Nhiếp Nguyên lại đến tìm Nhiếp Tử Huyên, ngoại trừ mang cho cô một ít quần áo mới còn nói cho cô biết mình đang muốn kiện Diệp Đình Viễn, phía bên kia cục cảnh sát cũng sẽ tiến hành khởi tố.

"Vì sao?" Nhiếp Tử Huyên choáng váng, trong đầu cô trống rỗng giống như hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

Nhiếp Nguyên có hơi buồn cười nhìn cô: "Huyên Huyên, sao con lại ngốc như vậy chứ, còn hỏi là tại sao? Cậu ta làm việc sai, làm chuyện phạm pháp, cậu ta mang con đi rời xa ba thì cũng đã là tội phạm rồi. Phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, những thứ này không phải rất bình thường sao?"

"Nhưng, đó là..." Nhiếp Tử Huyên muốn nói là do anh muốn cứu cô.

Nhiếp Nguyên lại trầm mặt xuống lạnh lùng nói: "Con đừng nói đến bốn chữ "bạo lực gia đình" ra với ba, con phải biết hiện tại những người ở trên mạng đang nói về ba con như thế nào. Bọn họ mắng ba là tên mặt người dạ thú, là tên súc sinh khoác lớp da người, vợ đã chết rồi còn bức chính con gái mình bỏ đi."

"Hừ! Là ba bức con đi sao?" Nhiếp Nguyên trừng mắt liếc nhìn cô một cái nói bằng giọng bất mãn: "Làm gì có ba mẹ nào mà chưa từng đánh con cái chứ, đánh con thì ba không đau lòng sao? Khi đó ba đánh con chỉ vì muốn dạy cho con cách đối nhân xử thế thôi. Con nhìn con xem, mấy năm nay không có ba ở bên cạnh con con đã thành ra cái bộ dạng gì rồi?"

Nhiếp Tử Huyên nghe thấy mà vừa tức giận vừa nực cười, ba muốn coi tất cả mọi người giống như đồ ngốc sao?

Cô còn đang muốn nói gì đó thì Nhiếp Nguyên lại xua tay nói: "Thôi, những chuyện này không cần phải nói nữa. Ba tới đây là vì muốn nói cho con biết chờ tới khi mở phiên toà con không được nói cho người ta biết là con tự nguyện đi theo Diệp Đình Viễn, phải nói là do cậu ta bắt cóc con."

"Cái gì?" Nhiếp Tử Huyên tức giận đến mức gần như muốn cười ra tiếng, cô đứng phắt lên tức giận đến mức run cả người, đến cả giọng nói cũng không kìm được mà phát run: "Ông nói cái gì? Ông muốn tôi phản cung sao, muốn tôi giả bộ chứng cứ sao?"

"Phản cung chỗ nào, chẳng qua ba chỉ muốn con ăn ngay nói thật thôi." Nhiếp Nguyên căn bản không thèm đếm xỉa đến sự tức giận của con gái vào mắt, ông ta tiếp tục nói: "Huyên Huyên, đừng có ngu ngốc nữa, con cho rằng những lời khai của con ở cục cảnh sát có tác dụng sao? Đừng quên năm đó lúc con bỏ đi cũng chỉ mới có tám tuổi thôi, tám tuổi căn bản không có năng lực hành vi dân sự. Dù cho con có tự nguyện đi theo thì có làm sao chứ? Diệp Đình Viễn quả thật vẫn mang tội danh bắt cóc rất nghiêm trọng cũng chẳng liên quan gì đến việc ba có đánh con hay không cả!"

"Dù cho con có nói thay cho cậu ta thế nào thì cậu ta cũng sẽ nhất định phải ngồi trong nhà lao thôi. Còn về phần phải ngồi mấy năm, về sau có được giảm hình phạt hay không, ba có thể giúp con xoay chuyển tình hình một chút."

"Ông có ý gì?" Nhiếp Tử Huyên buộc mình phải bình tĩnh trở lại, tuy rằng cô rất tức giận nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng lời nói của Nhiếp Nguyên quả thật có lý. Năm đó cô còn quá nhỏ nên toà án sẽ không nghe cô, ngày hôm đó ở cục cảnh sát là cô đã cảm nhận ra được.

"Huyên Huyên, chúng ta làm một giao dịch đi. Chờ tới khi mở phiên toà, lúc con đi ra làm chứng con nói năm đó không phải là do con bị ba bạo lực gia đình mà là do con không hiểu chuyện nên bị Diệp Đình Viễn lừa. Về sau ba sẽ nghĩ cách giúp cậu ta giảm nhẹ hình phạt."

"Không thể nào!" Vừa nghe thấy lời này là Nhiếp Tử Huyên lập tức cự tuyệt. Làm sao cô có thể nói anh lừa bắt mình được chứ, rõ ràng anh mới là người cứu cô cơ mà! Cô tức giận đến mức tim quặn thắt lại thở hổn hển từng hơi từng hơi một, hai mắt đỏ ngầu mở miệng nói: "Tôi không thể ra toà làm giả chứng cứ được! Tôi không tin trên thế giới này không có chỗ nào không nói lý lẽ, pháp luật sẽ không bất công như vậy, người cứu người ngược lại lại bị vu oan quả thật rất nực cười!"

"Ha ha..." Nhiếp Nguyên nghe thấy lại lập tức bật cười, ông ta đứng dậy vỗ lên bả vai Nhiếp Tử Huyên cân nhắc nói: "Huyên Huyên, xem ra Diệp Đình Viễn thật sự chăm sóc con rất tốt, ba nhớ rõ trước kia con không khờ dại như vậy."

"Con cho rằng đi tới toà án rồi con sẽ tìm được lẽ phải sao? Con nói đạo lý là sẽ có người nghe con sao? Thật nực cười, nhưng mà ba có rất nhiều tiền, con thấp cổ bé họng như vậy sẽ không có ai nghe con đâu!"

"Tôi... tôi không tin!"

"Con không tin? Nhưng mà Huyên Huyên con đã từng nghe qua một câu này chưa?" Nhiếp Nguyên ghé vào bên tai cô nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Trong đó ba có người."

Có người thì sẽ dễ làm được chuyện hơn, trong quy tắc xử thế của Nhiếp Nguyên nếu như có chuyện gì xảy ra không phải trước hết xem có phạm pháp hay không mà là tìm xem bên trong có người hay không.

Mặt Nhiếp Tử Huyên trắng bệch cổ cứng đờ: "Tôi... tôi sẽ không làm như vậy."

"Con sẽ đồng ý ba thôi." Nhiếp Nguyên đứng thẳng thân người: "Huyên Huyên, tự con nghĩ cho kỹ đi, con muốn cho anh Đình Viễn của con được giảm hình phạt sớm hơn một chút hay muốn để cho cậu ta ngồi tù năm sáu năm, bị huỷ hoạt hết toàn bộ thanh xuân hả?"

"Con cứ suy nghĩ cho kỹ, thứ ba cần cũng không nhiều lắm chỉ cần con giúp ba một việc nhỏ này thôi."

Nói xong Nhiếp Nguyên lại xoa đầu cô, trước khi rời đi còn gọi một ít đồ ăn cho cô.

Không qua bao lâu đồ ăn cũng được đưa tới, Nhiếp Tử Huyên nắm chặt nắm tay tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy hàm răng cắn thật chặt.

Cô nhìn đến những đồ vật được đưa tới tức giận hất tay quét hết mọi thứ xuống, trong lúc nhất thời nước canh văng lên khắp nơi. Nhưng khách sạn này trải thảm rất dày chén đĩa trong đó không bị vỡ một cái nào chỉ để lại đống hỗn độn trên mặt đất.

Không quá mấy ngày Nhiếp Nguyên lại đến đây.

Lần này ông ta cũng không nói gì chỉ nhanh chóng đưa Nhiếp Tử Huyên tới một phòng khác trong khách sạn. Phòng rất lớn chỉ dùng một tấm bình phong chia cách thành hai gian phòng, Nhiếp Nguyên để cô ngồi ở phía bên trái bàn nói: "Ba muốn mời một ít người bạn, con ngồi ở bên này."

Nhiếp Tử Huyên không biết ông ta muốn làm gì nhưng cô cũng chẳng để ý đến ông ta mà chỉ đờ đẫn ngồi ở đó.

Nhiếp Nguyên đi đến bên phải phòng, chỉ trong chốc lát bạn bè của anh ta cũng đã tới đây. Nghe thấy tiếng ông ta tiếp đón có vẻ đều là những nhân vật có quyền có thế, nghe qua thì có vẻ rất quen thuộc với nhau, mở miệng ra là "xưng anh gọi chú" như người một nhà.

Tửu quá tam tuần (*) không khí từ từ sôi nổi hơn, Nhiếp Nguyên lại bắt đầu nói đến chuyện phiền lòng vì con gái không hiểu chuyện làm danh dự của ông ta bị tổn hại, khắp nơi đều có người mắng. Những người đang cùng ông ta xưng anh gọi chú đó lại lập tức an ủi ông ta, mồm năm miệng mười mà nói...

(*) Ý của "Tửu quá tam tuần" là đã uống rượu ba phiên. Ví dụ có bao nhiêu người ngồi cùng bàn thì mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là một "tuần".

"Chuyện này thì có gì chứ? Con gái anh năm đó mới chỉ có tám tuổi thôi, thật sự là bị người ta lừa gạt bắt cóc."

"Trẻ nhỏ thì biết cái gì, lời nói làm sao có thể là sự thật được chứ?"

"Đúng vậy, phán mấy năm, phán như thế nào trên pháp luật đều đã có quy định hết rồi."

.....

Nhiếp Tử Huyên càng nghe trái tim càng lạnh giá, cô nghe thấy bọn họ dõng dạc mà nói vụ án này sẽ phán như thế nào, sẽ xử lý ra làm sao, luật sư sẽ nói như thế nào, có lỗ hổng ở đâu, còn bảo đảm danh dự của người anh em tốt Nhiếp Nguyên sẽ không chịu bất kỳ tổn hại nào, giống như chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhiếp Tử Huyên nghe được mà hai mắt đỏ bừng gần như muốn ngất xỉu. Thật đáng sợ, những người này là người đại diện cho sự công bằng, chính nghĩa, nhưng dường như không có ai đem sự công bằng, chính nghĩa, thậm chí cả pháp luật để vào mắt cả.

Cô cảm thấy thật ghê tởm nhưng lại chẳng thể nôn ra được bất kỳ thứ gì cả, dạ dày lại co rút một trận. Cuối cùng cô che lại phía dạ dày ghé vào trên bàn, trên trán và sau lưng đều ứa mồ hôi lạnh.

Qua hồi lâu, những nhân tài bên kia cũng đã tản đi, trên người Nhiếp Nguyên đầy một mùi rượu đi tới bên cạnh cô. Ông ta uống không ít rượu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo lý trí, nhìn thấy con gái đang nằm bò ở đó không nhúc nhích, ông ta săn sóc mà đổ cho cô một ly nước ấm rồi để vào bên tay cô.

"Uống đi cho ấm dạ dày, sao con không ăn chút gì vậy?"

Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu không nói gì, đôi mắt đen trong suốt sạch sẽ chứa đựng hận ý sâu sắc.

Nhiếp Nguyên cũng chẳng thèm để ý mà ra vẻ dương dương tự đắc nói: "Con đều đã nghe thấy được rồi sao? Tất cả những người này đều là bạn của ba cũng chính bọn họ sẽ là người phán án cho Diệp Đình Viễn. Không phải ba đang khoác lác với con, cậu ta bị phán mấy năm, bị phán như thế nào những chuyện này chỉ cần một câu thôi."

"Con đừng có ngốc nữa, mấy địa phương nhỏ thế này chính là như vậy, có tiền thì sẽ rất dễ làm việc."

"Hơn nữa, Huyên Huyên con cũng không muốn thấy ba con bị người ta mắng đúng không. Con cứ suy nghĩ cho kỹ chỉ cần một câu nói thôi. Nếu như con thật sự muốn cứu cậu ta, thật sự muốn tốt cho cậu ta thì đồng ý với ba. Ba có thể làm cho cậu ta được giảm án phạt mấy năm, về sau phấn đấu một chút để được giảm án thì sẽ sớm được ra thôi."

Nhiếp Tử Huyên không nói chuyện chỉ vẫn luôn trừng mắt căm hận nhìn người ba của mình như trước, lửa giận trong mắt gần như muốn đốt ông ta ra thành tro bụi.

Nhiếp Nguyên bị nhìn đến đau đầu, ông ta cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy nên đưa con gái quay trở về phòng. Trước khi rời đi ông ta lại nói: "Huyên Huyên, con cứ từ từ suy nghĩ đi."

Trước khi cửa được đóng lại, ông ta lại nghe được giọng nói lạnh như băng nhưng vẫn không ngừng run rẩy của con gái: "Ông thật sự có thể giảm được hình phạt cho anh ấy sao?"

"Đương nhiên, ba nói được thì sẽ làm được."

Trong lòng Nhiếp Nguyên vui mừng khôn xiết, điều này có nghĩa là cô đã có ý muốn buông lỏng rồi. Ông ta còn muốn khuyên vài câu thì lại nghe được Nhiếp Tử Huyên hỏi: "Ba, vì sao ba nhất định phải bắt con giả bộ chứng cứ nói ba không bạo lực gia đình chứ?"

"Bởi vì ba không còn giống như lúc trước kia nữa." Nhiếp Nguyên mỉm cười lại dương dương tự đắc nói: "Hiện tại ba đã là người có tiền rồi phải cần thể diện."

Trước kia do nghèo làm chuyện gì cũng không cần biết đến xấu hổ, dù sao cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân nên căn bản không có ai để ý. Nhưng mà hiện tại có tiền rồi ông ta mới phát hiện ra thể diện rất quan trọng. Chưa kể hiện giờ ông ta còn bị cả một nghìn người chỉ trỏ, bây giờ đến cả một câu không vừa ý ông ta cũng không muốn nghe tới.

Thể diện? Nhiếp Tử Huyên cảm thấy ông ta như vậy mới nực cười biết bao, vì thể cô lạnh lùng mỉm cười lại lạnh lùng nói ra: "Bởi vì muốn có thể diện cho nên ông không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này sao?"

Cô đi tới "phanh" một tiếng đóng sập cửa lại, sau đó cơ thể dựa vào cửa từ từ ngã quỵ xuống. Cô ngồi dưới đất che lấy lỗ tai lại giống như thể đem hết những thứ dơ bẩn của thế giới bên ngoài cùng những ý nghĩ tội ác đang điên cuồng vây quanh đầu vứt hết ra ngoài cửa.

Nhiếp Nguyên bị nhốt ở ngoài cửa có hơi sửng sốt một chút rồi ông ta mới xoay người rời đi. Bước chân ông ta nhẹ nhàng, bộ dáng còn trông rất nhàn nhã.

Ông ta không lo con gái sẽ không đồng ý bởi vì những người thấp cổ bé họng như vậy chỉ có thể lần lượt thoả hiệp mà thôi.

Cái gọi là công bằng hay chính nghĩa gì đó dù cho chỉ có một chút không phải tự dưng mà có mà đều phải đi tranh đấu, phải đoạt lấy.

Quả nhiên không tới mấy ngày Nhiếp Nguyên nhanh chóng chính thức khởi tố Diệp Đình Viễn tội lừa gạt bắt cóc trẻ em.

Ngày mở phiên toà đang đến gần, cuối cùng Nhiếp Tử Huyên vẫn gọi điện thoại cho Nhiếp Nguyên nói: "Tôi muốn gặp mặt anh ấy."

"Anh ấy" tất nhiên là để chỉ Diệp Đình Viễn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau sau khi Diệp Đình Viễn bị bắt, Nhiếp Nguyên cũng chẳng thèm để bụng đến chuyện Nhiếp Tử Huyên có đi học hay không, mỗi ngày đều nhốt cô ở trong khách sạn không cho cô gặp người khác chứ đừng nói đến chuyện gặp Diệp Đình Viễn.

Diệp Đình Viễn bị giam giữ ở trại tạm giam, lúc đi vào vẫn còn mang còng trên tay.

"Cởi nói ra." Nhiếp Tử Huyên nói với luật sư đi cùng.

Bọn họ cũng làm theo, Nhiếp Tử Huyên lại nói: "Các người đều đi ra ngoài đi."

Cô nói chuyện cũng chẳng có chút khách sáo nào nhưng vì cô có một người ba là một kẻ có quyền có tiền nên cũng chẳng có ai cảm thấy chuyện này có gì không đúng cả.

Vành mắt Nhiếp Tử Huyên đỏ hoe nhìn Diệp Đình Viễn, anh rất gầy còn bị cạo đầu đinh rất khó coi, mặc bộ đồ tù trông chẳng đẹp mắt chút nào, quả thật chẳng phù hợp với anh chút gì.

Nhiếp Tử Huyên đi qua sờ đầu Diệp Đình Viễn cảm giác có hơi gợn gai tay, cô nghẹn ngào nói: "Thật xấu."

Vừa dứt lời nước mắt cô cũng rơi xuống.

Diệp Đình Viễn vừa nhìn thấy cô như vậy vành mắt cũng đỏ hoe theo. Mấy ngày hôm nay anh vẫn luôn nói muốn gặp mặt cô nhưng không có người nào để ý tới anh cả. Anh rất lo lắng cho cô, hôm nay nghe nói có thể được gặp cô nên trong lòng anh âm thầm vui mừng. Nhưng hiện tại nhìn thấy ánh mắt cô như vậy làm trong lòng anh lại có chút đau lòng. Mấy ngày nay chắc chắn Huyên Huyên cũng không sống tốt, là lo lắng cho anh hay là cô lại bị ba đánh?

Vẻ mặt anh nôn nóng hỏi: "Huyên Huyên, em thế nào, mấy ngày nay em đang ở đâu, ba em tới tìm em sao?"

Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng mấy vấn đề này Nhiếp Tử Huyên đều không muốn trả lời. Cô không muốn nhắc tới cha ruột của mình, cô chỉ nắm tay anh nói ngắn gọn: "Em rất tốt."

"Anh đừng lo lắng." Cô lại bỏ thêm một câu.

Diệp Đình Viễn gật đầu nhưng vẫn cảm thấy rất lo, anh nhìn thời gian một chút vì cũng không biết khi nào thì mình sẽ bị mang đi nên anh lại giống như một bà mẹ dặn dò trước: "Huyên Huyên, anh không có ở đây em vẫn phải tiếp tục chăm chỉ học tập sau đó thi vào một trường đại học tốt. Bây giờ em cũng đã lớn rồi, ba em chắc hẳn cũng không dám đánh em nữa đâu, nếu như..."

Lại là những lời nói mà lúc trước khi anh bị bắt vẫn luôn nói ra, hình như anh vẫn không cảm thấy yên lòng về cô, sợ cô sẽ bị bắt nạt. Anh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng giống như một bà mẹ dặn dò không ngừng nghỉ. Trước kia cô sẽ cảm thấy phiền nhưng hiện tại cô lại phát hiện hoá ra rồi sẽ có một ngày những chuyện như vậy sẽ trở thành một thứ thật xa xỉ.

Rõ ràng lúc này người đang đứng ở vách núi, bị dao kề trên đầu chính là anh nhưng anh vẫn luôn quan tâm cô như vậy.

Nhiếp Tử Huyên cắt đứt lời dặn dò của Diệp Đình Viễn: "Anh, em sẽ chờ anh."

Cô nắm chặt lấy tay anh lại càng tăng thêm sức hơn: "Anh yên tâm, em đã học Tae kwon do tốt xấu gì cũng lên đai đen đỏ nên sẽ không bị bắt nạt nữa đâu. Nhưng thật ra là anh ấy, ở trong đó anh cũng đừng để bị người ta bắt nạt. Nếu như có người bắt nạt anh thì anh phải nói với em, em sẽ nghĩ cách bảo vệ anh."

"Anh còn nhớ không, trước kia không phải em đã từng nói sẽ làm vệ sĩ cho anh rồi sao?"

Diệp Đình Viễn chần chừ gật đầu, Nhiếp Tử Huyên lại tiếp tục nói: "Anh, em sẽ chăm chỉ học tập rồi thi vào một trường đại học tốt, chờ anh ra ngoài thì chúng ta sẽ cùng nhau đi. Giống như lời ước hẹn lúc trước vậy anh đi làm còn em đi học, chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau vĩnh viễn không rời xa."

Hai mắt Diệp Đình Viễn đã ươn ướt, trong mắt Nhiếp Tử Huyên cũng đều là nước mắt, cô lại nắm thật chặt lấy tay anh: "Anh ơi, anh nhất định phải chờ em, chờ em lớn lên, chờ em đi tìm anh."

Diệp Đình Viễn lại gật đầu, Nhiếp Tử Huyên gắng gượng cười một chút nói: "Không được có bạn gái, ở bên trong cũng không được có kể cả có thích cũng không được, cũng không được cảm thấy cô đơn hay khổ sở gì cả."

"Được." Diệp Đình Viễn cũng miễn cưỡng cười một chút.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau chăm chú, trong mắt đều toàn là nước mắt nhưng bên trong đều có ý cười, nụ cười hàm chứ nước mắt.

Thời gian quý giá như vậy, rõ ràng hai người có rất nhiều lời muốn nói nhưng tựa như cảm thấy đều không cần phải nói cái gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nhau như vậy là đủ. Mãi đến khi quản ngục lại đây thúc giục bọn họ, Diệp Đình Viễn lại lần nữa bị mang còng tay đưa đi.

Anh bước một bước lại quay đầu lại nhìn cô, Nhiếp Tử Huyên đuổi theo vài bước nghẹn ngào nói: "Anh ơi, anh đừng trách em."

Cô cũng không biết Diệp Đình Viễn có nghe được hay không, anh cứ như vậy bị người ta đưa đi.

Nhiếp Tử Huyên vẫn còn đứng tại chỗ đó lưu luyến không chịu đi, luật sư lại tới đây thúc giục cô: "Cần phải đi rồi."

Nhiếp Tử Huyên gật đầu, cô nhìn anh ta không hiểu sao lại nói: "Anh biết không? Anh ấy là người thân duy nhất của tôi."

Nhưng bọn họ lại muốn làm tổn thương người thân duy nhất của cô, muốn chính miệng cô đứng lên làm chứng buộc anh phạm tội lừa gạt bắt cóc, chỉ anh là một tên tội phạm.

Mấy ngày tiếp theo Nhiếp Tử Huyên đều dựa theo yêu cầu của Nhiếp Nguyên tiếp xúc với luật sự.

Luật sư dạy cô nói như thế nào, anh ta sẽ hỏi vấn đề gì và cô sẽ phải trả lời ra làm sao. Anh ta bày ra tất cả những lời khai làm chứng để cô học thuộc lòng, tất cả những lời khai đó đều là những chứng cứ mà họ tự dựng lên, quả thật vô cùng liền mạch chặt chẽ.

Nhiếp Tử Huyên nhất nhất dựa theo những yêu cầu của bọn họ, bắt chước, đối thoại, đối đáp, tự biên tự diễn tất cả giống như sự thật. Có đôi khi đến chính cô còn không thể hoài nghi được mà tin đó chính là chân tướng sự thật. Thậm chí cô còn nghĩ nếu như chuyện này là sự thật thì thật tốt, như vậy cô sẽ không cần phải tự tay cầm dao hung hăng đâm lên ngực của Diệp Đình Viễn, tự mở miệng vu oan cho anh.

Ngày mở phiên toà kia đến rất nhanh, Nhiếp Tử Huyên bị gọi lên làm nhân chứng để đối chất với Diệp Đình Viễn trước toà.

Bọn họ giống như đã được tập luyện trước, một hỏi một đáp. Nhiếp Tử Huyên nhìn vào ánh mắt tràn ngập sự tín nhiệm và thương yêu của Diệp Đình Viễn, cô gằn từng chữ nói rõ ràng rành mạch...

"Đúng vậy, năm đó anh ấy lừa gạt bắt cóc tôi."

"Ba tôi không đánh tôi, ông ấy không phải là người bạo lực gia đình... Trong mười năm này tôi muốn chạy trốn nhưng không thành công, tôi vẫn luôn đợi ba tôi tới cứu tôi..."

"Bản lời khai trước đó là anh ấy dạy tôi nói như vậy, bởi vì anh ấy nói anh ấy không muốn ngồi tù."

"Anh ấy là ai?"

"Diệp... Diệp Đình Viễn."

.....

Đôi mắt Nhiếp Tử Huyên hàm chứa nước mắt, cô trả lời từng câu từng chữ của luật sư làm trò hề trước mặt Diệp Đình Viễn, hắt từng chậu nước bẩn lên người anh.

Thật ghê tởm, Nhiếp Tử Huyên cảm thấy mình thật ghê tởm, có lẽ cô chính là loại người đáng ghê tởm nhất trên thế giới này, là loại người vong ân phụ nghĩa nhất. Cô khẽ phát run, nếu như không có Diệp Đình Viễn ở đây, nếu như không phải được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng sáng ngời của anh vẫn luôn nhìn mình như thế, không có oán giận cũng không có trách cứ chỉ có đau lòng và không nỡ thì thật sự cô sẽ phát điên lên mất.

Cũng may phiên toà cuối cùng cũng đã kết thúc trước khi Nhiếp Tử Huyên gục xuống, cô bước ra khỏi vị trí đứng của nhân chứng, quần áo phía sau đều ướt hết.

Tiếp theo bọn họ lại tiếp tục nói những gì Nhiếp Tử Huyên cũng mơ hồ không nghe được một câu nào, mãi cho đến khi thẩm phán tuyên án trước toà.

"Nghi phạm Diệp Đình Viễn bị kết tội bắt cóc trẻ em, căn cứ theo điều 262 của bộ luật Hình sự, lừa bán bắt cóc trẻ vị thành niên dưới 14 tuổi rời khỏi gia đình hoặc người giám hộ... Nhưng suy xét do lúc ấy bản thân nghi phạm cũng là trẻ vị thành niên... nhưng vẫn mang lại không ít thiệt hại không thể xoá nhoà cho nạn nhân và gia đình nạn nhân, toà án kết án ba năm tù giam..."

Diệp Đình Viễn lại bị mang đi, tiếp theo điều chờ đợi anh chính là cuộc sống ba năm trong tù.

Nhiếp Tử Huyên đứng lên vô thức muốn đuổi theo anh. Cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa khóc lóc gọi: "Anh, anh ơi..."

Nhưng còn chưa đợi cô kịp bước nửa bước chân ra thì đã bị Nhiếp Nguyên giữ chặt lấy. Ông ta nhẹ giọng nói bên tai cô: "Huyên Huyên, con đã quên lúc trước chúng ta đã nói thế nào rồi sao? Nếu như con không muốn hại cậu ta thì ngoan một chút, yên tĩnh một chút."

Phía truyền thông vẫn còn chưa đi, có biết bao nhiêu người đang muốn nắm được điểm yếu của ông ta.

Đôi mắt của Nhiếp Tử Huyên đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm lấy ông ta, cô không thể nhịn được nữa nói từng câu từng chữ: "Ba, ba thật sự làm con thật ghê tởm."

Nhiếp Nguyên hơi sửng sốt, Nhiếp Tử Huyên lại nói: "Rốt cuộc con cũng biết vì sao mẹ nhất định phải ly hôn với ba rồi, bởi vì ba hoàn toàn là một tên cặn bã."

Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này còn mang theo hận ý nồng đậm. Nhiếp Nguyên lại không giận mà ngược lại còn bật cười, ông ta vẫn duy trì vẻ mặt khéo léo ưu nhã như cũ, giọng điệu thoải mái nói: "Thật sao? Nhưng mà ba là ba con đấy."

"Ông..."

Nhiếp Tử Huyên tức giận khuôn mặt mũi trắng bệch lại nhưng vẫn chẳng thể làm gì được.

Cô đờ đẫn ngồi xuống đôi mắt vẫn si ngốc nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Đình Viễn. Người rất nhiều, phóng viên đang chen chúc chụp ảnh cũng có không ít người không ngừng ấn màn trập về phía cô. Vẻ mặt Nhiếp Tử Huyên chết lặng, nước mắt giống như từng hạt trân châu rơi xuống từng giọt từng gọt.

Trong lúc hỗn loạn cô nhìn thấy Diệp Đình Viễn đang cố hết sức quay đầu lại nhìn thoáng qua dường như anh đang muốn mỉm cười với cô, vẫn dịu dàng vẫn ấm áp như vậy.

Nhiếp Tử Huyên cũng miễn cưỡng cười lại một chút, trong lòng cô thầm nói: Đừng sợ, Nhiếp Tử Huyên tất cả rồi sẽ ổn thôi, anh vẫn đang đợi cô mà.

Cô không thể gục ngã được, cô còn phải đợi anh ra ngoài, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

_Hết chương 13_