- Nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Từ giọng điệu của Lý Huệ Tử có thể nghe ra là bà đang vô cùng tức giận lại vừa sốt ruột vì chuyện vừa xảy ra khi nãy, thật không thể ngờ được là chỉ một thời gian không gặp thôi mà Sở Nghinh và Ân Viêm lại xảy ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa đến mức này.

Bị hỏi đến như vậy, dì Hoa vẫn làm theo lời dặn của Ân Viêm là không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho bất kỳ ai, đặc biệt là không có một ngoại lệ nào.

Vốn dĩ bà cũng đã định sẽ giữ im lặng đến cùng, thế nhưng hết bác sĩ Đường liên tục khuyên lơn thì lại đến lượt Lý Huệ Tử gây sức ép dồn dập.

- Nếu không nói được thì bà cũng chuẩn bị dọn đồ rời khỏi Đế Cư đi.

Trước sức ép này, dì Hoa không muốn nói cũng không được nữa, bất lực chỉ đành kể hết sơ lược mọi việc cho Lý Huệ Tử nghe.

- Lão phu nhân, tất cả những chuyện này đều là ý của tiên sinh.

Tiên sinh từ chỗ bác sĩ Trần lấy thuốc về và bảo tôi cho phu nhân uống theo thời gian chỉ định sẵn.

Tôi biết tiên sinh làm vậy đều là vì ân oán trước đây giữa hai người...!
Nghe xong vấn đề, sắc mặt của Lý Huệ Tử có vẻ như càng nặng nề hơn nữa.

Bà không biết đây là chuyện tốt hay không, món nợ mà Sở Nghinh nợ Ân gia vẫn còn chưa tính được, bởi vì trước mắt vấn đề quan trọng nhất vẫn là căn bệnh quái ác của Ân Viêm và chuyện thừa kế Ân gia của hắn, cho nên Sở Nghinh nhanh chóng sinh con mới là việc phải ưu tiên trước tiên.

- Bác sĩ Đường, những thứ thuốc này không ảnh hưởng đến khả năng thụ thai chứ?
Lý Huệ Tử đem những loại thuốc mà dì Hoa vừa mới trình lên qua cho bác sĩ Đường, nghiêm túc hỏi rõ tình hình trước mắt.

Bác sĩ Đường xem qua từng loại thuốc rồi mới lắc đầu một cách chắn chắn.

- Đây đều là những loại thuốc thần kinh, không có ảnh hưởng gì đến hệ sinh sản.

Nhưng mà nếu như thiếu phu nhân còn dùng thuốc tránh thai thì....!
Lời của bác sĩ Đường chưa dám dứt khoát, trong khi Lý Huệ Tử mới chỉ nghe đến đây thì liền nhìn qua dì Hoa, lạnh giọng hỏi ngay.

- Nhiệm vụ tôi giao đã làm được đến đâu rồi? Sở Nghinh vẫn còn tiếp tục dùng thuốc tránh thai?
Riêng chuyện này thì khi Lý Huệ Tử hỏi đến, dì Hoa không dám che giấu nửa lời, cung kính cúi đầu và báo cáo lại kết quả đến hiện tại.


- Lão phu nhân, mỗi ngày tôi đều ghi nhớ đổi thuốc tránh thai mà tiên sinh chuẩn bị cho phu nhân.

Người cứ yên tâm.

Nghe xong, Lý Huệ Tử lại tiếp tục hỏi, tầm mắt của bà vừa rồi mới quét qua hướng cửa phòng của Sở Nghinh, giọng điệu thì có phần hoài nghi.

- Với tình trạng hiện giờ của cô ta, lẽ nào là A Viêm không đụng vào cô ta nữa?
Dì Hoa đương nhiên vừa nghe đã hiểu ra được nỗi lòng của Lý Huệ Tử nên cũng nhanh chóng giải thích lại tình hình.

- Lão phu nhân, chuyện này, không có chuyện như vậy đâu.

Vừa rồi người nhìn thấy phu nhân như vậy cũng là một thời gian ngắn thôi, ngoại trừ những lúc bị ảnh hưởng của thuốc thì phu nhân vẫn tỉnh táo như bình thường.

Cho nên, tiên sinh mỗi tối đều ở cùng phu nhân....!
Lẽ ra như vậy thì Lý Huệ Tử cũng không còn gì phải bận lòng nữa, thế nhưng bà lại thở dài một cách nặng nề như bất lực, lắc đầu mấy cái.

- Thằng nhóc A Hy này, tôi liên tục bảo nó thúc giục A Viêm nhanh chóng cho Sở Nghinh mang thai, thế mà lại đi nghe mấy lời linh tinh của A Viêm làm mấy việc không giống ai.

Mấy lời này nghe như đang than thở một mình, nhưng rất nhanh liền biến mất vì tâm trạng đang lo âu lại chuyển thành hốt hoảng và lo lắng khi nghe tiếng la hét từ phòng của Sở Nghinh truyền đến.

- Có chuyện gì nữa vậy?
Dì Hoa đương nhiên là cũng nghe thấy những thanh âm đó rồi, còn đang định bảo người làm chạy đi xem tình hình thì đúng lúc đã có một người làm khác chạy vội đến thông báo.

- Lão phu nhân, phu nhân, phu nhân lại phát bệnh rồi, đang cùng với Tô tiểu thư tranh cãi trong phòng.

Nghe xong thông tin này dì Hoa cũng toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu trước Lý Huệ Tử đang vô cùng phẫn nộ, sau đó thì vội vội vàng vàng chạy theo sau bà.

Hai người đi rất nhanh đến phòng của Sở Nghinh.

.......!
Tô Phỉ Thúy tạm thu tay về, đồng thời đứng thanwgrg người lên, bên môi vẫn treo nụ cười khinh bỉ như cũ.

- Sở Nghinh à Sở Nghinh, cô nói xem, nếu như để bác cả và Viêm nhìn thấy vết thương này của tôi thì bọn họ sẽ làm gì với cô đây.


Cô ta vừa nói xong thì đã cúi xuống nhặt một mảnh vỡ dưới chân lên rồi tự cắt vào vết thương trên tay, ánh mắt khiêu khích hướng thẳng về phía Sở Nghinh đang bị trói trên ghế.

Sau đó thì còn rất tốt bụng đến cởi trói cho cô nữa.

- Đừng có qua đây! Đừng có qua đây! A Tiêu, cậu đừng có qua đây, tôi không giết cậu, cậu đừng đến tìm tôi nữa, đừng qua đây mà! Đừng có qua đây! Đừng đến gần tôi mà.

Dây trói vừa được cởi ra thì Sở Nghinh đã không ngừng quơ loạn hai tay về trước, ý muốn không để ai chạm vào mình hay đến gần mình cả.

Sau đó thì ngồi co ro trên ghế, hai tay đều đang run rẩy ôm chặt thân thể trong sợ hãi.

Mặc dù biết được tình trạng của Sở Nghinh thế nào rồi nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn không chịu từ bỏ ý định của mình.

Cô ta ném mảnh vỡ kia sang bên cạnh, lại tiếp tục cúi người xuống và kéo tóc của cô ra phía sau.

- Sở Nghinh, muốn giành người đàn ông của tôi, cô chọc nhầm người rồi đấy.

Muốn đấu với tôi ư? Cô còn lâu mới có khả năng đó.

- Aaaa! Đừng đụng vào tôi! Đừng đến gần tôi mà! Ân Tiêu, không phải tôi, không phải tôi thật mà.

- A!!! Sở Nghinh, cô muốn giết tôi sao?
Rầm!
- Chuyện gì nữa vậy?
Tình hình chỉ trong tích tắc đã chuyển biến một cách khó lường, cửa phòng vừa được mở ra, người đi vào đầu tiên không ai khác chính là Lý Huệ Tử, trên mặt viết rất rõ chữ lo lắng.

Cũng đúng thôi, vì hình ảnh duy nhất và đầu tiên khi đập vào mắt bà chính là Tô Phỉ Thúy đang ngã dưới sàn, vết thương trên tay có vẻ như càng nghiêm trọng hơn rồi, còn Sở Nghinh thì không những đã cởi trói được mà bên cạnh còn có một mảnh vỡ dính máu, ai nhìn vào cũng đều nghĩ được chính là Sở Nghinh phát bệnh mà làm Tô Phỉ Thúy bị thương.

- Tiểu Thúy, con có sao không? Trời à, sao lại bị thương thế này rồi?
Chưa cần suy xét gì cả mà Lý Huệ Tử đã vội vội vàng vàng chạy đến đỡ Tô Phỉ Thúy đang nằm dưới sàn đứng lên, còn rất quan tâm kiểm tra vết thương trên tay của cô ta nữa.

Bà dịu dàng với Tô Phỉ Thúy bao nhiêu thì lại nhìn Sở Nghinh bằng ánh mắt thù địch bấy nhiêu, phẫn nộ mà chất vấn.


- Dì Hoa, tôi thấy cô ta đúng là bệnh không nhẹ đâu, bà nhìn đi, để cô ta làm tiểu Thúy bị thương rồi đây này.

Bà chỉ lo đòi lại công đạo cho Tô Phỉ Thúy mà tức giận hỏi tội từng người ở đây mà không hề để ý đến vẻ mặt đang vô cùng đắc ý của Tô Phỉ Thúy khi vở diễn của cô ta đã thành công lấy được lòng tin của Lý Huệ Tử bà.

Tất cả những gì vừa diễn ra khi nãy đương nhiên đều là do cô ta một mình tự biên tự diễn rồi, là cô ta cởi trói cho Sở Nghinh, là cô ta tự mình làm mình bị thương, cũng là cô ta cố tình kích động Sở Nghinh sớm đã có thể tĩnh lặng một mình, và đương nhiên cũng là một mình cô ta tự ngã khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và vội vã bên ngoài.

Cô ta không ngờ lại lại dễ dàng thành công và qua mắt của Lý Huệ Tử như vậy.

Ở trước mặt Lý Huệ Tử, Tô Phỉ Thúy nhanh chóng chớp lấy thời cơ giả vờ ủy khuất.

- Bác cả, bác cũng đừng trách tiểu Nghinh, cô ấy chỉ là đang bệnh nên mới như vậy thôi.

Chuyện này cháu cũng có lỗi, cháu chỉ là đang lo lắng Viêm sẽ bị cô ấy làm phiền nên mới muốn nói chuyện với cô ấy một chút thôi, là cháu không tốt, không nên lo chuyện bao đồng.

Nghe cô ta nói ra được mấy lời vô cùng hiểu chuyện với dáng vẻ ủy khuất thế này, Lý Huệ Tử cũng chẳng có một chút nghi hoặc nào cả, ngược lại chỉ có thương cảm cho cô ta thôi, không ngừng trấn an cô ta như thể cô ta mới thực sự là con dâu của mình vậy.

- Tiểu Thúy, con nói gì vậy chứ, là bác đã dẫn cháu đến đây thì bác phải đảm bảo an toàn cho cháu.

Bây giờ cháu bị thương như vậy rồi, bác nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.

Vừa nói dứt lời thì bà liền ra lệnh cho dì Hoa, với một thái độ vô cùng kiên quyết, mặc nhiên là người nào sau khi nghe được lệnh thì chỉ có thể cúi đầu mà làm theo thôi.

- Dì Hoa, đem cô ta nhốt lại chỗ nào chắc chắn một chút, đừng để cô ta lên cơn điên mà làm người khác bị thương nữa.

Dì Hoa nghe xong lệnh của Lý Huệ Tử thì đúng là đã bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi, dù nghĩ thế nào cũng không thể vẹn cả đôi đường được.

Ân Viêm đã dặn dò rất nhiều lần là ngoại trừ hắn ra thì không ai được phép đưa ra quyết định đối với Sở Nghinh, nhưng bây giờ người vừa mới ra lệnh nhốt Sở Nghinh đây lại là Lý Huệ Tử, người tuyệt đối không thể đắc tội được.

Như thế này thì phải làm sao mới tốt đây chứ?
Trong lúc dì Hoa còn lưỡng lự thì thật mày là bác sĩ Đường lại có động thái đang cữu vãn tình thế khó xử này, bà nói nhỏ vào tai của Lý Huệ Tử.

- A Tử, đừng kích động như vậy, bà phải nhớ mục đích lớn nhất bây giờ là gì.

Nếu như bà cho nhốt Sở Nghinh lại thì nó cũng không ở cùng A Viêm nữa, vậy thì chuyện sinh con phải làm thế nào đây? Muốn Sở Nghinh nhanh chóng mang thai thì tuyệt đối không thể bạc đãi nó được.

Vì những gì mình đã nhìn thấy trước mắt là Sở Nghinh làm Tô Phỉ Thúy bị thương nên hiện giờ Lý Huệ Tử đang rất tức giận, cho dù là phải nghĩ đến mục đích quan trọng nhất vẫn không thể hoàn toàn xoa dịu được cơn giận này ngay.


Bà cứ nhìn thấy Sở Nghinh lại hận không thể làm gì được cô, bởi vì cô không phải chỉ có làm Tô Phỉ Thúy bị thương mà cả buổi đã không ngừng phủ nhận trách nhiệm của mình trong cái chết của Ân Tiêu, đúng là đáng hận mà.

- Có những người chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là đủ rồi, khoan hồng quá thì lại không biết phép tắc.

- Không biết nghĩa vụ mà mẹ đang nói là gì vậy?
Không khí vốn căng thẳng lắm rồi mà còn vì sự xuất hiện của người mới cất lời cắt ngang nữa, những người làm cùng dì Hoa đứng chịu trận sắp không dám thở rồi.

Ân Viêm bước từng bước dứt khoát và khoan thai đi vào phòng, thân ảnh cao lớn của hắn vẫn luôn toát ra một luồng khí lạnh khiến những người xung quanh phải dè chừng hoặc run sợ.

Đáy mắt ẩn chứa một loại ý tứ thâm sâu khó dò, quét một vòng qua chỗ Sở Nghinh đang ngồi, rồi lần lượt đến Tô Phỉ Thúy và Lý Huệ Tử, hắn nhẹ nhàng nhếch môi cười khẩy một cái, nói tiếp lời chưa nói hết với mẹ mình.

- Hình như là Sở Nghinh lại chọc giận mẹ rồi?
Với câu hỏi của con trai, Lý Huệ Tử dường như chưa kịp cân nhắc mà đã trực tiếp trả lời theo cảm xúc hiện tại.

Bà hừ lạnh một cái khi nhìn về phía Sở Nghinh, giọng điệu lại toàn là đay nghiến.

- Còn phải hỏi nữa sao? Đúng là không biết phép tắc gì cả.

Con xem, nó phát điên thế này mà con còn để nó tùy tiện gây họa nữa, làm tiểu Thúy bị thương thế này rồi....!
Vừa nói bà lại vừa kéo Tô Phỉ Thúy đến trước mặt Ân Viêm, nâng cánh tay đang bị thương của cô ta lên, cho hắn xem thật kỹ vết thương trên tay của Tô Phỉ Thúy, đương nhiên không quên chỉ ra kẻ gây họa chính là Sở Nghinh.

- Đây, con xem đi, ả điên đó đang yên đang lành lại tấn công tiểu Thúy, làm nó bị thương thành như vậy.

Thấy thời cơ đang rất tốt đối với mình nên đương nhiên là Tô Phỉ Thúy không thể bỏ qua rồi.

Cô ta lại vờ như đang rất đau, bày ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất lại cộng với những lời có vẻ là rất khoan dung độ lượng.

- Viêm, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại đâu.

Tiểu Nghinh cũng không phải cố ý mà, anh đừng trách cô ấy.

Em không sao.....!
Thái độ của Ân Viêm khi nhìn cô ta, giống như là đã biết rõ mọi việc rồi nhưng vẫn muốn xem thử cô ta tiếp tục diễn đến đâu thôi vậy.

Đợi cô ta nói xong rồi, hắn lại gật gật đầu cảm thán.

- Đang yên đang lành tấn công em? Phỉ Thúy, em có nhầm lẫn gì không?.