Sở Nghinh bị kéo về phòng không bao lâu thì đã có người đưa thuốc đến rồi còn đứng giám sát cô uống hết như mọi khi.

Ánh mắt cảnh giác của cô đổ dồn lần lượt từng người đang đứng canh chừng, sau đó mới ngậm hết thuốc trong lòng bàn tay vào miệng, cầm cốc nước lên uống một hơi dứt khoát.

Sau khi xác nhận Sở Nghinh đã uống thuốc rồi thì những hộ lí kia cũng dần đi ra khỏi phòng, cho đến người sau cùng thì Sở Nghinh lại gọi lại để hỏi.

- Ân Viêm thế nào rồi?
Đúng là người của Ân Viêm mà, ai cũng có một bộ mặt vô cảm như nhau, nhưng dù gì thì Sở Nghinh cũng là bà chủ của bọn họ nên cũng phải trả lời gì đó, dù chỉ là một hai chữ thôi.

- Phu nhân yên tâm, bác sĩ Trần đã đến kiểm tra cho tiên sinh rồi.

Sở Nghinh nghe xong thì cũng gật đầu một cái, đợi người đi ra hết và cửa phòng đóng lại rồi mới thả lỏng tinh thần, đi nhanh vào nhà vệ sinh để nhả hết số thuốc ngậm trong miệng ra.

Lúc nãy cô chỉ đóng kịch trước mặt những hộ lí kia để qua mặt bọn họ, chứ không thật sự uống hết thuốc.

Bây giờ Ân Viêm đang bị thương, nếu hắn đã không còn gì nguy kịch nữa thì cô cũng gỡ xuống được một tảng đá đè nặng trong lòng rồi, bây giờ là cơ hội rất tốt để cô tính đến việc bỏ trốn.

Chống tay trên bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương rất lâu, cuối cùng Sở Nghinh cũng đưa ra được quyết định.

Cô hít thở một hơi thật sâu rồi thở hết ra một cách dứt khoát, sau đó mới xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, cầm điện thoại trên bàn gọi đi một cuộc.

.

- Chuẩn bị đi.

Mười lăm phút nữa đến đón tôi như kế hoạch.

.......!

Từng miếng bông gòn thấm ướt máu tươi lần lượt xếp thành đống trong khay để trên bàn, thỉnh thoảng lại có mấy miếng thủy tinh với kích thước lớn nhỏ khác nhau được gắp ra cũng dính đầy máu.

Nhìn từng động tác xử lý của Trần Hy cũng cảm giác được chắc chắn người bị thương rất đau rồi, vậy mà Ân Viêm vẫn chịu đau tốt như vậy, thậm chí chẳng buồn chau mày một cái, dù mồ hôi trên trán ướt đến khắp ngực rồi.

- Ngày nào cậu không khiến tớ bận rộn thì ngứa ngáy lắm à? Thật là, không biết nói gì với cậu nữa.

Không phải luôn miệng nói muốn người ta sống không bằng chết à? Sao hôm nay lại liều mạng bảo vệ như vậy thế? Cậu tự mà xem đi, xem thử còn cứng miệng nữa không.

Trần Hy vừa rửa vết thương vừa càm ràm mấy câu mà chắc chắn là Ân Viêm không muốn nghe, nhất là trong tình huống như thế này.

Hắn vẫn như trước, tìm đủ mọi lý lẽ để tự thuyết phục người khác, cũng chính là tự thuyết phục chính mình.

- Cô ta lúc nào chết, lúc nào sống, an toàn hay nguy hiểm đều do tớ quyết định, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách.

Trần Hy chỉ biết lắc đầu thở dài một cách bất lực, vẫn tiếp tục làm cho xong công việc của mình đã.

Chỉ còn bước cuối cùng nữa là băng bó lại, anh ta lại cố tình hỏi thêm.

- Cậu có muốn để vợ cậu làm việc này không? Hai người đàn ông cứ dí sát nhau thế này có vẻ không thích hợp cho lắm.

Biết là anh ta cố tình châm lửa khiêu khích mình, Ân Viêm cũng chẳng có ý định ngó lơ đi mà còn tự giành lấy cuộn vải băng mà anh ta đang cầm.

- Từ khi nào mà cậu bắt đầu phân biệt quan hệ với bệnh nhân của mình rồi vậy?
Trần Hy cười một tiếng rất sảng khoái, nhưng vẫn đang định lấy lại cuộn băng vải để băng bó cho hắn.

Nhưng vừa mới đưa tay qua thì Ân Viêm đã hướng sang một bên khác như đang đuổi anh ta.

- Này, A Viêm, cậu thế này là có ý gì đây? Đừng nói là giận đấy nhé?
- Nếu là em thì em cũng giận đấy.

Cuộc nói chuyện giữa hai người tạm thời đã bị gián đoạn vì sự xuất hiện của hai người Phong Dực và Tô Phỉ Thúy.

Người vừa cắt ngang câu hỏi của Trần Hy cũng chính là Tô Phỉ Thúy.

Trần Hy đang giằng co với Ân Viêm mà nghe có người trả lời mình liền quay đầu nhìn về phía cửa.

- Sao hai người lại đến đây?
Biểu cảm của Trần Hy có đến vài phần bất ngờ, trái ngược lại với Ân Viêm là vô cùng bình thản, như chẳng nhìn thấy gì cả.

- A Viêm, nghe nói hôm nay cậu đã không màng nguy hiểm mà cứu vợ cậu? Thế nào? Không phải động lòng rồi đó chứ?
Phong Dực vừa đến đã ngồi xuống bên cạnh Ân Viêm, vừa choàng tay khoác vai của hắn vừa bồi vào mấy câu châm chọc ngứa đòn.

Đồng thời cũng đả kích không nhỏ đến Tô Phỉ Thúy đang đứng giữa phòng.


- Viêm, vết thương của anh thế nào rồi? Còn đau không?
Tô Phỉ Thúy chắc chắn là nghe rất rõ những lời mà Phong Dực vừa nói, nhưng vẫn vờ như không nghe thấy gì và dùng nụ cười nhẹ nhàng che đậy tất cả cảm xúc có thể biểu lộ ra bên ngoài.

Cô ta đặt đồ xuống bàn trà, rồi đi tới giường, chủ động lấy cuộn vải băng trong tay của Ân Viêm.

- Một mình anh sao làm được chứ, để em.

Trần Hy thấy vậy liền chuẩn bị đứng lên nhường chỗ, nhưng Ân Viêm lại ngay lúc này yêu cầu anh ta.

- Cậu là bác sĩ, cậu làm đi.

Không khí hiện tại đã trở nên vô cùng lúng túng và khó xử, Trần Hy và Phong Dực bị kẹt ở giữa cũng phải bất lực rút lui, lần lượt ra hiệu bằng ánh mắt.

- Không phải chứ A Viêm, cậu chỉ là bệnh nhân ngoài giờ của tớ, nhưng Sở Nghinh là bệnh nhân chính của tớ, cho nên tớ phải đi kiểm tra cho cô ấy đã.

Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Tô Phỉ Thúy nghe được chuyện Trần Hy điều trị cho Sở Nghinh, chẳng lẽ Sở Nghinh đúng thật là có bệnh gì đó mà Ân Viêm giấu mọi người, lần trước không phải là sự cố mà đúng thật là Sở Nghinh có bệnh? Liệu Lý Huệ Tử có biết chuyện này không?
- Bác sĩ Trần, Sở Nghinh bị sao vậy?
Ân Viêm nhìn Trần Hy với ý tứ nhắc nhở gì đó, cũng ngay lập tức Trần Hy đã nghĩ ra được một cách trả lời câu hỏi của Tô Phỉ Thúy.

- Không có gì, hôm nay trải qua một trận hoảng hồn, tinh thần của Sở Nghinh chắc là bị đả kích không nhỏ.

Tôi là bác sĩ tâm lí mà, những vấn đề này tôi vẫn xử lý tốt hơn.

Nghe anh ta nói vậy, Tô Phỉ Thúy cũng gật gật đầu rồi không nói gì nữa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định giúp Ân Viêm băng bó.

Trần Hy an toàn rút lui trước, còn lại Phong Dực thì vẫn ngồi trên ghế hóng chuyện.

Cứ định nói câu nào là lại nhìn sang Tô Phỉ Thúy để thăm dò.

- A Viêm, không phải chứ.

Cậu bị thương thế này mà vợ cậu lại không ở đây chăm sóc sao?
Ân Viêm chẳng thèm quan tâm đến mấy lời vô nghĩa của anh ta.

Nhưng Tô Phỉ Thúy thì lại khác, cô ta nghe không xót một câu chữ nào cả, còn rất bình tĩnh mà đáp lại nữa.

- Bác sĩ Trần vừa nói rồi đấy, Sở Nghinh bây giờ cũng cần nghỉ ngơi.

Mấy ngày này em chăm sóc Viêm được mà.

Phong Dực một tay cầm táo lên cắn, chân cũng thoải mái gác lên ghế bên cạnh, ồ lên một tiếng như rất bất ngờ, sau đó còn rất nhiệt tình mà đối đáp.

- Nếu em muốn giúp thì em nên chăm sóc Sở Nghinh chứ? Con gái với nhau sẽ tiện hơn mà.

Tô Phỉ Thúy cuối cùng cũng đã băng bó xong cho Ân Viêm rồi, còn định giúp hắn lau người nhưng lại bị hắn cản lại.

- Em xuống bếp dặn dì Hoa nấu chút canh cho tôi.

Đương nhiên với những việc mà Ân Viêm yêu cầu thế này thì Tô Phỉ Thúy sẽ không thể nào từ chối mà chỉ có thể làm theo hết thôi.

Đợi Tô Phỉ Thúy đi rồi, Phong Dực lại ngồi lên giường của Ân Viêm, trên tay vẫn còn cầm quả táo cắn dở.

- Đúng là đủ ly kỳ và k1ch thích đấy nhé.

Chính thất và thanh mai trúc mã sống chung một nhà, A Viêm, sắp tới phải quản lý hậu cung khá mệt rồi.

Ân Viêm ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo, chẳng thèm trả lời mà bước thẳng xuống giường, đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ngủ ra để thay.

- Lần này cậu đích thân đem rắc rối đến cho tớ à?
Ngồi trên giường vừa ăn táo vừa hưởng thụ cảm giác thư giãn của chiếc giường, Phong Dực còn nằm xuống chiếm gần hết nửa diện tích nữa, vẫn không quên tự thanh minh cho chính mình.

- Này, cậu không thể ngừng nghĩ xấu cho tớ à? Tớ có lòng tốt đến thăm cậu đấy, chẳng qua trùng hợp gặp của nợ của cậu ngoài cổng nên mới vào cùng thôi.

Cậu nghĩ tớ dở hơi như bác gái sao?
Ân Viêm không nói thêm gì, cũng đã thay đồ xong và kéo rèm đi ra.

- Đã nhìn ra rõ ràng như vậy còn không nhanh nghĩ cách giúp tớ đi.

Mặc kệ cậu dùng cách gì, không thể để Phỉ Thúy ở đây được.

….….

Từ phòng của Ân Viêm đến phòng ngủ tạm thời của Sở Nghinh chỉ có ba bước chân, nhưng Trần Hy ra ngoài còn đi lòng vòng khắp nơi mới làm việc chính.

Vì ai cũng biết anh ta rồi nên cũng không cần phải giải thích dài dòng với những thuộc hạ đứng canh bên ngoài cửa.

Trần Hy bước vào phòng trong tâm thế vô cùng thoải mái và tinh thần thư giãn, một tay cầm quả chuông nhỏ lắc nhẹ ba cái, còn gọi Sở Nghinh hai tiếng nữa.

Nhưng hình như có điều gì đó rất kỳ lạ, không có âm thanh phản hồi, cũng không nhìn thấy Sở Nghinh ở đâu cả, ngược lại phát hiện cửa sổ trong phòng đang mở.

Phản ứng kinh hoàng chuyển dần sang tức giận rồi gọi lớn.

- Người đâu rồi?
Mấy tên thuộc hạ và hộ lí đứng bên ngoài nghe tiếng la lớn của Trần Hy liền hớt hải chạy vào kiểm tra.

- Bác sĩ Trần, có chuyện gì sao?
Trần Hy tức giận hất đổ bình hoa trên bàn, mắng thêm mấy câu nữa.

- Tự mà nhìn đi! Người chạy mất rồi? Không phải đã nhắc các người chắc chắn cho cô ấy uống thuốc rồi à? Chuyện này là thế nào đây?
Mấy người luống cuống đứng nhìn nhau, sau đó cũng có người nhắc đi thông báo cho Ân Viêm.


…...!
Mặc dù biết rõ bản thân đang bị thương nhưng Ân Viêm vẫn uống rượu như thói quen.

Hắn rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Phong Dực.

Nhận ly rượu Ân Viêm đưa, Phong Dực chưa uống mà chỉ lắc đều trên tay, nửa đùa nửa thật mà hỏi.

- Rốt cuộc cậu đang định làm gì vậy? Ngoài mặt luôn khẳng định đang trả thù Sở Nghinh, nhưng hành động của cậu lúc nào cũng làm ngược lại, tớ muốn không lo cũng rất khó rồi.

Ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi của Ân Viêm nhìn xuyên qua lớp chất lỏng màu đỏ trong ly để dừng trên ánh đèn trên tường, nhếch khóe môi cười nhạt.

- Cậu suốt ngày nghi thần nghi quỷ không chán sao? Tớ biết chừng mực của mình, không có chuyện như cậu đang lo đâu.

Không ngờ lần này lại đến lượt Phong Dực cười giễu cợt, lắc đầu một cách ngán ngẫm.

- Tớ còn chưa nói mình đang lo lắng gì mà, chẳng lẽ trong lòng cậu đã có đáp án?
Không hiểu sao mà khi nghe Phong Dực hỏi tiếp như vậy thì Ân Viêm lại bất giác trở nên bị động đến kỳ lạ, chẳng còn khí thế vốn dễ dàng áp chế những lời châm chọc của người bạn thân này nữa.

- Bớt nói mấy câu vô nghĩa lại đi.

Phong Dực cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm đầu tiên, cười cười một kiểu thờ ơ.

- Thế nào? Nếu cậu hoàn toàn nghĩ và làm giống nhau thì sao không đến chỗ tớ nữa? Cậu không thấy bản thân đã thay đổi rồi à?
Anh ta càng cố công kích thì Ân Viêm càng bị động hơn, những lí do có thể nghĩ ra nghĩ ra đều đã dùng hết rồi.

- Không phải bệnh nghề nghiệp của cậu lại tái phát đấy chứ? Nói thật thì cậu đang quan tâm chuyện của tớ hay là lo cho công việc làm ăn của cậu đây?
Nhưng đối với Phong Dực thì tất cả những câu trả lời từ nãy giờ của Ân Viêm chỉ là cố ý đánh trống lảng và né tránh vấn đề mà thôi, nói đúng hơn cũng chính là hắn đang tự lừa chính mình rồi.

Có thể khi hắn nói ra thì chính bản thân hắn cũng khó mà tự chấp nhận nổi.

Phong Dực hơi nhếch khóe môi, sắc mặt sau đó cũng chuyển sang nghiêm túc hẳn.

- Tớ vẫn nhắc cậu như cũ, nếu không thể kiểm soát được lòng mình nữa thì nhanh chóng dừng lại trước khi lún sâu hơn.

A Viêm, cậu cái gì cũng giỏi, nhưng không giỏi khống chế tình cảm như Sở Nghinh đâu, về mặt này cậu không đấu lại cô ta.

Ân Viêm chỉ im lặng mà chưa có phản ứng hay động thái nào, đến lúc hắn đang chuẩn bị trả lời thì Tô Phỉ Thúy đã bưng canh vào, tạm thời cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

- Viêm, canh nấu xong rồi.

Ân Viêm ra hiệu bằng ánh mắt cho Phong Dực, ý bảo anh ta tạm thời dừng chủ đề tranh luận vừa rồi lại.

Còn Tô Phỉ Thúy dù nhìn hai người họ giống như có bí mật gì đó nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài làm hết việc của mình.

Cô ta bưng canh về phía bàn, nhưng lại ngay lúc này thì một tiếng hớt hải ào vào như cơn bão quét qua.

- A Viêm, không thấy Sở Nghinh trong phòng nữa..