Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đáng lẽ ra hôm nay Lục Hoán phải tới nha môn Bộ Binh Hai, bàn giao công việc cho các quản sự, trao trả chức viên ngoại lang, nhưng hắn lại cáo bệnh xin nghỉ.
Hắn vẫn luôn cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ nghỉ phép, thậm chí mấy ngày qua còn mọc rễ ở nha môn, bởi vậy đột nhiên xin nghỉ khiến người ta có hơi khó hiểu.
Nhưng hôm qua nghe nói, không hiểu vì lý do gì mà hắn ra ngoại thành, chắc hẳn trên đường trở về bị nhiễm phong hàn, bởi vậy viên trung lang Bộ Binh Hai - hiện tại kém hơn hắn một bậc, sảng khoái đồng ý phê duyệt.
Mà lúc này, Bộ Binh Thượng Thư đang sầu mi khổ não, không biết có nên nói chân tướng tối hôm qua cho Trấn Viễn Tướng Quân hay không.
Thôi thôi, Trấn Viễn Tướng Quân là quân nhân, tính tình lỗ mãng, vẫn không nên nói cho ngài ấy vội, trước tiên phái người thăm dò chân tướng trước, đợi bao giờ tìm ra manh mối, lúc đấy báo cáo cũng không muộn.
Nếu đêm qua Hàm Nguyệt không giả vờ bỏ nhà ra đi, còn chạy tới Trường Xuân quan ngủ qua đêm, e rằng ông sẽ không may mắn biết được chuyện này.
Nghĩ vậy, sau khi gia đinh bẩm báo Hàm Nguyệt đã dậy, Bộ Binh Thượng Thư quyết định phải dạy dỗ tiểu nữ nhi một phen.
Nào ngờ, Hàm Nguyệt lại ngơ ngác nói: "Phụ thân, đêm qua con đi ngủ sớm, lúc ngủ không biết gì cả, sao có thể tự mình chạy tới Trường Xuân quan được?"
Hàm Nguyệt ham chơi, từng nhiều lần giả vờ bị bắt cóc, tối hôm qua cửa sổ mở toang, nhưng không có dấu vết xô xát, Bộ Binh Thượng Thư còn tưởng tiểu nữ nhi chạy tới Trường Xuân quan, lưu lại manh mối, làm bộ bị bắt cóc. Ông bắt đắc dĩ phối hợp diễn với nữ nhi, tới Trường Xuân quan đón nàng về.
Nào ngờ, Hàm Nguyệt lại bảo không phải...?
Sắc mặt Bộ Binh Thượng Thư tối sầm.
Ngày hôm đó, cả phủ Bộ Binh Thượng Thư nâng cao cảnh giác.
Đương nhiên, chuyện này để sau này hẵng nói.
. . .
Hiện tại, Lục Hoán đang ở trong quan xá, nhìn chằm chằm khối tinh thể kỳ quặc đang lơ lửng...
Hắn không biết thứ này gọi là gì, vì thế tạm gọi nó là sân khấu [1].
[1] Màn hình tinh thể có hình chữ nhật, có hình ảnh chuyển động trong đó, tương tự với sân khấu xem kịch thời xưa, nên Lục Hoán tạm gọi là sân khấu.
Hắn gọi mấy hạ nhân vẩy nước quét nhà vào trong phòng, nhưng không để bọn họ làm việc.
Thông qua phản ứng mờ mịt của mấy người họ, Lục Hoán xác định được ba vấn đề:
Thứ nhất, hết thảy đều không phải mộng.
Thứ hai, người khác không nhìn thấy, chỉ có mỗi mình hắn nhìn thấy.
Thứ ba, có thể tùy ý di chuyển trái phải để xem cảnh vật bên trong sân khấu.
Chuyện này thật sự trên cả tưởng tượng, nếu để người khác biết, còn nghi đầu óc Lục Hoán có vấn đề.
Lục Hoán nhìn chằm chằm sân khấu, sắc mặt khó coi, trong lòng hoài nghi, nhưng mấy chữ "người mà ngươi vẫn luôn nhớ thương" quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn nhăn mày, không biết đâu là thật đâu là giả, chỉ có thể đóng cửa phòng, cẩn thận nghiên cứu.
Mấy dòng chữ kia biến mất, lại chiếu hình ảnh căn phòng Lục Hoán nhìn thấy đầu tiên.
Hắn nhíu mày, nhìn kĩ mọi ngóc ngách bên trong căn phòng.
Hắn đoán không sai, quả nhiên ở giữa là chiếc giường, chẳng qua hoa văn trên giường hoàn toàn khác với hoa văn triều đại của hắn, thiết kế rất kỳ cục, khiến Lục Hoán khó có thể hình dung. Đầu giường có hai chiếc gối, thiết kế cũng rất lạ, nhìn vừa to vừa bành, hình như bên trong lót thêm bông, từ cung đình tới dân gian, hắn chưa bao giờ thấy ai sử dụng loại gối đầu này.
Bên cạnh giường là một chiếc gương lớn, cao khoảng ba thước, nhưng so với gương đồng thì sáng và trong hơn nhiều, có thể phản chiếu rõ cả căn phòng - Lục Hoán tạm gọi đây là mặt gương.
Cửa sổ cũng rất kỳ lạ, Lục Hoán biết đó là cửa sổ, vì có ánh sáng mặt trời từ bên ngoài phản chiếu vào, nhưng khung cửa sổ không phải bằng gỗ, mà bằng một loại chất liệu giống như bạc, nhưng lại có phần không giống.
Còn có mặt đất, bàn ghế, tất cả đều vô cùng khác lạ, đánh sâu vào tiềm thức của Lục Hoán.
Hắn có thể đoán được đại khái một số thứ, tuy vậy, ở trong mắt hắn, đây vẫn là một thế giới hoàn toàn mới.
Lục Hoán khám phá xong, phát hiện bên ngoài phòng còn có chính sảnh - tuy chính sảnh không có nhiều đồ vật, nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Đây là gì?
Giữa chính sảnh có một khối hình hộp màu đen dài, được gắn cố định ở trên tường.
Đối với hắn mà nói, đây hoàn toàn là một thế giới mới, hắn cố gắng nhận biết từng món đồ vật. Khám phá xong rồi, hắn theo bản năng muốn chuyển sang nơi khác.
Đúng lúc này, màn hình hiện lên vài dòng chữ... Đồng thời lại có giọng nói máy móc vang lên.
[Thật xin lỗi, hiện tại nhóc con chưa đạt đủ số điểm, không thể giải khóa địa điểm mới, mong bạn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chính hoặc nhiệm vụ phụ, sau đó có thể giải khóa địa điểm mà bạn mong muốn.]
Lục Hoán nghe thấy hai chữ "nhóc con", đuôi lông mày dựng ngược, cố gắng bỏ qua xưng hô khiến hắn rùng mình.
Hắn hiểu mấy lời này, hỏi: "Nhiệm vụ nào?"
Trên sân khấu xuất hiện mấy dòng chữ...
[Hiện tại đã hoàn thành mười nhiệm vụ chính, nhiệm vụ số mười một vẫn đang khóa, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ phụ số tám: Trước khi thuyên chuyển, xử lý tất cả công vụ ở Bộ Binh Hai, khiến nhóm quản sự kính nể.]
Tuy Lục Hoán cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng chấp niệm muốn được nhìn thấy nữ quỷ đã ăn sâu vào trong máu hắn, vậy nên hắn nhất định phải điều tra xem chuyện gì đang xảy ra. Hắn lập tức đóng sân khấu, vội vàng cưỡi ngựa tới nha môn!
Lục Hoán vén xiêm y lên ngồi xuống, chỉ mất nửa canh giờ đã hoàn thành đống công việc khó nhằn còn tồn đọng của Bộ Binh Hai!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám quản sự, hắn lại cưỡi ngựa quay trở về quan xá, thở hồng hộc lấy sân khấu từ trong ống tay áo.
Sân khấu cũng bị tốc độ của hắn làm cho hoảng, im lặng một lúc, hiện lên dòng chữ, nói:
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ số tám, thưởng +2 điểm, hiện tại nhóc con có thể mở khóa một địa điểm mới.]
Lục Hoán nhìn chằm chằm sân khấu.
Giây tiếp theo, trên sân khấu xuất hiện bản đồ, giống như bản đồ kinh thành.
Lục Hoán nhìn đống địa danh kỳ lạ, "Trường học", "Bệnh viện", "CBD Building", khoan khoan, hắn cảm thấy tam quan như bị đảo loạn, há hốc mồm, vẻ mặt cứng đơ.
Hắn thử lý giải mấy địa danh, "trường học"... là "thái học viện" đúng không?
Về phần kí tự "CBD" xiên xiên vẹo vẹo, hắn hoàn toàn không hiểu đó là gì.
Khoan đã... Bỗng nhiên Lục Hoán nhớ tới mấy dòng chữ cực nhỏ ở trên đèn lồng mà nữ quỷ từng tặng cho hắn, mấy chữ đó có phần tương tự với ba kí tự này.
Hắn đi ra ngoài hành lang, gỡ đèn lồng xuống, đối chiếu với mấy chữ nhỏ ở trên bản đồ, quả nhiên có phần tương đồng!
Lục Hoán hoảng hốt, máu như cuộn trào, tất cả mất mát tối hôm qua, nay lại bùng cháy trở lại.
Hắn cố nén kích động, đặt đèn lồng sang một bên, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Tạm thời hắn chưa có ý định giải khóa mấy địa điểm này, đột nhiên hắn nghĩ tới gian phòng đầu tiên hắn nhìn thấy, chắc hẳn gian phòng này có đầu mối quan trọng.
Vì thế, hắn lựa chọn mở khóa địa phương xung quanh gian phòng.
Sân khấu nhanh chóng hiện ra địa điểm mới.
Đó là...
Tam quan của Lục Hoán hoàn toàn thay đổi!
Hắn ngẩng đầu, thấy trên phố có mấy chiếc xe bốn bánh thấp dẹt, tuy nhỏ hơn xe ngựa, nhưng tốc độ hoàn toàn vượt xa!
Mà trên đường, người qua kẻ lại mặc xiêm y kỳ lạ, nữ tử đều mặc quần áo ngắn ngủn rách rưới, tóc của nam tử cắt ngắn, phần lớn họ đều đang cầm một vật thể màu đen, có người còn áp tai thì thầm với vật thể đó.
Lục Hoán có hơi hoài nghi, bỗng nhớ tới lời Vân Du đạo trưởng từng nói, "Công tử và người mà công tử muốn gặp, không cùng một thế giới."
Hắn lập tức hiểu ra gì đó.
Chẳng lẽ...
Đây là thế giới của nàng?
Tòa thành cao chọc trời, tựa như đứng ở đó là có thể hái được muôn ngàn vì sao.
Ở triều đại của hắn, tuyệt đối không thể xây được tòa thành cao như vậy, cho dù có là đài quan sát sao trời ở hành cung cũng không thể!
Chiếc xe bốn bánh kia khá giống xe ngựa, nhưng có cưỡi ngựa chạy như bay cũng không thể đuổi theo kịp, thậm chí có là bảo mã vạn lượng hoàng kim đi chăng nữa.
Thứ đồ vật trong tay người đi đường, có vẻ như là thiết bị truyền tin, hắn thấy người nọ áp tai nói gì đó với khối vật thể màu đen, vài phút sau, ở khu phố đối diện đã có một người đứng vẫy tay với người đó.
Lục Hoán nghĩ tới đống bản vẽ nhà ấm, nhà lưới trồng rau mà nữ quỷ cho hắn, cách thức xây dựng hoàn toàn khác, không chỉ ở nước Yến, mà khắp giang sơn bốn bể, chưa một ai có cách xây dựng như vậy.
Có lẽ nào... thế giới của nàng, chính là tương lai... hàng trăm năm sau?
Lục Hoán ngẫm lại lần đầu hắn gặp nữ quỷ cho tới bây giờ, máu như dồn hết lên đỉnh đầu, cả người run rẩy, âm thầm xác minh suy đoán của bản thân.
Hắn theo bản năng tiến lên vài bước, muốn thông qua sân khấu, đi tới thế giới bên kia.
Đúng lúc này, sân khấu hiện lên dòng chữ:
[Nhóc con, hiện tại chưa đạt 200 điểm, không thể mở món quà tiếp theo, xin đừng sốt ruột, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, bạn có thể nhanh chóng tăng điểm.]
Sắc mặt Lục Hoán tối lại, hắn không thể tới thế giới của nàng sao?
Tuy hắn không rõ "điểm" là cái gì, nhưng ước chừng cũng đoán được hòm hòm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy quân công, là có thể tới thế giới của nàng.
Nghĩ vậy, Lục Hoán cảm thấy vẫn còn hy vọng, hắn xoa xoa mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo.
Hắn cần phải tìm hiểu thêm về thế giới tương lai.
Cơ mà khoan...
Lục Hoán nhìn mọi người đang đi đi lại lại trên đường, hắn không hiểu, vì sao mấy người này vừa béo vừa lùn, trông rất kỳ lạ, khuôn mặt tròn như bánh bao.
Sân khấu: [Nhóc con, có muốn tiêu vàng để nhìn thấy hình ảnh gốc không? Một văn tiền tương đương một canh giờ.]
Lục Hoán không hiểu "tiêu vàng", "hình ảnh gốc" là gì, đành ấn vào nút "Đồng ý" trên sân khấu. Bỗng một tiếng "Bùm" vang lên, sau lớp sương mù, người đi đường lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, không còn tay ngắn chân ngắn xấu xí như trước.
Hắn lập tức hiểu ra câu nói vừa rồi của sân khấu.
Nhưng bởi vì trên đường có rất nhiều người, vậy nên hao phí rất nhiều ngân phiếu, mới chỉ có vài phút, mấy tờ ngân phiếu trong ngực Lục Hoán đã không cánh mà bay.
Với bản tính tiết kiệm, Lục Hoán yêu cầu sân khấu khôi phục dáng vẻ tay ngắn chân ngắn như cũ.
Việc hôm nay đã đủ kỳ quái, khiến thế giới quan hoàn toàn thay đổi, bởi vậy khi phát hiện ngân phiếu biến mất, Lục Hoán đã không còn bất ngờ.
Chỉ là... thế giới sau sân khấu vô cùng to lớn, hắn phải tìm nàng như thế nào bây giờ?
Lục Hoán tạm thời quay trở về gian phòng hắn nhìn thấy đầu tiên - Mặc dù có hơi mù mờ, nhưng Lục Hoán vốn là người thông minh, phát hiện có thể chạm vào đồ vật sau sâu khấu, còn có thể di chuyển chúng, vì thế hắn nhanh chóng sờ thử mọi thứ trong phòng.
Đúng lúc này, chính sảnh bên ngoài có tiếng mở cửa.
Lục Hoán ngừng thở, yết hầu nghẹn lại, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, chẳng lẽ là nàng? Trái tim hắn đập thình thịch, giống như biết bao thiếu niên bình thường khác, ngóng trông được gặp người mình thương.
Cửa mở ra.
Một tiểu cô nương tay ngắn chân ngắn, vô cùng dễ thương đi vào. Có vẻ nàng mới chạy bộ về, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, lông mi cong dài, hai má ửng đỏ, nhanh chóng chạy vào dục phòng (phòng tắm) lấy khăn mặt, lau lớp mồ hôi trên trán.
Nàng rất nhỏ, mái tóc búi ra sau, là kiểu tóc Lục Hoán chưa thấy bao giờ.
Là nàng...?
Không biết vì sao, Lục Hoán hơi có dự cảm, nhưng hắn không chắc có đúng hay không.
Giây tiếp theo, tiểu cô nương ra ngoài chính sảnh, ngồi xuống một chiếc tháp hình chữ nhật kỳ lạ, hai chân bắt chéo (Lục Hoán:...), lấy một vật thể màu đen ra, có vẻ định làm chuyện gì đó.
"Ngươi là nàng sao?" Lục Hoán bất giác thốt ra thành lời, có hơi mờ mịt.
Nhưng nàng không nghe thấy giọng hắn, nghiêng người nằm trên tháp, nở nụ cười mỉm, mở khóa khối vật thể màu đen kia.
Đột nhiên vật thể màu đen bừng sáng, khiến mí mắt Lục Hoán giật giật.
Vật thể màu đen hiện lên một bức tranh.... Ở góc độ này Lục Hoán có thể thấy rõ... Chính là căn sài viện của hắn ở Ninh Vương phủ!
Lục Hoán ngừng thở.
Hắn hiểu ra gì đó.
Là nàng...
Đúng như lời Vân Du đạo trưởng từng nói, hai người ở hai thế giới...
Vật thể màu đen trong tay nàng có công dụng giống hệt sân khấu của hắn, thông qua nó, nàng có thể nhìn thấy hắn.
Nàng không phải yêu ma quỷ quái, mà là nữ tử tới từ ngàn năm sau.
Có lẽ do chấp niệm quá sâu, vậy nên hắn mới có thể nhìn thấy nàng.
Đúng là nàng!
Đôi mắt Lục Hoán đỏ bừng, hắn muốn nhìn thấy mặt nàng, vậy nên yêu cầu sân khấu mở khóa "hình ảnh gốc", đột nhiên tiểu cô nương khuôn mặt bánh bao biến thành nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, trên trán còn lớp mồ hôi mỏng chưa lau khô, con ngươi long lanh, mũi cao thẳng, môi chúm chím, đang chăm chú nhìn vật thể màu đen.
Cảm giác vô cùng kỳ diệu.
. . .
Tuy đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng Lục Hoán cảm thấy rất quen thuộc.
Từng chân tơ kẽ tóc của nàng, đều y hệt như tưởng tượng của hắn.
Cách nhau hàng thiên niên kỷ, hắn đứng ở trong phòng, ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần ngả về tây, đỏ mắt chăm chú nhìn người con gái sau sân khấu, như có dòng điện xẹt qua trái tim, nặng nề đập từng nhịp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, ông trời sẽ để hắn gặp được nàng.
Hắn ngừng thở, cảm giác năm tháng an yên như này thật tốt.
. . .
Lục Hoán không hề quan tâm việc rốt cuộc nàng và khối vật thể đen kia đã làm cách nào, vượt qua ngàn năm thời gian, tới thế giới của hắn, làm bạn với hắn suốt một năm qua. Đầu óc của hắn trống rỗng, hân hoan nhìn người con gái hắn ngày đêm nhớ thương, còn có chút ngượng ngùng không dám lại gần.
Có vẻ nàng vẫn chưa biết hắn đã nhìn thấy nàng, còn đang chăm chú gõ gõ thứ vật thể màu đen kia.
. . .
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng Túc Khê cùng mẹ Túc đi chợ, tối qua cảm xúc của nhóc con có hơi khác thường, vậy nên cô nhanh chân quay trở về nhà, lập tức login.
Mỗi lần login đều quay trở về sài viện ở Ninh Vương phủ, bởi vậy Túc Khê phải mở bản đồ, mới có thể tìm thấy nhóc con.
Lúc này trong game đang là buổi chiều, cô còn tưởng nhóc con ở nha môn, nhưng nghe hai quản sự tám chuyện với nhau, nói rằng hôm nay nhóc con cáo ốm?!
Túc Khê hoảng sợ, chẳng lẽ tối qua cảm lạnh? Cô nhanh chóng chuyển màn hình tới quan xá.
Chỉ thấy, nhóc con đứng giữa phòng, ngây ngốc nhìn khoảng không trước mặt, không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ bừng, giống như uất ức, lại giống như hoảng hốt, tóm lại là mừng như điên.
Hắn không nhúc nhích, Túc Khê còn tưởng game bị lag.
Cô chuyển màn hình ra bên ngoài, nhìn đám hạ nhân đang quét tước. Ủa, đâu có bị lag?
. . .
Lục Hoán đang chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy hình ảnh trên khối vật thể đen, cả người hắn sững lại...
Trên màn hình của nàng, tất cả mọi người trong viện đều tay ngắn chân ngắn, giống hệt những người hắn nhìn thấy vài phút trước, ngoài ra trên đầu họ còn hiển thị tên: Quản sự Giáp, Quản sự Ất, Quản sự Đinh,...
Mà hắn...
Nàng chuyển màn hình vào trong phòng, người đứng giữa phòng cũng tay ngắn chân ngắn, khuôn mặt bánh bao, vẻ mặt ngây ngốc.
Đúng là hắn!
Lục Hoán:...
Vì sao ở thế giới của nàng, trông hắn lại ngu như vậy chứ?!
Mà trên đầu hắn hiển thị hai chữ cực lớn:
NHÓC CON.
Lục Hoán:..................................................
Lục Hoán đã hiểu vì sao sân khấu lại gọi hắn là nhóc con.
Phải tiêu một lượng vàng mới có thể trở về dáng vẻ nguyên gốc, như vậy chắc chắn nàng....
Không - có - tiền.
Lục Hoán ý thức được điều này:.....
. . .
Túc Khê xác định game không bị lag, lại quay trở về phòng, chỉ thấy nhóc con vẫn ngơ ngác, vẻ mặt hưng phấn, một lời khó nói hết.
Hắn... hắn bị sao vậy?
Túc Khê hoang mang.
Cô đang chuẩn bị túm tay áo nhóc con, ý bảo cô tới rồi, đột nhiên phát hiện phía bên phải màn hình, điểm tăng lên 102....
? ? ? ! ! !
Túc Khê hoảng sợ, sao lại như thế này?
Cô ngồi bật dậy khỏi sofa, "Nhóc con, rốt cuộc hôm qua con làm trò gì đấy? Sao đột nhiên lại tăng lên 102 điểm?!"
Đừng nói tối qua hắn làm mấy nghìn cái chống đẩy đấy nhé?!
Cô vừa gào lớn, chỉ thấy đuôi lông mày của nhóc con hơi nhướn lên.
Sau đó, hắn hơi tiến lên, chọt chọt mấy cái vào khoảng không.
Túc Khê còn đang không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bỗng nhiên màn hình "Bùm" một tiếng, sương mù tỏa ra, nhóc con chibi biến thành mỹ nam anh tuấn, con ngươi có hơi ửng đỏ.
Cô:....
Hôm nay trò chơi này bị sao vậy? Đột nhiên quay trở về hình ảnh gốc? Cô còn chưa tiêu vàng, nhóc con đã quay trở về như cũ? Đã hơn mười phút rồi, vẫn không có dấu hiệu quay trở về đồ họa chibi?
Bởi vì quen mồm, vậy nên lúc trước Túc Khê tiêu vàng, đổi tên từ "Lục Hoán" thành "Nhóc con".
Mà lúc này, cô còn đang ngây ngươi, chỉ thấy màn hình lại "Bùm" một tiếng, trên đầu nhóc con đổi sang tên mới...
"Lục Hoán mười sáu tuổi ở nước Yến đã đủ tuổi cưới vợ sinh con."
Túc Khê:.....?????
Đừng nói game này có bug nhé?!
[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế