Doãn Sở Thần nhàn nhạt nhìn cô : " Có ý kiến gì không ? "

   Hạ Tiêu trợn tròn mắt, không được, cô không đi đào băng về làm đá uống nước đâu uhuhu

   " Ôi... tự nhiên tôi đau đầu quá, thảo luận chuyện này sau nhé lão đại ". Cô lập tức nghiêng người qua anh, giả vờ nhắm mắt lại, Hàn Kỳ đứng gần đó nhìn cô với ánh mắt khinh thường : " Cô ta diễn fail quá ... "   

   Triệu Ninh bên cạnh lắc đầu : " Lúc trước cô ấy diễn xuất qua mặt tôi chắc phải nhiều hơn cơm anh ăn, Hạ Tiêu huy hoàng thời đó còn đâu ... "  

   Hàn Kỳ bó tay nhìn Hạ Tiêu, không biết cô ta còn có gì ngoài ăn hại mà lão đại cứ khư khư kéo cô ta về, rõ ràng còn chẳng bằng một con mèo  

   Chỉ biết ăn, biết ngủ, biết chơi 

   Còn biết võ mèo nữa...

   " Bốp ! " 

   Một cú tát thật vang dội đập thẳng vào má Hạ Tiêu, cô lập tức mở to mắt, chỉ muốn đánh thẳng vào mặt người vừa tát cô    


   " Dậy đi ! "

   " Hic... lão đại, anh có thể dùng phương thức nào khác bớt bạo lực hơn để gọi tôi dậy được không .... ". Hạ Tiêu vừa mếu máo vừa bực tức sờ một bên mặt bỏng rát của mình, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết

   Chưa đợi anh mở miệng, cô bỗng nhìn ra sau, đẩy anh qua một bên : " Ơ, không phải đang ở trên trực thăng à ? "

   Cô hoang mang cúi đầu xuống, bên dưới người cô là một chiếc giường mềm mại, còn Doãn Sở Thần đang nằm bên cạnh cô, cánh tay to lớn chống bên phải người cô  

     Nhìn gương mặt đen sì của Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu lẩm bẩm : " Anh làm sao thế lão đại ... "

   Hai tay cô bất giác giơ lên trước ngực, tư thế hai người ... rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rất kịch tính, Hạ Tiêu nhìn chằm chằm anh, rồi cười ngu ngốc : " Anh đẹp trai quá hi hi "


   Doãn Sở Thần cau mày nhìn cô, Hạ Tiêu nhìn lại, hình như lại tức giận rồi, thế giới này còn tí hợp lí nào không ? Đến cả khen đẹp trai cũng tức giận thì cô cũng bó tay

   " Lão đại à, không phải có việc bận lắm sao.... tự nhiên ở đây đè ngửa tôi ra làm cái gì... ". Hạ Tiêu quyết định lờ đi, chỉ muốn thoát khỏi tư thế khó chịu này    

   " Tôi thấy cô chẳng có tác dụng gì cả "

   Hạ Tiêu ngơ ngác vì câu nói của anh, tự nhiên qua đề tài này làm cái gì ?

   " Thì anh sẽ thả tôi đi á ? ". Có một chút hy vọng bên trong cô nổi lên, thả tôi đi thả tôi đi

   " Ở đây chỉ biết ăn với ngủ thì đi đào băng đi " 

   Mắt cô mở to, mơ màng nhớ hình như cô có nói với anh thảo luận vấn đề này sau thật, nhưng không phải bây giờ...   

   " Không được đâu lão đại ~ Tôi biết làm rất nhiều việc đấy, không vô dụng đâu, anh né ra đi, tôi đi làm việc cho anh xem ". Cô nhanh trí nói, kéo nhẹ tay anh ra, đào băng gì chứ, ở đây còn có cơm ăn nước uống, cũng chỉ là công cụ làm ấm giường, còn có chỗ ngủ mềm mại, xung quanh toàn là soái ca, ai lại đi chịu lạnh ở nơi quỷ quái đó chứ 


   " Biết thì dậy làm việc đi ". Doãn Sở Thần đứng dậy, Hạ Tiêu nằm im một chút rồi dậy theo, ngơ ngác hỏi anh : " Tôi biết làm cái gì bây giờ ?"

   Cô nhớ từ lúc theo anh đến bây giờ đúng là một bình hoa di động, chỉ có đi theo rồi làm mấy trò con bò thôi, chứ có làm việc gì bao giờ

   " Đi tìm Hắc Hàn "

     Cô chưa kịp mở miệng ra phàn nàn thì anh đã đi đâu mất, cuối cùng Hạ Tiêu cũng chỉ biết thay đồ rồi đi tìm Hắc Hàn, cô vẫn chưa nói chuyện với anh ta lần nào hết, bây giờ tự nhiên chạy lại hỏi cũng ngại lắm

   Cô ngáp một cái thật dài, vuốt lại tóc rồi đi xuống tầng, bên dưới là cảnh tượng cô chưa từng thấy ở Doãn gia lần nào, tay cô gãi đầu tóc còn hơi bù xù, khẽ lẩm bẩm trong miệng : " Người đâu hết rồi nhỉ ? "   

   Bản doanh ở đây nhỏ hơn nhiều, cô cũng không nghĩ gì nhiều lắm, chỉ hơi nhớ mang máng ở đây vẫn có tổ chức của mình, lâu lắm rồi cô cũng không đến Ireland, trụ sở ở đây không lớn chút nào, nói thẳng ra cũng chả có mấy thực lực, mấy nơi không quan trọng cô chẳng để ý đến bao giờ
   Lấy điện thoại trong túi ra, cô bấm số của Bạch Tử Du, vừa bắt máy cô đã lập tức chặn miệng cậu ta : " Tử Du " 

   Ai đó ớn lạnh một cái, cười lả dả : " Sao vậy tỷ tỷ... ". Không phải chuyện anh đến Hong Kong chơi đã bị phát hiện rồi chứ... 

   Hạ Tiêu thấy cậu ta cứ lạ lạ, nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, vào thẳng mục đích chính : " Cậu còn nhớ trụ sở ở Ireland nằm ở đâu không ? "   

   " Hả ? Tự nhiên tỷ hỏi chuyện này làm cái gì... không phải tỷ đang ở Ireland đó chứ ? Không được đâu, ở đó tuyệt vời đến thế, không khí trong lành, đồng cỏ bát ngát, đến đó tận hưởng mà không dẫn đệ theo, để lại đệ bơ vơ một mình ở Hong Kong như thế này !  "

   Hạ Tiêu cạn lời, đang tự kiểm điểm việc điện cho thằng nhóc này hỏi địa chỉ : " Cậu nghĩ trình độ văn học của cậu cao lắm à? À mà khoan ? Cậu đang ở Hong Kong á ?! Việc ở Mỹ thì sao, cái thằng nhóc này ngày mai tôi không thấy mặt cậu ở trụ sở chính thì di chuyển đến Châu Phi làm việc! "
   " Cô nói nhỏ thôi "

   Hạ Tiêu giật thót mình ngẩng đầu lên, khẽ chửi thề trong lòng, hai tay vội vàng tắt điện thoại đi, ai ngờ trượt tay làm rơi thẳng xuống đất, chưa kịp cúi xuống thì chiếc máy đã được nhét vào tay cô

   Con chó nào đó vểnh tai lên nghe : " Tỷ, tỷ ở với ai đấy... "

   Hạ Tiêu vội tắt máy, ngẩng đầu lên nhìn Hắc Hàn một xác to bự che hết ánh sáng : " Haha ngại quá... "  

   " Cô gọi ai đấy ? " 

   " Hả ? À... ờ em trai tôi ". Tự nhận Bạch Tử Du là em trai mình, cô chỉ muốn cắn lưỡi mà chết cho xong