Bạc Ngạn Thiên ngăn bác sĩ lại hỏi tình hình, ngăn cách cửa sổ, Vân Ngọc Hân trông thấy Bạc Tuấn Phong gương mặt trắng xanh nằm trên giường, chẳng quan tâm rụt rè, xông vào phòng bệnh.

Tần Khải Trạch vừa nhìn thấy cô ta, khách sáo nói: “Cô Vân…”
‘Vân Ngọc Hân không nhìn anh ta một cái “Tuấn Phong…”
‘Vân Ngọc Hân đi tới trước giường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào trán anh, nhiệt độ còn chưa hạ xuống Nhìn gương mặt suy yếu của người đàn ông, cho đến bây giờ, ở trong mắt mọi người, người đàn ông này luôn là thân thể sắt thép, giống như thần không thể phá vỡ.

Sao lập tức sốt cao như vậy.

Vân Ngọc Hân ngồi xuống bên giường, trên mu bàn tay người đàn ông còn đang truyền dịch, mấy cái ống vướng víu ngổn ngang.

Tay bị thương đã thay thuốc, quấn băng vải mới Một tay truyền dịch khác nắm chặt thành quyền, cho dù sốt cao vấn không tình lại, anh đều nằm chặt như vậy, cho nên cô ta hơi lo lắng, nếu anh dùng lực một chút, ống tiêm truyền dịch sẽ đâm thủng da mất.


Cô ta tách tay anh ra, một cái nhẫn kim cương đột nhiên rơi xuống đất.

Vân Ngọc Hân nhíu mày, nhặt cái nhẫn kim cương lên, nhìn thoáng qua cái nhắn.

Nhẫn kim cương này.

.

Là cái nhẫn đeo trên tay Vân Giai Kỳ lúc trước.

Lúc trước thu dọn di vật, Bạc Tuấn Phong dặn người giúp việc tìm kiếm.

Nhưng cho dù là ở nhà họ Bạc hay nhà họ Vân, đều không tìm thấy chiếc nhắn kim cương này.

Ở hiện trường tai nạn cũng không tìm thấy tung tích của chiếc nhắn kim cương này.

Sao đột nhiên…
Lại xuất hiện trên người anh?
‘Vân Ngọc Hân nhìn về phía Tân Khải Trạch, hỏi: “Sao lại tìm được chiếc nhẫn này?”
Tần Khải Trạch há miệng thở dốc, nhưng muốn nói lại thôi, không biết có nên nói hay không Ngọc Hân nói: “Sao thế, có gì không thế nói ‘Chiếc nhân này bị cô Vân Giai Kỳ ném vào trong suối phun, anh Bạc lội vào trong suối phun này, tìm hơn nửa ngày mới tìm thấy được.

‘Vân Ngọc Hân nhíu mày, cho dù trên mặt duy trì trấn định, nhưng ghen tị ở trong lòng đã sắp thiêu cháy!

Bạc Tuấn Phong là người tự phụ như vậy, vậy mà vì tìm chiếc nhắn này, bước vào trong suối phun lạnh như thế?
‘Vân Ngọc Hân nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, chỉ nghe Tân Khải Trạch đau lòng nói: “Anh Bạc vốn bị phong hàn, nước ở trong suối phun không sạch sẽ, trên tay anh ấy lại bị thương, miệng vết thương bị nhiễm trùng, không đúng lúc xử lý…”
‘Vân Ngọc Hân đột nhiên phát cáu: “Các người trơ mắt nhìn anh ấy à? Các người không biết xuống tìm sao?”
Tân Khải Trạch ấm ức nói: “Chúng tôi cũng muốn… Nhưng cái nhẫn này rất quan trọng với anh Bạc, có khả năng anh ấy không hi vọng những người khác chạm vào nó…”
‘Vân Ngọc Hân lập tức ngớ ra.

Quan trọng sao?
Quan trọng tới mức nào?
Không tiếc bị nhiễm trùng cũng muốn đi nhặt nó?
‘Vân Ngọc Hân nghiến chặt răng, đột nhiên cười mỉa một tiếng: “Là Vân Giai Kỳ trả lại cho anh Tuấn Phong à?”
“Không biết…”
‘Vân Ngọc Hân nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng, lạnh nhạt nói: “Ö! Nhất định là anh Tuấn Phong đòi cô ta.

Dù sao hiện giờ vợ sắp cưới của anh Tuấn Phong là tôi, cái nhẫn này, chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi!”
Sau khi nói xong, cô ta nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình Bạc Ngạn Thiên tiên bác sĩ xong, đẩy cửa vào thì thấy Vân Ngọc Hân nắm một tay của Bạc Tuấn Phong, ánh mắt dịu dàng Ông ta đi qua: “Bác sĩ nói đã tiêm thuốc hạ sốt, nếu không có gì bất ngờ, sáng ngày mai sẽ hạ sốt”

Sau khi nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Bạc.

Tuấn Phong một cái, than một tiếng.

“Rất đúng lúc, để cho thăng bé nghỉ ngơi một lát, nghe cậu Tân nói, hình như đã mấy ngày rồi ói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, tối nay cháu ở lại với Tuấn Phong, ông trở về nghỉ ngơi sớm đi”
Bạc Ngạn Thiên do dự một lát, để Vân Ngọc.

Hân chăm nom, ông ta cũng yên tâm.

Đúng lúc, hai người hiếm có cơ hội ở bên nhau Bạc Ngạn Thiên nói: “Ông bảo Tân Khải Trạch đưa ông về nhà, tối nay, cháu vất vả rồi!”
“Không sao ạ!”