Chương 92:

Nghe Mục Nhiễm nói xong mà Ân Viêm vẫn thản nhiên bật cười, nhất định là hắn cũng nắm gọn cả chuyện này trong tay, hắn biết Mục Nhiễm đang nhắc đến vấn đề gì, và lí do vì sao hắn có thể bình thản như chẳng liên quan đến mình như vậy. Chuyện cái thai của Sở Nghinh, hắn biết đó là con của hắn, Ân gia cũng biết, cả thế giới đều biết, riêng chỉ có trong trí nhớ của Sở Nghinh thì lại không biết, trong tâm thức của cô thì cái thai đó là kết quả của việc ngoại tình, cho nên nếu như Mục Nhiễm cũng đang nói đến thân thế của đứa bé này thì nhất định là được Sở Nghinh cho thông tin, mà với thông tin này thì chỉ có thể tin rằng đứa bé không phải con của Ân Viêm.


Nhưng Ân Viêm hắn vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đính chính lại với từng người nghe câu chuyện từ phía của Sở Nghinh, bởi vì như vậy thì chẳng phải hắn đang tự lấy đá đập chân mình sao? Tất cả những việc hắn làm từ lúc bắt đầu điều tra về Sở Nghinh đều là vì muốn cho cô sống trong ảo ảnh tưởng mình đã ngoại tình, sống với cảm giác nhục nhã đau đớn mà không thể kêu oan với bất cứ ai. Một khi cô đã tin rằng như vậy, đương nhiên sẽ tự nhắc với những người mà cô tin tưởng nhất về cách nhận thức sự việc của cô. Đến lúc này hắn không cần phải giải thích, vì giải thích với những người này thì khác gì đã tự thừa nhận tất cả với Sở Nghinh đâu chứ.


Còn về những người khác, bao gồm Ân gia đều chi tin đứa bé chính là con của Ân Viêm hắn, và đây mới chính là sự thật. Vì vậy nếu Mục Nhiễm lại đem một sự hiểu lầm mà bản thân ngỡ là sự thật đến Ân gia để bẻ cong sự thật rành rành đã có thì chẳng khác gì là diễn một vở tuồng miễn phí. Vậy thì hắn việc gì phải quan tâm nhiều như thế.


- Không sao, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.


Không ngờ đến tận lúc mình đã lật bài ngửa rồi mà thái độ của Ân Viêm cũng chẳng có một chút biến chuyển nào, Mục Nhiễm suýt nữa còn ngỡ mình đang nằm mơ nữa, chuyện này quả thực là không đúng chút nào. Chẳng phải hắn tự rõ bản thân đã làm những chuyện gì với Sở Nghinh sao? Hắn chưa từng đụng vào Sở Nghinh và đứa bé đó cũng không phải con của hắn. Không lẽ hắn không sợ cô sẽ đem sự thật này nói với Ân gia ư? Hắn lại dám để một đứa bé không có quan hệ huyết thống gì với Ân gia trở thành con cháu của Ân gia? Hay là bởi vì hắn quá tự tin bản thân có thể che giấu sự thật một cách dễ dàng? Nhưng có một điều mà cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, nếu hắn đã biết rõ đứa bé không phải con của hắn, tại sao hắn vẫn còn muốn Sở Nghinh sinh nó ra? Rốt cuộc hắn đang mưu tính chuyện gì đây?


- Ân tiên sinh, cho dù anh có giỏi che đậy cách mấy thì nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho Ân gia được một trận dậy sóng.


Ân Viêm chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không, nhưng đáy mắt lại toàn là sự chết chóc.


- Cô có từng nghĩ tại sao Sở Nghinh nhất quyết muốn phá thai chưa?


Hắn nói rất chậm rãi đầy kiên nhẫn. Vừa nói được một đoạn thì chợt ngừng lại mấy giây để bước đến gần Mục Nhiễm, đổi sang một tông giọng đủ để một mình cô nghe thôi.


- Đó là bởi vì cô ta sợ chuyện ngu ngốc mà cô đang suy tính sẽ diễn ra. Cô nghĩ nếu như cô đem chuyện đứa bé nói với Ân gia thì người chịu thiệt nhất là ai đây? Là tôi? Không, mà chính là bạn thân của cô, Sở Nghinh.


- Nếu như Ân gia biết được chuyện cô ta kết hôn với tôi nhưng lại mang thai con của nhân tình thì sẽ làm gì cô ta nhỉ? Không cần tôi nói, chắc cô cũng tự hiểu rồi. Cho nên tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, đừng làm ra mấy chuyện ngu ngốc đó nữa.


Sao Mục Nhiễm có thể bỏ qua nguy cơ này chứ, nếu như Ân gia biết được chuyện Sở Nghinh mang thai con của một người đàn ông khác thì nhất định sẽ không tha cho cả Sở gia. Và đây cũng là lí do khiến Ân Viêm có đủ tự tin như vậy, tự tin sẽ không có bất kỳ ai vì muốn giúp Sở Nghinh mà lại dùng chuyện đứa bé để đe dọa hắn, không những sẽ không thể đe dọa được hắn mà ngược lại còn phản tác dụng rất nghiêm trọng nữa.


.........


- Phu nhân, cô ăn chút được không? Cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi.


Dì Hoa thực sự sắp đi đến sự bất lực cùng cực rồi, Ân Viêm giao nhiệm vụ cho bà phải cho Sở Nghinh ăn đủ các bữa trong ngày, nhưng từ sáng đến giờ bà đã mấy lần thay từng món ăn khác nhau mà Sở Nghinh vẫn không chịu mở miệng ăn một miếng nào, còn không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi mấy chiếc còng sắt.


- Dì Hoa, tôi đã nói rồi, muốn tôi ăn cũng được, nhưng dì mở khóa cho tôi, tôi muốn tự ăn, tôi không cần người khác đút cho.




Vì Sở Nghinh bị Ân Viêm trói chặt như vậy nên việc ăn uống của cô đương nhiên chính là để dì Hoa đút cho ăn rồi. Cũng bởi vì như vậy mà Sở Nghinh càng không cam tâm để bị xem như người thực vật thế này, cô kiên quyết tuyệt thực nếu không được mở khóa.


- Phu nhân, cô cũng đừng làm khó tôi nữa. Tôi thực sự, thực sự không thể mở được khóa này mà….


Là một người bị kẹt ở giữa đúng là không dễ dàng bao giờ. Dì Hoa lại bất lực thở dài, đừng nói là bà, cả Đế Cư này đều có thể nhìn ra ông chủ có ý như thế nào với phu nhân, nhưng lại không thể nào hiểu được cách làm này của hắn. Rõ ràng là không muốn tổn thương đến hai mẹ con Sở Nghinh nhưng Ân Viêm vẫn trói cô như vậy không mở khóa ngay cả khi cô ăn cơm, chưa nói đến việc cô có ăn được hay không thì chỉ mỗi việc duy trì mãi một tư thế này nhất định cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe lẫn tinh thần, có hại cho đứa bé hay không chắc cũng không quá khó đoán.


Còn về khóa sắt này, những lời mà dì Hoa nói đều là thật, chứ không phải chỉ để gạt Sở Nghinh để cô chịu ăn cơm, ngoại trừ Ân Viêm thì không có bất kỳ ai có chìa khóa mở khóa sắt cho Sở Nghinh cả.


- Vậy dì gọi Ân Viêm về đi, bảo hắn đến mở khóa cho tôi. Bằng không, tôi tuyệt đối không ăn một miếng nào. Như vậy càng đúng ý của tôi, tôi không ăn gì thì thứ tạp chủng này cũng phải chịu đói chung. Để xem xem, nó còn có thể sống dai đến mức nào nữa.


Không được mở khóa nên Sở Nghinh càng trở nên kích động hơn, trong lòng chỉ còn tồn tại một ý niệm duy nhất chính là được thoát khỏi mấy cái còng sắt này. Nhưng dì Hoa nói đi nói lại cả nửa ngày trời cũng là không chịu giúp cô mở khóa, nếu đã như vậy thì cô cũng kiên quyết để cho đứa bé này chết đói chung với cô.


….….


Sau khi kết thúc lễ khánh thành, Ân Viêm liền trở về phòng làm việc. Hắn vừa mới ngồi vào chỗ ngồi của mình thì lại có kẻ rảnh rỗi đến buôn chuyện rồi.


Mặc dù cũng đã mở cửa nhưng Châu Vũ vẫn nói mấy câu với người đàn ông không mời mà đến kia.


- Phong thiếu, hôm nay tiên sinh còn rất nhiều việc phải xử lý. Anh đừng chiếm thời gian của tiên sinh quá lâu.


Phong Dực ném một túi đồ cho Châu Vũ tự bắt lấy, trông dáng vẻ vô cùng tự tại đi thẳng vào trong phòng làm việc của Ân Viêm.


- Lúc nào cũng lải nhải như ông cụ. Cầm lấy, vị việt quốc đấy.


- Nhớ đóng cửa lại giúp tôi.


Vừa cầm lấy túi đồ kia lại vừa nghe Phong Dực nói một câu thì Châu Vũ cũng biết anh ta đưa gì cho mình rồi. Là bánh kem việt quốc mà cậu ta thích ăn nhất, cũng là tiệm duy nhất thường mua. Thỉnh thoảng Phong Dực đến tìm Ân Viêm lại thường tiện đường mua bánh cho Châu Vũ nữa.


- Hôm nay không đi hẹn hò nữa à? Rảnh rỗi chạy đến chỗ của tớ?


Ân Viêm vừa treo áo khoác lên mắc xong thì đi qua quầy pha đồ uống lấy một cốc cà phê đem qua cho Phong Dực, một cốc còn lại đang cầm ở tay kia thì là của hắn.




Vừa mới đặt mông ngồi xuống và nâng tách cà phê lên, Phong Dực đã dùng ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ để quan sát người bạn thân từ thời nối khố với mình.


- Chẳng phải vì mới nghe được một tin khá thú vị nên tớ mới phải tranh thủ đến đây xác nhận sao? Tớ nghe nói cậu đã đưa cô vợ vàng ngọc của cậu về Đế Cư rồi, lại còn ra lệnh cấm tất cả những người ở bên ngoài đến thăm nữa. Nếu tớ nhớ không nhầm thì hình như mấy ngày trước cậu còn thừa nhận với tớ là đã yêu cô ta kia mà. Cậu yêu cô ta, mà vẫn nhốt cô ta như vậy? A Viêm, cách yêu của cậu cũng đặc biệt thật đấy.


Là chuyện mình làm thì Ân Viêm trước giờ đều không phủ nhận, hắn yêu Sở Nghinh là thật, hắn đã tự nhận thức được tình cảm của mình là thật, hắn thừa nhận chuyện này với Phong Dực và Trần Hy cũng là thật, cho nên hắn không có lí do gì phải né tránh hay phủ nhận cả. Chỉ là cũng không vì vấn đề này mà bị đẩy vào tình thế bị động, và hắn cũng đang rất muốn biết rốt cuộc lí do gì lại khiến một công tử lông bông cả ngày chỉ biết ôm ấp phụ nữ như Phong Dực chạy đến phòng làm việc của hắn luyên thuyên mấy lời vô nghĩa thế này.


- Đúng thế thì sao nào? Chắc cậu không chỉ đơn giản đến tận đây để nói mấy lời này nhỉ? Nói thật đi, rốt cuộc cậu muốn nói gì.


Đúng là bạn thân từ thời nối khố phải khác, đôi khi còn hiểu đối phương hơn cả chính bản thân mình. Phong Dực không thể che giấu được tâm tư trước cặp mắt như kính hiển vi của Ân Viêm, vừa mới đùa được vài ba câu đã bị bóc trần ngay. Anh ta thấy vậy cũng không định tiếp tục giả vờ nữa, trực tiếp đi thẳng vào việc chính.


- Cậu nghĩ còn việc gì? A Viêm, tớ vẫn nói như trước, bất kỳ phương diện nào cậu cũng có thể nắm chắc phần thắng, giữ quyền chủ động. Nhưng về mặt tình cảm, cậu chắc chắn sẽ không đấu lại Sở Nghinh. Cậu luôn miệng nói phải trả thù cho A Tiêu, nhưng kết quả thì sao? Sở Nghinh còn chưa gặp vấn đề gì mà cậu đã bị cô ta mê hoặc thần trí rồi, cậu thực sự định xem cô ta là tâm can bảo bối để bên cạnh mà nâng niu, yêu thương sao? Hoặc cho dù cậu có làm vậy, nhưng cô ta thì sao? Cô ta hoàn toàn không yêu cậu, đến cuồi cùng thì cậu cũng không khác A Tiêu năm đó đâu.


Nếu là một vấn đề khác thì có lẽ Ân Viêm còn có được một vài lí lẽ biện hộ cho bản thân, nhưng một khi đã là vấn đề này thì hắn hoàn toàn không còn nói được gì nữa. Thực ra thì hắn cũng không ngờ bản thân lại bị rơi vào chính cái hố do chính mình đào ra, hay nói cách khác thì chính là hắn đã tạo ra trò chơi này và đồng thời cũng thua trong chính trò chơi của mình.


- Cho nên, cậu có ý tưởng gì đặc biệt sao?


Giọng điệu của hắn vừa cợt nhả vừa nghiêm túc, khó mà xác định được tâm tư hiện giờ của hắn là như thế nào. Càng như vậy thì Phong Dực càng có vẻ khó chịu hơn.


- Cậu cũng có thể tự đoán được rồi mà, không phải sao?


Phong Dực vừa hỏi xong lại nhìn thẳng vào mặt hắn để thử quan sát chút phản ứng nào dù nhỏ nhất của hắn, nhưng vẫn là không thể nào nhìn ra được. Mặc dù vậy thì anh ta vẫn không từ bỏ ý định ngay từ ban đầu của mình.


- A Viêm, li hôn đi, để Sở Nghinh rời đi càng sớm càng tốt cho cậu sau này thôi. Nếu cậu vẫn còn cố chấp như vậy, càng lún sâu thì sau này chỉ có đau khổ. Rồi cậu cũng sẽ hối hận cho xem.




Vừa nghe xong đề xuất của Phong Dực, Ân Viêm từ đầu đến giờ vốn vẫn tĩnh lặng như nước mà lúc này lại tức giận phản bác ngay.


- Không thể nào! Tớ biết mình đang làm gì và phải làm gì, tuyệt đối không có chuyện li hôn, càng không bao giờ để Sở Nghinh rời khỏi tớ.


Phong Dực lại bất lực thở dài, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì thì Ân Viêm đã cướp lời trước rồi.


- Cậu bây giờ thật giống Tô Phỉ Thúy. Cô ta muốn giết đứa bé trong bụng của Sở Nghinh, còn cậu lại muốn tớ li hôn với Sở Nghinh. Tớ biết mong muốn của Tô Phỉ Thúy và cậu đều đúng với ý của Sở Nghinh, cho nên nếu không phải cô ấy tìm hai người hợp tác thì cũng là hai người chủ động đề nghị giúp cô ấy. Sau chuyện mà Tô Phỉ Thúy gây ra, đã nhắc nhở tớ phải thật cẩn thận. Cho dù là đứa bé hay là Sở Nghinh, tớ tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai có mưu đồ gì.


Chương 93:

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặc dù chưa ai nói gì nhưng với sự hiểu biết rất sâu về đối phương thì cả hai người đều nhìn ra được từng đợt sóng ngầm trong đáy mắt của người đối diện, không ai chịu thua ai cả.
- Ân tiên sinh....
Bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt trong phòng làm việc bị tiếng gõ cửa và giọng của Châu Vũ ở bên ngoài vọng vào cắt đứt ngang.

Ân Viêm quét mắt nhìn người bạn thân cũng đang rất khó chịu vì mình, không biểu hiện thái độ gì quá đặc biệt mà trực tiếp nhắc Châu Vũ đang đứng bên ngoài gõ cửa tự mở cửa đi vào thông báo.
- Ân tiên sinh, dì Hoa xin chỉ thị của anh.

Bà ấy nói cả ngày nay phu nhân đều không chịu ăn gì, phu nhân yêu cầu mở khóa thì mới chịu ăn, nếu không, sẽ để đứa bé chết đói chung với mình.
Để chuyển hết được những lời này đến Ân Viêm, Châu Vũ dường như đã vận dụng hết tất cả năng lượng còn sót lại trong ngày hôm nay rồi, tình trạng của cậu ta so với dì Hoa khi chuyển lời qua điện thoại vừa nãy cũng không có gì khác biệt lắm.

Trong lúc chuyển từng câu của Sở Nghinh, cậu ta còn không dám thở mạnh, căng thẳng hơn cả đi phỏng vấn nữa, bởi vì dựa vào sự hiểu biết của cậu ta về Ân Viêm thì chắc chắn sau khi nghe được tin này thì hắn không nổi giận ngay thì hôm nay cũng là ngày xui xẻo nhất của Sở Nghinh, kéo theo cả Đế Cư nữa.
- Tôi biết rồi.

Buổi tiệc tối nay, cậu gọi giám đốc Thương đi thay tôi.
Châu Vũ nghe hắn phân phó như vậy mà bị dọa cho không nhẹ, ánh mắt ngờ vực nhìn trái liếc phải, lưỡng lự một lúc mới dám nói ra ý kiến của mình.
- Nhưng mà Ân tiên sinh, buổi tiệc tối nay là cuộc hẹn rất quan trọng để kêu gọi nguồn vốn đầu tư cho dự án mới.

Chúng ta đã thuyết phục ngài Hwang hơn hai tháng mới được nhận lời gặp mặt đàm phán, như thế này e là....
- Cậu cần tôi nhắc lại lần nữa không?
Thấy Châu Vũ cứ lải nhải không dứt như vậy, Ân Viêm hình như cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh lùng cắt ngang tất cả suy nghĩ của cậu ta.
Vì vậy mà Châu Vũ muốn nói thêm cũng không thể nói được nữa, mặc dù trông vô cùng miễn cưỡng nhưng cũng chỉ có thể dồn nén trong lòng rồi để đó thôi.

- A Viêm, cậu tỉnh táo mà suy nghĩ thật kỹ đi.
Khác với Châu Vũ còn phải dè chừng hắn, phục tùng mệnh lệnh của hắn thì Phong Dực lại không cần phải quá kiêng dè như vậy.

Vốn dĩ anh ta đã bất mãn với việc Ân Viêm đang làm rồi mà bây giờ Ân Viêm còn vì Sở Nghinh không tiếc một cuộc đàm phán quan trọng như vậy, đương nhiên anh ta không thể nào ngồi yên nhẫn nhịn nữa.
- A Viêm, mới đó mà cậu đã vì cô ta không màng đến lợi ích của công ty rồi? Nếu còn kéo dài tình hình này, có phải sau này cậu còn định vì cô ta mà bỏ luôn cả mạng không?
Chính bản thân Ân Viêm cũng không ngờ tới phản xạ tự nhiên của bản thân lại có tốc độ nhanh như vậy, không mất đến ba giây mà hắn đã đưa ra quyết định hủy cuộc hẹn rất quan trọng vì lo lắng cho Sở Nghinh.
- Cậu quản nhiều quá rồi đấy.

Tớ nói rồi, tớ biết mình đang làm gì và nên làm gì, cậu lo lắng thái quá thôi.
Đã nói đến lưỡi cũng sắp rụng rồi nhưng vẫn không thể nào lay chuyển được tên ấm đầu Ân Viêm này, Phong Dực thực sự sắp bị hắn chọc cho phát điên rồi.
- Cậu biết mình nên làm gì? Vậy lẽ ra cậu không nên hủy hẹn với một đối tác quan trọng của Ân Dạ chỉ vì muốn chạy về nhà trông Sở Nghinh ăn cơm.

Có phải đầu cậu bị cửa kẹp rồi không? Hay là uống phải bù mê thuốc lú gì của cô ta rồi?
Đứng giữa nhìn hai người tranh cãi qua lại cũng vì một lí do duy nhất từ trước đến giờ, Châu Vũ không biết có nên kéo bọn họ ra hay không, chỉ là suy nghĩ của cậu ta cũng giống với Phong Dực, nhưng như vậy cũng chính là chống đối lại ông chủ của mình, dù làm gì cũng không đúng nên tốt hơn hết là cứ đứng ở ngoài như vậy thôi.
- Tớ phải làm việc rồi, cậu về trước đi.
Nhận thấy dù có nói thêm nữa thì cũng không thể giải quyết được mâu thuẫn trong phút chốc, vả lại Ân Viêm hắn cũng không cần có người cho ý kiến về những việc hắn đang làm, cho nên mới chủ động đứng lên rồi tiễn khách.
Thấy hắn cương quyết như vậy, Phong Dực có muốn nói gì cũng không có cơ hội nữa, miễn cưỡng đứng lên để ra về, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không thể nhịn được mà để lại một câu nữa cho Ân Viêm.
- Tớ hy vọng sau này cậu không hối hận về quyết định hôm nay.
Nhưng câu nhắc nhở này của Phong Dực dường như Ân Viêm chẳng nghe được mà cũng không muốn nghe hay để trong đầu nữa.

Sau khi Phong Dực rời đi rồi, hắn vẫn dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trở lại bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý những báo cáo vẫn còn chất thành đống trên bàn.
.........

Cả một ngày Sở Nghinh đều từ chối phối hợp, một hạt gạo cũng không chịu ăn, từ trên xuống dưới Đế Cư sắp bị cô xoay cho mấy vòng đến hoa mắt chóng mặt rồi, bây giờ đã qua giờ ăn tối, hơn nữa Ân Viêm cũng sắp về rồi.

Nếu như vẫn không thể thuyết phục được Sở Nghinh chịu ăn thì chắc chắn Ân Viêm về đến sẽ không thể nào được yên ổn.
- Phu nhân, cô không ăn cả ngày nay rồi, cô như thế này chúng tôi đều sẽ bị tiên sinh trách phạt.

Coi như cô thương chúng tôi, cô ăn một chút thôi được không?
Bốn năm người đứng vây quanh giường, dì Hoa ngồi gần nhất đang cầm một bát cháo và một cái thìa đã múc ít cháo đưa tới gần miệng của Sở Nghinh, chỉ có một hy vọng duy nhất là cô sẽ ăn vài miếng thôi.

Nhưng Sở Nghinh tuyệt nhiên là không chịu mở miệng, còn quay mặt sang hướng ngược lại.
- Tôi đã nói khi nào mở khóa cho tôi thì tôi mới ăn rồi.

Trói tôi như vậy còn bắt tôi ăn, không phải muốn tôi bị sặc chết à?
- Em thực sự sợ bị sặc chết hay là muốn để đứa bé đói chết?
- Ân, Ân tiên sinh!
Người đàn ông bước vào căn phòng mang theo một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ, ngột ngạt, chưa thấy hình đã nghe tiếng.

Giọng của hắn so với hơi thở như đến từ địa ngục của hắn cũng không có gì khác biệt quá lớn, thậm chí là còn khiến người khác rùng mình hơn nữa.
Nhìn thấy Ân Viêm đi vào phòng, tất cả những người làm đứng trong phòng đều tự động đứng ra hai bên để nhường đường cho hắn, và đồng loạt cung kính cúi chào.

Hơn nữa, trên mặt từng người bây giờ đều đã viết rất rõ chữ sợ hãi.
Nhưng Ân Viêm hình như không có ý định trách tội bọn họ, cho nên vừa nhìn sang nhóm người làm đứng khúm núm lo sợ kia thì liền phất tay bảo bọn họ lui hết ra ngoài, bao gồm cả dì Hoa đang muốn đút cháo cho Sở Nghinh nữa.

Dì Hoa đưa hết những người làm đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Sở Nghinh và Ân Viêm.

Biết hắn đang ngồi bên cạnh chế giễu mình, Sở Nghinh cũng không thừa hơi sức mà quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn được mở khóa để thoát khỏi tình trạng bị trói chặt tay chân này thôi.
- Mở khóa cho tôi! Anh có nghe không hả? Mau mở khóa cho tôi!
Để mấy phút cho Sở Nghinh làm loạn xong rồi, Ân Viêm mới bắt đầu có động thái đầu tiên.

Hắn không nói lời nào, trực tiếp cúi người xuống phía dưới chân giường, chỉ với vài thao tác đã mở xong khóa cố định chân của Sở Nghinh với chốt gắn ở chân giường, chỉ là hai chân của cô vẫn bị khóa chặt vào nhau.

Nhìn cô giãy giụa đạp loạn một lúc, hắn chỉ nhẹ nhàng ấn chặt hai chân của cô xuống bằng một tay.

Tiếp theo thì hắn hơi thay đổi vị trí đang ngồi, hắn im lặng và đứng lên, hơi khom lưng nhướn người về phía đầu giường, hai tay chạm vào còng sắt đang cố định cổ tay của Sở Nghinh, lần lượt tháo cả hai ra.
Cảm giác hai tay không còn bị trói chặt trên đầu giường nữa, Sở Nghinh cứ tưởng hắn đã thả mình ra rồi, vừa định nhảy khỏi giường thì nào ngờ lại bị một sức mạnh khá lớn tóm lấy.

Người đàn ông chỉ dùng một tay đã đem cô dán chặt vào đầu giường, Ân Viêm không hề đến đây để thả cô mà hắn chỉ là đang thay đổi hình thức trói cô mà thôi.
- Anh làm gì đấy? Ân Viêm, anh còn muốn làm gì nữa? Thả tôi ra! Anh thả tôi ra!
Có vẻ như Ân Viêm đã nghe đến quen thuộc những tiếng kêu la thế này của Sở Nghinh nên mới không có chút phản ứng nào như vậy.

Hắn giữ chặt cô ngồi sát đầu giường, chỉ với vài thao tác nhanh gọn đã có thể khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, đồng thời cố định lại ở một chỗ rất chắc chắn.
- Không phải em vừa nói để em nằm thế kia ăn sợ bị nghẹn sao? Bây giờ tôi cho em ngồi dậy rồi, cho nên tốt nhất em nên ngoan ngoãn ăn hết cho tôi.
Vừa mới dứt lời, hắn đã cầm bát cháo đang để trên bàn cạnh giường lên, một tay bưng cháo một tay thì cầm thìa đút một miếng đầu tiên đưa tới miệng của Sở Nghinh.

Hắn dùng ánh mắt để ra lệnh cho cô mở miệng.
Vậy mà Sở Nghinh vẫn không chịu hợp tác, ngược lại còn giãy giụa kịch liệt hơn nữa, gào đến mức cổ họng có lẽ cũng sắp rách toạc ra rồi.
- Tôi khuyên em nên giữ sức đi, đừng phí công vô ích nữa.

Sở Nghinh thực sự muốn xé rách cái bản mặt lúc nào cũng có thể nhàn nhã như không có chuyện gì xảy ra của hắn, chẳng lẽ tất cả mọi việc đang diễn biến trước mắt đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn hết ư?
- Ân Viêm, anh thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Tôi không ăn! Có giỏi thì anh gi3t ch3t tôi luôn đi.

Nếu không thứ tạp chủng này cũng sẽ phải chết đói chung với tôi thôi.
Cô lắc đầu qua trái qua phải không ngừng nghỉ chỉ để tránh thìa cháo mà hắn đưa tới miệng.
Nhìn cô lắc qua lắc lại không ngừng như vậy, Ân Viêm lại có vẻ rất kiên nhẫn mà đợi.

Đợi cô không còn nhiều sức để tiếp tục né tránh nữa, hắn mới đổi sang phương pháp khác, một tay vươn ra rất dễ dàng nắm chặt được quai hàm thon gọn của cô, dùng sức cố định một hướng để cô không thể nào nghiêng đầu qua lại nữa, sau đó mới cạy miệng của cô ra, đem thìa cháo đẩy hết vào trong khoang miệng của cô.
Bị cưỡng chế mở miệng nhưng vẫn không muốn nuốt xuống, Sở Nghinh ú ớ muốn kêu lên nhưng đồ ăn vừa vào miệng thì Ân Viêm lại ép cô ngửa cổ lên, vừa bóp mở quai hàm của cô, thức ăn nhờ lực của hắn mà dễ dàng bị tống xuống cổ họng của Sở Nghinh, cô không muốn nuốt cũng không được nữa.
Hắn không cho cô một khắc nào để từ chối hoặc phản kháng, cô vừa mới nuốt xuống hết thì lại tiếp tục đẩy thêm một thìa mới vào khoang miệng của cô, rồi lại dùng lực ép cô nuốt xuống toàn bộ.
Hắn cưỡng ép một lúc cuối cùng cũng đã khiến Sở Nghinh ăn hết bát cháo vừa nãy vẫn còn đầy.
Chỉ là ăn một bát cháo thôi mà Sở Nghinh cảm giác mình vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng vậy, khi Ân Viêm dừng lại rồi cô mới cảm nhận được mình vẫn còn sống, liên tục ho khan để ổn định lại nhịp thở, cũng như xốc lại tinh thần.

Trừng mắt nhìn người đàn ông đang cầm giấy lau miệng cho mình như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp vậy.
Thấy cô lại muốn né tránh, động tác của Ân Viêm hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ có vài giây thôi là hắn lại dùng vũ lực ép cô phải ngoan ngoãn phối hợp, cũng không nhân nhượng gì mà cho một câu cảnh cáo.
- Nếu em còn bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt đó, tôi không tiếc đóng đinh cả đầu của em vào tường đâu.
Sau mấy lượt vật vã, cuối cùng thì Sở Nghinh cũng đã thoát khỏi sự khống chế như sắp giết người của Ân Viêm.

Cô ngồi dựa vào đầu giường mà hít thở dồn dập, nhìn người đàn ông đang đứng cách giường không xa.

Vừa mới hoàn hồn lại, cô lại không một chút kiêng dè gì chọc giận hắn.
- Hình như lúc mới biết đến sự tồn tại của đứa tạp chủng này anh chính là người đầu tiên muốn giết nó mà nhỉ? Nhưng đến lúc tôi thật lòng thật dạ muốn bỏ nó thì anh lại dùng đủ mọi phương thức để giữ nó lại.

Tôi thực sự tò mò lí do vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy đấy..