Biết đáp án sao còn phải hỏi.

Anh sẽ trả lời đại loại như bên đó có công việc rất quan trọng cần anh qua xử lí còn tôi thì mới xuất viện sức khỏe còn yếu nên anh không muốn đưa tôi theo- Tịnh Kỳ liếc mắt với điện thoại
- Em đúng là biết hết tâm tư của anh, em đoán xem giờ anh đang nghĩ gì?
- Người đẹp bên cạnh đầu cần phải nghĩ gì nữa
Trạch Hải bỗng cười lấy tay che miệng lại:
- Em nói câu này chính là đang ghen
- Anh nhiều lời quá rồi đó anh lo công việc của mình đi
Tinh
Tiếng còi xe tải phía sau vang lớn, Trạch Hải đầy nghi hoặc hỏi:
- Em giờ này vẫn ở ngoài sao?
- Ngủ không được nên lái xe ra ngoài dạo thôi!
- Em có phải nhớ anh mà không ngủ được
Trạch Hải nhìn vào điện thoại thì đã thấy Tịnh Kỳ tắt máy:
- Gan quá lớn rồi
Trạch Hải đầu như nhảy số liền thao tác liên tục trên màn hình, miệng lẫm bẫm:
- Cài đặt thiết bị định vị điện thoại cho Tịnh Kỳ là quyết định sáng suốt nhưng hiện giờ Tịnh Kỳ đang gần tới biệt thự rồi.

Xem tuyến đường hôm nay của xe mới được
Trạch Hải châm chú vào màn hình điện thoại:
- Quán bar King
Trạch Hải liền chuyển qua gọi, màn hình hiển thị là Hạo Minh, đầu dây bên kia mệt mỏi:
- Khuya lắm rồi anh không định cho tôi ngủ à
- Cậu phải tỉnh táo nghe tôi nói đây
Hạo Minh đang nằm trên giường thì ngồi bật dậy
- Được, được, anh nói đi

- Cậu đến quán bar King hỏi xem có ai biết Tịnh Kỳ không? Hỏi xem Tịnh Kỳ đến đó làm gì? Báo liền cho tôi
- Tôi biết rồi
Trạch Hải liền tắt máy, Hạo Minh ngơ ngác nhìn điện thoại rồi ngã xuống giường ngủ tiếp.

Vũ Đình bên cạnh cười khúc khích:
- Từ lúc biết anh đến giờ đây là lần đầu tiên thấy anh lo lắng như thế hai lần trong ngày mà còn vì một người.
________________
Sáng sớm Hạo Minh liền đến quán bar King thì đã thấy Lệ Trúc, anh liền đi lại:
- Chị là quản lí ở đây?
- Đúng, có việc gì sao?
- Chị có biết cô gái nào tên Tịnh Kỳ tối qua đến bar không?
Lệ Trúc có hơi ngạc nhiên nhưng liền lấy lại trạng thái:
- Không, quán bar đủ loại người sao ai tôi cũng biết được anh hỏi người khác thử xem
- Được cảm ơn chị
Lệ Trúc lên một chiếc taxi liền gọi điện thoại:
- Có người đến hỏi thăm về con nhỏ đó rồi chúng ta tiếp tục không?
- Cứ như kế hoạch ban đầu- Đầu dây bên kia là một giọng nữ
Hạo Minh mệt rã rời đứng tựa vào bức tường gọi điện thoại:
- Cậu muốn trả thù?- Giọng Trạch Hải
- Tôi biết anh giờ này chưa ngủ mới điện
- Thăm dò sao rồi?
- Chẳng được gì ai cũng đều nói không biết
- Cậu đều tra như thế đó hả?
- Sáng sớm liền đi đến đây hỏi anh còn trách tôi
Hạo Minh đang nói thì đầu dây bên kia đã tắt, Hạo Minh khó chịu nắm chặt lấy điện thoại:
- Muốn đạp anh một trận cho nhừ tử quá
____________
Trời đã tối, Hạo Minh lại thấy Trạch Hải gọi tới, nheo mày nhìn điện thoại rồi bắt máy:
- Cậu mau đến quán bar King, xem Tịnh Kỳ đang làm gì ở đó
- Thì đi bar chơi thôi, anh quản nhiều quá rồi.
- Tôi thấy em ấy không phải người thích chỗ như quán bar đâu, cậu mau đi đi
- Không chừng là đi cùng người khác
- Lắm lời quá nhanh lên đi.
Trạch Hải tắt máy trầm tư nhìn vào khoảng không, Hạo Minh thì nhìn vào giờ trên điện thoại:
- Đã 23 giờ 30 rồi còn bị hành xác như thế này
Song song đó Tịnh Kỳ ở bar đang bưng rượu, đến bàn thì thấy chẳng ai khác chính là Vương Phát Vượng, ông ta nở nụ cười nham hiểm:
- Thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?
Tịnh Kỳ cười trừ rồi đặt rượu xuống bàn:
- Thái độ phục vụ như thế sao? Cô có tin nói với quản lí cô không?
Tịnh Kỳ cắn răng đáp:
- Tôi không có gì ngạc nhiên hết, nếu không có gì thì tôi làm việc của mình đây
- Không phải là trợ lí chủ tịch tập đoàn thì nghênh ngang lắm sao? Giờ như con chó cúi đầu với người khác, chắc do cậu ta chơi chán nên giờ phải đi làm công việc như thế này đây
- Mong ngài chú trọng lời nói của mình, tôi xin nhắc lại nếu không còn gì thì tôi còn có việc phải làm
Vương Phát Vượng nắm lấy tay Tịnh Kỳ kéo mạnh, khiến cô ngã vào lòng:
- Hay theo tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu
Bốp
Một chai rượu đập vào đầu Vương Phát Vượng, một bàn tay ấm áp kéo Tịnh Kỳ đứng dậy, cô phát hiện đó là Hoàng Phong, anh liền quát lớn:

- Ông nên coi đây là một bài đừng có đụng vào Tịnh Kỳ
Vương Phát Vượng ôm đầu:
- Thằng nhãi mày giỏi lắm
Ông ta liền đi khỏi chỗ đó, mọi người liền hướng về họ, Lệ Trúc liền xuất hiện:
- Không có gì đâu, mọi người tiếp tục chơi đi
Bọn họ cũng không để ý lắm lại hoà vào cuộc vui của mình
- Chuyện sao đây Tịnh Kỳ?- Lệ Trúc ánh mắt sắc bén nhìn Tịnh Kỳ
- Những chi phí hư hại cứ tính rõ ràng tôi sẽ thanh toán- Hoàng Phong người nồng mùi rượu
Lệ Trúc lại niềm nở nói:
- Nếu là cậu thì không sao đâu, cậu cứ chơi vui vẻ
- Đây là bạn của tôi bà hiểu chứ- Hoàng Phong khoác vai Tịnh Kỳ
- Tôi hiểu mà.

Tịnh Kỳ cũng gần hết giờ làm rồi hôm nay em nghỉ sớm chút không sao đâu
- Không cần...
Tịnh Kỳ chưa nói hết thì Lệ Trúc gấp gáp nói:
- Cứ quyết định như thế đi
Lệ Trúc liền rời đi, Tịnh Kỳ liếc nhìn qua con sâu rượu thì phát hiện tay của Hoàng Phong đang chảy máu, Tịnh Kỳ liền cầm lên xem:
- Hoàng Phong anh bị thương rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện.

Anh ngồi xuống đi, tôi đi thay đồ- Tịnh Kỳ nhanh chóng đỡ Hoàng Phong xuống ghế liền rời đi
Hoàng Phong nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay rồi khẽ cười.

Tịnh Kỳ đỡ Hoàng Phong xuống hầm xe lúc này Hạo Minh cũng vừa chạy đến thấy cảnh đó.

Cô gái đỡ Hoàng Phong vào xe, rồi vào xe ngồi thở dốc:
- Mệt quá đi
- Em đưa anh về nhà đi, trong nhà có đồ sơ cứu- Hoàng Phong tựa đầu vào cửa
Tịnh Kỳ qua sang Hoàng Phong rồi chòm người qua cài dây an toàn cho Hoàng Phong.

Xe được lái đi đến trước nhà Hoàng Phong, Tịnh Kỳ loay Hoàng Phong dậy:
- Đến nhà rồi
- Em không định giúp anh băng bó vết thương sao?
- Người giúp việc đâu?

- Cho họ nghỉ hết rồi
Tịnh Kỳ nhắm chặt mắt thở một hơi dài, cuối cùng cũng dìu Hoàng Phong vào trong nhà, Tịnh Kỳ bật đèn lên thì thấy căn nhà hết sức bừa bộn, Tịnh Kỳ đỡ Hoàng Phong ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách:
- Căn nhà như thế anh vẫn ở được
- Trong phòng của anh có hộp y tế
Tịnh Kỳ dùng trí nhớ một lần từng đến đây cũng tìm thấy phòng Hoàng Phong và lục hết cả lên thì mới phát hiện hộp y tế, gấp gáp đem xuống lầu, đặt hộp lên bàn Tịnh Kỳ vừa lấy đồ vừa nói:
- Anh đưa tay ra đi
Hoàng Phong đưa tay lên:
- Chắc sắp hết máu rồi
Áo sơ mi Hoàng Phong đang mặc một góc áo đã nhuộm màu máu đỏ.

Tịnh Kỳ nắm lấy tay Hoàng Phong bắt đầu sơ cứu, lát sau bàn tay được băng kĩ càng và xinh xắn.

Tịnh Kỳ đóng hộp lại đứng lên đưa ánh nhìn xuống Hoàng Phong:
- Tôi về trước đây
- Có muốn ăn gì không?- Hoàng Phong tựa ghế
- Anh cứ ăn đi tôi về đây
Hoàng Phong đứng lên dùng tay còn lại đẩy Tịnh Kỳ xuống ghế:
- Bụng réo cả lên còn nhiều lời, ngồi đó đi.
Tịnh Kỳ ngước lên chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phong đã đi vào trong, Tịnh Kỳ tựa vào ghế, nhìn lên trên:
- Trạch Hải giờ không biết đang làm gì? Từ hôm qua đến giờ không thấy anh ta điện lại.
Tịnh Kỳ nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên lời nói của Trần Đại Hổ, Tịnh Kỳ gác tay lên trán, Ngụy Trạch Hải mong anh không có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ em.
Hoàng Phong cầm mì ly trên tay bước đến đã thấy Tịnh Kỳ ngủ say giấc, anh đặt ly mì xuống bàn tiến thẳng lên lầu, sau đó trở xuống khoác trên người áo choàng ngủ màu xanh lam cầm theo chăn, gối trong tay.

Hoàng Phong rón rén đắp chăn cho Tịnh Kỳ miệng thì thầm:
- Em như đang mời gọi tôi vấy bẩn em.