Cánh tay buông thõng, Lam Đình Niên chẳng còn chút sức lực mà nằm dài trên vũng máu.
Bạch Hạc Hiên trong đáy mắt thoáng chút hãi hùng bởi cảnh tượng trước mắt!
Anh đứng chết lặng vài giây sau đó mới kịp lao đến bế sốc người Lam Đình Niên lên, đạp mạnh chân ga anh phóng thật nhanh đến bệnh viện, nhưng trên đường cao tốc hiện giờ lại là giờ cao điểm, nhìn dòng xe kẹt cứng trước mặt Bạch Hạc Hiên không cách nào vượt qua được, tiếng còi xe inh ỏi gầm lên làm ai nấy xung quanh đều đau đầu.
Bạch Hạc Hiên thoáng nhìn qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy Lam Đình Niên ngày càng yếu ớt mà chống chọi.
Cuối cùng vẫn không thể kiên nhẫn đứng chờ, Bạch Hạc Hiên trực tiếp bước xuống khỏi xe, mở cửa anh bế Lam Đình Niên trên tay, bỏ chiếc xe lại giữ đường, anh dùng sức ôm Lam Đình Niên chạy bộ đến bệnh viện.
Thật sự quãng đường này dài đến lạ, giày dưới chân của Bạch Hạc Hiên cũng đã mòn đến độ mặt đường chà xát vào chân đến rướm máu nhưng đường thì vẫn còn rất xa.

Cơn mưa ào ạt lại từ đâu mà trút xuống như thác đổ, Bạch Đình Hiên chẳng cách nào để khiến cả hai không bị ướt, việc bây giờ chỉ là anh muốn đến bệnh viện thật nhanh.
Nhưng cô gái nhỏ trong vòng tay của anh thật sự đã kiệt quệ lắm rồi, người lại dính phải nước nữa, cả người cô hiện giờ đã tái xanh lạnh buốt đến đáng sợ, Bạch Hạc Hiên vừa chạy vừa quan sát nét mặt của cô mà không khỏi khẩn trương, chạy mãi chạy mãi, đến cuối cùng cũng thấy được đích đến.
Bạch Hạc Hiên chạy vội vào trong, khắp hành lang đều nghe thấy tiếng anh kêu gào tìm bác sĩ cứu mạng.
May quá đã có bác sĩ tiến đến, Bạch Hạc Hiên ngay lập tức đặt Lam Đình Niên lên băng ca.
Y tá vội vàng đẩy Lam Đình Niên vào phòng cấp cứu.

Đứng bên ngoài Bạch Hạc Hiên không khỏi rùng mình nhớ đến cảnh tượng thê lương đến đau lòng của Lam Đình Niên.
Tâm can như có một cái gì đó thắt lại, Bạch Hạc Hiên bực tức ở trong lòng đến vò đầu bức tóc vẫn không thể nguôi.
Đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng đèn, Bạch Hạc Hiên không hiểu sao lòng mình lại cầu mong rằng Lam Đình Niên sẽ không sao!
Hơn hai giờ đồng hồ trôi qua, ánh đèn nơi phòng cấp cứu đã tắt liệm đi, cánh cửa phòng mở toang, bác sĩ bước ra, tay nhẹ kéo khẩu trang thông báo tình hình:"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng rất tiếc cái thai trong bụng quá yếu, chúng tôi rất xin lỗi!"
"Tốt rồi! Cô ta không sao là tốt rồi!" Bạch Hạc Hiên có phần vui mừng khi nghe bác sĩ thông báo Lam Đình Niên không sao mà lẩm bẩm.

Sau khi Lam Đình Niên được đẩy ra.

Nhìn cô khép mi nằm trên băng ca vẫn còn có chút tím tái, Bạch Hạc Hiên nóng lòng mà nhìn sang y tá bên cạnh:"Sao cô ta vẫn còn chưa tỉnh?"
"Sức khỏe của bệnh nhân vẫn còn rất yếu, hiện tại chưa thể tỉnh liền được, mong anh kiên nhẫn một chút, có thể tối nay hay muộn nhất là sáng mai cô ấy có thể tỉnh lại!"
Bạch Hạc Hiên nghe thấy vậy thì cũng thôi mà không hỏi nữa, anh phụ y tá một tay mà đưa Lam Đình Niên trở về phòng bệnh.
Quả thật đến khuya ngón tay của Lam Đình Niên khẽ động, cả người nặng nhọc cô từ từ mở mắt, không ngờ hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy lại là khuôn mặt của Bạch Hạc Hiên đang chăm chăm nhìn mình.
Thoáng giật mình, Lam Đình Niên vội co người, cô lại theo cảm tính mà đưa tay lên ôm lấy phần bụng của mình, nhưng rồi nơi này tất cả đều trống rỗng, Lam Đình Niên rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể mình đã mất mác đi một thứ rất quan trọng.


Hoảng hồn Lam Đình Niên bật dậy, điên loạn mà rút kim truyền dịch ra khỏi người mình, chân trần nhảy khỏi giường hai mắt đỏ hoe, miệng liên tục gào lên:"Con của tôi....!Con của tôi.....!Các người làm gì nó rồi? Con của tôi đâu....?"
Nhìn Lam Đình Niên không thể kiểm soát được bản thân mình, Bạch Hạc Hiên vội chạy đến dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình ra sức trấn an:"Cô bình tĩnh chút đi!"
Lam Đình Nhiên bỗng dưng lại không cựa quậy nữa, cả người khựng lại cứng đơ, đẩy Bạch Hạc Hiên ra khỏi cơ thể mình, cô quay ngoắc người đối diện với anh, bất ngờ cô vung tay tát mạnh vào một bên má của anh đến độ khóe môi đã rướm máu, ánh mắt ghim thù ghi hận cô chỉ thẳng tay vào mặt anh không giữ nổi bình tĩnh mà thét lên:"Là anh....!Chính là anh đã giết chết con của tôi....!Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó....!"
Mắt lướt nhanh nhìn thấy một bình hoa đặt cách đó không xa, Lam Đình Niên tức khắc lao đến cằm bình hoa trên tay, một lực đập mạnh xuống cạnh bàn, bình hoa vỡ ra làm trăm mảnh mà nằm la liệt dưới sàn, trên tay Lam Đình Niên còn nắm lấy cổ bình nứt vỡ, cô lao đến trước mặc Bạch Hạc Hiên cắm thẳng vào lòng ngực anh, gằng từng chữ một đầy ai oán:"Tại sao? Nó cũng là con của anh mà? Anh nhẫn tâm như thế? Anh đi chết đi! Anh nhất định phải bồi táng theo nó! Hôm nay chúng ta đều phải chết!"
"Cô loạn đủ chưa?" Bạch Hạc Hiên chỉ cần dùng một chút sức nhỏ đã có thể khống chế hành động của Lam Đình Niên, một tay giữ chặt lấy hai tay cô, tay còn lại gỡ vũ khí trong tay cô ra, một lực anh đập mạnh phần bình còn sót lại trên tay của Lam Đình Niên xuống sàn anh thét lên..