Ngày hôm sau, bốn người rất sớm đã rời giường

Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài cùng đi thỉnh an Ôn Mê, Liễu Phong Sào còn hầu hạ hắn rời giường, rửa mặt

Mộc Hương Y trừng mắt oán hận “hắn hầu hạ người quen tay như thế, sao lại không biết trải chăn chứ?”

Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “hắn chỉ là làm dáng thôi, ngươi cho rằng bên cạnh Ôn Mê không có người hầu hạ sao?” nhìn thoáng qua Mộc Hương Y, ngạc nhiên hỏi “không phải cùng giường cùng gối sao? Sao ngươi lại bị đánh thành đầu heo thế kia?”

Mộc Hương Y tức giận “ngươi cho là hắn giỏi hơn ta? Hừ”

Liễu Phong Sào chột dạ cúi đầu, Ôn Mê nhìn thấy đại đệ tử của mình khóe miệng sưng phù, cằm đầy vết bầm, thở dài nói “hôn nay đừng đến sân luyện công, có nhiệm vụ khác cho ngươi”

Liễu Phong Sào không cần nghĩ cũng biết đó chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hắn vẫn thuận theo ‘dạ”

Ôn Mê vẫy tay, gọi ba tiểu gia hỏa khác đến bên, nói “ăn sáng xong, các ngươi đi cùng đại sư huynh đi, mọi việc đều phải nghe theo hắn phân phó”

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, nhìn đông lại nhìn tây, hỏi “đại sư huynh? Ai?”

Ôn Mê sờ đầu nàng, ôn hòa nói “Tiểu Sí, nhất là ngươi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Cha sẽ căn cứ vào biểu hiện của ngươi mà quyết định khi nào đưa giải dược cho Mộc Hương Y”

Lam Tiểu Sí trừng hắn: “Ti bỉ!”

Mộc Hương Y tiếp lời “vô sỉ”

Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài đều trừng mắt nhìn hắn

Ôn Mê lại không ngại, chỉ nói “được rồi, ăn cơm trước đi”

Liễu Phong Sào theo thói quen đợi Ôn Mê động đũa trước mới bắt đầu ăn. Lam Tiểu Sí lại không cố kỵ nhiều như vậy, cầm đũa gắp một cái bánh toa đỏ hương dữa đặt vào đĩa Mộc Hương Y

Hạ Vũ Đài không hề cho Mộc Hương Y sắc mặt tốt, lại thấy hai người không đợi Ôn Mê đã ăn trước, tức giận nói “không có tay sao?” Ăn cơm còn phải chờ người khác gắp cho, hừ

Mộc Hương Y lại không tức giận, chỉ xòe hai tay ra trước mặt nàng “đây này” Lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy sao?

Hạ Vũ Đài tức giận

Ôn Mê lên tiếng giải hòa “được rồi, đã lớn lại như tiểu hài tử”


Hạ Vũ Đài cảm thấy ủy khuất. Lam Tiểu Sí lại nhìn chằm chằm Mộc Hương Y “xem ra hôm nay tâm tình ngươi rất tốt nha, không đòi đánh đòi giết”

Mộc Hương Y đáp “đúng, nghĩ đến độc dược mà thân cha ngươi đặc biệt chế cho ta, tâm tình ta liền không tệ”

Lam Tiểu Sí an ủi “đừng như vậy, nếu thấy khó chịu, ngươi nghĩ Ôn các chủ cho ngươi giải dược đi, có phải cảm thấy thoải mái hơn không?”

Ôn Mê phì cười

Bàn cơ có thêm mấy đứa nhỏ liền náo nhiệt hẳn, tuy rằng cãi qua cãi về mấy câu nhưng thức ăn lại biến mất rất nhanh, chẳng mấy chốc mà cả bàn điểm tâm đã không còn

Lam Tiểu Sí bị Liễu Phong Sào đoạt mất cái bánh hương sữa cuối cùng, cả giận “này, đây đâu phải là ăn điểm tâm, là heo ăn thì có”

Ôn Mê dùng đũa gõ đầu nàng, sau đó đưa một tờ giấy màu vàng cho Liễu Phong Sào, nói “nhiệm vụ hôm nay, hoàn thành mới được trở về” Sau đó quay sang nói với Lam Tiểu Sí “hôm nay Vân Thải Chân điều chế Rỗng ruột hoàn có chút vội vàng, khoảng cách Mộc Hương Y bị độc phát là mười hai canh giờ, nhưng từ mười canh giờ đã bắt đầu phát tác, phải nhanh trở về, bằng không cha sẽ nhớ ngươi”

Lam Tiểu Sí rất muốn ân cầm hỏi thăm mẹ hắn nhưng nghĩ lại nội tổ mẫu mình chưa từng gặp mặt, quên thôi

Liễu Phong Sào mở tờ giấy ra xem, bên trong yêu cầu bốn người liên thủ cứu một người, để lại tên tuổi

Lam Tiểu Sí cảm thấy đau đầu “cái gì? Giữa ban ngày, chúng ta đi đâu mà cứu người?”

Liễu Phong Sào nói “ý của sư phu là muốn chúng ta thấy việc bất bình liền ra tay tương trợ, cứu người khi gặp nguy hiểm”

Lam Tiểu Sí không phục “có quỷ mới biết ở đâu có người như thế”

Liễu Phong Sào lại nói “mệnh lệnh của sư phụ, ta chỉ có thể chấp hành. Ngươi có thời gian ở đây oán trách chi bằng mau tranh thủ thời gian, qua canh giờ, độc phát cũng không phải lỗi của ta”

Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Mộc Hương Y “gấp cái gì, bị trúng độc cũng không phải ta” Tuy vậy nhưng vẫn đi ra khỏi phòng

Bên ngoài Thái Cực Thùy Quang là châu thành, có rất nhiều người lui tới. Lam Tiểu Sí tìm đến phát hỏa, tùy ý cầm lấy một que kẹo hồ lô của quán bên đường

Tiểu thương vội nói “cô nương, ngươi còn chưa trả tiền”

Mộc Hương Y ở phía sau đặt tay lên binh khí, ánh mắt hung ác khiến tiểu thương kia không dám hó hé

Liễu Phong Sào tức giận mắng “hai người các ngươi, một người là Vũ tộc đại tiểu thư, một là đệ tử thân truyền của Lam Phỉ, các ngươi còn có thể diện không? Lại đi cướp kẹo hồ lô”

Lam Tiểu Sí nói ‘đừng nóng giận, không phải tiền của ta đều bị Ôn các chủ lấy hết rồi sao. Hơn nữa, ỷ mạnh hiếp yếu là bình thường nha”

Liễu Phong Sào lấy tiền trả cho tiểu thương bán kẹo hồ lô. Tiểu thương kia vừa nhìn thấy ngọc bội Tiên Tâm các nơi thắt lưng hắn, vội nói “thiếu hiệp, không cần”

Liễu Phong Sào không chịu “kinh doanh nhỏ vốn không dễ, nên nhận đi”

Tiểu thương còn muốn từ chối, Mộc Hương Y không kiên nhẫn nói “nhậ lấy”. Tiểu thương kia lập tức run rẩy nhận lấy

Liễu Phong Sào lại nói “không xin mà lấy là trộm, nếu khổ chủ bẩm báo với Tiên Tâm các, ngươi sẽ bị phạt”

Lam Tiểu Sí quay đầu hỏi tiểu thương kia “ngươi sẽ bẩm báo với Tiên Tâm các?”

Tiểu thương run rẩy đáp “không, không…không dám”

Lam Tiểu Sí nhún nhún vai

Liễu Phong Sào giận dữ “Lam Tiểu Sí, các ngươi học võ công là để ỷ mạnh hiếp yếu sao?”

Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y nhìn nhau, dáng vẻ đương nhiên ‘đúng vậy”

Liễu Phong Sào thái dương nổi gân xanh

Hạ Vũ Đài lên tiếng “các ngươi đừng nói nữa, trời sắp tối rồi”

Lam Tiểu Sí nhìn chung quanh, hỏi “sao trên đường một khất cái cũng không có?”

Liễu Phong Sào đáp “Tiên Tâm các có bố trí nơi cứu tế ở đây, khất cái có thể đến đó nhận dược vật và cháo trắng, bình thường cũng có đệ tử tuần tra”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “vậy sư phụ ngươi còn muốn chúng ta đi cứu người?”

Liễu Phong Sào đáp “sư phụ ta là cha ngươi, hơn nữa lời sư phụ nói, không thể trái”

Lam Tiểu Sí khóc thét một tiếng, đi dạo một vòng vẫn không phát hiện ra người cần cứu trợ, linh quang chợt lóe, nói “ta có cách rồi”

Ba người cùng nhìn nàng

Lam Tiểu Sí đắc ý nói “các ngươi nhìn đi, bên kia có người”

Liễu Phong Sào nghi hoặc ‘thì sao?”

Lam Tiểu Sí nói “ta đi qua giết hắn, không phải hắn gặp nguy hiểm sao? Sau đó các ngươi đến cứu hắn, như vậy là cứu một mạng người rồi”


Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài lập tức mắng nàng “vô sỉ”

Chỉ có Mộc Hương Y bất đồng ý kiến, ta cảm thấy đó là kế sách tuyệt hảo vô song ah

Lại đi dạo thêm một vòng, đã đến giữa trưa. Việc chưa làm xong nhưng cơm thì vẫn phải ăn. Liễu Phong Sào liền tìm một tửu lâu, lúc gọi thức ăn còn rất quan tâm đến sở thích của người Vũ tộc, liền gọi một đĩa cá hấp. Chim mà, thích ăn hoa quả cũng thích ăn cá. Quả nhiên Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y liền tranh giành đĩa cá kia, Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài vì cố kỵ hình tượng của Tiên Tâm các nên tướng ăn rất nhã nhặn, dù vậy vẫn bị hành động của hai người chọc cười

Mộc Hương Y không biết vì sao Lam Tiểu Sí lại giành thức ăn với hắn, bình thường nàng không thế nhưng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vô cùng ăn ý, cho nên lúc này hắn chỉ có thể phối hợp biểu diễn.

Lam Tiểu Sí thừa dịp Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài vừa nhìn vừa ăn, không quá để ý, cái muỗng trên tay bay ra, đánh trúng khách nhân đang dùng đậu phộng ngồi nhậu cách đó hai bàn. Đậu phộng mắc kẹt vào cổ họng của khách nhân kia, khiến hắn khó thở, giãy dụa ngã xuống đất. Nhất thời thực khách trong quán đều hoảng loạn, Liễu Phong Sào lập tức đứng lên, đi qua xem thử

Lam Tiểu Sí thấp giọng nói với Mộc Hương Y ‘đi”

Mộc Hương Y nghe lời đi qua. Liễu Phong Sào đã nâng khách nhân kia dậy, hắn ở phía sau vận sức vừa phải, phóng một chưởng.

Đậu phộng lập tức bay ra, thực khách kia thở hắt một hơi, cổ họng vô cùng đau đớn, hắn lã chã nước mắt, liên tục nói lời cảm tạ Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y “cảm…cảm tạ hai vị tiểu ca, mạng già của ta suýt nữa mất ở chỗ này rồi. Xin hỏi tính danh và địa chỉ của hai vị thiếu hiệp, ngày khác nhất định sẽ đến nhà cảm tạ”

Liễu Phong Sào từ chối “không cần khách khí” Nghĩ lại sư phụ muốn để lại tên, hắn liền giới thiệu “đây là Mộc Hương Y, vị này là Lam Tiểu Sí. Ngươi nên cảm tạ bọn họ đi”

Người nọ lại nói lời cảm tạ, Mộc Hương Y và Lam Tiểu Sí không quá kiên nhẫn, quay trở lại bàn, tiếp tục ăn cơm. Không lâu sau Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài cũng quay trở lại

Lam Tiểu Sí nói ‘chúng ta như vậy xem như là đã cứu một mạng người đúng không?”

Liễu Phong Sào tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng không có chứng cớ, đành thôi.

Ra khỏi tửu lâu, Lam Tiểu Sí duỗi lưng, hỏi ‘chúng ta có thể trở về báo cáo kết quả hay không?”

Liễu Phong Sào mở trang giấy thứ hai, nói “chuyện thứ hai, cứu một người gặp khó khăn”

Lam Tiểu Sí rất muốn mắng người nhưng ngẫm lại tổ tông người kia và tổ tông của nàng là một, lời tới bên miệng đành nuốt lại

Mộc Hương Y nhe răng múa vuốt “chi bằng để Các chủ các ngươi độc chết ta đi”

Hạ Vũ Đài nói “chuyện này đơn giản, mau tìm đi, đừng lãng phí thời gian”

Bốn người đi một vòng, nhìn thấy một phụ nhân mang thai đang múc nước bên giếng, cái thùng vừa to vừa nặng, hiển nhiên là rất khó khăn

Lam Tiểu Sí hô “Mộc Hương Y”

Mộc Hương Y không cần nàng chỉ dạy, lập tức tiến lên giúp thai phụ kia múc hai thùng nước đầy, thai phụ kia liên tục cảm tạ hắn

Lam Tiểu Sí hỏi ‘tiếp theo là gì?”

Liễu Phong Sào nói ‘còn chưa để lại tên”

Hạ Vũ Đài ngượng ngùng nói “chút việc nhỏ như vậy, không cần để lại tên”

Liễu Phong Sào gật đầu “vậy không tính”

Lam Tiểu Sí nói ‘giúp nàng mang về nhà đi, không thấy người ta bụng lớn hay sao?”

Mộc Hương Y gánh hai thùng nước lên, hỏi phụ nhân kia ‘nhà ở đâu?”

Phụ nhân cảm động đáp “cảm ơn thiếu hiệp” Bên hông mang ngọc bội, nhất định là thiếu hiệp rồi

Mộc Hương Y vẻ mặt không kiên nhẫn, nhiều lời vô nghĩa làm gì, dẫn đường đi

Phụ nhân đi trước dẫn đường, cái bụng quá lớn nên nàng đi rất chậm

Lam Tiểu Sí tò mò hỏi ‘nam nhân nhà ngươi đâu? Sao lại để ngươi bụng lớn còn ra ngoài gánh nước?”

Phụ nhân đáp “hắn mê đá gà, suốt ngày không có ở nhà”

Lam Tiểu Sí lại hỏi ‘vậy ngươi còn gả cho hắn?”

Phụ nhân cười khổ “nhà ta thiếu nhà hắn năm trăm văn tiền, ta không lấy hắn thì có thể làm được gì”

Lam Tiểu Sí trầm mặc, năm trăm văn tiền, thực sự rất quý.

Hạ Vũ Đài cả giận nói “buồn cười, trượng phu ngươi đang ở đâu? Chúng ta giúp ngươi giáo huấn hắn”

Phụ nhân vội nói “không được, hắn nếu tức giận, trở về sẽ đánh người. Dù hôm nay các ngươi khuyên được, ngày mai ta và đứa nhỏ còn muốn sống ah”

Hạ Vũ Đài im lặng, ba chữ còn muốn sống đôi khi lại làm người ta tuyệt vọng

Đi được một đoạn đã đến nhà phụ nhân. Mộc Hương Y đặt thùng nước xuống, phụ nhân liên tục nói lời cảm tạ “các ngươi đúng là người tốt. Xin hỏi ân nhân tên gì? Ta dù không thể báo đáp nhưng khi tụng kinh niệm phật cũng sẽ xin Bồ tát phù hộ cho các ngươi”


Liễu Phong Sào muốn giúp mang hai thùng nước vào nhà, phụ nhân kia vội cản lại “đừng, ta là một phụ nhân đã có gia đình lại ở nhà một mình, nam tử vào nhà sẽ không tiện, nếu trượng phu biết được sẽ lại đánh ta”

Liễu Phong Sào đành đặt thùng nước trước cửa, nói “hắn tên Mộc Hương Y, nàng là Lam Tiểu Sí. Ngươi nhớ rõ, sau này có gì khó xử, cứ đến Tiên Tâm các tìm bọn họ”

Phụ nhân bừng tỉnh đại ngộ “thì ra là các tiểu Bồ tát ở Tiên Tâm các” Lập tức quỳ xuống

Lam Tiểu Sí nói “này, ta có nói sau này có việc thì tìm ta sao?”

Liễu Phong Sào trừng mắt nhìn nàng

Hạ Vũ Đài giận dữ “ngươi có lòng đồng tình một chút được không?”

Lam Tiểu Sí không cho là đúng ‘các ngươi có lòng đồng tình? Liễu Phong Sao, vậy ngươi cưới nàng đi, không phải như vậy liền có thể giải quyết vấn đề của nàng sao? Còn là lấy trâu được nghé nha”

Liễu Phong Sào nghiến răng “Lam Tiểu Sí”

Lam Tiểu Sí xoay người rời đi “làm không được? Chuyện nhỏ thì để lại tên, chuyện lớn liền chỉ lo thân mình”

Liễu Phong Sào đi theo nàng “tuổi còn nhỏ, miệng lại đầy đạo lý lệch lạc”

Lam Tiểu Sí phản bác “đạo lý lệch lạc? Chẳng lẽ không đúng? Mộc Hương Y, nhớ kỹ chỗ này nha”

Mộc Hương Y nghi hoặc “để làm gì?”

Lam Tiểu Sí đáp “Ôn các chủ muốn chúng ta thay đổi triệt để, sau này lại có nhiệm vụ như vậy, chúng ta đến đây một chuyến là có thể trở về báo cáo kết quả. Liễu Phong Sào, tiếp theo làm gì?”

Liễu Phong Sào lật sổ “làm một việc thiện nhỏ, không cần để lại tên”

Lam Tiểu Sí nhìn chung quanh, thấy một tiểu thương bán cam bị ngã, cam rơi đầy đất, nàng liền đi qua giúp hắn nhặt lên

Đại thúc bán cam ôn hòa cảm ơn nàng “cảm ơn tiểu cô nương”

Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn Liễu Phong Sào “có phải đã có thể kết thúc?”

Liễu Phong Sào đáp “ừ, cũng không còn sớm, trở về đi”

Bốn người chuẩn bị quay về Thái Cực Thùy Quang, đột nhiên Hạ Vũ Đài nhìn thấy Đàm Khiêm Hoa từ trong một y quán đi ra, mặt liền biến sắc

Liễu Phong Sào lập tức nhận ra, quan tâm hỏi “sao vậy?”

Hạ Vũ Đài qua loa “không có gì”

Lam Tiểu Sí không giấu diếm “hắn chiếm tiện nghi của sư muội ngươi”

Hạ Vũ Đài đỏ mặt, gắt giọng “Lam Tiểu Sí?”

Liễu Phong Sào nhăn mặt “chuyện khi nào?”

Lam Tiểu Sí thêm mắm dặm muối thuật lại mọi chuyện, Liễu Phong Sào còn chưa nói gì, Mộc Hương Y đã nghiến răng ‘ta đi giết hắn”

Liễu Phong Sào ngăn cản “Mộc Hương Y, đừng có nóng nảy”

Lam Tiểu Sí phụ họa “đúng vậy, nóng nảy làm gì. Chút chuyện nhỏ đáng giá cho ngươi đòi đánh đòi giết? ngươi thiến hắn chẳng phải hay hơn sao?”

Liễu Phong Sào dở khóc dở cười. Tiểu nhân ti bỉ như vậy, hắn đương nhiên cũng muốn giáo huấn nhưng nghĩ lại nếu vì vậy mà khiến cho Các chủ và các Trưởng lão mâu thuẫn thì mất nhiều hơn được nên đành thôi

Hạ Vũ Đài cũng sợ hai người gây chuyện, vội can “hắn dù sao cũng là đồ đệ của Đàm trưởng lạo, không được xằng bậy”

Đàm Khiêm Hoa ra khỏi y quán, tâm tình không vui nên đi không nhìn đường, đột nhiên một bao bố trùm kín đầu hắn. Mộc Hương Y im lặng, một quyền lại một quyền đánh lên người hắn, cho đến khi Đàm Khiêm Hoa nằm yên như cá chết. Liễu Phong Sào không ngăn cản, đừng đánh chết người là được. Hạ Vũ Đài cũng nhịn không được mà tiến lên đá Đàm Khiêm Hoa mấy cái. Lam Tiểu Sí thì che miệng cười trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, xinh đẹp vô cùng

Một khắc đó, Liễu Phong Sào không muốn dời mắt