Hạ Tiêu đảo mắt một lượt, trước mắt không có xe, vậy chỉ có thể là đang núp ở đâu đó, cô không cần lo đám Bạch Hàn, bọn họ chắc chắn có kinh nghiệm nhiều hơn cô 

   " Hướng 2 giờ ". Doãn Sở Thần lên tiếng, 2 cây súng trên tay Hàn Kỳ cùng Bạch Hàn đồng thời hướng về phía đó, ánh mắt Hạ Tiêu liếc qua, ở cửa sổ cửa hàng nhỏ kia có một bóng người, bọn họ mà ẩn nấp 2 bên đường như thế này, đừng nói là tiêu diệt, đến tìm còn khó

   Bỗng sau lưng cũng có tiếng súng, Hạ Tiêu còn tưởng bị bọn họ kẹp lại 3 phía, nhưng nhìn ra phía sau cô mới chợt nhớ ra là đằng sau có 3 chiếc xe của Doãn gia. Cũng đúng, lão đại ngồi đây mà không có thuộc hạ nào đi theo đúng là buồn cười

   " Bụp ". Một tiếng nổ to ngay bên trái Hạ Tiêu

   Mặt Hạ Tiêu biến sắc : " Nổ lốp rồi ". Bắn nơi nào không bắn, lại bắn cho nổ lốp làm cái gì, cả xe bị nghiêng xuống về phía cô, may là chỉ nổ một cái, nổ hai cái thì ra đi bộ còn khỏe hơn


   Ít khi lái xe bị nổ lốp, nhưng kỹ thuật của cô không phải đùa được, tay Hạ Tiêu thao tác liên tục, chiếc xe lập tức đi như bình thường, chỉ là vẫn hơi chật vật, nhưng còn đỡ hơn lúc nãy nhiều  

   Chưa kịp đi thêm một chút, một tiếng nổ lốp vang lên bên phải, mặt Hàn Kỳ méo xệch : " Nổ lốp "

   " Hừ, xui hơn chó ". Một câu nói vô tình phát ra từ miệng Hạ Tiêu, 3 ánh mắt trong xe đồng thơi hơi cứng lại, cô ta vừa mới chửi bậy sao?

   Nổ hai lốp thì đi cái gì nữa, không còn cách nào, Hạ Tiêu đành phải dừng xe lại, dù biết chỉ riêng xe cô dừng lại thì những xe phía sau cũng phải dừng, nhưng thật sự nó không thể nhích thêm một chút nào nữa

   Những lúc thế này cần phải minh mẫn và làm điều đúng đắn, Hạ Tiêu mặc kệ mấy người bên trong, kiểu gì bọn họ cũng phải ra ngoài thôi, ở bên trong còn nguy hiểm hơn nhiều, cô lao ra ngoài, vô cùng thành thục lấy súng ra rồi nhả đạn, cơ thể nhanh nhẹn nghiêng người tránh những viên đạn bắn lại


     Chỉ chừng chưa đầy một phút sau, tiếng súng mất hẳn, Hạ Tiêu vuốt khẩu súng trong tay, đồ của Doãn gia tốt thật đấy, súng bắn ra còn có tiếng vừa êm tai mà công lực lại lớn, nếu có bỏ trốn được thì cô nhất định phải cướp luôn khẩu súng này đi, không thì sẽ tiếc lắm 

   Quay người lại thì thấy Bạch Hàn cùng Hàn Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt lạ lạ, nhưng cũng quay đi rất nhanh, còn Doãn Sở Thần vẫn cứ như cũ, đi thẳng về phía chiếc xe khác mà không nói lời nào  

   Hạ Tiêu đã quá quen với khung cảnh này, cô chạy lại đứng sau lưng hắn ngay lập tức, mấy người thuộc hạ đầu kia nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, bọn họ cùng nhau lên 2 cái xe phía sau, còn 4 bọn cô đi vào chiếc xe trước, còn cái lúc nãy ngồi thì bây giờ chỉ là một đống rác, một chiếc Cadilla bị vứt đi như vậy, thật đáng tiếc


   Đi thêm một lúc nữa thì đến một biệt thự khác, không lớn như Mạc gia nhưng cũng không phải nhỏ, nhìn người bên trong đi đi lại lại, cô đoán đây chắc là trụ sở ở Hong Kong của Doãn gia, cô không biết ở Hong Kong thế lực của Doãn gia lớn như vậy, vì ở đây rất khó để làm ăn nên thế lực của Black Rose không lớn mạnh lắm

   Cổng lớn vừa mở ra, tất cả mọi người bên trong đều dừng lại công việc của mình, cùng nhau xếp thành hai hàng cúi người xuống, Hạ Tiêu nhìn khung cảnh bên trong, hai hàng người trải dài đến tận biệt thự, trông vô cùng uy nghiêm và hoành tráng, mặc dù bình thường thì thuộc hạ của cô cũng sẽ chào cô như thế này, nhưng cảm giác không giống như vậy

   Bạch Hàn khinh thường nhìn cô qua gương chiếu hậu : " Cô đừng tự cao "

   Hạ Tiêu lập tức sa sầm mặt, chẳng lẽ Black Rose của cô còn không bằng một cái trụ sở nhỏ thế này ? Chỉ cần thả cô ra thì cô còn sống tốt hơn như vậy nhiều
   " Tôi không thèm "

   Hàn Kỳ cười, giọng nói có một chút gì đó vui vẻ : " Chưa chắc "

   Khóe miệng Hạ Tiêu giật giật : " Hai anh ngậm miệng lại đi "

     Doãn Sở Thần cau mày : " Im lặng "

   3 bọn họ đành phải im lặng, Hạ Tiêu nhìn vào gương chiếu hậu làm ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Bạch Hàn, anh ta mới nhìn thấy cô lập tức thu hồi ánh mắt lại, haha tức không ?

   Vừa vào biệt thự cô đã theo Doãn Sở Thần đi về phòng, ừ bây giờ phòng của cô chính là phòng của anh ta, ngủ chung đến quen rồi

   " Ôi buồn ngủ chết đi được ". Hạ Tiêu vừa nói vừa lao thẳng về phía giường, cô thả người xuống làm nệm bị lún về một phía

   " ... anh mua nệm này đâu ra mà mềm thế ? "

   Cô quay đầu lại nhìn, đúng như dự đoán, Doãn Sở Thần không thèm nhìn cô lấy một cái, cũng không mở miệng ra trả lời mà chỉ đi lại chiếc bàn làm việc ngồi xuống, cô nên nhớ rằng hắn không bao giờ trả lời những câu hỏi vô nghĩa
   Dồn chú ý về chiếc bàn làm việc, tại sao nó lại ở trong phòng ngủ ? Cô không nghĩ đặt bàn làm việc trong phòng ngủ là một điều hợp lí

   Mắt Hạ Tiêu đang đảo qua đảo lại thì chú ý một chiếc máy tính nhỏ đang nằm gần tay của Doãn Sở Thần : " Cho tôi mượn cái laptop ... "  

   Cô nhảy chân sáo lại phía bàn, chộp lấy máy tính rồi quay về giường tiếp, nằm trên giường chơi game chính là một quyết định sáng suốt và tuyệt vời, nếu còn ở biệt thự riêng của cô, giờ này chắc chắn cô đang ôm máy tính làm đủ chuyện trên trời dưới đất

   Cách thiết kế, không khí, khung cảnh ở đây rất đẹp, cô không thể ngừng liên tưởng tới một trụ sở mà chính cô sáng tạo ra, rất giống ở đây, cô đặc biệt thích ở đó. Vì trụ sở đó cũng nằm ở gần trụ sở chính nên cô thường xuyên đến đó nghỉ dưỡng 
   Cô cười một cái rồi bật máy lên, miệng tự động mở ra : " Ở đây rất đẹp "

   Doãn Sở Thần ngẩng đầu lên, trong mắt cô có một chút gì đó là hoài niệm và hạnh phúc : " Rất giống một nơi thân thuộc của cô ? "

   " Sao anh biết hay thế? "