Sở Nghinh viết xong mấy dòng chữ vào tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Tô Phỉ Thúy.

Nhìn tờ giấy trước mắt, Tô Phỉ Thúy hơi lưỡng lự một lúc, nghi hoặc nhìn lại Sở Nghinh, nhưng sau đó vẫn lựa chọn cầm lấy tờ giấy.

Vừa mới đọc qua nội dung ghi trong đó, mặt của Tô Phỉ Thúy liền biến sắc, kinh ngạc đến phải nghi ngờ lần nữa liệu đây có phải là cái bẫy mà Sở Nghinh đặt ra cho mình hay không.

- Đây là....cô muốn nhờ tôi....?
Thái độ như thế này của Tô Phỉ Thúy cũng đã nằm trong suy đoán ngay từ đầu của Sở Nghinh.

Cô rất thản nhiên nhìn vẻ mặt hoang mang của cô ta, sau đó lại nhìn xuống phần bụng dưới và khẳng định lại.

- Đúng vậy, đây chính là việc mà tôi nhờ cô.

Chắc cô cũng biết những loại thuốc này là thuốc gì.

Đem đến đây cho tôi, sau khi tôi làm xong việc cần làm, tôi đương nhiên sẽ giữ lời hứa, Ân Viêm sẽ thuộc về cô.

Thế nào? Còn muốn làm hay không?
Tô Phỉ Thúy chỉ cần nghĩ đến điều kiện mà Sở Nghinh đã hứa thì rất nhanh đã xốc lại tinh thần, nhưng vẫn đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi lại.

- Những loại thuốc này đương nhiên rất dễ mua, nhưng vấn đề là cô cũng thấy bên ngoài cửa đều là sự giám sát của Viêm, đừng nói là cô có thể dùng được thuốc, đến việc tôi làm sao để đưa thuốc vào cho cô còn là vấn đề nan giải.

Cô có kế hoạch gì không?
Nếu đã đưa ra quyết định này thì đương nhiên Sở Nghinh đã tính toán hết đủ đường lui rồi, bao gồm cả việc mà Tô Phỉ Thúy vừa mới nói.

- Về vấn đề này thi cô không cần phải lo, tôi đã có sự sắp xếp, cô chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi là được.

Tô Phỉ Thúy nắm chặt tờ giấy trong tay, đề nghị lần này của Sở Nghinh có nhìn theo mặt nào thì cũng hời cho cô ta rồi, nếu Sở Nghinh thực sự nghiêm túc.

Nhưng nếu đây là bẫy của Sở Nghinh, hoặc là kế hoạch mà cô nói không thực hiện được mà bị Ân Viêm phát hiện, như vậy cô ta sẽ là người bị đẩy ra trước mũi sào.

Tự mình phân tích những nguy cơ và lợi ích trong chuyện này, cuối cùng thì Tô Phỉ Thúy cũng đưa ra quyết định, giữ lại tờ giấy kia thì chính là đã đồng ý hợp tác với Sở Nghinh rồi, nhìn thẳng vào mặt của Sở Nghinh nhưng không nói câu nào, cứ thế mà xoay người rra khỏi phòng bệnh.


Tô Phỉ Thúy vừa đi ra thì Châu Vũ đã đi vào kiểm tra, dường như đã vô thức nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng vẫn chưa thể nào chỉ ra hay là chắc chắn được nên cũng chỉ đi đi lại lại vài vòng xung quanh.

Không nhìn ra được điều gì bất thường mà ngược lại còn bị Sở Nghinh chất vấn ngược nữa.

- Trợ lý Châu, có vấn đề gì sao?
Châu Vũ quay đầu lại nhìn Sở Nghinh đang giận dữ chất vấn, chưa trả lời cô nhưng trước tiên vẫn phải gật đầu chào một cái.

Giác quan được rèn luyện đến nhạy bén của cậu ta đang nhắc nhở nhất định là Sở Nghinh đã nói gì đó với Tô Phỉ Thúy, mà sự việc chắc chắn không hề đơn giản.

Đương nhiên đây mới chỉ là cảm nhận thiếu căn cứ của anh ta, không có chứng cứ trực tiếp nào để chứng minh.

Cậu ta giữ một thái độ nghiêm chỉnh, khoảng cách vừa phải khi đối diện với Sở Nghinh.

- Phu nhân, để đảm bảo an toàn cho cô nên tôi xin phép mạo phạm rồi.

Ý của cậu ta chính là vẫn sẽ tiếp tục ngồi trong phòng này để trông chừng Sở Nghinh.

Hiện tại Sở Nghinh đối với tất cả bọn họ mà nói không khác gì một quả bom hẹn giờ cả, ngày nào mà cô còn chưa từ bỏ suy nghĩ phá thai thì ngày đó vẫn chưa thể ngừng trông chừng cô được.

Để tránh cho Châu Vũ phát hiện ra vấn đề gì đó, Sở Nghinh mới đành nhẫn nhịn mà chờ đợi, không có ý kiến gì đối với việc cậu ta tiếp tục ngồi trong phòng này làm tròn nhiệm vụ mà Ân Viêm giao.

Cô không nói gì, im lặng như vậy rồi tự chui vào trong chăn nằm xuống.

Nhưng Sở Nghinh vừa nằm chưa kịp nóng lưng thì bên ngoài lại có tiếng động, hình như là có người đến để thăm cô.

- Sở tiên sinh, xin dừng bước.

- Chuyện này là thế nào? Tôi đến thăm con gái của tôi mà cũng bị ngăn cản nữa sao?
- Đây là mệnh lệnh của Ân tiên sinh.

Ân tiên sinh đã dặn, ngoại trừ cô Mục thì không ai được vào trong phòng này.

- Bao gồm cả tôi?

- Sở tiên sinh thông cảm, chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.

- Các người đang giam giữ bất hợp pháp đấy, còn không mau cút ra?
- Lý Hàng, không được vô lễ!
- Ba? Là ba? Ông ấy đang ở bên ngoài…..

- Phu nhân, cô không thể ra khỏi phòng.

Xin hãy ở yên tại chỗ.

Nghe tiếng tranh cãi qua lại ở bên ngoài, Sở Nghinh nhận ra ngay đó là cha của mình, Sở Bất Liên.

Sao cô lại quên mất chứ, chuyện cô nhập viện lơn như vậy, lại còn có tin mang thai nữa, đương nhiên là Sở Bất Liên sẽ không ngồi yên ở nhà mà không đến rồi, ông là cha của cô mà, con gái xảy ra chuyện lơn như vậy, người lo lắng nhất chắc chắn là ông.

Nhưng Sở Nghinh đang định leo xuống giường để chạy ra ngoài cửa đón Sở Bất Liên thì Châu Vũ đang ngồi trước bàn trà cũng lập tức bước tới ngăn cản, chắn trước mép giường để cô không có đường nào bước xuống.

Không thể ngờ ngay cả Sở Bất Liên cũng bị Ân Viêm ra lệnh ngăn cản vào thăm, Sở Nghinh trừng mắt nhìn Châu Vũ một cách bất mãn.

- Quá đáng rồi đấy! Đó là bố của tôi, đến cả gặp ba mình mà cũng không được nữa à?
Mặc kệ Sở Nghinh nói gì, mặt của Châu Vũ vẫn không có chút dao động nào, lạnh băng như chính ông chủ của cậu ta vậy, từng câu chữ không chứa một chút tình cảm, tựa hồ như được lập trình sẵn bằng thiết bị công nghệ thôi vậy.

- Xin phu nhân hãy ở yên tại chỗ, nếu Sở tiên sinh thực sự chỉ đến thăm phu nhân thì tôi sẽ xin chỉ thị từ Ân tiên sinh.

Nghe Châu Vũ tự đưa ra định đoạt, Sở Nghinh càng phẫn nộ hơn nữa, trừng mắt nhìn chằm chằm người đứng đối diện, nghiến răng nghiến lợi mà nhấn mạnh từng câu từng chữ.

- Vậy anh nói xem ông ấy không phải đến thăm tôi thì có mục đích gì khác nữa hả?
Châu Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc như cũ.

- Điều này tôi không thể nói chăc được.

Nhưng mệnh lệnh của Ân tiên sinh thì phu nhân không nên làm trái, đây là tốt cho cô thôi.


Bị dồn ép đến mức không thể nào giữ vững bình tĩnh, Sở Nghinh liền vớ lấy chiếc gối gần đó, dồn hết sức ném thẳng vào mặt của Châu Vũ, trút hết mọi phẫn nộ lên người cậu ta.

- Đủ chưa? Anh thích làm con chó của Ân Viêm thì anh cứ việc nghe anh ta sai bảo, còn tôi thì không bao giờ.

Ba tôi đang ở bên ngoài cửa mà các người nói tôi không được gặp ông ấy thì tôi không được gặp sao? Tôi nhất quyết phải gặp đấy! Nếu muốn cản tôi thì cứ gọi Ân Viêm đến đây đi, tôi lại muốn xem thử anh ta còn cách gì đối phó với tôi nữa không.

- Phu nhân có phải ở trong lòng lâu ngày nên sinh ra buồn bực rồi không?
Cuộc tranh cãi của Sở Nghinh và Châu Vũ đã bị tiếng vừa mới truyền đến của Ân Viêm cắt ngang hết.

Hắn bước vào căn phòng này mang theo một luồng khí lạnh thấu xương, như diêm la vương đến từ cõi chết, từ hơi thở đến từng động tác nhấc tay nâng chân của hắn đều toát lên một loại khí chất áp bức đối phương vào trạng thái ngột ngạt, không dám phản kháng.

Châu Vũ lùi bước và quay đầu sang cúi chào hắn.

Riêng Sở Nghinh chỉ quan tâm nhất chính là đi phía sau Ân Viêm chính là cha của cô lúc nãy còn bị chặn ở ngoài cửa.

- Ba ba!
- Tiểu Nghinh!
Nhìn thấy Sở Bất Liên đi vào, Sở Nghinh liền gọi lớn một tiếng, hình như còn muốn chạy xuống giường nữa, nhưng lại bị Ân Viêm đến ngăn lại, cô chỉ có thể giương ánh mắt bất mãn mà nhìn hắn, hơn nữa vẫn chưa hết kinh ngạc và khó hiểu.

Mấy ngày cô ở bệnh viện, hắn chưa quay lại một lần nào, sao hôm nay lại đột nhiên đến đây như vậy, lại còn đúng lúc Sở Bất Liên đang muốn thăm cô, còn trực tiếp dẫn ông vào trong này.

Liệu có phải hắn đã phát hiện ra kế hoạch của cô với Tô Phỉ Thúy rồi đó không?
Trong lòng có chút chột dạ, Sở Nghinh đương nhiên không dám nhìn hắn quá lâu nên mới di chuyển ánh mắt sang hướng khác.

- Phu nhân, mấy ngày nay công việc bận rộn nên tôi không có thời gian đến thăm em, xin lỗi vì đã để em cô đơn một mình ở đây thế này.

Nếu em có gì không vui hoặc không hài lòng thì cứ nói với tôi, hôm nay tôi đến để tạ lỗi với em, đừng trút giận lên cấp dưới làm gì.

Suýt nữa thì Sở Nghinh đã bị hắn dọa ngất đi, nếu không kịp thời hiểu ra vấn đề.

Thì ra vì có mặt Sở Bất Liên ở đây nên tên đàn ông này mới diễn vai một người chồng yêu thương vợ con, thật khiến cô thấy buồn nôn mà.

Không chỉ có lời nói thôi mà hắn còn vô cùng tự nhiên mà vén từng sợi tóc mai của cô hướng sang một bên gọn gàng, người ngoài không biết sự tình mà nhìn vào thì chắc chắn đánh giá đây là một hành động săn sóc vô cùng ngọt ngào, chỉ có Sở Nghinh mới cảm giác được sự kinh tởm trong đó.

- Tiểu Nghinh, A Viêm, ta không làm phiền hai con đấy chứ?
Cảm giác bầu không khí có chút ngưỡng ngùng, Sở Bất Liên mới thử hỏi một câu.

Trước mắt ông chính là một cảnh thân mật của cặp vợ chồng trẻ, ông cũng không biết mình đến có đúng lúc không, mà từ lúc vào cửa đến giờ mới chỉ nhắc Lý Hàng đặt giỏ trái cây lên bàn, còn chưa nói được câu nào với con gái nữa.


Nghe Sở Bất Liên hỏi, Sở Nghinh mới vội giãy ra khỏi tay của Ân Viêm.

Trùng hợp nữa là Ân Viêm cũng không tiếp tục làm khó cô mà còn rất tốt bụng để cô tự do nói chuyện với Sở Bất Liên.

- Ba ba, con nhớ ba lắm.

Sao bây giờ ba mới đến thăm con vậy?
Sở Bất Liên bước tới bên giường, thấy Ân Viêm cũng có ý nhường chỗ cho mình nên cũng yên tâm và tự nhiên hơn.

Ông ngồi xuống ghế cạnh giường và nói chuyện với con gái.

- Tiểu Nghinh, ba nhận được tin rồi.

Cháu ngoại của ba vẫn khỏe chứ? Còn con nữa, nghỉ ngơi không đủ hay lại không chịu ăn gì mà lại trông gầy thế này?
Tâm trạng của Sở Nghinh vốn dĩ đã tốt lên được một chút vì có cha đến thăm, nhưng Sở Bất Liên lại không hề biết gì, trong suy nghĩ của ông thì sau khi nghe tin con gái mang thai thì cũng giống như bao nhiêu người làm cha mẹ khác, đều hạnh phúc vì sắp lên chức ông ngoại, sắp được bế cháu.

Nên ông đã mang theo niềm hạnh phúc hân hoan đó đến thăm con gái, cẩn thận hỏi thăm sức khỏe của cả hai mẹ con.

Cho nên khi nghe ông chủ động đề cập đến chuyện đứa bé, Sở Nghinh cảm giác như vừa bị một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt, không biết nên trả lời ông như thế nào nữa, nụ cười trên môi cũng dần trở nên gượng gạo và cứng ngắt.

- Ba ba, đừng lo, con rất khỏe, còn ăn rất nhiều, ngủ rất nhiều nữa.

Cô cố gắng lảng tránh không nhắc đến đứa bé trong bụng, đây vốn dĩ là một cơ hội tốt để cô có thể cầu cứu cha mình giúp mình giải thoát khỏi cảnh ngục từ này, nhưng cô biết phải nói thế nào đây.

Không, mà là cô không thể nào nói được, cô phải nói thế nào với ông, phải nói ra sự thật đứa bé trong bụng của cô không phải là của Ân Viêm, nói rằng cô gả cho Ân Viêm nhưng lại ăn nằm với một người đàn ông mà đến mặt mũi cô cũng chưa từng nhìn thấy, nói với ông đứa bé trong bụng mình chính là con của người đàn ông bí ẩn kia.

Không, cô không thể nói với cha mình những chuyện này được.

Sức khỏe của ông sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy.

Có lẽ vì biết rõ cô sẽ không thể nói gì với Sở Bất Liên nên Ân Viêm mới không giám sát cô chặt chẽ như mọi khi.

Nếu đổi lại là lúc trước thì hắn đã kề kề bên cạnh cô, dùng mọi thủ đoạn để đe dọa, cảnh cáo ngầm rồi.

Mặc dù vậy thì hắn vẫn ngồi sát bên cạnh cô, tay vòng qua ôm bả vai của cô, một tay còn lại thì không ngừng làm những hành động săn sóc tỉ mỉ từng chút một.

Trong lòng Sở Nghinh đã ghê tởm đến mức sắp nôn được mấy trận rồi..