Trạch Hải nếu giữ Tịnh Kỳ lại, thì thầm vào tai cô:
- Em ra ngoài trước đi
- Tại sao? Anh muốn làm gì?
- Hít thở không khí cho thư giãn rồi trở lại
Tịnh Kỳ lườm Trạch Hải rồi cũng nghe theo mà bước ra ngoài.

Bên trong Trạch Hải đột nhiên mặc một cái áo mưa vào, đôi mắt chẳng còn chút tình người cầm con dao bước tới khiến cho Ái Liên phát run:
- Anh...!anh...!anh muốn gì hả?
Cô gái ở bên ngoài thì lại nghe thấy tiếng hét dội trời xanh, Tịnh Kỳ lập tức mở cửa đi tới cạnh anh.

Trên tay của Ái Liên đã chằng chịt vết cắt, Tịnh Kỳ kéo anh ra:
- Trạch Hải bình tĩnh lại đi, cắt nữa thì cô ta sẽ chết đó
Trên cái áo mưa đấy dính đầy máu, Trạch Hải cũng nghe theo cô mà dừng tay lại:
- Vào bắn bó vết thương lại cho cô ta
Lời nói của cô kết thúc thì có người đi vào, Trạch Hải đứng qua một bên cởi áo mưa ra:
- Có phải anh làm cho em sợ rồi không?
- Ở trong giới này rồi thì còn gì để sợ nữa.
Trạch Hải đột ngột ôm lấy Tịnh Kỳ vào trong lòng:
- Anh xin lỗi đã không bảo vệ được cho em, khiến em phải trải qua những chuyện tồi tệ này
- Cũng do em đã không chịu lắng nghe anh, do em...!đã không giữ lời hứa ở bên cạnh anh...!là lỗi của em...
Hai cảm xúc vỡ ào một lúc thì dần bình tĩnh bước ra đứng bên ngoài xe, cô nắm lấy tay anh:
- Hẹn gặp anh tại bữa tiệc mừng thọ của Thuần Bá Trọng
_____________
Bữa tiệc ấy cũng đã diễn ra với rất đông kẻ máu mặt trong giới thương trường đến dự, Tịnh Kỳ đi vào thì được chủ bữa tiệc chào đón:

- Vinh dự cho tôi khi được chủ tịch Trần đến tham dự bữa tiệc nhỏ này
- Chủ tịch Thuần hôm nay rất vui vẻ đó.

Chúc chủ tịch những ngày tháng sau này vẫn vui vẻ như hôm nay
Khi ấy Trạch Hải cũng đi vào đứng cạnh bên Tịnh Kỳ và nhìn thẳng vào Thuần Bá Trọng:
- Chào mừng chủ tịch Ngụy đã đến
- Chào chủ tịch Thuần, hôm nay tổ chức tiệc lớn đó
- Bữa tiệc nhỏ mời người thân thôi!
Bên trong rất nhiều người cười nói vui vẻ với nhau, đều ăn mặc rất đẹp đẽ đầy sự hào nhoáng, sang trọng.

Thuần Hoàng Phong bất ngờ đến gần Tịnh Kỳ:
- Hôm nay em đẹp lắm!
- Vợ của anh đâu rồi?
- Bị bệnh nên ở nhà rồi, sao em lại hỏi?
- Tìm người để quản anh
Hoàng Phong còn định đến gần nhưng đã bị Trạch Hải chen vào giữa hai người:
- Chào tổng giám đốc Thuần
- Cậu cứ nói chuyện nghe xa lạ quá!
- Hai người đang nói chuyện gì?
Tịnh Kỳ cười khúc khích vì người con trai ấy, anh lại ghen tuông nữa rồi sao, đúng là ngốc nghếch một cách đáng yêu
Khi này thì Thuần Bá Trọng bước lên khán đài phát biểu một tràn đầy sự thân thiện và ngập tràn niềm vui:
- Cảm ơn những vị khách quý đã đến tham dự bữa tiệc mừng tuổi của tôi.

Đây là một niềm hạnh phúc của tôi
Tịnh Kỳ với khí chất của một người đứng đầu một tập đoàn mà bước đến trước:
- Chủ tịch Thuần, hôm nay tôi có một món quà nhỏ muốn tặng
- Cô gái trẻ tài giỏi này muốn tặng ông già này cái gì đây?
Một nụ cười tà mị hiện rõ trên cái khuôn mặt đó của cô gái, vị chủ tịch Thuần kia thì vô cùng bình tĩnh.
Màn hình phía sau lưng của ông bỗng hiện lên đoạn email giữa Thuần Bá Trọng và một người khác nói về rất nhiều thông tin của Nikây.
Những người khách ở dưới vô cùng ngỡ ngàng, bàn tán, xì xầm với nhau phía bên dưới.

Thuần Bá Trọng vẫn điềm đạm lên tiếng:
- Món quà này của chủ tịch Trần là muốn nói về vấn đề gì?
- Chỉ muốn khen thưởng chủ tịch Thuần cài người đầy sự tài tình vào Nikây bao nhiêu năm nay vẫn chưa phát hiện
- Sao lại nói như vậy được? Chỉ vài đoạn email như vậy đâu khẳng định được gì
- Từ từ phía sau còn có cái nên xem
Màn hình lại hiển thị lên danh tính của hai người trong đó một là Thuần Bá Trọng, hai là Trịnh Huyền Tố sau đó là rất nhiều thông tin của Nikây được trao đổi giữa hai người họ:
- Người trao đổi với chủ tịch chính là Huyền Tố quản cửa của chủ tịch Nikây
- Thì ra là người này, mấy năm qua cứ có người nặc danh gửi đến cho tôi những thông tin này.

Tôi âm thầm điều tra nhưng không có kết quả rất may mắn đã được chủ tịch Trần điều tra rõ ràng
- Đúng vậy, thật may mắn!
Tịnh Kỳ nở nụ cười thân thiện, tôi biết chuyện này không làm khó được ông nhưng đây xem như là lá thư khiêu chiến của tôi dành cho ông mà thôi! Ngày tháng phía sau ông cứ đợi đấy.


Đột nhiên Thuần Hoàng Phong đi lên phía trước:
- Con cũng có quà muốn tặng để mừng tuổi cho cha
Câu nói này khiến sắc mặt của Thuần Bá Trọng phải thay đổi, cái màn hình phía sau lại hiện ra rất nhiều tư liệu làm ăn trái phép, sử dụng sản phẩm không đạt tiêu chuẩn và nhiều việc phạm pháp khác.
Nụ cười của người đàn ông ấy bỗng vụt tắt, gương mặt tối sầm, tay ôm lấy ngực trái đôi mắt nhìn thẳng vào người con trai mà mình đầy tin tưởng:
- Cha có bất ngờ với món quà lớn này không?
- Thuần Hoàng Phong! Đứa con bất hiếu
Người cha này vô cùng suy sụp quát lớn, những vị khách luôn cười nói vui vẻ với ông lại rất hả hê với những gì đang diễn ra trước mặt của mình, báo chí truyền thông không ngừng chụp hình, đặt ra muôn vàn câu hỏi:
- Chủ tịch Thuần đây có phải là sự thật?
- Với những bằng chứng từ con trai của mình thì có gì để nói không?
- Chủ tịch có gì để phản bác không?
- Tại sao con trai ngài lại làm như vậy?
- Chủ tịch Thuần...
- Chủ tịch Thuần...
Đột nhiên cảnh sát ập vào trong giải tán đám người đó qua một bên, đưa một tờ giấy lên trước mặt của người đàn ông đang bàng hoàng đó:
- Chúng tôi nghi ngờ anh có hành vi vi phạm pháp luật.

Thuần Bá Trọng đây là lệnh bắt giữ
Cái còng số tám dính lên đôi tay ấy, vị chủ tịch cao cao tại thượng với đôi mắt căm phẫn nhìn đứa con trai của mình rồi lại nhìn vào Tịnh Kỳ mà nở nụ cười rồi bị kéo rời khỏi đó.
Ông ta sao lại cười? Lẽ nào ông ta còn có dự tính khác.

Hoàng Phong đúng là làm mình bất ngờ thật!
Ánh đèn flash cứ nhấp nháy liên tục không ngừng nghỉ những tiến bàn tán kia cũng vẫn chưa chịu dừng, Hoàng Phong mới bước lên:
- Chủ nhân bữa tiệc cũng đã rời đi nên bữa tiệc sẽ kết thúc tại đây
Cánh phóng viên lại đổ xô chạy tới hướng của Hoàng Phong:
- Sao anh làm như vậy với cha của mình?
- Hai người có phải có xích mích gì không?.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
- Có phải anh muốn lên nắm quyền lực của tập đoàn Disi?
- Anh làm việc này là vì mục đích gì?
Thuần Hoàng Phong vẫn rất nhẹ nhàng, ánh mắt đột ngột hướng về phía Tịnh Kỳ:

- Đây là một sự trả thù mà tôi đã được một người khai sáng cho.

Tôi làm việc này vì không muốn sống theo cách mà người cha này muốn nữa.

Mọi người cũng ngừng đặt câu hỏi đi nếu không muốn bản thân mất công việc này.
Nghe đến đây họ đều phải nhường đường trong sự im lặng còn Tịnh Kỳ thì đầy ngơ ngác với cái nhìn của Hoàng Phong.

Anh ta đang nói mình sao?
Khi này Hoàng Phong bước xuống đi đến cạnh bên Tịnh Kỳ mà thì thầm vào tai cô:
- Cảm ơn lời chỉ dẫn của em năm đó
Hoàng Phong bước lướt qua mặt của cô gái, Trạch Hải đi đến hỏi Tịnh Kỳ:
- Cậu ta nói gì với em?
- Nói cảm ơn em đã chỉ dẫn
- Đây là kế hoạch của em sao?
- Không phải, em không có kêu Hoàng Phong làm như vậy!
Đầu óc của Tịnh Kỳ lúc này bừng sáng lên lời nói năm đó lại hiện về trong kí ức của cô
"- Làm như thế thì đã là gì.

Nếu tôi thì sẽ cố gắng để ông ta trọng dụng, để ông ta tin tưởng hết mức tới đó mới ra đòn chí mạng.

Đây mới là sát thương mạnh.
- Đúng là diệu kế..."
Lẽ nào là vì những lời nói này của mình mà Hoàng Phong ủ mưu, tính kế bao nhiêu năm nay..