Cuộc điện thoại khác, sau khi kết thúc câu chuyện với Nick, là của Jackie Reynolds, người bạn chuyên gia tâm lý của tôi; cô đã cố gắng gọi cho tôi và tôi thì lại hoãn gọi trả lời. Dĩ nhiên Jackie đã đọc báo chí, nhưng chúng tôi chẳng nói chuyện nhiều kể từ sau bữa cơm tối giữa tôi và cô ấy, khi tất cả mọi chuyện này mới bắt đầu. Ghi nhớ sự ngờ vực rằng điện thoại có thể bị nghe và thu băng lén, tôi đưa ra những câu trả lời rất chung chung cho những câu hỏi của cô ấy.

Tôi biết cô ấy nắm được vấn đề. "Carolyn, mình có hai cuộc hẹn bị hủy". Cô nói. "Cậu có bất kỳ dự định nào về việc ăn trưa chưa?"

"Chưa".

"Thế thì tại sao cậu không lại đây, chúng ta sẽ gọi bánh mì sandwich và cà phê chứ?"

Điều đó nghe thật hay đối với tôi. Văn phòng của Jackie kế bên căn hộ nơi cô ấy sống trên đường số Bảy Mươi Tư phía đông và đại lộ số Hai. Khi cúp máy, tôi nhận ra tôi rất muốn có được sự hướng dẫn của cô ấy về chuyến đi thăm mẹ mà tôi dự định làm. Điều này nhắc tôi nhớ rằng tôi chưa nói chuyện với Elliott.

Tôi quay số văn phòng ông, và được nối thẳng đến với ông. "Carolyn, ta không biết phải nghĩ gì khi ta không gọi được cho cháu".

Tôi nghe thấy có sự trách móc trong giọng nói của ông và tôi xin lỗi. Tôi biết tôi nợ ông điều đó. Tôi giải thích rằng tôi đã đi Martha"s Vineyard và đó là lý do. Rồi, ý thức một cách thận trọng việc có khả năng bị nghe lén, tôi nói rằng đó là một chuyến đi vô ích, và rằng chiều nay tôi sẽ lái xe lên để gặp mẹ. "Nếu bà từ chối gặp cháu, ít ra cháu đã cố gắng. Cháu sẽ có mặt ở đó từ khoảng bốn đến năm giờ". Tôi bảo ông.

"Ta nghĩ đó là giờ tốt đấy". Ông chậm rãi nói. "Ta hy vọng chính mình cũng sẽ có mặt ở đó khoảng năm giờ. Ta muốn cùng nói chuyện với cháu và Olivia".

Sau khi nói chuyện xong về điều này, chúng tôi cùng gác máy. Ông muốn nói chuyện gì với cả hai chúng tôi? Tôi tự hỏi. Chắc chắn trong tình trạng dễ tổn thương của mẹ, ông sẽ không rút lại sự hỗ trợ hiện đang có với bà. Xin đừng, Chúa ơi, không phải điều đó! Bà cần ông ấy. Tôi nghĩ về cái đêm chỉ cách đây vài tuần, sau khi Mack để lại lá thư ngắn đó và trong bữa cơm tối bà tuyên bố rằng bà đã quyết định để anh ấy sống cuộc đời mình. Tôi nghĩ về cách bà và Elliott nhìn nhau, và cách ông dự định cùng bà đến Hy Lạp. Tôi nghĩ về cách đôi vai họ chạm vào nhau khi họ cùng đi bách bộ xuôi xuống phố sau khi chúng tôi rời Le Cirque. Elliott có thể làm mẹ hạnh phúc. Mẹ đã sáu mươi hai tuổi rồi. Bà có mọi cơ hội để sống thêm hai mươi hay ba mươi năm khỏe mạnh nữa - trừ phi, dĩ nhiên, tôi đã hủy hoại nó bằng cách phạm lỗi lầm ngớ ngẩn khi đi đến căn phòng tổ công tác thám tử và gặp Barrott.

Tôi thay áo khoác và quần tây, rồi như tôi đã làm tối qua tại Martha"s Vineyard, cố dùng phấn nền để che các quầng thâm dưới mắt và trang điểm để che đậy hết mọi thứ ở vẻ bề ngoài của tôi với lớp mascara và son môi.

Tôi lái xe ra khỏi garage, lần này bằng chiếc xe của tôi, và... Ngạc nhiên chưa! Ngạc nhiên chưa!... Lúc này các xe truyền thông đã biến mất. Tôi cho rằng họ hình dung ra họ đã lấy được thông tin từ tôi nhiều như dự định.

Khi tôi đến đường Bảy Mươi Tư, tôi để xe hơi trong garage của Jackie và đi lên lầu. Khi cô ấy ra cửa đón, chúng tôi ôm ghì lấy nhau. "Có thật nhiều căng thẳng chẳng khác gì việc ăn kiêng vậy". Cô ấy bình luận. "Mình không gặp cậu trong hai tuần, và mình cá là cậu đã sụt ít nhất là hơn hai cân".

"Ít ra là như thế". Tôi đồng ý khi đi theo cô ấy vào văn phòng của cô. Đó là một căn phòng có kích cỡ trung bình, thoải mái với một cặp ghế bành bọc nệm đối diện bàn giấy. Tôi nhớ cô sưu tầm các bức hình những giống chó và ngựa của Anh thế kỷ thứ mười chín, và tôi say mê ngắm một số mẫu rất tuyệt vời được lộng khung treo trên tường. Tôi tưởng tượng những bệnh nhân mới sẽ chú ý về chúng trước khi bộc lộ vấn đề rắc rối đã đưa họ đến để tìm kiếm sự giúp đỡ của Jackie.

Chúng tôi đồng ý ăn món thịt jambon và phô-mai Thụy Sĩ trét trên bánh mì lúa mạch với xà lách, tương mù tạt, và uống cà phê đen. Cô ấy gọi điện đặt món ăn, rồi chúng tôi cùng ngồi xuống chuyện trò. Tôi kể cho cô ấy nghe về việc đã gặp Barbara, chỉ giữ lại thực tế là cô ấy đã sinh ra con trai Mack. Và vì vậy, cảm thấy nếu giữ lại thông tin này sẽ không chân thực, tôi đưa ra kịch bản của Barbara rằng cô ấy đã phá thai.

"Đó là lý do sống còn khiến Mack phải chạy trốn". Cô ấy đồng ý. "Nhưng chỉ giả định rằng anh ấy đi đến gặp cha hoặc mẹ cậu hoặc cả hai. Theo cậu nghĩ một trong hai người hoặc cả hai sẽ làm gì?"

"Ủng hộ họ trong việc họ quyết định lấy nhau và có đứa bé. Cho Mack vào học trường luật".

"Cho Barbara vào trường y chứ?"

"Mình không biết".

"Mình biết cha cậu rất rõ. Ông ấy chắc chắn sẽ không chịu thua việc Mack muốn tách ra để làm nghệ thuật".

"Vì rằng đó là điều chắc chắn, mình đồng ý". Rồi tôi kể cho Jackie nghe mình đã lo lắng rằng Elliott có thể xem xét lại việc muốn lấy mẹ trong tình trạng hiện tại khi Mack đang bị ngờ vực, hoặc anh ấy có thể sẽ bị bắt giữ và đưa ra xét xử.

"Mình cũng lo là như thế". Jackie thành thực nói. "Thể diện có ý nghĩa rất nhiều đối với những người như Elliott. Mình biết có người giống như vậy. Ông ta khoảng tuổi của Elliott, góa vợ, một trong những người dễ thương nhất mà cậu từng muốn biết, nhưng lại là một kẻ trưởng giả học làm sang. Mình đùa với ông ấy rằng ông ấy có thể bị chết trước khi hẹn hò được với người nào có vai vế trong xã hội, bất kể bà ta đẹp hay thành công thế nào".

"Ông ấy đã nói gì khi cậu bảo ông ta như thế?" Tôi hỏi Jackie.

"Ông ta cười phá lên, nhưng không bác bỏ điều đó".

Nhân viên lễ tân gọi lên nói rằng các món ăn đang được mang lên. Chúng tôi cùng ngồi ăn trưa, và Jackie bắt đầu nhắc tôi rằng tôi đang dự định nộp đơn xin việc ở văn phòng Chưởng lý quận. Thế rồi tôi biết cô ấy ước gì có thể nuốt mất lưỡi mình cho xong. Bạn có thể tưởng tượng được rằng Chưởng lý quận ở Manhattan sẽ tuyển em gái của một kẻ cướp của gϊếŧ người bị kết án chăng?