Hạ Tiêu thả mình trên chiếc ghế giám đốc êm ái, cô nhìn đồng hồ để trên bàn, gần trưa rồi, bây giờ cô mới thấy đói bụng, Bạch Tử Du ngồi ở sô pha đã trở thành bộ dạng bình thường, nhất là cái miệng liên tục nói nói chuyện cả tuần rồi tại sao cô không về đây 

   " Được rồi cậu ngậm miệng lại đi ồn quá " 

   Bạch Tử Du nhăn nhó nhìn cô, rồi chốt lại một câu : " Tỷ mấy bữa nay đi đâu ? "  

   " Tôi có việc, cậu hỏi làm cái gì ? " 

    Bạch Tử Du thấy thế cũng không nói gì, cuối cùng thì mắt sáng lên hớn hở hỏi cô : " Vậy vòng cổ Minh Châu đâu ? " 

    Mặt Hạ Tiêu sa sầm, nặn ra từng chữ một : " Làm mất rồi " 

    Người ngồi trên sô pha đứng bật dậy, hét lên với giọng không thể tin nổi : " Làm mất rồi ??? Tỷ làm mất cái vòng cổ quý như vậy kiểu gì !? " 


   Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tiêu rơi trên người cậu ta : " Hình như lâu rồi tôi chưa cho cậu ăn đòn " 

   " Hi hi cứ bình tĩnh thôi Hạ tỷ, tỷ đói bụng không, đệ bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn ? "  

   Hạ Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói : " Không cần đâu, gọi Bạch Tử Hàn, chúng ta ra ngoài ăn " 

    " Ra ngoài ăn ? ". Bạch Tử Du nhìn từ mặt nạ xuống bộ đồ bó của cô : " Tỷ định mang đồ như thế này ra ngoài ăn ? " 

    " Tất nhiên là không rồi, cậu ra ngoài bảo Tử Hàn chuẩn bị đi đi, hai cậu nhớ thay bộ đồ nào bình thường một chút " 

    Bạch Tử Du vui vẻ chạy chân sáo ra ngoài, Hạ Tiêu đi qua bên trái mở chiếc cửa gỗ ra, bên trong là một phòng ngủ không lớn lắm, nhưng cũng đủ dùng, sở dĩ cô làm thêm 1 căn phòng ngủ ở đây là để khi nào bận quá thì ở lại nghỉ ngơi, nhưng mấy năm rồi, số lần ngủ ở đây đếm được trên đầu ngón tay


     Vừa mở cửa ra thì một bóng đen to bự chạy thẳng vào lòng cô, Hạ Tiêu giật mình, suýt nữa quên mất Tiểu Hắc còn ở đây : " Tiểu Hắc của mẹ đáng yêu quá ". Cô ngồi thụp xuống vuốt đầu nó, rồi đẩy ra ngoài bàn làm việc : " Ở đây đợi mẹ một chút " 

   Cô đóng cửa lại, Tiểu Hắc bên ngoài đi qua đi lại rồi nằm xuống chắn ngang cửa, tỏ vẻ hơi tội nghiệp 

   Hạ Tiêu mở tủ áo quần ra, vì ít khi ở lại nên cũng không có nhiều, cô suy nghĩ một chút rồi bọn một chiếc váy màu đen không có họa tiết gì cả, ngắn tới đùi, váy dài tay, rất thích hợp cho mùa đông như thế này 

   Mùa đông ở Mỹ rất lạnh, nhưng Hạ Tiêu lại là người chịu được lạnh nên cô cũng ít khi mang đồ dày cộm, chỉ đơn giản khoác thêm chiếc áo bên ngoài rồi đi 

   Hôn tạm biệt Tiểu Hắc một cái, Hạ Tiêu mang lại chiếc mặt nạ rồi mới đi ra ngoài, bên ngoài cửa là Bạch Tử Du cùng Bạch Tủ Hàn đều đang đợi cô 


   Hai người quay lại cùng lúc, rồi khó hiểu nhìn bộ đồ cô mang trên người " Sao thế ? " Bạch Tử Du nhìn qua nhìn lại, rồi nhìn về phía bên ngoài : " Tỷ định mang cái bộ đồ này ra ngoài thật á ? Tỷ không sợ chết cóng sao ? " 

   " Hả ? Không đâu... " 

   " ... chút nữa đôi chân này của tỷ đóng băng thì không ai cứu giúp đâu đấy " 

   " Không sao đâu " 

   ... Và sự thật đã chứng minh ai cũng đúng, chỉ mình cô sai 

   Vừa bước ra bên ngoài, không khí lạnh lập tức xâm nhập vào cơ thể cô, vì váy dày và khoác thêm một chiếc áo vest đen nên bên trên người cô không lạnh, chỉ riêng đôi chân là muốn đóng băng tới nơi, Hạ Tiêu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đi vội lại chiếc xe còn ở ngoài đường rồi ngồi vào, giây phút đó thật cảm động biết bao 

   Cô bật điều hòa lên rồi tự mình lái xe, vì xe cô cũng chỉ mình cô biết lái, và đặc biệt chưa ai từng được ngồi vào vị trí ghế lái của cô, nếu ai dám làm thì cô sẽ băm người đó ra từng mảnh một, rồi vứt cho Tiểu Hắc ăn 
   Cô nhìn vào gương chiếu hậu, suy nghĩ một chút rồi bật điện thoại lên, nhấp vào tên Triệu Ninh Bên kia rất nhanh chóng đã bắt máy, truyền tới giọng nói vui vẻ của một cô gái : " Tiêu Tiêu ~, mấy tuần này đi đâu mà không gọi hỏi thăm gì tớ cả " 

     Hạ Tiêu tự động nâng khóe miệng lên : " Được rồi cô nương, bây giờ cậu ở đâu ? " 

   " Ở đại bản doanh đó, gần đây không có việc gì làm, rất chán luôn " 

   " Đi chơi không ? " Triệu Ninh đang nằm trên chiếc giường màu hồng lập tức bật dậy : " Hả ? Đi chơi ? " 

   Hạ Tiêu nổ máy, đi đến hướng Triệu gia : " Đúng vậy, lâu lắm rồi mới có thời gian rảnh, sửa soạn nhanh lên, 10 phút nữa đến nhà cậu rồi "

   Điện thoại vang lên tiếng tút tút, Hạ Tiêu cất máy vào người, gỡ chiếc mặt nạ trên mặt ra 
   Bỗng ánh mắt 3 người đụng nhau trên kính chiếu hậu, Hạ Tiêu thu lại ánh mắt rồi cười cười : " Mấy cậu nhìn gì thế ? " Bạch Tử Hàn không nói gì, quay đầu ra cửa sổ, chỉ có mình Bạch Tử Du là thành thật, cậu ta hơi nhổm người dậy : " Tỷ, tỷ đẹp thật đấy, không hiểu tại sao tỷ lại để mặt nạ trên gương mặt của mình nữa, đệ rõ ràng thấy rất đẹp " 

   Hạ Tiêu bật cười : " Từ khi nào cậu thích ăn mật thế ? Nói toàn lời ngon tiếng ngọt " 

.... 

   Chiếc xe màu đỏ dừng trước cổng lớn của Triệu gia, cổng mở ra, một chiếc xe màu đen sắp ra ngoài bỗng dừng lại, người lái xe đi xuống, mở cửa ghế sau rồi cung kính cúi đầu chào, Triệu Ninh từ xe bước ra ngoài, giữ khuôn mặt vô cảm với cậu ta rồi đi lại phía cô, giây phút đóng cửa lại, cô cười tươi rồi nhào người qua ôm chặt lấy Hạ Tiêu 
   " Ôi.... hơn 1 tháng không gặp, cậu lại gầy hơn rồi " 

   Đây mới là Triệu Ninh thật, quên một Triệu Ninh lạnh lùng vô cảm đi 

   Triệu Ninh là một cô gái xinh đẹp, mái tóc nâu dài ngang vai xoăn nhẹ, gương mặt có một chút nét tây tây, cô chính là người lai, đôi mắt màu hạt dẻ, gương mặt chỉ nhỏ nhắn bằng một bàn tay xòe ra 

   Cô ngồi lại vị trí của mình, Hạ Tiêu chú ý chiếc túi vải to to bên cạnh người cô : " Cái gì đây ? " 

   Triệu Ninh cười tươi, lộ ra hàm răng trắng bóng, cô giơ chiếc túi lên : " Chính là áo quần đó, tớ đã xin ba mẹ đến ở nhà cậu vài ngày rồi " Tất nhiên đối với chuyện này Hạ Tiêu rất vui, bọn cô rất bận, ít khi được đi chơi như thế này, nhưng cô chợt nhớ ra Tối nay, cô sẽ về Doãn gia Làm sao đây ?