*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đương nhiên trong Ninh Vương phủ có mật báo, chuyện Lục Hoán được lão Vương phi gọi tới Mai An Uyển, rất nhanh đã truyền tới tai Ninh Vương phi.
Bà ta cắn chặt răng, nặng nề đặt tách trà xuống bàn, có vài giọt sóng sánh ra ngoài, tên hạ nhân tới báo tin sợ chết khiếp, hốt hoảng quỳ xuống, "Vương phi bớt giận!"
Ninh Vương phi tức tối hỏi ma ma Giáp ở bên cạnh, "Rốt cuộc lão Vương phi đang suy tính gì chứ, có khi nào là do chuyện bên bờ suối, vậy nên bà ta mới nâng đỡ tên thứ tử kia?! Văn Tú đã bị phạt cấm túc hơn nửa tháng, chờ tới lúc hết lệnh cấm thì thu yến cũng đã kết thúc! Hóa ra bà ta muốn để tên thứ tử kia thế chỗ Văn Tú!"
Ma ma Giáp thấy Ninh Vương phi giận dữ, cũng vội vàng quỳ xuống, nói: "Chỉ cần Vương phi ngăn không cho tên thứ tử kia đi, vậy thì mọi chuyện sẽ không thành nữa."
Ninh Vương phi cười lạnh, "Tất cả vương tôn quý tộc đều tham dự thu yến, chỉ là một đứa thứ tử mà cũng đòi được ngang hàng? Còn dám nịnh nọt lão Vương phi, để bà ta thế chỗ nó thay cho Văn Tú! Ngươi có biện pháp gì không?"
Ma ma Giáp nói: "Vẫn còn nửa tháng nữa mới tới thu yến, Vương phi muốn dùng cách nào chẳng được, sao phải nóng vội? Chỉ cần một chút sơ sẩy ngoài ý muốn, khiến cho hắn không thể cưỡi ngựa được, bị cầm tù trong Ninh Vương phủ, vậy thì chắc chắn không thể tham gia thu yến."
Nghe bà ta nói vậy, sắc mặt Ninh Vương phi mới dịu đi đôi chút.
Đúng vậy, chỉ là một tên thứ tử mà thôi.
Tuy rằng nó mạng lớn, ương ngạnh sống tới tận bây giờ, mãi vẫn chưa chết, nhưng một khi bà ta ra tay, để nó biến mất mãi mãi, còn không phải quá dễ dàng sao?
Bà ta ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi tên hạ nhân kia vài câu, không biết dạo gần đây Lục Hoán đang làm gì.
Từ khi lão Vương phi ban khu đất kia cho nó, ra lệnh không được tự tiện tới quấy rầy, không một tên hạ nhân nào dám bén mảng lại gần. Dù sao người đứng đầu Ninh Vương phủ cũng là lão Vương phi, không một ai dám cãi lại lệnh bà.
Hắn ta chỉ có thể trả lời đại khái, tên thứ tử kia dùng ba lượng bạc mua nông cụ, cây giống cùng vài con gà, ở trong viện chăn nuôi cày cấy, làm mấy chuyện linh tinh lặt vặt.
Ninh Vương phi nghe vậy, nhếch môi cười lạnh, còn tưởng nó muốn dùng bạc mua chuộc hạ nhân, làm chuyện gì đó lớn lắm, không ngờ nó chỉ muốn được ăn no mặc ấm, chúi đầu vào mấy chuyện đâu đâu.
Thôi, loại người này không có chí lớn, chính mình cũng quá mức cảnh giác rồi.
. . .
Ninh Vương phi ở bên kia không còn quan tâm nữa, mà ở bên này, đã là ngày thứ hai sau khi Lục Hoán viết tờ giấy.
Mới sáng sớm, hắn đã khẩn trương bật dậy, mặc áo choàng vào, đi tới cạnh bàn, run rẩy cầm lấy tờ giấy... nhưng chỉ có vài dòng nhắn gửi của hắn, tuyệt nhiên không còn nét chữ nào khác.
"..."
Lục Hoán vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lật sang mặt sau.
Mặt sau trống không.
Lục Hoán nhíu mày, có hơi thất vọng.
Nhưng hắn nhanh chóng ngẩng đầu, đặt tờ giấy lên trên bàn, lấy chặn giấy đè lại, còn cố ý để đèn dầu ở bên cạnh, không liếc qua không được.
Dựa theo quy luật của người đó, chắc hẳn đêm qua không tới, không thấy được tờ giấy là chuyện bình thường.
Chờ ba ngày nữa xem sao.
. . .
Gà trống ở bên ngoài gáy o o, hôm nay Lục Hoán định ra ngoài, muốn đổi nhu yếu phẩm lấy cung tên, tính chuẩn bị cho thu yến nửa tháng sau.
Ở chợ chỉ bán loại cung tên bình thường dành cho thợ săn, sức dãn của dây cung không đủ dài, đầu mũi tên quá cùn, nếu muốn một cây cung tốt, chẳng bằng tự mua chi bạch dương [1] và lông vũ về tự làm.
[1] Một loại cây thân gỗ trong họ Cáng Lò.
Chi bạch dương và lông vũ đều là nguyên liệu hiếm, nếu muốn mua cũng cần ít nhất năm lượng bạc. Số tiền này không nhỏ, một tháng quản gia Ninh Vương phủ cũng chỉ được lĩnh ba lượng bạc.
Lục Hoán nhíu mày, tạm thời không nghĩ nữa.
Hắn cầm lấy áo choàng của mình, cúi đầu sờ vết khâu đã được người kia vá lại, có hơi thô ráp. Nhìn đường may thẳng hàng thẳng lối của người nọ, khuôn mặt lạnh lùng bất giác trở nên ôn hòa...
Cho dù có thô ráp đi chăng nữa, chỉ cần ấm áp là đủ rồi.
Hắn nhìn sang đống xiêm y lông cừu tinh xảo người nọ tặng cho mình, tuy đẹp đẽ quý giá, nhưng hắn lại không muốn mặc vào, càng không có tâm tư cầm cố đổi lấy bạc.
Lục Hoán ra khỏi phòng, giống hệt như mọi hôm, hắn lại tới chuồng gà thu hoạch trứng.
Đàn gà vừa thấy hắn vào liền vẫy cánh loạn xạ.
Lục Hoán nhìn kĩ chiếc thùng giữ ấm người nọ làm cho đàn gà, tuy hắn nhìn ra được nguyên vật liệu là gì, nhưng cách thức xây dựng lại vô cùng kỳ quặc, ở trong sách không hề ghi chép cách làm này, có khi đến cả người đã quen chăn nuôi gia cầm cũng chưa từng nhìn thấy.
Kỳ lạ nhất là, một khi chui vào trong chiếc thùng này, không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Nói cách khác, thùng ấm này được xây dựng với cách thức hoàn toàn mới, thậm chí đến cả đám kinh thương cũng không biết cách làm.
Sao người nọ có thể xây dựng được...
Lục Hoán thầm nghi ngờ, tò mò lại gần ổ của đám gà mái, nhất thời sửng sốt, khiếp sợ không thôi.
Mới vừa chạm tay vào, thế nhưng lại sờ được hơn chục quả trứng gà!
Bên trong có hơi tối, Lục Hoán chạy đi lấy ngọn đèn, sau đó vội vàng chiếu sáng vào bên trong, cầm lấy mấy quả trứng gà. Hắn càng nhìn càng khiếp sợ, quả thật hai mươi mấy con gà mái này vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Lấy xong, ổ rơm cũng nặng trĩu.
Lục Hoán nhíu mày... ước chừng được 68 quả trứng gà.
...Trông như tòa núi nhỏ.
Đàn gà mái tò mò nhìn hắn, sau đó chen chúc vây quanh máng ăn, cứ như trong thức ăn được bơm thêm thuốc kích thích.
Lục Hoán: "..."
Theo như trong sách, mỗi ngày một con gà mái chỉ đẻ được một quả trứng, huống chi bây giờ đang là mùa đông lạnh giá, sương muối rét đậm rét hại, sản lượng trứng gà giảm bớt, tiểu thương buôn trứng khốn đốn đủ mọi nẻo đường, lo lắng không biết có trụ được qua mùa đông này không.
Nhưng nào ngờ...
Đàn gà mái của hắn lại điên cuồng đẻ trứng?!
Thậm chí còn không ngừng đẻ?
Hình như lúc hắn đi vào, có mấy con gà mái còn đang ở trong chuồng đẻ thêm trứng.
Hắn nghi ngờ nhìn máng đựng thức ăn, rồi lại nhìn sang thùng ấm người nọ xây dựng, trong lòng vô cùng phức tạp.
...Nếu là lúc trước, hắn còn nghi ngờ đây là bẫy rập, không dễ dàng tin tưởng người nọ, nhưng nhiều ngày trôi qua, hắn tạm thời nhận định người nọ không có ý xấu, một khi đã như vậy, chắc chắn trứng gà không có vấn đề.
Cả người Lục Hoán cứng đờ, trông giống như bức tượng được tạc bằng tuyết, nhưng ngọn đèn trên tay hắn không ngừng tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Hắn cúi đầu nhìn đống trứng, một lúc sau, Lục Hoán hơi nhếch môi, mang giỏ tới đây, ngồi bệt xuống đất giống như đứa nhỏ, cẩn thận xếp trứng vào bên trong.
. . .
Túc Khê đã ở bệnh viện được mười ngày, hiện tại có thể xuất viện, sáng sớm mẹ Túc đã tới bệnh viện, cùng cô đi kiểm tra tổng thể lần cuối, chỉ chờ kết quả là ngày mai có thể xuất viện.
Bây giờ mẹ Túc không còn đau đầu vì chuyện tiền nong nữa, tâm trạng vui tươi hớn hở, đi trên đường mà như đang phiêu trên mây, hào phóng mua cho Túc Khê hai cái bánh bột chiên giòn [2], còn chuyển khoản cho cô 200 tệ (~650k) để tiêu vặt.
Túc Khê nhìn bánh bột chiên giòn, cảm động tới mức òa khóc.
Cứ vậy bận bịu đến giữa trưa, ở trong game cũng đã qua ba ngày. Túc Khê không nhịn được nữa, lúc xếp hàng chờ kết quả kiểm tra, cô rảnh tay mở trò chơi ra.
Vừa mới vào game, hiếm khi thấy nhóc con không ra ngoài, hắn đang bận rộn làm vườn... còn mặc kiện áo lông cô vá lại cho hắn.
Lúc mặc xiêm y trắng, trông nhóc con chibi chẳng khác nào đứa bé gầy gò ốm yếu, nhưng hiện tại khoác trên mình chiếc áo lông thú, nhóc con như biến thành một người thợ săn, nhìn qua không khác gì con báo uy nghi dũng mãnh!
Túc Khê cố nhịn cười, trái tim mềm nhũn!
Giờ cô đã hiểu tại sao người ta luôn đập cả đống tiền để mua quần áo cho nhân vật trong game... Nếu là cô, cô cũng muốn nhóc con mặc đủ loại trang phục xinh đẹp.
...Chỉ tiếc nhóc con quá mức kiêu ngạo, vẫn không chịu mặc xiêm y cô tặng cho hắn.
Nhưng mà... hình như nhóc con đang bận rộn gì đó?
Túc Khê thấy hắn cứ đi đi lại lại quanh chuồng gà, liền lấy tay zoom lớn màn hình, vừa nhìn cũng hết hồn... Mụ nội nó, sao lại nhiều trứng gà như vậy? Mới có ba ngày trôi qua, đàn gà mái đã đẻ được từng này?!
Thuốc trong siêu thị quá khủng bố!
"Cũng nhờ có thùng úm." Hệ thống nói: "Tất cả vật phẩm trong siêu thị đều là hàng chất lượng cao, đến cả bệnh thương hàn cũng chữa khỏi, tôi đã nói rồi mà, tiêu tiền không phí đâu."
Mặc dù Túc Khê có tiền, nhưng tuyệt đối không phải loại người tiêu hoang, cô không thèm để ý đến hệ thống, hạnh phúc nhìn nhóc con đang đi tới đi lui, sau đó chuyển màn hình vào trong phòng, nhìn xem có gì cần phải dọn dẹp hay không.
Đúng lúc này, cô thoáng nhìn thấy tờ giấy đặt trên bàn, bên trên có vài chữ...
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nét chữ rắn rỏi, viết nhanh nhưng không ngoáy, có thể nhận ra tâm tình phức tạp của nhóc con.
Túc Khê sửng sốt, chẳng lẽ trò chơi này thiết kế để cho nhân vật chính có thể tương tác với game thủ?
Đương nhiên cô muốn trả lời hắn, nhưng cầm lấy chiếc bút lông, định viết vài dòng lên giấy, chữ lại không hề xuất hiện.
Vẫn bị hạn chế, không thể tương tác được với nhóc con. Ít nhất phải đạt được 100 điểm... thế này thì phải làm bao nhiêu nhiệm vụ mới xong?!
Túc Khê bất lực ném bút đi.
Cô nói với hệ thống, "Hiện tại chưa giải quyết được mấy nhiệm vụ chính, còn có cách nào để nhanh chóng tăng điểm không?"
Hệ thống nói: "Lúc trước tôi đã giới thiệu, có thể thông qua việc nâng cấp kỹ năng để tăng điểm, bao gồm mối quan hệ, hoàn cảnh sống, dáng vẻ bên ngoài, tố chất thân thể. Tất cả đều có thể giúp tăng điểm."
Túc Khê luôn thông qua cải thiện hoàn cảnh sống để nhận điểm, ngoài ra có lần mối quan hệ được +2 điểm, trừ lần đó ra, mấy mục khác vẫn chưa nâng cấp.
Tố chất thân thể...
Ý là phải bắt nhóc con tập chống đẩy, hít đất,... sao? Nhưng cô không thể nói chuyện với hắn, không có biện pháp bắt hắn rèn luyện mấy thứ này.
Kỹ năng...
Túc Khê còn đang mải nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu, bỗng nhiên hệ thống thông báo nhiệm vụ mới.
"Nhiệm vụ phụ số một: Giúp nhân vật chính chế tạo cung tên mới, trên thân cung phải buộc một chiếc nơ bướm. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tặng thưởng."
Túc Khê .........
??????????????
Nhiệm vụ quái quỷ gì vậy? Có khi nào ngoài mặt nhóc con giả vờ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất lại là tiểu hoàng tử yếu đuổi, yêu màu hường hay không?!
Cô hỏi: "Còn nhiệm vụ phụ nào khác không?"
Hệ thống thông báo: "Ninh Vương phủ có một vị phó bếp, tên là phó bếp Đinh, ông ta rất giỏi trồng trọt chăn nuôi. Mấy ngày trước ông ta bị quản gia vu oan, không chịu được nhục nhã, đang có ý định từ chức hồi hương. Có thể sử dụng ông ta làm cánh tay phải, thay nhân vật chính giao dịch với bên ngoài, yêu cầu bạn chiêu nạp ông ấy về phe nhân vật chính."
Hai nhiệm vụ phụ có hơi khó khăn, Túc Khê tạm thời nhớ kỹ, cô tắt bảng thông báo, đi vào trong viện, xem nhóc con làm việc.
. . .
Lục Hoán bỏ trứng gà vào một thùng gỗ, bên trong lót vải mềm, đi tới cửa hông Ninh Vương phủ.
Suốt ba ngày qua, đàn gà mái vẫn duy trì mức sản lượng như cũ, cứ một con gà mái lại đẻ 2-3 quả trứng.
Hắn gom tất cả số trứng gà lại, tổng cộng được 192 quả.
Nhiều trứng gà như vậy, nếu không phải từ nhỏ Lục Hoán đã trộm tập võ, chỉ sợ không thể nhấc lên nổi. Hắn có nhờ một tên thị vệ canh gác bán trứng giúp, tên thị vệ vừa mới chạm vào thùng gỗ, lưng lập tức khom lại, có vẻ khá nặng.
Cửa hông Ninh Vương phủ gần với sân viện của Tứ di nương, lần trước Túc Khê đã giải khóa địa phương này, vậy nên có thể đi theo hắn, nhìn hắn giao trứng cho tên thị vệ.
Trên đầu tên thị vệ tỏa ra bọt thoại trắng: ? ? ? ? ? ? ? ?
Thị vệ Bính tò mò mở thùng gỗ ra, nhìn thấy bên trong nhiều trứng như vậy, cằm như muốn rớt ra khỏi miệng!
Đám hạ nhân trong phủ nói rằng sau khi Tam thiếu gia được ban thưởng nơi ở riêng, hắn bắt đầu trồng rau nuôi gà, chuyện này không có gì đáng trách, dù sao Tam thiếu gia không giống với hai vị thiếu gia kia, mỗi tháng được 20 lượng bạc. Tuy hiện tại tình cảnh của hắn tốt hơn so với lúc trước, nhưng cuộc sống chẳng khác nào đang bị lưu đày, chỉ có thể tự cấp tự túc.
Vậy nên thị vệ Bính đồng ý nhận bạc của Lục Hoán, giúp hắn ra ngoài bán hàng, hắn ta còn tưởng rằng mỗi tháng Lục Hoán chỉ bán chút ít đồ này nọ, đổi lấy rau dưa thịt cá.
Nào ngờ...
Mấy ngày trước Tam thiếu gia có mua vài con gà, hiện tại đã thu hoạch được nhiều trứng như thế này?
Nhiều như thế này?!
Mụ nội nó.
Thị vệ Bính quên cả chuyện lấy bạc, sốc tới mức sắp xỉu.
Ở chợ một cân thịt lợn giá 30 văn tiền, một quả trứng gà giá 6 văn tiền, ở đây có 192 quả trứng gà, tương đương 1152 văn tiền, khoảng 2 lạng bạc.
Vậy thì cứ ba ngày nuôi gà, Tam thiếu gia lại được 2 lạng bạc, ngoài ra nếu chăm chỉ gieo trồng, vậy một tháng có khi còn kiếm được nhiều ngân lượng hơn hai vị thiếu gia!
Chuyện này...
Thị vệ Bính nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy không thể xem thường Tam thiếu gia của Ninh Vương phủ.
Hắn ta lén lút khiêng trứng ra ngoài bán, mà Lục Hoán cũng men theo cửa hông quay trở về.
Đương nhiên Lục Hoán không muốn mãi mãi ở Ninh Vương phủ, dựa vào đống lương thực này tự cấp tự túc. Hắn cần bạc, càng nhiều đất đai càng tốt, mà người nọ xây dựng thùng ấm tân tiến cho hắn... nếu như hắn có thể nắm rõ nguyên lý, vậy thì có thể làm rất nhiều thùng ấm giống hệt như vậy, sau đó dùng một cái tên giả, ở bên ngoài xây dựng nông trang.
Một khi có nông trang, có thể thỏa sức kiếm ngân lượng.
Đối với chuyện này, Lục Hoán không vội.
Điều hắn quan tâm bây giờ là, hôm nay đã là buổi chiều ngày thứ ba, người nọ...Không biết hắn có nhìn thấy tờ giấy đó hay không?
Nghĩ vậy, Lục Hoán nhanh chóng quay trở về viện.
Mỗi lần hắn trở về đây đều cảm thấy quạnh quẽ, trong lòng không hề dao động, chỉ biết trời đất rộng lớn, ít ra hắn cũng có nơi để về, nhưng hôm nay, không hiểu sao lại có chút chờ mong.
Cho dù là trêu đùa đi chăng nữa, hắn cũng hy vọng người nọ... đừng đột nhiên biến mất.
Lục Hoán mím môi, đôi mắt sáng lên, nhưng lại cố gắng không để tâm trạng thấp thỏm của mình bị phát hiện, trong lòng hắn rối như tơ vò, kiệt lực giả bộ bình tĩnh đi vào trong phòng.
Nhưng mà...
Hắn ngưng thở lại gần tờ giấy, chỉ thấy...
Mỗi chữ viết của hắn.
Lục Hoán để ý bút lông bên cạnh có hơi lệch hướng, tuy rằng dấu vết rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nhận ra.
Nói cách khác, người nọ đã tới!
Nhưng... không trả lời.
Vì sao?
Khinh thường trả lời sao?
Hay là... cho rằng không nhất thiết phải trả lời?
Gió lạnh xuyên qua khung cửa sổ, thổi bay tờ giấy trong tay Lục Hoán, hắn vẫn đứng yên ở đó, mặc kệ tờ giấy rơi xuống đất.
. . .
Ngoài màn hình, Túc Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt chibi của nhóc con ủ rũ, ánh mắt tủi thân.
Cô:....
Không hiểu sao lại cảm thấy miếng bánh bột chiên giòn trong miệng thật nhạt nhẽo.
_____________
[1] Chi Bạch Dương:


[*] Cung cải tiến (Composite bows): Được phát minh ra bởi người Ai Cập, đến thời Xuân Thu Chiến Quốc ( khoảng thế kỉ 4 trước công nguyên ) người Trung Quốc cũng có loại cung này. Nó dài hơn cung ngắn nhưng chưa dài bằng cung lớn (Longbow). Mũi tên đã đạt đến chiều dài 80-85 cm (của người Ba Tư), thậm chí lên đến gần 90 cm (của người La Mã). Tầm bắn của Composite bow khoảng 180m và khả năng xuyên thấu mạnh.
Composite bow được làm từ rất nhiều nguyên liệu khác nhau như gỗ, tre, sừng, gân động vật. Lòng cung làm bằng tre hoặc gỗ quý được dát sừng trâu, ngà voi và được quấn lại bằng gân trâu bò thuộc. Cánh cung làm bằng gỗ dâu, cũng có khi làm bằng sừng hoặc ngà. Vật liệu chế tạo là thế còn kỹ thuật chế tác Composite bow cực kì phức tạp đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn rất cao.
Mũi tên: Thời kì đầu, mũi tên đượ làm bằng đá lửa. Về sau được làm bằng xương rồi được đúc từ đồng, sắt và cuối cùng là thép trui.
Thân Tên : Thời Thượng Cổ, Thân Tên được làm bằng gỗ, nên vì trọng lượng nặng mà Tên bắn không được xa. Đến thời Trung Cỗ, thân Tên được làm bằng Cỏ Bồng, nên bắn được xa hơn nhiều. Và chính vì đó mới có thành ngữ Tang Bồng Hồ Thỉ (Cung gỗ Dâu, Tên cỏ Bồng) để nói về chí khí kẻ làm trai.
Tuy nhiên Thân Tên làm bằng Cỏ Bồng không bền chắc để sử-dụng ngoài sa trường, nên về sau Thân Tên được làm bằng gỗ Thông Bá Hương, vừa nhẹ lại vừa bền chắc và dẽo dai hơn. Thân Tên có khi được làm làm bằng Ngà voi, nhưng đó là trường-hợp của Cây Tên ngoại lệ. Thí dụ như cây Tên bằng ngà của Sở Cung Vương vào thời đại Xuân Thu (722-481 trước CN) đã đưa cho nhà thiện xạ Dưỡng Do Cơ bắn chết Ngụy Kỳ.
Ở châu Âu mũi tên được làm từ gỗ cây phong và cây thông, đầu bịt sắt và đuôi gắn lông chim để cố định đường bay. Nói chung mũi tên cũng không có sai biệt nhiều lắm giữa các vùng miền trên thế giới.



Ảnh minh họa mũi tên có đuôi lông vũ


Cung tên của quân Mông Cổ


[2] Bánh bột chiên giòn:


Video hướng dẫn cách làm bánh bột chiên giòn:

https://www.youtube.com/watch?v=1YfDyUQH19E