Đoạn video giới thiệu của Thanh Sơn Viễn được công chiếu.

Khúc dạo đầu là ba chữ “Thanh Sơn Viễn” thật to rơi trên mặt nước.

Tiếp đó, xuất hiện trên màn hình là cảnh Triệu Bảo Thương và Ngôn Trăn phối hợp diễn.

Trong đêm tối, hai người đối mặt nhau ở dưới gốc cây.

Ngôn Trăn gọi một tiếng “Tiểu thư”.

Chuyển cảnh, tiếng gió thổi vù vù, trong căn phòng gỗ có đặt nửa chén trà nguội.

Triệu Bảo Thương đóng vai Ninh An kéo thảm nhung trên người xuống, khoác thêm một cái áo choàng vải màu đen, chậm rãi đứng dậy đi đến trước cửa sổ.

Cô ấy nhìn cơn bão tuyết bên ngoài, một lát sau, dùng giọng điệu bình đạm nói: “Thiên hạ sắp đại loạn.”
Thanh Trúc đứng đằng sau, ẩn mình vào trong tối, làm cho người khác không thấy rõ được biểu cảm.

Cơn bão tuyết bên ngoài tiếp tục thổi quét.

Ninh An chợt quay đầu lại, nói với Thanh Trúc: “Ta cần ngươi làm giúp ta một chuyện.”
Thanh Trúc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Ninh An liếc mắt một cái, quỳ xuống: “Vì tiểu thư, nô tỳ nguyện chết không chối từ.”
Mặt Ninh An không đổi sắc, xoay người lại, đưa lưng về phía Thanh Trúc: “Từ trước đến nay ta đã xem ngươi như bằng hữu, nhưng mà chuyện này, chỉ có ngươi mới có thể làm được.”
Thanh Trúc ngơ ngác, cô ấy nhắm mắt lại: “Nô tỳ sẽ làm hết khả năng.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng thùng thùng lại vang lên.

Hai tiểu cô nương chạy nhảy ở trên phố, một tiểu cô nương đột nhiên dừng chân, nhìn vào quán nhỏ bên đường nói: “Tiểu thư, ta muốn ăn kẹo hồ lô.”
Một tiểu cô nương khác lại khinh thường: “Kẹo hồ lô thì có gì đâu mà ngon, hôm nay biểu ca có tới đây, trong nhà sẽ làm thịt gà thịt vịt, chúng ta mau trở về đi!”
Sau một lát, hình ảnh lại chuyển thêm lần nữa.

Từ thời thơ ấu đến chuyện bị diệt môn, từ trong giang hồ đến nơi có danh lợi và địa vị.

Ninh An đi tìm chân tướng, Thanh Trúc vẫn luôn đi theo ở phía sau, cô ấy thấy Ninh An dò hỏi người qua đường, Ninh An bị mất ngủ, Ninh An âm thầm khóc nức nở, cô ấy đã thấy rất nhiều.

Khinh công của Ninh An có tiến bộ, Ninh An thổ lộ tâm sự, Ninh An tìm được chân tướng diệt môn, Ninh An gả chồng.

Đây hết thảy đều hóa thành hồi ức, khắc vào trong đầu của Thanh Trúc, trong cơn gió tuyết, Thanh Trúc đứng dưới mái hiên của gian nhà gỗ, nhìn Ninh An bung dù rời đi.

Dấu chân trên nền tuyết bị cơn tuyết che lấp đi, hình ảnh dần biến mất, hiện lên chữ END.

Người xem nhìn đến chỗ này, sôi nổi mê mang: 【 Tại sao trong toàn bộ đoạn phim đều là nữ chính và nha hoàn, rồi nam chính đâu? 】
【…… Đoạn giới thiệu này có độc nha, ta còn tưởng rằng đây là phim đồng tính???? 】
【 Người đóng vai nha hoàn là quán quân của siêu minh tinh có đúng không? Hình như không có biểu tình gì, mặt bị liệt hả? 】
Từ Dương lên tiếng: “ Cả nhà đừng nóng vội, đây chỉ là một phần của phim! Một phần nhỏ về tình bằng hữu! Còn tình yêu thì về sau tôi sẽ phát.”
Người xem không mua trướng: 【 ta khinh, cái này còn chưa được tính là yêu sao? Lão tử xem xong đã khóc.


Khi Ngôn Trăn xem xong cũng cảm thấy xúc động.

Cô đi tới hỏi Triệu Bảo Thương: “Cô đã xem đoạn giới thiệu của chúng ta chưa?”
Triệu Bảo Thương gật đầu.


Ngôn Trăn tò mò hỏi: “Cô có suy nghĩ gì không?”
“Suy nghĩ cái gì, sao tôi có thể có cái suy nghĩ gì được chứ? Đây hết thảy đều là cô muốn không phải sao?” Triệu Bảo Thương đột nhiên cất cao giọng, thật nhanh lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Lúc này chắc cô đang rất kích động lắm phải không? Thôi được rồi, ai biểu tôi là một người khoan dung độ lượng như vậy chứ, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu, tôi cho phép cô trực tiếp biểu đạt sự yêu thích đối với tôi.”
Ngôn Trăn im lặng: “…… Hả?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, còn nữa, tôi một chút cũng không có thích đoạn giới thiệu này đâu.”
Vừa dứt lời, Từ Dương vèo vèo chạy tới: “Triệu nhị Triệu nhị! Mới vừa rồi cô nói muốn trân quý đoạn giới thiệu này, nên tôi đã tìm người giúp cô làm thành đĩa CD, trực tiếp đưa cho cô hay là gửi đến nhà cô?”
Mặt của Triệu Bảo Thương đỏ muốn thiêu đốt: “Câm miệng!”
Từ Dương vò đầu: “Cái gì, không phải cô nói là muốn có sao? yên tâm đi, tôi đã tìm người cấp tốc làm cho cô, cô xem, trên bìa mặt poster vẫn là hai cô, đảm bảo sẽ không xuất bản nữa!”
“Anh đã nghe lầm!” Triệu Bảo Thương hùng hổ đi qua, giựt đĩa CD lại, đưa cho Ngôn Trăn, “Tôi biết cô rất thích, nên mới đặc biệt tìm người làm để tặng cho cô.”
Từ Dương: “Gì? Cô là tặng cho người khác sao? Mới vừa rồi cô rõ ràng ——”
Hắn chưa nói xong, bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Bảo Thương ngăn lại.

Từ Dương cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đập hơi nhanh, một bên mắng Triệu Bảo Thương dựa vào cái gì mà ác độc rồi còn xinh đẹp như vậy, một bên xoay người rời đi.

Sau khi Từ Dương rời khỏi, Triệu Bảo Thương mới trò chuyện với tiểu fan.

Nàng ghét bỏ nhìn Ngôn Trăn: “Cô đúng là một fan may mắn nhất trên đời này.”
Ngôn Trăn không nói chuyện.

Triệu Bảo Thương nói: “Cô cũng cảm thấy như vậy phải không?”
“Ừ.” Ngôn Trăn trả lời thật nhanh.

Cô nhìn đĩa CD này vài lần, một lát sau mới nói ra lời thật lòng của mình: “Kỳ thật tôi cũng không thích đoạn giới thiệu này lắm.”
“Cái gì?” Triệu Bảo Thương dừng một chút, trừng mắt, “Cô dám?”
Ngôn Trăn giải thích nói: “Tôi không thích tuyết rơi, tuy rằng biết kết cục cuối cùng là viên mãn, nhưng vẫn cảm thấy quá bi thương.”
Triệu Bảo Thương sửng sốt.

Ngôn Trăn vuốt đĩa CD, nhớ tới lúc mình chết, khi đó cũng có tuyết rơi, một đám người lấy chiếu bọc mình lại rồi đẩy xuống tường thành, hô lớn cái gì mà “ Sườn Thanh Quân”.

Cô thở dài, lại hỏi: “Đúng rồi, hôm qua có người đến nhà cô phải không?”
“Phải.” Triệu Bảo Thương gật đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngôn Trăn hỏi.

Triệu Bảo Thương suy nghĩ một lát, kéo Ngôn Trăn sang một bên, kể lại chuyện con thiềm thừ màu đen cho Ngôn Trăn nghe: “Hôm qua gia gia tôi có mời một vị đại sư đến xem phong thuỷ giúp tôi, nhưng trình độ của ông ta không đủ, không nhìn ra được cái gì hết.”
“Khó trách.” Ngôn Trăn bừng tỉnh.

Trận pháp mà cô bày bố ở trong nhà của Triệu Bảo Thương bị kinh động, còn tưởng rằng đã gặp phải người xấu, hóa ra chỉ giúp xem phong thuỷ.

Ngôn Trăn nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chuyện con thiềm thừ vẫn không được bình thường, cô quyết định có cơ hội sẽ đến nhà Triệu Bảo Thương xem thử.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Triệu Bảo Thương hỏi.

“Muốn đến nhà cô.” Ngôn Trăn trả lời.

“Tôi biết rồi.” Triệu Bảo Thương xoa đầu Ngôn Trăn, “Biểu hiện cho tốt, nếu cô biểu hiện tốt, tôi sẽ mang cô đến.”
Từ Dương chạy tới gọi Triệu Bảo Thương đi đóng phim.

Triệu Bảo Thương thay đồ cổ trang rồi xoa xoa mặt, nhân viên trang điểm đã trang điểm cho nàng thành một gương mặt kinh tâm động phách.


“Tới đây.” Nàng vẫy tay với Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Bảo Thương.

Triệu Bảo Thương nói: “Cô đi lấy ghế ngồi đi.”
Ngôn Trăn đi lấy ghế rồi ngồi xuống.

Triệu Bảo Thương nhìn độ cao vừa đủ, kê sát lại, dùng môi đỏ thẫm lưu lại trên mặt Ngôn Trăn một dấu.

Môi của trưởng công chúa có hơi lạnh.

Ngôn Trăn ngơ ngác, muốn đưa tay lên để chùi đi, nhưng bị Triệu Bảo Thương ngăn cản: “Cô là fan của tôi.” Nàng nhéo má Ngôn Trăn, “Đây là phần thưởng dành cho fan, không được lau nó.”
Ngôn Trăn gật đầu, trong lòng dâng lên một tia vui sướng.

Nhân viên trang điểm bên cạnh nhìn thấy, động tác cứng đơ, biểu cảm trên mặt như vừa đạp phải phân.

Ngôn Trăn cùng Triệu Bảo Thương còn ở bên cạnh ân ân ái ái.

“Nếu lần sau cô có hôn tôi thì nhớ nói trước cho tôi biết, bằng không tôi sẽ bị hoảng sợ đó.”Ngôn Trăn nói.

Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Lá gan cô nhỏ như thế để được ích lợi gì chứ.”
Ngôn Trăn bị nghẹn lại: “Tôi, tôi cho dù có vô dụng thì cũng là fan của cô mà.”
Cô đành cam chịu thân phận fan này.

Mặt Triệu Bảo Thương nổi lên đỏ ửng: “Có phải cô đoán chắc tôi sẽ mềm lòng hay không, cô đúng là một tiểu fan mặt dày vô liêm sỉ!”
Nhân viên trang điểm bất cẩn làm rớt hộp phấn xuống đất.

Lúc này Ngôn Trăn mới chú ý tới bên cạnh có người.

Cô hỏi: “Có việc gì không?”
Nhân viên trang điểm lắc đầu liên tục: “Không có! không có, các cô cứ tiếp tục đi!”
Ngôn Trăn quay đầu lại, cô đã quên mất mình vừa rồi muốn phản bác cái gì, dứt khoát thay đổi đề tài: “Buổi chiều cô sẽ diễn đoạn nào?”
Triệu Bảo Thương trả lời: “Là đoạn đến nhà nam chính trộm đồ.”
“Tôi nhớ đoạn này có một cảnh đánh nhau ngắn, cô tự mình đánh hay tìm thế thân?”
“Đương nhiên là tự mình đánh.” Triệu Bảo Thương khinh thường.

“Vậy cô phải chú ý an toàn, tôi ở chỗ này còn một lá bùa hộ mệnh, cho cô nè.”
Triệu Bảo Thương nhận lấy: “Lần trước cô đưa tôi mấy lá cũng chưa có dùng tới.”
“ Tóm lại nhiều thêm mấy lá cũng không phải chuyện xấu.” Ngôn Trăn nói.

Triệu Bảo Thương cất bùa hộ mệnh vào trong túi rồi đi đóng phim.

Ngôn Trăn ở một bên tìm cái ghế ngồi.

Ở phía sau có người đi tới, đưa cho cô một ly nước trái cây.

Sau khi Ngôn Trăn nhận lấy thì quay đầu lại, không nghĩ tới thấy được Vu Liên, cô kinh ngạc kêu lên: “Liên tỷ?”
Vu Liên cười với cô: “Đã lâu không gặp.”

“Liên tỷ, buổi chiều tốt lành.” Ngôn Trăn chào hỏi, “Sao chị lại đến đây? Là đến gặp Triệu Bảo Thương sao?”
Vu Liên cười: “Chị gặp em ấy làm gì, chị đến đây để gặp em.”
Ngôn Trăn sửng sốt: “Gặp em?”
“Đúng vậy, em chính là quán quân mà chị chọn.” Vu Liên nói.

Vì cô ấy đứng ở đây nên lập tức có người tới chào hỏi, sau khi Vu Liên ứng phó xong, lại mời Ngôn Trăn đến phòng nghỉ để trò chuyện.

Khi đang đi trên đường thì nghe Vu Liên hỏi: “Chuyện quảng cáo MMV em đã giải quyết xong chưa?”
“Còn chưa có giải quyết.” Nhắc tới chuyện này, Ngôn Trăn hơi ủ rũ.

Hôm qua công ty có gọi điện thoại cho cô, họ nói cô không đủ tiêu chuẩn, nên chỉ có thể loại bỏ tư cách quảng bá của cô và người sẽ thay thế cô là A Lâm.

Tất nhiên Ngôn Trăn sẽ không vui, cô biết là nhiếp ảnh gia ở giữa làm khó dễ, lại bởi vì bận đóng phim Thanh Sơn Viễn, nên không có thời gian đi giải quyết chuyện này.

Vu Liên nói: “Chị biết em tính tình mềm yếu, nếu không phải có chút thực lực, chỉ sợ là sẽ bị người ta khi dễ chết.”
Cô ấy đi lên thang lầu, chỉ lên phía trên: “Phòng nghỉ ở lầu 4.”
Ngôn Trăn nói: “Em gần đây rất bận, bằng không là có thể làm cho thỏa đáng chuyện này.”
“ Có thật không đó?” Vu Liên cười nhìn Ngôn Trăn, “Em muốn tìm Triệu Bảo Thương giúp sao?”
Ngôn Trăn lắc đầu: “Không thể được.”
“Vậy em sẽ làm thế nào?” Vu Liên nói.

“Sử dụng một vài thủ đoạn mà em am hiểu thôi.” Ngôn Trăn nói xong, lại hỏi Vu Liên, “Nhưng mà Liên tỷ, gần đây chị có chuyện vui phải không? Sắc mặt của chị hình như tốt hơn trước rất nhiều.”
Khi một người phụ nữ được khen ngợi thì sẽ rất vui sướng, Vu Liên cũng không ngoại lệ.

Cô ấy cười tủm tỉm nói: “Chắc là vậy.”
Đi tới lầu 4, Vu Liên đưa Ngôn Trăn vào căn phòng cuối của dãy hành lang.

Trong phòng đã có một người đã ngồi chờ sẵn.

Vu Liên ngồi xuống đối diện với người nọ, giới thiệu với Ngôn Trăn: “Đây là cổ đông lớn của Thiên Hoa, và cũng là người quản lý của nhà cao tầng này, Lâm Tiếu Mỹ.”
Lâm Tiếu Mỹ hỏi Ngôn Trăn: “Cô
chính là đại sư đoán mệnh mà A Liên nói sao?”
Ngôn Trăn nói: “Không dám nhận.”
Ánh mắt Lâm Tiếu Mỹ lộ ra tia nghi vấn.

Cô ấy nhớ tới đêm hôm qua mình trò chuyện với Vu Liên, lúc đó cô ấy vì bị chồng phản bội mà mất hết ý chí, suýt chút nữa đã tự sát, là Vu Liên cho cô ấy hy vọng, cho cô ấy hiểu có một số việc cũng không thể dùng pháp luật và khoa học để giải quyết.

Lâm Tiếu Mỹ muốn thử một lần.

Cô ấy điều chỉnh lại tâm tình, nói với Ngôn Trăn: “Chồng của tôi ra bên ngoài ngoại tình, hơn nữa còn cắn ngược lại tôi, tôi muốn trả thù hắn.”
Ngôn Trăn sửng sốt.

Cô nhìn qua Vu Liên, có chút không rõ công việc của mình sao lại phát triển đến giai đoạn này.

Cô tự hỏi một lát, rồi hỏi Lâm Tiếu Mỹ: “Cô muốn trả thù như thế nào?”
“Tôi muốn hắn luôn phải chịu đau khổ, nếu hắn thích tiền tài và gái gú như thế, vậy tôi sẽ làm cho hắn nghèo khổ, còn phải đoạn tử tuyệt tôn hắn.”
“…… Một ý tưởng khá hay.”
Lâm Tiếu Mỹ lại nói: “Giúp cô thông qua xét duyệt của MMV sẽ xem như tiền đặt cọc, mặt khác, chỉ cần tôi có thể làm được, sẽ nhất định giúp cô, tiền tôi cũng không thiếu.

Thế nào, thù lao như vậy có được tính là đủ thành ý không?”
“Chờ một lát, hiện tại tôi còn chưa thể quyết định.” Ngôn Trăn lắc đầu, “Cô có ảnh chụp của chồng trước không?”
“Có.” Lâm Tiếu Mỹ lấy từ trong túi ra một tấm ảnh rồi đưa cho Ngôn Trăn, là hình chụp chung của cô ấy và chồng trước, hai người cười rất tươi đứng ở cổng lớn của một công viên giải trí, có thể nhìn ra đây là những ngày ân ái nhất.

Lâm Tiếu Mỹ nhìn bức ảnh này, nhịn không được mà nhớ lại trước kia, mơ hồ sắp khóc.

“Hai tháng trước hắn đã ngoại tình, bị người ta phát hiện sau đó chạy đến trước mặt tôi quỳ xuống, chủ động thừa nhận lỗi lầm, tôi đã tha thứ cho hắn, nhưng thật không nghĩ tới, hắn chỉ vì muốn lừa tôi ký vào một bản hợp đồng.” Lâm Tiếu Mỹ nhịn không được nức nở, “Hắn lừa tiền của tôi, còn lấy chuyện vợ chồng trước kia ra để uy hiếp tôi, tôi phải làm cái gì bây giờ.”
Ngôn Trăn an ủi nói: “Tuy báo ứng có đến muộn, nhưng chắc chắn nó sẽ đến, cô đừng nóng vội.”
Sắc mặt Lâm Tiếu Mỹ sinh ra ngoan độc: “Không, bây giờ tôi muốn hắn phải thân bại danh liệt, tôi chờ không nổi!”
Ngôn Trăn nhìn tướng mạo của người đàn ông trong ảnh chụp.


Đây điển hình là những kẻ có tâm tư bất chính, cho dù mình không ra tay thì không đến một tuần, người nọ cũng sẽ gặp phải chuyện không may, hơn nữa còn tới tìm Lâm Tiếu Mỹ để xin lỗi.

Sau khi Ngôn Trăn nhìn xong kết cục của chồng trước, lại trấn an Lâm Tiếu Mỹ.

Tiếp đó, cô nói với Lâm Tiếu Mỹ: “Tôi sẽ giúp cô, nhưng hãy nhớ lấy, cô phải gánh chịu hết những hậu quả này, nếu có xảy ra sự tình không thể vãn hồi, cô cũng không còn đường thối lui, tuyệt không thể hối hận.”
Lâm Tiếu Mỹ cắn răng, gật đầu.

Ngôn Trăn nói: “Vậy cô hãy đưa trước tiền đặt cọc, sau đó yên tâm chờ đợi, chờ sau khi tôi nghĩ ra cách, tôi sẽ đến tìm cô.”
Lâm Tiếu Mỹ nhìn Ngôn Trăn, muốn nói lại thôi, cuối cùng bị Vu Liên kéo ra ngoài.

Ngày hôm sau, trên diễn đàn của công ty Thiên Hoa có tin tức.

【 Nhiếp ảnh gia nhận hối lộ, dẫn đến trình độ quảng bá của công ty và MMV không chân thật, cố ý bôi đen công ty với ý đồ bất chính, vì vậy sa thải để cảnh cáo.

Đồng thời, cảnh cáo nghiêm trọng dành cho A Lâm và Đại Kéo, hy vọng hai vị nghệ sĩ sau này cố gắng nỗ lực, đừng âm mưu toan tính thông qua đường tắt để có được thành tích không thuộc về hai cô.


Sau khi nhiếp ảnh gia nhận được tin bị sa thải, nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ quản lý của mình.

“Sao lại thế này? Tôi chính là nhiếp ảnh gia được MMV trọng dụng! Sao các người dám sa thải tôi?!”
Người quản lý nói: “Không có cách nào khác, ai kêu cô đắc tội Lâm Tiếu Mỹ làm chi.”
Nhiếp ảnh gia hỏi: “Ai?”
“Lâm Tiếu Mỹ.” Người quản lý nói, “Là cô ấy nói, ngày thường cô đắc tội những người khác còn chưa tính, Lâm Tiếu Mỹ là cổ đông lớn nhất Thiên Hoa, —— đúng rồi, sao cô lại chọc tới cô ấy vậy?”
Nhiếp ảnh gia nghe thấy cái tên này, lúng túng nói không ra lời.

Người quản lý xua tay: “Cô đã làm việc ở đây nhiều năm rồi, xin việc ở công ty khác chắc cũng không khó, nhanh chóng đi đi, đừng chậm trễ.”
Vẻ mặt của nhiếp ảnh gia cứng đơ, trước kia người khác có bao nhiêu nhiệt tình với cô ta, thì bây giờ lại lãnh đạm bấy nhiêu.

Đi tìm việc ở công ty khác, nói thật dễ nghe, nhưng nếu rời khỏi Thiên Hoa, vị trí nhiếp ảnh gia được MMV trọng dụng chắc chắn cũng lạnh đi, cho tới nay, người khác nhìn trúng cũng không phải năng lực của cô ta, mà là gia thế ở phía sau cô ta.

Hiện tại cô ta đã đi vào đường cùng, đều do lúc đó cô ta bị ma xui quỷ khiến.

Người quay phim nản lòng thoái chí đi ra ngoài.

Người quản lý đột nhiên gọi cô ta lại: “Từ từ.”
Người quay phim chợt quay đầu lại: “Có phải tôi còn có thể được cứu chữa hay không?”
“Cô giao ảnh chụp ra đây đi.” Người quản lý nói, “ Lâm Tiếu Mỹ hình như muốn mấy tấm ảnh lần trước cô chụp cho MMV.”
Nhiếp ảnh gia tuyệt vọng.

Cô ta đi ra ngoài, A Lâm đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô ta thì chạy đến hỏi: “Cô không sao chứ, tin cảnh cáo kia chỉ dọa cô thôi phải không?”
Nhiếp ảnh gia nhìn thấy A Lâm thì phẫn nộ, cô ta không hiểu tại sao mình sẽ vì loại người này mà mất đi công việc.

Cô ta trực tiếp tát A Lâm một cái, oán hận rời đi.

A Lâm bụm mặt, dậm chân mắng: “Cô bị điên hả, sao trên đời này lại có một tiện nhân như cô chứ! Bị đuổi việc cũng tốt!”
Xung quanh có người thấy được một màn này thì trực tiếp quay lại, sôi nổi đăng lên Weibo để reo hò.

Trong lúc Triệu Bảo Thương đang đóng phim, thấy có người nghị luận chuyện này, mới hỏi Vu Liên.

Vu Liên kể lại những chuyện đã xảy ra cho Triệu Bảo Thương nghe: “Tiểu Ngôn mới vào nghề, thời gian này chắc chắn rất vất vả, không so được với em.”
“Vậy chẳng lẽ thời gian này em rất nhẹ nhàng sao?” Triệu Bảo Thương tức giận không thôi.

Nàng đi đến cạnh Ngôn Trăn, do dự một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi:“Chuyện quảng bá MMV, tôi nhớ không lầm là phần thưởng của cô đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngôn Trăn trả lời.

Biểu cảm trên mặt Triệu Bảo Thương trở nên lạnh băng: “Nói như vậy, quả nhiên là chuyện quảng bá của cô xảy ra vấn đề, nhưng sao cô lại đi tìm Lâm Tiếu Mỹ, mà không đi tìm tôi?”
“Ừm……” Ngôn Trăn theo bản năng lên tiếng, sau khi đáp xong, trong lòng chợt nổi lên cảm giác ớn lạnh..