Tôi không ngủ được nhiều, chỉ lơ mơ vài tiếng là tỉnh, cảm giác đầu nặng và toàn thân nhức mỏi vô cùng, nhưng chiều nay phải rời đi rồi, đồ đạc ít hay nhiều cũng nên dậy chuẩn bị trước. Ba thằng cùng phòng cũng giúp tôi thu gom đồ đạc, thằng Duy còn hỏi tôi có muốn mua ít đặc sản gì mang về làm quà cho mọi người ở nhà không, để nó chạy xuống thị trấn mua cho. Tôi gạt đi, giờ mấy chuyện ấy không quan trọng, trước mắt vẫn là đống giấy tờ tùy thân, tôi phải làm đơn gửi ban quản lý, rút hồ xơ và xin lại chỗ giấy tờ liên quan. Có thể là trong một ngày sẽ không xong được hết những việc ấy, nhưng tôi vẫn sẽ rời đi chiều nay, còn gì chưa lấy kịp tôi sẽ nhờ mấy thằng cùng phòng gửi bưu điện cho.

Thu dọn xong thì Duy có việc phải mượn xe của thằng Mạnh đi, nghe cậu ta nói là phải xuống trạm y tế xã lấy giấy khám sức khỏe. Cũng đang không có việc gì nên thằng Mạnh đi cùng luôn, có vẻ như chuyện của tôi ảnh hưởng rất nhiều tới không khí trong phòng. Giờ thì chỉ còn lại tôi và thằng Cường. Cậu ta đang cặm cụi gập quần áo, tôi ngồi bàn giấy viết đơn xin nghỉ việc, viết tới lý do xin nghỉ, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, liền quay lại hỏi:

- Mày nói tao nghe xem, chuyện cô gái đó với bố mày là như thế nào?

Thấy tôi hỏi, thằng Cường dừng tay, vẻ mặt đăm chiêu giây lát, sau đó cậu ta lại tiếp tục gập quần áo, giống như lờ đi câu hỏi của tôi.

- Dẫu sao thì hôm nay tao cũng đi rồi, ở đây không có ai cả, chuyện này sẽ chỉ có tao với mày biết thôi.

- Không phải, là tao không biết nói với mày thế nào.

Giờ thì Cường đóng cửa tủ lại, cậu ta đi tới đầu giường tôi và ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Có cái gì đó vẫn luốn khiến thằng ấy trăn trở, tôi có thể nhìn ra hai đường hằn dưới hốc mắt cậu ta, hình như từ sau khi trở lại làm chính mình, chưa ngày nào cậu ta ngừng suy nghĩ về việc này. Mất một phút để ổn định những lời sắp nói, Cường ngước mắt nhìn tôi:

- Chuyện tao định nói, bản thân tao cũng không tin, nhưng nó vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tao, tao định để khi mày đi rồi, an toàn rời khỏi đây rồi thì sẽ quên đi, nhưng giờ mày hỏi, vậy tao sẽ nói. Mày phải tin tao, những điều này nó xuất hiện thường xuyên trong giấc mơ của tao, và không phải vì tao muốn lừa dối gì mày cả.

Thằng ấy nói với cái vẻ mặt khổ tâm như vậy, tôi phải trả lời thế nào đây. Cũng không còn nhiều thời gian nữa là tới giờ đi làm, tôi chấp nhận hiểu cho những gì thằng ấy sắp nói.

- Bố tao và cô gái đó, thực sự ông ấy chỉ là bác sĩ, ông ấy không có bất cứ quan hệ mờ ám nào với cô gái ấy. Cô ấy đã … Ờ… quan hệ mờ ám với một người đàn ông khác…

Nói tới đây, giọng thằng Cường ngập ngừng, giống như cậu ta không biết phải giải thích câu vừa rồi như thế nào.

- Mày có nhìn thấy mặt người đàn ông đó không?

- Ban đầu thì tao chỉ thấy người đó mờ mờ, giống như là chính cô gái cũng không nhớ mặt người đó. Nhưng càng về sau thì tao càng thấy rõ hơn. Hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tao, cô gái ấy nói chuyện với người đó, tao nghe không rõ, nhưng mặt người đó… tao cũng không chắc nữa.

- Mày nói cái gì vậy, nói thẳng ra xem nào.

- Tao nhận ra khuôn mặt của người đó.

- Mày nhận ra? Là người quen của mày hay thế nào?

- Nghe này, tao nghĩ đây chỉ là một giấc mơ và tao muốn mày bình tĩnh khi tao nói, thực ra người tao nhìn thấy lúc đấy, là mày.

Là ai? Tôi ngây người, cậu ta vừa nói cái quái gì vậy? Không phải tôi không nghe ra, mà là tôi không thể hiểu nổi, cái gì mà nhìn thấy tôi, tôi làm gì, nói chuyện với một cô gái chết cách đây 16 năm, lại còn khiến cô ấy có thai?

- Mày nói gì tao nghe không hiểu.

- Tao cũng không hiểu, thực sự là tao cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy mặt mày ở đó. Tao không hiểu mày làm vậy bằng cách nào, ý tao là, mày … khiến cô ấy có thai, trong chuyện này tao mới là người sốc nhất.

Vẫn thế, chuyện gì vừa xảy ra, sao mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với một chuyện kinh dị như vậy. Tôi vừa trải qua một đêm không ngủ kinh hoàng, giờ thì chỉ còn chưa đầy 12 tiếng đồng hồ nữa thôi, tôi sẽ được về nhà, chuyện gì nữa đây, tại sao chứ? Không thể nào, mẹ kiếp, thằng này nghĩ gì mà nói ra những lời đó được.

- Đệch, mày càng nói tao càng đ*o hiểu gì hết, cái gì mà là tao, mày nghĩ cái mày vừa nói mà tao tin được chắc?

- Vì thế nên tao mới không muốn nói cho mày biết, tao không dám chắc những gì tao thấy trong mơ là thật, không phải, chắc chắn nó không phải là thật, nhưng tao không giải thích được vì sao nó lại như thế. Để nói cho mày hiểu những gì tao đang nghĩ, thực sự khó lắm, nếu mày trải qua những chuyện như tao thì mày cũng sẽ khó xử như tao thôi.

Đừng nói chuyện với tao bằng vẻ mặt vô tội ấy, tao đang thực sự không hiểu gì đây. Thằng Cường nhíu chặt hai đầu mày lại, tôi chưa từng thấy ai nói dối không chớp mắt và nhìn thẳng vào mặt người đối diện như vậy. Đây là nói dối, tôi không phải là người đó, chắc chắn không phải, đúng không? Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên câu hỏi, từ khi nào tôi lại trở lên nghi ngờ bản thân như vậy? Thằng Cường muốn bịa chuyện, vậy có thể thiết kế cho câu chuyện thuyết phục hơn, tốt nhất là không lên có mặt tôi ở đó, vậy tại sao cứ phải là tôi, tôi thì liên quan gì tới chuyện này? Mẹ kiếp, sao tôi Hoang mang quá.

- Tao biết mày sẽ không tin, những chuyện diễn ra gần đây thực sự không có gì đáng tin hết, tao cũng không muốn mày tin. Nhưng đấy là cái mà tao thấy được, trong mơ mọi thứ đều rất sống động, giống như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu tao. Tao cũng không hiểu rõ những gì mình nhìn thấy, rốt cục thì tao cũng không phải cô gái đó.

- Chuyện này điên rồi, thực sự điên hết rồi. Này, có phải là mày nhìn nhầm tao với ai không – Tôi vẫn cố gắng phủ định những lời trước đó của thằng Cường.

-Tao không chỉ thấy một lần, tao thấy rất nhiều lần, tao thấy mày xuất hiện, thậm chí trước ngày tỉnh lại, tao chỉ thấy mỗi chuyện gặp mày, ngoài ra tao không nhớ gì hết, cô gái đó phải có tình cảm sâu đậm lắm thì mới khắc cốt ghi tâm mày như vậy.

- Mày còn nói thế được, tao với âm hồn ấy chưa từng gặp nhau, vậy tình cảm sâu đậm ở đâu ra, mà cái thời kỳ cô ấy còn sống, là cách đây 16 năm, khi đó tao mới được 8 tuổi, mày nghĩ tao có thể làm vậy sao?

Tôi biết thằng Cường, cậu ta không giỏi bịa chuyện, lừa đảo người khác là một việc rất khó, nếu như không được luyện tập thường xuyên thì biểu cảm sẽ thành giả tạo. Cường từng đi nghĩa vụ, cậu ta rất thẳng thắn, bản chất của thằng ấy là bộc trực, không thích thì nói không thích, sai thì nhận, chưa bao giờ tôi thấy thằng ấy cố ý lừa dối ai. Kể cả chuyện này, nếu như đã muốn lừa tôi, vậy thì cậu ta có thể kể ra bất cứ cái tên xa lạ nào, không nhất thiết phải là tôi, vì như vậy tôi sẽ chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả.

Hai người cùng im lặng. Tôi không hiểu, vì sao năm lần bảy lượt âm hồn ấy nhận nhầm tôi, phải có nguyên nhân gì đó, chắc chắn hồn ma ấy đã thao tác nhầm ở bước nào đấy, dẫn tới việc dữ liệu bị sai lệch, và tôi bỗng dưng trở thành nạn nhân. Cái gì mà nợ mạng, cái gì mà khiến người chết oan, tôi không có làm, tôi chỉ là một thằng kỹ thuật viên quèn, sống 24 năm trên đời chưa có mảnh tình vắt vai, việc xấu xa nhất tôi từng làm, chính là lừa người nhà cho tiền đi chơi điện tử, ngoài ra chưa từng khiến ai hận mình tới khắc cốt ghi tâm. Nói chung là chuyện này vô lý, tôi không cam tâm, bằng mọi giá tôi sẽ đi khỏi đây, ma quỷ sẽ không dời khỏi địa bàn, tôi đi rồi thì mọi chuyện với ầm hồn đó coi như chấm dứt.

- Mày đừng nghĩ nữa, chuyện này ngay từ đầu đã sai rồi, quên đi, chỉ cần mày rời khỏi đây, tao nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, thôi, viết đơn xong thì tới công ty đi.

Thằng Cường vỗ vai tôi, đành phải như vậy thôi, tôi hết cách rồi, dù chuyện này có được giải quyết thì tôi cũng không muốn tiếp tục ở đây làm việc. Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn quên cũng khó, chi bằng trở về nhà, tìm một công việc khác, tôi thì làm gì cũng được, miễn là yên ổn và lâu dài. Nghĩ rồi tôi gật gật đầu, viết nốt lá đơn thôi việc, sau đó tôi rời khỏi phòng để tới công ty.