Lúc này hắn và Tần Phong đã dựng trại xong xuôi.

Bảo Nhi đưa nước cho hai người kia uống rồi kêu lên:- Chán quá, biết thế tôi đi cùng với Minh Nguyệt cho rồiBỗng nhiên Diệp Diệp và Lâm Tuệ quay trở về, trên tay mỗi đứa cầm một bó củi- Còn Minh Nguyệt đâu? Bảo Nhi hỏi- Minh Nguyệt?- Minh Nguyệt đi chung với hai người cơ mà, cậu ấy đâu- À thì chúng tôi chia ra nhặt, chắc lát nữa cậu ấy sẽ về ngay thôi- Chắc chắn tụi bay giở trò, trời đã tối rồi, không thể nào mà vẫn còn nhặt củi được- Nhanh lên, nhanh đi tìm Minh Nguyệt, Tần Phong kéo Bảo Nhi điLúc này hắn đã chạy đi tìm nó từ khi thấy hai đứa kia quay trở lại một mình: Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cậu đang ở đâu....- giờ này đi tìm thì chắc là không thấy đâu, Diệp Diệp nhếch môi nhìn Lâm TuệTrong khu rừng, nó ngồi co ro dưới gốc cây, những giọt nước mắt cứ từ từ lăn ra, một phần vì quá mệt, một phần vì sợ hãi- Doãn Minh Nguyệt, tỉnh lại điBỗng một giọng nói trầm ấm quen thuộc của Tư Thần vang lên trong đầu nó.


Nó choàng tỉnh, hé mở mắt, nhìn thấy hắn nó khóc thật to rồi ôm chặt lấy người hắn- Cậu đừng khóc, tôi xin lỗi, để tôi đưa cậu vềVì chân của nó đau nên Tư Thần đã cõng nó suốt quãng đường từ rừng ra.

Nằm trên tấm lưng rộng lớn của hắn nó cảm thấy thật an toàn, dễ chịuKhi đến nơi cắm trại, Bảo Nhi chạy lại ôm chặt lấy nó: mày có sao không, tao lo lắm cho mày lắm đấy?- Không sao không sao- Có phải tại mấy đứa kia nên mày mới bị lạc đúng không.


Bảo Nhi tức giận- Do tao không cẩn thận thôi.Lúc này bên phía Diệp Diệp và Lâm Tuệ thì hốt hoảng: sao có thể tìm được cậu ta chứ, rõ ràng mình đã chỉ về phía sâu trong rừng rồi cơ mà.Đến tối mọi người cùng ngồi xung quanh bên lửa trại.

ai nấy đều rất vui vẻ chỉ có riêng nó hơi mệt nên im lặng một chút.

Bỗng hắn lại gần chỗ của nó nói nhỏ- Chân còn đau không?- Đỡ rồi, cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay nhéDiệp Diệp thấy Tư Thần quan tâm Minh Nguyệt thì tức đến xì khói đầu mà không làm gì được.