp, nếu không đủ dùng thì hết lại mua, nếu không mua quá nhiều, dùn không hết thì lãng phí.Cô ấy bày ra vẻ mặt táo bón sắc nhìn cô nói:- Tớ liền không mua, các cậu mua, rồi tùy tiện cho tớ hai hộp liền đủ tớ dùng một năm.Cô ấy thấy cô kinh ngạc nhìn, liền xấu hổ và giận dữ hướng nói:- Cậu cho rằng người khác đều giống các cậu sao, mỗi ngày đều t1nh trùng lên não.


Bằng Bằng nhà tớ là người làm việc lớn, nếu không về thì không làm, mà 3 tháng mới làm một lần.Hai người nghe xong liền cười to ngã trái ngã phải.

bằng bằng nhà cô ấy có thể nhịn a, 3 nguyệt mới làm một hồi, trách không được Tiểu Từ Từ vừa nói đến cái này liền hận hai người một trận a, nguyên lai là dục cầu bất mãn a.Cô nhớ tới chuyện lần đó, lại bật cười, Khương Trí liền ở bên cạnh hỏi cô cười cái gì, cô nhỏ giọng nói một hồi cho anh.- Lần này cậu đã đoán sai, hiện tại tớ cùng lão Khương ở trong núi, tớ còn đang muốn cưỡi con lừa con đi thu rác.Cô ở trên người Khương Trí điên cuồng vui vẻ.- what?Từ Nhiễm không nghe ra.- Được rồi, tớ cùng Khương Trí hiện tại không ở D thị, hôm nay khẳng định không thể tham gia hoạt động tập thể, hai người các cậu tự chơi đi, chờ tớ trở về, sẽ nói cùng các cậu, tạm biệt a.Nói xong, cô liền không để tiếng kêu gào ở bên kia điện thoại, quyết đoán treo điện thoại.Lúc sau liền cùng Khương Trí nói đến chồng của Từ Nhiễm, không làm liền không làm, muốn làm cũng phải 3 tháng.

Khương Trí nghe xong sau cũng muốn hỏng rồi, cô có thể cảm giác được Khương Trí thực kiêu ngạo.Đàn ông a, cũng tương đối thích phương diện này, đều hy vọng năng lực của mình là mạnh nhất, xem đức hạnh Khương Trí hiện tại kìa, thật đắc ý.Cứ như vậy, hai người nói nói cười cười rời khỏi lâm trường không xa, tới xưởng gia công bó củi, thực hành biện pháp cũ, dùng 100 nguyên thu mua lão nhân gõ mõ cầm canh.

Liền lại lôi thêm được đầu gỗ, mạt cưa, vụn bào, khối nhỏ từ xưởng gia công.Sau khi trở về, cô lại rối rắm vấn đề nên để những thứ này ở đâu.Cô không nghĩ đặt ở nhẫn trữ vật, nếu đem đồ ăn cùng rác rưởi đặt ở trong một không gian, trong lòng cô có chướng ngại.

Khương Trí liền nói nếu không liền để riêng vào một nhẫn trữ vật, về sau ném vào trong không gian là được, khi nào dùng lấy từ không gian ra.Cô cảm thấy dùng túi trữ vật mà người khác thiên kim khó cầu để đặt rác rưởi, quá phí phạm của trời.

Nhưng cô cũng không nghĩ ra biện pháp khác, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.Cô ở trong không gian chọn lựa nửa ngày, mới cầm một cái nhẫn trữ vật 100 mét vuông ra cho Khương Trí, lấy cái nhỏ quá thì sợ không đủ dùng..