Editor: Do_oi96.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

Từ hôm vào văn phòng, cả tuần sau đó Tô Yên luôn được gọi vào văn phòng của thầy để luyện đề thi.


Bước vào là có thể nhìn thấy bốn học sinh ngồi trên ghế cúi đầu yên lặng làm bài.

Lại qua một tuần, thời gian đến cuộc thi ngày càng gần.

Thầy Hóa cũng rất sốt ruột, nên trực tiếp bảo bọn họ sau giờ học đến văn phòng học thêm 1 tiếng.

Buổi chiều sau khi tan học.

Vẫn ở văn phòng, bốn học sinh được chọn đang cúi đầu làm bài.

Hai mươi phút sau.

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Bài của cô cơ bản đã làm xong, chỉ còn lại bài cuối cùng chưa làm.

Tô Yên rất ngoan, thầy Hóa nói lúc nào ở lại học thêm cô cũng ở lại.

Tuy rằng! mỗi lần ở lại học thêm cũng không có tác dụng gì với cô.

Mà thời gian cô làm xong một đề cũng càng ngày càng dài.

Cũng không phải là đề càng ngày càng khó, mà là vì làm xong cũng không được về.

Hơn nữa mỗi lần ba người còn lại chưa làm xong, thì cô đã giải được bài khó nhất, Tiểu Hoa nói, như vậy dễ đả kích lòng tự tin của người khác, cho nên lại thả chậm tốc độ.

Tô Yên ngồi trên ghế phát ngốc, lại qua mười lăm phút.

Một giọng nữ ôn nhu vang lên:“Em làm xong rồi.

”Người vừa nói nhìn về phía Tô Yên, thấy cô chưa làm xong, trong mắt hiện lên một tia đắc thắng.

Nữ sinh này là Cố Chỉ.

Nghe thầy Hóa nói, là người đứng đầu trong lớp Nguyên Hân Lâm.

Tham gia cuộc thi lần này, cao trung Đế Đô được chọn ba người.

Ban đầu đã lựa chọn xong, đó là Cố Chỉ, Nguyên Hân Lâm, còn có Triệu Sâm.

Nào biết, còn một tháng cuối cùng lại có thêm Tô Yên.


Thêm một người, thì sẽ có một người không được đi thi.

Ngoại trừ Tô Yên ba người còn lại đều cạnh tranh kịch liệt.

Bốn người bọn họ đã học chung hai tuần, đây là lần đầu tiên Cố Chỉ làm xong trước Tô Yên.

Đối với Cố Chỉ mà nói, chuyện này còn vui mừng hơn cả khi có quà.

Tô Yên nghe thấy tiếng nói, phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Cố Chỉ.

Cố Chỉ hơi mỉm cười với Tô Yên, làm người ta cảm thấy nữ sinh này rất tốt.

Cố Chỉ ăn mặc, nói chuyện khiến cho người khác cảm thấy rất giống Tô Yên.

Mái tóc đen dài đến vai, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, loại hình khiến người khác muốn che chở.

Hơn nữa nói chuyện cũng rất ôn nhu.

Nếu không quen biết, dễ dàng làm người khác hiểu lầm Tô Yên và Cố Chỉ là hai chị em.

Chỉ là, cơn sóng ngầm kích động giữ hai người, từ ngày đầu tiên gặp mặt, chưa từng dừng lại.

Ách! cũng có thể nói là Cố Chỉ đơn phương cạnh tranh.

Cố Chỉ chậm rãi mở miệng, giọng nói như làn gió mùa xuân, “Hôm nay nhanh hơn cậu một chút.

”Trên má lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Tô Yên lấy một viên kẹo sữa dâu ra, bóc vỏ ăn.

Sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.

”Chỉ chốc lát sau, thầy Hóa đã đi tới.

Thấy bốn người làm bài cũng đã gần xong, đặt đáp án xuống, “Làm xong rồi thì đối chiếu đáp án.

”Khi nói, sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, có vẻ sắp mưa.

Lực chú ý của Tô Yên căn bản không ở trên đề thi, mà là ở sắc trời bên ngoài.

Không mang ô.

>.

< >.

< >.

< >.

< >.

.