Sau khi Tư Thần rời đi thì Tần Phong từ từ tiến đến chỗ của nó và Bảo Nhi.

Lâm Tuệ vừa nhìn thấy cậu ta thì lật mặt hơn cả lật bánh tráng, vẻ mặt đanh đá chua ngoa lúc nãy được đắp thêm một lớp dịu dàng nhỏ nhẹ:- Anh Tần Phong cũng tới đây ăn sáng sao, hay là em ngồi chung với anh nhé.- Lâm Tuệ à, xin lỗi em nhé, hôm nay bạn cùng lớp ăn cùng với anh, hẹn em hôm khác nhé.

Vừa nói cậu ta vừa kéo Bảo Nhi ngồi xuống ghế- Lâm Tuệ ấm ức tột cùng nhưng vẫn cố nở nụ cười: Dạ được ạ, vậy để hôm khác.Vừa quay người bước đi, cô ta đã oán than với Diệp Diệp: hừ, cô ta là ai chứ, dám dành anh Tần Phong với mìnhDiệp Diệp quay lại nhìn bọn nó rồi nói với Lâm Tuệ:tôi nghe nói cậu ta còn được ngồi cùng bàn với Tần Phong đóLâm Tuệ bất ngờ kêu lên: cái gì? Cô ta dám.


Hãy đợi đấySau khi Lâm Tuệ và Diệp Diệp vừa rời khỏi thì Tần Phong thở phào nhẹ nhõm:- Cuối cùng thì Tào Tháo cũng đi rồi, may quá- Này Tần Thiếu gia, anh đang lấy tôi ra làm bia đỡ đạn đấy à?- Đâu có, tôi muốn mời hai người ăn sáng mà.

Cậu ta nhìn về phía nó và Bảo Nhi- Thôi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa.

Hai người ăn đi, tôi lên lớp trước đây.


Nói rồi nó đứng dậy rời đi.

Bảo Nhi định đứng dậy chạy theo nhưng đã bị Tần Phong kéo lại- Nè cậu làm gì vậy hả?- Cậu chưa ăn sáng mà, ăn đã rồi lên.

Tôi mờiNghe thấy câu được mời Bảo Nhi mắt sáng lên:-Thôi được rồi, coi như bổn tiểu thư nay dễ tính, bữa ăn này là do cậu đã lấy tôi ra làm bia đỡ đạn đấy.- Được thôi, được thôi.

Tần Phong vui vẻ nhìn người con gái trước mặt.Lúc này mọi học sinh trong trường đã để ý thấy có điều khác lạ liền xì xào bàn tán:- Nè có vẻ cô ta đã lọt vào mắt xanh của Tần Thiếu gia rồi- Kiểu này chắc tiểu thư họ Lâm kia tức lắm- Nhưng cô này cũng không phải dạng vừa, dám đối đầu với con gái Lâm gia chắc hoàn cảnh gia đình cũng thuộc hạng tầm cỡ- .....