Vừa dừng xe lại trước đại bản doanh của Doãn gia, Hàn Kỳ mở cửa xe ra đi xuống, còn Hạ Tiêu phải đi tìm đường đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm

   Cô tắt máy, giả vờ nhìn xung quanh một lượt, rồi đưa bóng lưng về phía camera gần nhất, cúi xuống nhặt mấy bông hoa cùng mặt nạ lên rồi cất vào cốp xe

   Cô thầm mong là không ai chú ý tới camera dưới tầng hầm, nhưng lớp bảo vệ của Doãn gia nghiêm ngặt như thế, không có người chú ý tới mới là lạ

   Hạ Tiêu tự nhủ mình rằng camera cũng không gần đến vậy, chắc chắn là không ai thấy cô cầm cái gì trên tay

    Cô cố tỏ vẻ tự nhiên nhất, rồi đi về phía biệt thự riêng của Doãn Sở Thần, đi bộ từ đại bản doanh đến đó mất chừng 15 phút, cô nhìn lại máy điện thoại, Doãn Sở Thần cho cô 2 tiếng ra ngoài, nhưng đến bây giờ mới tròn một tiếng, sao cô ngu thế không biết, biết vậy cô về biệt thự lấy thêm khẩu súng cô hay dùng để phòng thân cho rồi


    Hạ Tiêu đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì mắt bỗng sáng lên, Doãn Sở Thần, anh ta làm nghề buồn bán vũ khí, chắc chắn phải có súng, biết đâu anh ta cho cô một khẩu súng lục nào đó tiên tiến nhất thế giới làm sao, đi theo anh ta ít nhất một số mong ước của cô cũng được tọa nguyện

   Tâm trạng đang vô cùng tốt, bỗng một giọng nói lạnh lùng phát ra từ sau lưng làm Hạ Tiêu giật mình thon thót

   " Cô làm gì thế? "

   Cô quay phắt đầu lại, thấy người trước mặt là Bạch Hàn thì thả lỏng hơn một chút, tuy nhiên cả cơ thể cô hơi căng cứng, tỏ vẻ cảnh giác : " Mắt anh bị gì mà không thấy tôi đi tìm lão đại ? "

   Mặt Bạch Hàn hơi tối lại : " Cô nên dùng ngữ điệu lịch sự hơn "

   Hạ Tiêu không quan tâm, cung kính với Doãn Sở Thần là giới hạn của cô rồi, cũng chỉ có anh ta mới thừa năng lực gϊếŧ chết cô, Bạch Hàn cũng chưa chắc là đối thủ của cô, anh ta có uy hiếp hay gì cô cũng không quan tâm


   Nhìn bề ngoài của cô, ai cũng nghĩ cô chỉ là một thiếu nữ được bao bọc mà lớn lên, không ai có ý nghĩ là cô phải vất vả bao nhiêu mới được như thế này

     Bạch Hàn thấy cô không để ý cậu ta cũng không nói gì, cô mong là như vậy, anh ta nên làm quen với vẻ hống hách và ngông cuồng của cô, ngoại trừ những người như Doãn Sở Thần, cô sẽ không cung kính với ai cả

   2 người đi vào biệt thự không một bóng dáng, cô cũng không biết biệt thự này cấu tạo như thế nào, cô mới hỏi Bạch Hàn bên cạnh : " Lão đại ở đâu? "

   Bạch Hàn không nói một lời đi lên phía trước, rồi dẫn cô đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, theo bản năng cô cầm lên tay nắm cửa định mở ra, Bạch Hàn bên cạnh mới thì thầm : " Cô có bệnh à ? ". Rồi tay cậu ta gõ lên cửa 2 cái 

   Hạ Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, khổ quá, sao ở Doãn gia đàn ông nào cũng cao to thế, mà xung quanh cũng không có phụ nữ, vì vậy cô nhìn như người tí hon đứng chung với một đống người khổng lồ, đúng là nhục nhã quá mà 


   Một giọng nói trầm trầm vang lên từ bên trong : " Vào đi "

   Bạch Hàn và Hạ Tiêu đi vào bên trong, mắt cô đảo qua một lượt, đây chỉ là một thư phòng thôi, đặc biệt là nó rộng hơn thư phòng bình thường nhiều 

   Mới đi được 2 bước, bỗng Bạch Hàn dừng lại, cúi đầu rồi nói : " Lão đại ".

   Hạ Tiêu quay sang nhìn anh ta, rồi nhìn Doãn Sở Thần, chẳng lẽ là cô cũng phải chào hỏi anh ta cái kiểu như thế

   Thấy Hạ Tiêu ngơ ngốc đứng đó, Doãn Sở Thần cũng không có biểu hiện gì : " Lại đây "

   Lại đây, lại đây, lại đây... lúc nào anh ta nói lại đây thì đều không có chuyện gì tốt đẹp. Hạ Tiêu ngán ngẩm đi lại đứng trước bàn anh ta, nhìn bộ dáng không ra gì của Hạ Tiêu, anh bất giác nhíu mày

   Mắt anh ta bỗng nhìn về hướng Bạch Hàn, Bạch Hàn hiểu liền lên tiếng : " Chúng ta sẽ xuất phát sau 30 phút nữa ạ "
   Hạ Tiêu sau một lúc ngẫm nghĩ mới quay lại hỏi Doãn Sở Thần : " Tôi cần đi không ? "

     Nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của anh ta, cô liền hiểu, cuối cùng là vẫn phải đi chứ gì, lúc nào cũng nói chuyện bằng ánh mắt, miệng anh ta sinh ra để làm gì không biết

   Khi không khí sắp bùng nổ, Hạ Tiêu chợt nhớ ra cái gì, miệng cô lập tức nở một nụ cười tươi : " À đúng rồi lão đại, anh cho tôi một khẩu súng phòng thân đi, thân thủ tôi yếu lắm, không có súng tôi không sống nổi " 

   Thấy Hạ Tiêu lật mặt nhanh hơn lật bánh, Bạch Hàn đứng phía sau xem kịch cười cười

   " Đồ vô dụng ". Doãn Sở Thần nói chuyện với cô bằng giọng nói lạnh lùng, Hạ Tiêu bất giác sờ mũi, kệ đi, Doãn gia nhiều người như vậy, chắc chắn cô cũng không cần động tay động chân đi làm bảo vệ cho Doãn Sở Thần, bọn họ cứ nghĩ cô vô dụng cũng được 
   Cô cứ nghĩ là anh ta sẽ đưa súng cho cô, thay vào đó một cú đấm hướng thẳng về bụng cô, Hạ Tiêu nhanh chóng nghiêng người qua một bên rồi vụt tay định tấn công lại, nhưng trước khi bàn tay của cô chạm đến thì Doãn Sở Thần giơ tay ra cản lại

   " Cô nói dối tôi ". Giọng của anh ta lạnh như không thể lạnh hơn. Cô dám nói dối hắn, không ai có gan nói dối hắn cả, lực từ tay cô hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cú đấm đó mà trúng người bình thường thì đến xương cũng chưa chắc đã còn nguyên

   Hạ Tiêu nhận thức được mình vừa làm chuyện gì, cô rút tay lại, lắp bắp nói : " Tôi, tôi chính là phản xạ theo bản năng "

   Bạch Hàn trố mắt nhìn cuộc đụng độ của hai người trước mắt diễn ra trong vòng chưa đầy một giây, rồi ngạc nhiên nhìn Hạ Tiêu, cô ta biết võ công ?
   Nhìn ánh mắt có chút nộ khí của Doãn Sở Thần đang nhìn chằm chằm cô, cô không còn cách nào khác đành phải thừa nhận : " Được rồi tôi biết đánh đấm được chưa, mấy anh làm gì mà ngạc nhiên thế... "

   Một bàn tay to lớn bóp lấy cằm cô, Hạ Tiêu có cảm giác như cằm sắp bị bóp méo rồi vậy, cô cố chịu đựng nhìn lại anh : " Tốt nhất cô không nên nói dối tôi "

   Doãn Sở Thần bỏ tay ra rồi đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Hàn lập tức đi theo anh ta, Hạ Tiêu sờ cái cằm đỏ đỏ của cô rồi cũng nối đuôi hai người, 3 người cùng nhau đi về hướng chiếc máy bay tư nhân ở trên sân