Xe Trạch Hải lái đến trước cửa nhà Hoàng Phong, Tịnh Kỳ đi ra ngồi vào trong xe.

Hoàng Phong gương mặt chất chứa sự buồn bã, nếu cậu ta làm em tổn thương thì chắc chắn tôi sẽ nhất định là người đòi lại công bằng cho em.
Trong xe, Trạch Hải cài dây an toàn cho Tịnh Kỳ, bất ngờ cô hôn vào má anh.

Tịnh Kỳ vừa hôn anh thì ngại ngùng nhìn ra cửa, Trạch Hải đưa tay lên nâng cằm xoay mặt Tịnh Kỳ lại:
- Em hôm nay mạnh bạo quá đó.
Tịnh Kỳ đẩy Trạch Hải ra:
- Anh lái xe về nhà đi, em nhớ bà với Đại Ca rồi.
- Anh đưa em đi ăn tối rồi về được không?
- Em muốn về nhà ăn cơm với bà.

Bà ngày mai lại đi du lịch rồi.
- Em nợ anh một buổi hẹn ăn cơm
- Anh sẵn đưa em sang nhà Nhã Tinh lấy đồ được không?
Trạch Hải đưa tay lên xoa nhẹ đầu Tịnh Kỳ:
- Anh đều làm theo những gì em mong muốn
Trạch Hải hôm nay sao sến súa quá vậy? Trạch Hải lái xe đến nhà Nhã Tinh, Tịnh Kỳ đi xuống thì cô bạn ăn mặc rất đẹp bước ra khỏi nhà.
Hai người chạm mặt nhau, Tịnh Kỳ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới còn Nhã Tinh thì đưa mắt sang Trạch Hải:
- Chưa được một ngày nữa mà mặn nồng lại rồi.
Tịnh Kỳ cũng quay lại nhìn Trạch Hải khẽ cười rồi đáp lời cô:
- Còn cậu chuẩn bị đi đâu với ai mà ăn mặt đẹp vậy?
- Cậu đến đây lấy đồ sao?
- À đúng rồi, mình lên lầu lấy nha!
- Mình để trên phòng rồi đó
Tịnh Kỳ đi vào nhà, Nhã Tinh hơi liếc nhìn Trạch Hải, anh dám để bạn tôi chịu ấm ức, mà từ khi Tịnh Kỳ ở bên cạnh Trạch Hải thì Kỳ cười nhiều hơn trước đều đó cũng tốt.
Nhã Tinh đi vài bước lại gần Trạch Hải:

- Tôi gửi gắm Tịnh Kỳ cho anh được không?
Trạch Hải bước lên vài bước lại gần nhìn thẳng vào Nhã Tinh:
- Được
Đồng thời có chiếc xe chạy tới, Châu Quốc An bước xuống, Tịnh Kỳ cũng từ trong đi ra.

Trong đầu hai người đều loe lối lên suy nghĩ giống nhau, hai người họ thân thiết như thế từ khi nào?
Quốc An đi tới họ, Tịnh Kỳ cũng đi ra cười tủm tỉm tay vỗ lên vai Quốc An:
- Bác sĩ Châu đến đây là đón bạn tôi sao?
Quốc An bỗng khoác tay qua vai Tịnh Kỳ:
- Đúng rồi, còn hai người ở đây làm gì?
Tịnh Kỳ có hơi ngỡ ngàng bởi hành động của Quốc An, Trạch Hải kéo Tịnh Kỳ về phía anh:
- Lấy đồ rồi thì về thôi!
- Vậy tôi về trước hai người hẹn hò đi
Nhã Tinh liền giải thích:
- Mình chỉ là đi ăn cơm bình thường
Tịnh Kỳ vào xe ngồi nhìn qua cửa:
- Hai người đi chơi vui...
Chưa nói xong thì xe đã lái đi, Tịnh Kỳ thở dài, mình coi tiểu thuyết với phim ngôn tình nên nghĩ nhiều thôi, điên thật rồi.
Vừa xuống xe thì Đại Ca chạy ra nhào vào người Tịnh Kỳ, Trạch Hải bên cạnh đẩy chú chó husky đáng yêu ra:
- Mày tránh ra đi.
- Gâu
Chú chó và Trạch Hải khiến Tịnh Kỳ bật cười:
- Vào nhà thôi Đại Ca!
Tịnh Kỳ, bà và Trạch Hải ngồi vào bàn ăn.

Bà một tay nắm lấy tay Tịnh Kỳ còn tay kia nắm lấy tay Trạch Hải đặt tay hai người lại với nhau:
- Hai đứa về bên nhau bà rất vui.
Tịnh Kỳ nhìn vào Trạch Hải, anh cũng đưa mắt vào cô, hai người bắt chợt nở nụ cười tươi của sự hạnh phúc, bà vỗ lên tay Trạch Hải:
- Con dám làm Tịnh Kỳ buồn ta từ mặt con.
Trạch Hải nắm lấy tay bà:
- Dạ con hứa với bà.

Con cũng không dám làm cô ấy buồn
Bà phớt tay Trạch Hải ra, nắm chặt tay Tịnh Kỳ, nở nụ cười hiền hậu:
- Bà luôn bên cạnh con.
Tịnh Kỳ nhướng mắt với Trạch Hải:
- Anh nghe chưa? Tôi có hậu thuẫn phía sau đó
Ba người rất vui vẻ ăn cơm với nhau, Tịnh Kỳ đưa mắt sang bà, miệng mỉm cười hạnh phúc.

Lâu rồi mình không có cảm giác gia đình như thế! Thật ấm áp!
_______________
Tịnh Kỳ trở lại với công việc phục vụ ở bar, vừa đến lau bàn thì có người ngồi xuống, Tịnh Kỳ niềm nở gương mặt vui vẻ:
- Quý khách muốn dùng gì?
Lúc đó cô mới nhìn rõ đó là Trạch Hải, theo sau đó là Lãng Khải cùng Hạo Minh.

Trạch Hải ôm eo kéo Tịnh Kỳ lại gần:
- Em niềm nở vậy sao?
Tịnh Kỳ kéo nhẹ Trạch Hải, đưa mắt nhìn xung quanh:

- Anh sao đến đây vậy?
Trạch Hải ngồi xuống, Lãng Khải cùng Hạo Minh cũng ngồi theo:
- Quán mở để làm gì thì anh đến để làm đó
Dương Lệ Trúc rất vui vẻ, tươi cười bước tới:
- Hôm nay em lại dẫn anh nào đến đây ủng hộ chị vậy?
Tịnh Kỳ cũng nở nụ cười kiểu mẫu:
- Chị khéo giỡn quá!
Tịnh Kỳ quay lại nhóm Trạch Hải đôi mắt sắc lẹm:
- Hai chai rượu nha!
Tịnh Kỳ đi vào trong, Lệ Trúc niềm nở ngồi xuống đối diện với họ:
- Mấy anh đẹp trai quen Tịnh Kỳ hả?
Lãng Khải liếc nhìn qua thấy Trạch Hải khẽ chớp mắt.

Lãng Khải liền hiểu ý:
- Mới quen em nó, biết em nó làm ở đây nên tới đây ủng hộ
Lệ Trúc chòm tới, gương mặt lả lơi:
- Ba anh tên gì?
- Anh mồ côi không biết tên ba
Lệ Trúc cười tủm tỉm:
- Được rồi mấy anh chơi vui vẻ
Lệ Trúc quay người đi, mấy anh đẹp trai này nhìn có vẻ là người có tiền, từ từ mà câu mới được.
______________
Lệ Trúc ra đường bắt xe thì bỗng có nhóm chụp thuốc mê kéo vào xe chạy đi.
Mở mắt ra thì toàn là gương mặt xa lạ, Lệ Trúc bị trối lại bắt đầu dãy dụa:
- Mấy người là ai hả?
Một người đàn ông tán thẳng vào mặt Lệ Trúc:
- Mày dám tính kế người không nên đụng tới nên mới chịu hậu quả như hôm nay
Lệ Trúc bắt đầu hoảng sợ, bối rối:
- Mấy anh nhầm lẫn ai rồi phải không? Em là công dân lương thiện không dám có ý hại ai hết
Một người bước đến chính là Tề Ảnh gương mặt toàn sát ý, lạnh lùng phớt tay, có người đem thùng nước ra.

Tề Ảnh mạnh bạo nhấn đầu Lệ Trúc vào thùng nước, một lát sau thì kéo mạnh lên.
Lệ Trúc ho sặc sụa, mặt mũi đầy nước, thở yếu ớt:
- Em xin mấy anh tha cho em, em thật sự không biết gì

Tề Ảnh lại nhấn đầu Lệ Trúc vào thùng nước, cô ta dảy dụa nhưng không lợi ích gì.

Kéo Lệ Trúc lên tán thẳng vào mặt cô:
- Cô nghĩ ra bản thân đã làm gì chưa?
- Các anh là người của Tịnh Kỳ?
Tề Ảnh nở nụ cười quỷ dị, phớt tay, có người đi lại trên tay cầm gậy đánh mạnh vào tay phải và chân trái cô ta.

Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp nơi, Tề Ảnh quay mặt rời đi giọng thì thầm:
- Chia rẽ đại ca và chị dâu, như vậy là còn nhẹ rồi.
_____________
Tịnh Kỳ mặc trên người bộ đồ ngủ in hình hoạ tiết dễ thương, quần đùi, áo thun.

Đi đến mở cửa phòng làm việc của Trạch Hải ra:
- Em tắm xong rồi, anh kêu em qua đây có việc gì không?
Tịnh Kỳ nhìn xung quanh thì không có ai, Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế trước máy tính:
- Cái tên Trạch Hải này, anh ta không để mình ngủ sao mà giờ này còn kêu mình qua đây nữa
Tịnh Kỳ bất chợt nhìn vào máy tính thì thấy màn hình đang hiện trên đó rất nhiều người gương mặt, nói chính xác thì đang video call.
Tịnh Kỳ gương mặt hơi ngượng, miệng mỉm mỉm cười, người trên màn hình nhốn nháo:
- Chủ tịch chúng ta có mắt nhìn lắm đó
- Vậy cô gái này là người hôm qua chủ tịch hỏi ý chúng ta
- Lỡ không phải cô gái hôm qua là chủ tịch đuổi hết đó
- Cô gái gì đó ơi! Em có phải người giận chủ tịch chúng tôi hôm qua phải không?
Tịnh Kỳ ngại ngùng cuối mặt rồi ngước mặt lên cười gượng:
- Chắc em là cô gái đó.
Trạch Hải mở cửa đi vào ôm lấy Tịnh Kỳ từ phía sau, nhìn vào màn hình:
- Giới thiệu với mọi người đây là Trần Tịnh Kỳ trợ lý của tôi kiêm luôn chức vợ.