“Cháu còn coi cô ta là vợ sao? Cô ta là vợ cháu à? Hai người còn chưa đính hôn, cô ta được coi là người nhà họ Bạc sao? Cho dù cháu nhận cô ta là vợ, nhưng cô ta nhận cháu là chồng không? Cuối tuần diễn ra tiệc rượu của nhà họ Tống, nghe nói Tống Hạo Hiên muốn đính hôn với cô ta! Bây giờ ông mới biết được, vợ sắp cưới của tên nhóc nhà họ Tống kia, thực ra là cô ta! Những lời mà cháu nói hoang đường cố nào?”
Sau khi Bạc Ngạn Thiên nói xong, tức giận nói: “Dù sao cuộc đời này, Bạc Ngạn Thiên ông chỉ nhận một người cháu dâu, đó chính là Ngọc Hân! Những người phụ nữ khác, đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Bạc!”
‘Vân Ngọc Hân cảm động không thôi; “Ông nội, ông thương cháu như vậy, cháu vô cùng cảm động.

Nhưng không thể nói như vậy được, có lẽ cô ta có ẩn tình khác?”
“Ẩn tình sao? Có thế có ấn tình gì? Một người phụ nữ thay đổi thất thường, lắng lơ, chưa kết hôn đã sinh ra con gái, chỉ là tàn hoa bại liễu nhà họ.

Bạc không cần, nhà họ Bạc sẽ không nhận người như vậy”

“Đủ rồi” Bạc Tuấn Phong cảnh cáo lần hai “Loại lời nói này, không được phép nói.


Gương mặt Bạc Ngạn Thiên trắng xanh không phân rõ được: “Cháu lấy thái độ gì nói chuyện với ông hả?”
Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh vội vàng khuyên: “Ông cụ, đừng vì chuyện nhà họ Vân, mà quậy nhà họ Bạc không thoải mái, không quan trọng”
Lâm Tĩnh Anh nói với Bạc Tuấn Phong: “Chúng tôi chỉ đến thăm ông cụ, vốn vô ý nhắc tới, nếu không phải ông cụ cố ý muốn hỏi, chúng tôi thật sự không muốn nói, đều là việc xấu trong nhà không thể để lộ ra, thật sự ngại nói ra khỏi miệng”
“Người một nhà, không nói hai nhà”
Bạc Ngạn Thiên nhìn về phía Vân Ngọc Hân, nói: “Đợi Ngọc Hân gả cho Tuấn Phong, chúng ta sẽ là người một nhà chân chính, có chuyện xấu gì không thể nói ra, sau này đừng nói những lời như vậy nữa”
Không biết vì sao, Bạc Ngạn Thiên vừa nói những lời này, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.

Vân Ngọc Hân cũng nhìn về phía anh.

Bạc Tuấn Phong khế xùy một tiếng, mang theo vài phần châm chọc: “Không phải cháu đã nói rồi sao, cháu sẽ hủy bỏ hôn ước với Vân Ngọc Hân Gương mặt Vân Ngọc Hân tái mét “Cháu dám?”
Bạc Ngạn Thiên lập tức đứng bật dậy, gố cây gậy.


“Ông cảnh cáo cháu, loại lời nói này, sau này không được phép nói nữa! Tuấn Phong, cháu đừng quên, Ngọc Hân và cháu là thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ đã thân thiết với nhau, người phụ nữ kia mới là kẻ đến sau! Cô ta nhân lúc Vân Ngọc Hân ra nước ngoài chữa bệnh, tham dự vào tình cảm của hai đứa, ông thấy, cô ta có ý đồ xấu với cháu! Hơn nữa lúc trước là cháu nói muốn kết hôn với Ngọc Hân, cháu nói cưới là cưới, nói không cưới là không cưới, cháu coi Ngọc Hân thành cái gì rồi hả?”
Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong thô bạo ngất lời ông ta nói: “Cháu coi Vân Ngọc Hân thành cái gì, các người coi cháu như thế nào?”
Trong mắt anh xuất hiện chút không vui, khiến bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.

Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh ngơ ngẩn nhìn anh, không hiểu sao lại chột dạ.

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn về phía Vân Ngọc Hân, ánh mắt giễu cợt: “Vân Ngọc Hân, rốt cuộc là ai mới lòng mang ý Thân thể Vân Ngọc Hân run lẩy bẩy, lập tức lộ ra biểu cảm ấm ức: “Anh Tuấn Phong, em không hiểu anh đang nói gì…”
“Tôi từng nói, tôi sẽ cưới Vân Ngọc Hân làm vợ à? Từ đầu tới cuối, chỉ là các người một bên tình nguyện mà thôi!”
‘Vân Ngọc Hân hoàn toàn sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh vội vàng đứng dậy: “Tuấn Phong…”
“Sao thế? Đã cách năm năm, những chuyện nhà họ Vân làm lúc trước, không muốn nhận nợ nữa à?”

Ánh mắt Bạc Tuấn Phong sắc bén: “Lúc trước các người nói Vân Ngọc Hân bị bệnh tim, bị bác sĩ phán tử hình, sống không quá năm tháng, các người nói muốn nhà họ Bạc phối hợp, hoàn thành †âm nguyện cuối cùng của cô ta, thậm chí còn lợi dụng Vân Giai Kỳ sinh hạ cốt nhục của Vân Ngọc Hân”
Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Vân Ngọc Hân, lạnh lùng nói ba chữ: “Năm tháng đấy? Ô!”
Năm năm trước, Vân Ngọc Hân về nước.

‘Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh nói với Bạc Ngạn Thiên, Vân Ngọc Hân bệnh tình nguy kịch bất cứ lúc nào, sống không quá năm tháng.