Trong phòng họp, tất cả mọi người chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt, nhưng mãi không đợi được Bạc Tuấn Phong Tần Khải Trạch đứng dậy đi tới dưới lầu, thì thấy Bạc Tuấn Phong đứng bên cạnh suối phun, gương mặt tuấn tú thâm trầm.

Anh ta đi tới bên cạnh Bạc Tuấn Phong, thật cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Bạc… Chuyện dự án thu mua.

.


Anh ta còn chưa dứt lời, thì thấy chân dài của Bạc Tuấn Phong đột nhiên vươn ra, vậy mà bước.

thẳng vào trong suối phun.

Tân Khải Trạch nhào tới bên cạnh suối phun, khẩn trương nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh đây là”
Suối phun này không sâu, chỉ đến eo.

Dưới ánh mặt trời, mặt nước trong vất.

Mới vừa mưa xong, trong không khí còn tràn ngập mùi ẩm ướt.

Bạc Tuấn Phong khom lưng, mò mầm ở bên trong suối phun.

‘Tần Khải Trạch cẩn thận hỏi: “Anh Bạc, anh đang tìm gì thế? Tôi tìm giúp anh nhé?”
Bạc Tuấn Phong giống như không nghe thấy lời anh ta nói, trái lại tự mình mò mẫm ở trong suối phun.


Tân Khải Trạch vô cùng đau lòng, trên tay anh còn có vết thương mà.

Sao lại bị thương, anh ta không biết, anh ta cũng không thể hỏi được.

Sáng sớm hôm nay, anh ta thấy Phó Lam Tiêu thay thuốc cho anh.

Phó Lam Tiêu luôn dặn dò mãi, miệng vết thương không thể dính nước, nếu không bị nhiễm trùng thì không tốt.

Nước ở trong suối phun này, cũng không sạch sẽ Nếu bị nhiễm trùng.

Tần Khải Trạch chưa bao giờ thấy Bạc Tuấn Phong như vậy.

Từ xưa tới nay Bạc Tuấn Phong luôn ít lời, một chữ có thể dặn dò mọi chuyện, tuyệt đối không lãng phí chữ dư thừa.

Anh giống như đang tìm thứ gì đó.

Bình thường loại chuyện này, Bạc Tuấn Phong sẽ giao cho Tân Khải Trạch làm.

Bảng không rất nhiều trợ lý bên cạnh anh, đã lao hết xuống nước tìm đồ.

Nhưng Bạc Tuấn Phong lại tự mình bước vào trong suối phun…

Rốt cuộc là thứ gì? Thậm chí khiến anh tự mình đi vào tìm kiếm, Tân Khải Trạch cảm thấy bất an, trơ mắt nhìn Bạc Tuấn Phong khom lưng không biết tìm kiếm thứ gì ở trong suối phun, anh ta cẩn thận hỏi: “Anh Bạc, anh muốn tìm thứ gì, trực tiếp dặn dò tôi là được”
Bạc Tuấn Phong không phát ra một tiếng, chỉ để lại Tân Khải Trạch đứng ở một bên lo lắng suông, nhưng không làm được gì.

Trong văn phòng của Tống Hạo Hiên.

Tống Hạo Hiên còn đang ở phòng họp, Vân Giai Kỳ vừa mới rót một cốc cà phê, đi tới trước cửa sổ quan sát, thì phát hiện trong suối phun giống như có người đang đứng ở bên trong Cô nhìn kỹ một lát, loáng thoáng phân biệt ra, đó là Bạc Tuấn Phong, ngón tay nấm cốc cà phê hơi cứng đờ.

Anh đang làm cái gì?
‘Vân Giai Kỳ nhớ tới cô tiện tay ném chiếc nhân rất xa, hình như ném vào trong suối phun.

Chẳng lẽ người đàn ông này.

‘Vân Giai Kỳ kịp phản ứng, nhưng cảm thấy thực buồn cười.

Hậu duệ quý tộc ở trong mắt người người, Bạc Tuấn Phong – rồng trong biến người, vậy mà sẽ có một ngày, không tiếc hạ mình tự mình bước vào trong suối phun, chỉ vì tìm một chiếc nhẫn?
Cô lười biếng dựa vào trước cửa số sát đất, tiện tay bưng cốc cà phê lên, khế nhấp một ngụm, suối phun còn sâu hơn suối bình thường, còn rất †o.

Một mình anh tìm kiếm như vậy, phải tìm tới khi nào.

Vân Giai Kỳ cho răng Bạc Tuấn Phong sẽ từ nhỏ nhanh thôi Nhưng mãi đến giữa trưa, ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, người đàn ông vẫn tìm kiếm ở trong suối phun, giống như không có ý định từ bỏ.

Bên cạnh suối phun càng ngày càng có nhiều người vây quanh.

Phần lớn đều là người của tập đoàn nhà họ Bạc.

Người của tập đoàn nhà họ Bạc đều ở đây.