Lâm Tiếu Mỹ nghe xong, cảm thấy chuyện mà mình suy đoán cũng không khác gì mấy.
Chồng trước đẩy hết mọi lỗi lầm cho người phụ nữ đã câu dẫn mình, cảm thấy bản thân không làm gì sai, quả thực đúng là một tra nam điển hình.
Lâm Tiếu Mỹ xua tay: “Tôi nghe xong rồi, anh đi đi.” Bộ dáng của cô ấy thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt.
“Chờ, chờ một chút!” Chồng trước không thể tin nổi.
Vợ trước của mình sao lại trở nên lạnh lùng như thế? Rõ ràng lúc mình và Lâm Tiếu Mỹ còn bên nhau, Lâm Tiếu Mỹ là người ôn nhu lương thiện, chứ đâu phải dáng vẻ tuyệt tình này.
“Em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?” Nói tới đây, hắn lại lần nữa khóc lóc ôm lấy đùi của Lâm Tiếu Mỹ, “Anh sai rồi, Anh thật sự biết sai rồi.”
Lâm Tiếu Mỹ đang muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy vẻ mặt bi thống của chồng trước, trong lòng hơi dao động.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của chồng trước như vậy.
Lâm Tiếu Mỹ không biết đã bị động thần kinh nào rồi, thế nhưng cảm thấy cho thêm một cơ hội nữa cũng không phải là không thể.
Cô ấy nghĩ: Huống chi thần côn kia đã dùng thuật nhiếp hồn để khống chế chồng trước, chỉ cần sau này vẫn luôn như vậy, coi như cũng khá tốt.
Lúc cô ấy đang do dự, chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng mở cửa, đánh gãy suy nghĩ của Lâm Tiếu Mỹ.
Sau khi mở cửa, Vu Liên dẫn theo Ngôn Trăn tiến vào.
“Chờ một chút.” Vu Liên kêu lên.

Lâm Tiếu Mỹ đứng lên: “Sao hai người lại tới đây?”
Vu Liên chỉ vào Ngôn Trăn, Ngôn Trăn gật đầu nói mình đã tính tới chuyện này rồi, cô cảm thấy nếu Lâm Tiếu Mỹ là bà chủ của mình, thì mình phải nên chịu trách nhiệm một chút.
Căn cứ vào cảnh tượng trước mắt, hai người đã nhìn ra Lâm Tiếu Mỹ có ý nghĩ muốn buông lỏng.
Vu Liên xoa trán: “Em muốn làm gì vậy, còn chưa hiểu hắn ta là mặt hàng gì sao? Nghe chị, nếu không lại bị lừa.”.

Ngôn Tình Sủng
Lâm Tiếu Mỹ không những không nghe mà còn hỏi ngược lại: “Trên đời này có ai mà không có lỗi lầm đâu, sai rồi thì có thể sửa không phải sao, em cảm thấy đây cũng không được tính là chuyện to tát gì.”
Vu Liên nói: “Em đừng quên, lúc trước hắn đã lừa đi tất cả tiền bạc của em như thế nào, bây giờ chỉ nhờ có pháp thuật của Ngôn Trăn giúp đỡ, nhưng nếu mất đi hiệu lực thì làm sao? Em còn chưa hiểu rõ bản tính của người này sao!”
Lâm Tiếu Mỹ cúi đầu do dự: “Chị nói đó là do pháp thuật làm, nhưng em vốn dĩ không tin mấy yêu thuật này.”
Những lời này của cô ấy là trực tiếp phủ nhận sự giúp đỡ của Ngôn Trăn, thậm chí còn nghĩ muốn trả đũa.
Quả thực là có lòng tốt mà không được báo đáp, Vu Liên tức giận không nhẹ.

Xúc phạm mình thì chưa tính, nói Ngôn Trăn lừa đảo, còn nói giống như mình chỉ là người ngoài.
Đáng giận nhất chính là, chồng trước của cô ấy còn ở bên cạnh hát đệm: “Yêu thuật gì chứ, tôi là thiệt tình hối cải!”
Biểu tình của Lâm Tiếu Mỹ dần nhu hòa: “Em biết mà.”
Hai người này, một người thì không bỏ được, còn người kia lòng mang ý xấu, hướng đến cùng một mục tiêu, không nghe ai khuyên bảo, rồi còn muốn tạo thể diện.
Lâm Tiếu Mỹ tự an ủi mình một lát, sau đó nói với Ngôn Trăn: “Cứ như vậy đi, tiền thì tôi sẽ cho cô, dù gì cô cũng tốn không ít sức.”
Huống chi đó là yêu thuật, những thứ mình nhìn thấy lúc trước, cũng chỉ dùng mấy trò ảo thuật linh tinh để làm ra thôi, hiện tại lại vừa trùng hợp chồng trước của cô hối cải.
Mình đưa tiền cho Ngôn Trăn, đã là ân huệ lớn nhất.
Ngôn Trăn trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Trước kia cô từng có một đứa con gái, đáng tiếc lúc đó cô vừa được thăng chức, đã không muốn đứa nhỏ này.”
Lâm Tiếu Mỹ nghe xong thì mặt biến sắc, trong lòng bỗng nhiên chấn động, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Sao cô biết được?!” Nàng chuyển hướng xem Vu Liên, “Chị nói cho cô ấy?”
Vu Liên cũng rất khiếp sợ mà lắc đầu.
Chuyện này nếu bị truyền ra, coi như chấn động không nhỏ, Lâm Tiếu Mỹ không sinh được con là chuyện mà toàn công ty đều biết.
Mọi người đều cảm thấy Lâm Tiếu Mỹ không muốn sinh, nếu biết trước kia từng phá thai, đại khái sẽ là một loại cách nói khác.
Ngôn Trăn lại nói: “Sau đó cô mang thai thêm một đứa con trai, nhưng do chồng cô làm hại, nên đứa nhỏ này không thể giữ được.


Về sau muốn sinh con sẽ hết sức khó khăn.”
Biểu tình của Lâm Tiếu Mỹ đã không còn dùng hai từ khiếp sợ để hình dung.
Thậm chí cô ấy có chút tuyệt vọng, hai mắt trợn to hỏi: “Đứa bé kia là con trai sao?”
“Con trai, con trai của tôi……” Cô ấy run rẩy chạy đến trước mặt chồng trước, “…… Là anh làm hại sao?!”
Chồng trước chết không thừa nhận: “Em đang nói gì vậy!”
Tinh thần của Lâm Tiếu Mỹ hỏng mất.

Cô ấy rất muốn tự trấn an mình, những lời Ngôn Trăn nói đều là lừa gạt.
Nhưng hai chuyện này, ngoại trừ mình và chồng trước ra, thì không ai có thể biết được, ngay cả Vu Liên cũng không biết.
Đứa bé đầu tiên, cô ấy không nói cho người nhà, cũng chưa kịp đi kiểm tra, đã trực tiếp phá.
Chuyện thứ hai, cô ấy thật sự không biết gì, chỉ là rất nhiều lần hoài nghi, không nghĩ tới lại từ trong miệng của người lạ nghe được chân tướng.
Chân tướng vừa ra, Lâm Tiếu Mỹ lập tức khẳng định những suy đoán trước kia của mình là đúng.
Thì ra lúc đó mình thật sự mang thai, nhưng lại bị chồng trước bỏ thuốc, dẫn đến sinh non!
Cô ấy đi tới gắt gao bắt lấy tay Ngôn Trăn: “Vậy tôi còn có thể sinh con không?”
“Có thể.” Ngôn Trăn khẳng định.
Lâm Tiếu Mỹ thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là không phải do cô sinh ra.” Ngôn Trăn lại khẳng định.
Vẻ mặt của Lâm Tiếu Mỹ trở nên cổ quái: “Cô…… Đây là có ý gì?”
Ngôn Trăn xòe bàn tay của Lâm Tiếu Mỹ ra, chỉ vào lòng bàn tay, bảo cô ấy nhìn vào, “Chỉ tay của cô rất hỗn loạn, hiển nhiên vận sinh con cái sẽ phức tạp.

Hơn nữa đường sinh mệnh đan xen, chứng minh mạng của cô có một kiếp nạn, nếu vượt qua được, là có thể gặp được bạn đời chân chính, hơn nữa nhận nuôi một đứa bé, dạy dỗ thành người, lúc tuổi già con cháu đầy đàn.

Nếu không vượt qua được, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
Nguy hiểm tính mạng này, cô ám chỉ quá mức rõ ràng.
Cả người chồng trước cứng đờ: “Cô đang nói bậy cái gì đó?”
Sắc mặt Lâm Tiếu Mỹ trắng bệch, không biết nên làm thế nào, phải tin tưởng ai.
Cô ấy lui về sau vài bước, ngã vào sô pha, giữa mày cô ấy có một vệt đỏ, một lát sau lại chuyển thành màu đen.
Ngôn Trăn nhìn thấy, thở dài, cảm thấy Lâm Tiếu Mỹ có lẽ không vượt qua được kiếp nạn này.
Nhưng trong nháy mắt, cô nhìn thấy đỉnh đầu của Lâm Tiếu Mỹ bình thản, đại biểu cho đường sinh cơ cũng đồng dạng sinh động.
Sinh tử chỉ còn cách nhau có một đường.
Ngôn Trăn nói với Lâm Tiếu Mỹ: “Nếu cô đã biết người này không phải bạn đời chân chính của cô, nên làm cái gì, cô hẳn phải rõ ràng.”
Lâm Tiếu Mỹ trầm mặc.
Chồng trước mưu toan muốn nói cái gì đó, bị Ngôn Trăn dán lên trán một lá bùa, mở miệng không được.
Vu Liên ngồi bên cạnh cũng không nói một lời, cô ấy biết mình không thể nói chuyện, đây là quyết định của Lâm Tiếu Mỹ, mình không nên nhúng tay vào.
Ước chừng năm phút sau, Lâm Tiếu Mỹ mới ngẩng đầu nhìn Ngôn Trăn.
Trong mắt cô ấy có một tia khẩn cầu: “Tôi phải làm thế nào mới có thể vượt qua kiếp nạn này?”
Ngôn Trăn nói: “Chắc cô cũng cảm nhận được đi, tâm tư của chồng trước đã không còn đặt ở trên người cô, lúc này tâm tâm niệm niệm, chỉ sợ là không có ý tốt.”
Chồng trước trực tiếp nhào lên muốn đánh Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn trở tay lấy thêm bùa chú dán vào người hắn, rồi lấy lá bùa trên trán hắn xuống, lá bùa kia hóa thành tro tan vào không khí.

Chồng trước đau đến quỳ xuống đất kêu to: “Đau, đau quá!! Sao lại đau như vậy, mau cứu tôi, tôi không dám nữa đâu.”
Lâm Tiếu Mỹ đối với Ngôn Trăn tin phục vô cùng.
Cô ấy nhìn hành vi của chồng trước, lại nhớ đến mình lúc nãy đã vũ nhục năng lực của Ngôn Trăn, xấu hổ không nói nên lời.
Cô ấy đi lên đạp chồng trước một đạp: “Nói như vậy là anh thật sự muốn giết tôi? Đúng là cái tên khốn nạn!”
“Không phải tôi.” Chồng trước giảo biện, “Là Vương Tuyết Kiều kêu tôi làm!”
“Vương Tuyết Kiều?” Lâm Tiếu Mỹ sửng sốt, lấy tay tát chồng trước một cái, “Anh đang nói bậy gì vậy, tôi với cô ta mấy năm nay không có liên lạc, cô ta hại tôi làm cái gì.”
Chồng trước la lên: “Là thật, là sự thật.

Mau, trên lưng của tôi có lửa đang cháy, cứu, cứu tôi.”
“Súc sinh, đúng là súc sinh.”
Lâm Tiếu Mỹ hổ thẹn không thôi, không hiểu sao lúc trước mình lại yêu loại người này.
Cô tìm Vu Liên hỗ trợ, trực tiếp
mang chồng trước ném tới cổng lớn, cho hắn tự sinh tự diệt.
Trở về phòng.
Sắc mặt Lâm Tiếu Mỹ ưu sầu gọi: “Đại sư.”
Bây giờ cô ấy đã thật sự tin tưởng năng lực của Ngôn Trăn, cũng tin Vu Liên là vì muốn tốt cho mình, cô ấy chỉ trách bản thân, sao lại không hiểu ra sớm hơn.
Ngôn Trăn nhìn tướng mạo của Lâm Tiếu Mỹ, phát hiện vệt đỏ kia đã biến mất, điều này chứng minh kiếp nạn của Lâm Tiếu Mỹ đã qua đi.
Cô đang muốn chúc mừng, Lâm Tiếu Mỹ đột nhiên khóc lên.
Vu Liên vội vàng tiến lên an ủi.
Chân tay Ngôn Trăn cũng hơi luống cuống.
Vu Liên ôm Lâm Tiếu Mỹ nói với Ngôn Trăn:“Hay em đi trước đi, ở đây có chị lo.”
Ngôn Trăn gật đầu, rời khỏi nhà của Lâm Tiếu Mỹ.
Mặt trời nghiêng về phía Tây.
Ánh chiều tà màu đỏ dừng ở bờ sông, chiếu ra một tầng ánh sáng rực rỡ.
Trên bãi cỏ ven sông, có một họa sĩ đang ngồi vẽ vật thực, còn có người đang kéo đàn nhị hồ*.
(*)Đàn nhị hồ: chỉ có hai sợi, một sợi là sợi ngoài, một sợi là sợi trong.

Sự cọ sát giữa hai sợi dây đàn có độ dày khác nhau được buộc vào trục đàn tạo nên độ rung và phát ra âm thanh.

Ông nhị là thùng cộng hưởng của đàn nhị hồ, có tác dụng khuếch đại và lan truyền sự rung động của dây đàn.(Editor:chèn hình không được tức chết tui=_=)
Ngôn Trăn nhìn về nơi xa, thấy cả bầu trời đều nhiễm một màu cam, ở giữa còn lộ ra màu xanh da trời của tảng mây lớn, thật khiến tâm tình người khác trống trải.
Dưới cầu vượt, có mấy người mặc áo khoác đang đánh cờ, cũng có người giơ lên tấm bảng “Tinh Thông Cổ Đại Hiểu Biết Đời Nay”, ngồi ở vách đá bên cạnh để xem bói.
Tử kiếp của Lâm Tiếu Mỹ đã qua, còn tử kiếp của trưởng công chúa vẫn mơ hồ như cũ.
Ngôn Trăn suy nghĩ, nếu về sau vượt qua được tử kiếp, chắc mình cũng như đám người kia, ngồi dưới cầu vượt để đoán mệnh kiếm tiền.
Cô trở về trường học, lúc đi đến ký túc xá, nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Bảo Thương, hỏi cô có tan học hay chưa.
Ngôn Trăn chột dạ, chọc chọc màn hình điện thoại, nhắn lại câu đã tan học.
Triệu Bảo Thương nhắn lại, kêu Ngôn Trăn đi đến một hẻm nhỏ.
Ngôn Trăn cho rằng đã xảy ra chuyện, vội vã chạy tới, chạy được một nửa, bị người dùng lực kéo vào khu tối, áp lên tường mà hôn.

“Ưm ——” Ngôn Trăn hơi đẩy.
Chóp mũi hít vào vị bạc hà nồng đậm, cùng với mùi sữa tắm chuyên dụng của Triệu Bảo Thương.
Hai người ở nơi yên tĩnh lại tối tăm hôn môi vài phút, nước miếng dính ướt cổ áo Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn lấy khăn giấy ra lau, không nhịn được muốn hỏi Triệu Bảo Thương đã bị chạm cọng dây thần kinh nào rồi.
“Ăn ngon không?” Triệu Bảo Thương sờ đầu Ngôn Trăn, đoạt lại khăn giấy giúp cô lau cổ áo.
Ngôn Trăn ngây người: “Cô là đang nói tới vị bạc hà sao?”
“Ừ.” Triệu Bảo Thương gật đầu, lấy ngón cái lau đi chất lỏng dính trên miệng Ngôn Trăn, rồi bỏ vào miệng của mình.
Động tác lưu lại sắc tình, làm Ngôn Trăn nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Ngôn Trăn nhanh chóng quay mặt đi oán giận nói: “Từ đâu ra vậy, nó rất nồng.”
“Đúng là có hơi nồng, tôi đã tra tài liệu, trong đó nói bạc hà giúp nâng cao tinh thần, còn có thể trợ hứng.” Khi Triệu Bảo Thương nói lời này, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Ngôn Trăn, dọc theo khuôn mặt tới xương quai xanh, lại xuống thêm một chút nữa.
“Cô ăn kẹo bạc hà sao?” Ngôn Trăn hỏi.
Triệu Bảo Thương gật đầu.
Ngôn Trăn nói: “Vậy cô trở về nhớ đánh răng, không thôi sẽ bị sâu răng.”
Cô nghĩ đến lúc hôn Triệu Bảo Thương thường hay gặm cắn, nên càng sợ hàm răng cưa của Triệu Bảo Thương.

Nếu cắn mình thêm lần nữa thì phỏng chừng sẽ chảy máu.
Triệu Bảo Thương lại gật đầu.
Nàng cảm thấy nên nghe theo lời tiểu fans, cho tiểu fan một chút tự tin cũng khá tốt.
Huống chi lúc tiểu fan đề nghị và oán giận, đều là một bộ dáng mềm mềm, đáng yêu cực kỳ.
Nàng vui vẻ đè Ngôn Trăn lên tường lần nữa, kịch liệt hôn xuống.
Khi Ngôn Trăn bị hôn đến đầu óc choáng váng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Cô đẩy Triệu Bảo Thương ra, giữ chặt tay Triệu Bảo Thương lại: “Đúng rồi, đã luyện ra thuốc giải tình cổ, tôi để ở trong ký túc xá.”
“Cái gì?” Triệu Bảo Thương không nghe rõ Ngôn Trăn đang nói gì, chưa kịp hỏi đã bị Ngôn Trăn kéo về ký túc xá.
Khuông Oánh đang ngồi chơi game, nhìn thấy Triệu Bảo Thương, thiếu chút nữa té xuống giường, nhanh chóng chạy ra ký túc xá, đến thư viện để tiếp tục chơi game.
Ký túc xá chỉ còn lại Ngôn Trăn và Triệu Bảo Thương.
Ngôn Trăn lục lọi trong ngăn tủ, tìm được một cái bình sứ màu trắng, nói với Triệu Bảo Thương: “Chính là cái này.”
Triệu Bảo Thương lúc này mới biết tiểu fan là đang nói tới điều gì.
Hình như đã luyện ra thuốc giải tình cổ?
Triệu Bảo Thương ngơ ngác, quay mặt đi chỗ khác, ghét bỏ hỏi: “Phải dùng thế nào đây?”
“Chỉ cần uống cùng với nước ấm là được.”
Ngôn Trăn rót ly nước cho Triệu Bảo Thương, nhớ tới Triệu Bảo Thương thích mật ong, lại thêm vào một muỗng mật ong, đưa tới trước mặt Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương nhìn nước ấm cùng cái bình sứ, trong lòng không biết làm sao, lại có hơi kháng cự.
Nàng cảm thấy tình trạng hiện giờ rất tốt.
Tốt đến mức khiến nàng không muốn thay đổi, cho dù có thật sự trúng tình cổ gì đó, thì nàng vẫn khỏe mạnh như cũ, không có bị bệnh, còn có thể được ngủ cùng với tiểu fan.
Mặt nàng xụ xuống.
“Mau uống đi, sau khi uống xong sẽ không cần lo lắng thân thể khó chịu.” Ngôn Trăn khuyên.
Triệu Bảo Thương suy sụp, bày ra một bộ dáng rất không muốn.
“Cô bị sao vậy?” Ngôn Trăn tò mò hỏi.
Triệu Bảo Thương không nói lời nào.
“Có phải là sợ khổ không? Vậy chi bằng tôi lại giúp cô xem một quẻ sáu đồng nha.” Ngôn Trăn lấy ra sáu đồng xu, kêu Triệu Bảo Thương ném đi.
Triệu Bảo Thương cảm thấy hành động này là đang dỗ con nít.

Nàng đột nhiên tức giận, đẩy cái ly ra: “Tôi không uống!”
Ly sứ rớt xuống mặt đất phát ra hai tiếng leng keng.
Cái ly không vỡ.
Nhưng bầu không khí lại vô cùng xấu hổ.

Hai người trầm mặc một lúc.
Lát sau, Triệu Bảo Thương lãnh đạm nói, “Tôi không cố ý, còn có tôi không muốn uống.”
Ngôn Trăn không biết khuyên bảo thế nào: “…… Tình cổ cũng không phải thứ tốt lành gì, vì sao cô lại không muốn uống? Cứ như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Triệu Bảo Thương không nói lời nào.
“Chẳng lẽ là tình cổ đã thâm nhập vào não, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng gì sao?” Ngôn Trăn đặt tay lên trán Triệu Bảo Thương.
Bàn tay lạnh lẽo dán lên trán hơi nóng của Triệu Bảo Thương, làm cho Triệu Bảo Thương tỉnh táo.
Nàng tức giận hỏi: “Sao lại muốn giải cổ cho tôi? Cô có biết nếu tôi được giải sẽ có hậu quả gì không? Tôi căn bản không thích cô, nếu không phải do tình cổ này thì——”
Đôi mắt Triệu Bảo Thương đỏ lên, một đống lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, nếu mình không thích tiểu fan thì làm sao đây, đêm qua các nàng vừa có quan hệ xác thịt, nàng không muốn nhanh như vậy đã kết thúc.
Nếu mình không thích tiểu fan……
“Vậy thì đừng thích nữa.” Ngôn Trăn nói.
Triệu Bảo Thương nghe xong những lời này, tức giận đến đỉnh điểm.
Hai mắt nàng vừa đỏ vừa hung ác nói: “Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi rất thích cô sao, đó là do cô nói thôi, chứ tôi không có thích cô —— nếu không phải do tình cổ làm, thì cho dù có nhìn tôi cũng không thèm nhìn cô một cái.”
Ngôn Trăn sửng sốt, hơi bị đả kích: “Tôi biết rồi, cô uống thuốc trước đi.”
“Đây là mong muốn của cô sao?” Triệu Bảo Thương dần bình tĩnh, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo: “Vậy tôi đây sẽ cho cô được toại nguyện.

Đưa thuốc giải cho tôi.”
Ngôn Trăn đưa cái bình qua.
Triệu Bảo Thương đổ ra một viên thuốc màu nâu rồi trực tiếp nuốt xuống, sau đó nhìn thật sâu vào Ngôn Trăn, xoay người đi ra bên ngoài.
Ngôn Trăn đi theo được vài bước.
Triệu Bảo Thương quay đầu lại, đang muốn nói vài câu lạnh nhạt.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, bạn cùng phòng Từ Hiểu Nhã đã trở lại.
Từ Hiểu Nhã vẫn cứ mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, cầm một cây dù nhỏ, móng tay được làm hơi khoa trương, phía sau có vài nữ sinh muốn cô ta ký tên.

Khi ký tên xong thì xoay người lại,
lúc nhìn thấy Triệu Bảo Thương lại kích động gọi: “Triệu Bảo Thương?”
Tâm trạng của Triệu Bảo Thương không được tốt, chỉ tùy tiện nhìn qua.
Tựa như đã thấy người, nhưng lại không muốn phản ứng, chỉ thuận miệng lên tiếng.
Từ Hiểu Nhã sửa lại thái độ kiêu ngạo trước đó, hưng phấn đi tới: “Cô cũng ở chỗ này sao? Đúng là không thể tưởng tượng được, chắc là do duyên phận đi, tôi cũng ở tại ký túc xá này.”
Ngôn Trăn ở bên cạnh theo quán tính hỏi một câu: “Hai người có quen biết sao?”
Triệu Bảo Thương lập tức quay đầu lại, hung thần ác sát nói: “Liên quan gì tới cô? Cô tự cho mình là ai chứ.”
Ngôn Trăn trầm mặc, trực tiếp đi về phía giường ngủ của mình.
Sau khi Triệu Bảo Thương nói xong, bộ dạng như sắp khóc, lòng nàng cũng cực kỳ khó chịu.
Thuốc giải còn chưa phát huy tác dụng, hiện tại nàng vẫn rất thích tiểu fan, lúc nhìn thấy tiểu fan là có thể cười rất tươi.
Nhưng mà nàng không thể cười.
Nàng biết quan hệ của hai người sẽ dần dần biến hóa, mình chỉ là đang diễn thử thôi.
Nghĩ như vậy, nàng càng thêm cuồng bạo.
Tình cổ đáng chết, rốt cuộc còn phải lăn lộn tới khi nào.
Từ Hiểu Nhã không phát giác ra được không khí đang rất xấu hổ, cô ta chỉ không biết tại sao Triệu Bảo Thương không trả lời.
Vì thế đã trả lời thay: “Chúng tôi đương nhiên quen biết nha, hơn nữa quan hệ còn rất tốt, Triệu Bảo Thương cô nói có đúng không?”
Triệu Bảo Thương đang đắm chìm trong suy nghĩ tình cổ sắp biến mất, mình sắp không thích tiểu fan nữa, tiểu fan chỉ có thể tiếp tục đơn phương mình, tiểu fan thật đáng thương.
Từ Hiểu Nhã muốn kéo tay Triệu Bảo Thương, bị Triệu Bảo Thương hất ra.
“Sao cô khẩn trương như vậy?” Từ Hiểu Nhã cười, cô ta đi vào trong ký túc xá, ngồi xuống ghế, nhìn Ngôn Trăn ở bên trong, đột nhiên phát hiện dáng dấp của Ngôn Trăn rất quen mắt, hình như cách đó không lâu, chị của cô ta đã xé ảnh chụp của người này, còn hung hăng mắng chửi gì đó.
Editor có lời muốn nói:
- Có ai muốn chèo thuyền Liên-Mỹ với tui hông?:3.