Lời vừa rồi của Sở Nghinh là ý gì, Phùng Nhược Anh đương nhiên là đủ hiểu rõ rồi, cho nên sắc mặt cô ta cũng đen lại không khác gì nhọ nồi cả, tức đến hai hàm răng đang nghiến ken két, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt của Sở Nghinh.

- Sở Nghinh, đừng có đắc ý.

Nếu không phải con hồ ly tinh cô nói bóng nói gió vào tai của Ân Viêm thì còn lâu Trương Tiêu mới rời khỏi tôi.

Không phải cô luôn nói tôi chơi bẩn, thế lần này chắc là cô chơi sạch nhỉ?
Sở Nghinh cũng nghe không xót chữ nào mà cô ta nói, để cô ta nói xong rồi thì cô mới nhẹ giọng đáp với một thái độ vô cùng thản nhiên.

- Ồ, thế hóa ra Trương Tiêu cũng không quá coi trọng cô rồi, mới chỉ dùng chút quyền lực để gây sức ép cho anh ta mà anh ta đã vứt cô lại.

Đúng là đáng buồn thật đấy.

Trước kia không biết liệu có phải hai vợ chồng Trương Tiêu và Phùng Nhược Anh có thần giao cách cảm hay là vốn dĩ luôn chờ sẵn để xuất hiện mà cứ mỗi lần Sở Nghinh và Phùng Nhược Anh xảy ra tranh cãi thì Trương Tiêu luôn đến rất kịp lúc để giúp vợ mình giải vây, rất nhiều lần còn chẳng để cho cô chút mặt mũi nào, cô cũng thấy hai người này phiền phức vô cùng.

Lần này bất ngờ nghe được thông tin Trương Tiêu đã đi công tác ở nước ngoài, trong vài tháng tới sẽ không về Thượng Hải, từ trên xuống dưới Thương Sở đều đang bàn tán về chuyện này, có lẽ cũng chính là lí do mà Phùng Nhược Anh hậm hực từ sáng đến tối, đem hết mọi bực tức trong người trút lên hết từng cấp dưới.

Sở Nghinh không cần tốn sức suy đoán thì cũng biết là Ân Viêm nhúng tay vào chuyện này, nếu như đó là hành động của một người chồng làm cho người vợ thực sự của mình thì chắc chắn đã là điều hạnh phúc nhất, thế nhưng đối với Sở Nghinh thì đó lại là một loại áp lực không nhẹ, còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ nữa, bởi vì hành động lần này của Ân Viêm không chỉ là dạy dỗ hai người kia một bài học nhỏ mà thực chất đây chính là một lời cảnh cáo mà hắn dành cho cô, hắn đang muốn nhắc nhở cô không được làm mất mặt hắn như lời hắn đã nói với cô lần trước.

- Sở Nghinh, cô cũng đừng nghĩ mình tốt hơn ai, ai mà không biết cô chẳng qua chỉ là vợ trên danh nghĩa của Ân Viêm thôi, có gì để hống hách chứ.

Tôi thấy, cô còn đáng thương nữa đấy.

Phải làm thế nào đây, hình như cô luôn thích chơi đùa với đàn ông xung quanh mình mà, chỉ tiếc là không thể chơi lại được Ân Viêm rồi.

Sở Nghinh cự động nhẹ hai tay vẫn luôn đút trong túi áo, khóe môi vẽ lên một đường cong nhẹ nhàng, dùng một thái độ vô tư mà nhắc cô ta một câu trước khi bước ra khỏi cửa thang máy vừa dừng đúng tầng đã chọn.

- Vậy cô cũng nên nhớ cô không có tư cách xen vào chuyện riêng của tôi, cho dù là trước đây hay bây giờ, hoặc là sau này cũng vậy.

- Chó khôn không cản đường, cô nên biết kiềm chế một chút đi chứ.

Nói xong, cô cũng đã bước chân ra khỏi thang máy, để Phùng Nhược Anh đứng chôn chân tại chỗ tức tối nhìn theo, giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm được gì ngoại trừ cố nhẫn nhịn uất ức lần này, cứ đợi đến khi có cơ hội thì cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội sự sỉ nhục ngày hôm nay.

.......!

Ân Viêm chắc chắn cũng không thể hiểu được bản thân của mình hiện giờ, trước đây hắn dù có bao nhiêu phụ nữ cũng không có khái niệm là giới hạn sinh khí, vậy mà lần này chỉ cần Sở Nghinh thỏa mãn hắn thì đã là quá đủ rồi, nhìn những người như Thư Kỳ uốn éo bên cạnh chỉ có cảm giác buồn nôn và chán ghét.

Trước khi ra khỏi phòng làm việc của hắn, Thư Kỳ đã dùng đủ mọi cách thức để kích thích hắn nhưng đuổi cô ta đi rồi thì hắn lại chẳng có chút phản ứng gì cả, ngược lại còn có thể duy trì được trạng thái tập trung nhất để xử lý công việc trước mắt.

Sau khi cuộc gọi báo cáo tình hình ký hợp đồng kết thúc thì Châu Vũ cũng nhanh chóng đem hợp đồng đến cho Ân Viêm.

Trong lúc đợi hắn kiểm tra lại hợp đồng, cậu ta giống như đang ngậm thuốc nổ vậy, căng thẳng đến mất cả phong thái điềm tĩnh vốn có.

Mà hình như Ân Viêm cũng đã nhận ra điều này nên mới hỏi thẳng cậu ta ngay sau khi đóng tập hợp đồng lại và để sang bên cạnh.

- Có chuyện gì nữa?
Đã bị hỏi đến rồi thì Châu Vũ cũng không thể chờ thêm hay lưỡng lự nữa mà chỉ có thể báo cáo lại thông tin vừa nhận được.

- Ân tiên sinh, phía Bắc Kinh vừa có thông báo mới, trong tuần sau Ân Bá sẽ đến giám sát việc thi hành dự án khu vui chơi.

Mặc dù cùng là Ân Dạ nhưng hai trụ sở chính của Ân Dạ lại tạm thời chia thành hai quyền lực đối kháng nhau, người nắm quyền hành ở Bắc Kinh là Ân nhị thiếu gia Ân Bá, còn người nắm quyền hành ở Thượng Hải, cũng là chủ tịch tạm thời của Ân Dạ, Ân Viêm.

Khắp Ân Dạ ai cũng đều biết hai anh em bọn họ như kỳ phùng địch thủ, nhiều năm tranh đấub liên tục, thế nhưng từ sau khi cố chủ tịch Ân qua đời thì hai anh em này phải ký một bản thỏa thuận, trong đó đã cam kết không được can thiệp vào công việc của trụ sở bên kia, đó cũng là một thỏa thuận nước sông không phạm nước giếng.Vậy mà bây giờ Ân Bá lại muốn lấy vai trò đại diện giám sát để chỏ mũi vào việc ở Thượng Hải.

Đó cũng là lí do mà sau khi nhận được thông báo, Châu Vũ đã lưỡng lự cả buổi vẫn không nghĩ ra được phương thức nào để nói với Ân Viêm, không biết có lại khiến hắn tức giận mà nổi trận lôi đình nào nữa không, nào ngờ....!
Ân Viêm vừa lật một bảng báo cáo kế hoạch dự án vừa nhếch môi cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài còn kẹp cây bút xoay nhẹ nhàng như một cách thức thư giãn.

- Ân Bá à Ân Bá, cánh tay của cậu vươn hơi dài rồi đấy.

Nếu đã muốn vươn dài như vậy thì người làm anh như tôi chắc phải giúp cậu ta thu ngắn lại thôi.

Ý tứ gì trong câu nói này, Châu Vũ đi theo hắn nhiều năm như vậy đương nhiên vừa nghe qua cũng đã hiểu được rồi.

Cậu ta không bày tỏ quan điểm hay ý kiến gì cả, chỉ gật đầu một cái thật nghiêm túc.

- Tôi sẽ đi làm ngay.

Ân Viêm không nói gì thêm, lại tiếp tục xem hết những tập văn kiện chất đống trên bàn, phất tay một cái ra hiệu cho cậu ta đi ra trước.

Sau khi Châu Vũ đi ra rồi, Ân Viêm mới tạm dừng công việc lại, dù không tỏ rõ thái độ trước thông tin mới nhận được này, thế nhưng không có nghĩa là hắn không hề suy nghĩ đến vấn đề này.


Hắn lại chuyển cây bút trong tay thành một món đồ chơi để lắc qua lắc lại làm trò tiêu khiển trong lúc tập trung suy ngẫm gì đó.

.........!
Hợp đồng cũng đã ký, cho nên Mục Nhiễm cũng không thể làm được gì khác, trước mắt cứ phải thực hiện theo đúng hợp đồng đã, huống hồ nếu như cô lại đắc tội với Ân Viêm nữa thì không phải chỉ có mỗi mình cô phải gánh hậu quả mà có khi còn liên lụy đến cả Sở Nghinh nữa.

Vì không muốn khiến Sở Nghinh phải lo lắng hoặc là áy náy nên hôm nay Mục Nhiễm đến điểm hẹn trao đổi công việc phải thực hiện cũng không nói rõ với Sở Nghinh.

Trải qua chuyện lần trước, cô đã nghĩ Ân Viêm sẽ liên tục gây khó dễ, nhưng lại không phải như vậy, cả buổi thảo luận từng vấn đề liên quan đến công việc, hắn đều chỉ tập trung nghiêm chỉnh, không có một chút biểu hiện nào cho thấy sẽ đá động đến chuyện hôm trước, cho nên đương nhiên là sẽ không có chuyện xin lỗi rồi.

- Tạm dừng ở đây đã, cô Mục cũng cần nghỉ ngơi một chút rồi.

Hai mươi phút nữa chúng ta lại tiếp tục.

Đi vòng qua một đoạn quanh vòng ngựa gỗ còn chưa hoàn thành, đoàn người đều dừng bước sau khi nghe Ân Viêm nói vậy, cũng không ai có ý kiến gì và đều gật đầu đồng ý với hắn.

Cho nên Ân Viêm chỉ dặn dò những người phụ trách vài lưu ý rồi quay người đi về khu vực nghỉ ngơi, Châu Vũ cũng nhanh chóng cất bước cho kịp tốc độ của hắn.

Thấy người cũng đi rồi, rốt cuộc Mục Nhiễm cũng có thể hít thở, tạm thời bỏ xuống một cỗi lo lắng cả buổi hôm nay.

Cô quay qua nói một tiếng với những nhân viên của Ân Viêm rồi mới cùng trợ lý của mình đi qua một khu vực khác.

Dù không phải tình nguyện nhưng nếu xem xét giá trị của hợp đồng này thì đúng là thuộc vào con số đáng mơ ước của Mục Nhiễm từ trước đến nay.

Cho nên cô cũng phải dồn hết tâm tư vào để làm cho tốt.

Vừa đi ngang qua một quầy bá n nước tự động, Mục Nhiễm và trợ lý đều dừng bước, trong khi trợ lý đi qua mua nước thì cô lại lùi vào bóng mát để luyện tập lại phần diễn thuyết mới nhận được sáng nay.

Vì quá tập trung mà cô không hề chú ý đến xung quanh, lại còn không nhìn đường mà đi đi lại lại vô thức, cho đến khi va vào một chướng ngại vật.

- A, ui!
- Xin lỗi, cô không sao chứ?
Theo phản xạ tự nhiên thì đầu tiên là Mục Nhiễm kêu lên một tiếng vì hoảng hốt, cũng là vì mất thăng bằng mà suýt nữa ngã xuống đất, cũng may là người mà cô đụng phải còn đưa tay ra rất kịp thời để đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững hơn được một chút, còn cất giọng lo lắng hỏi han.

Sau khi định thần lại rồi, Mục Nhiễm mới ngước nhìn rõ được người mà mình vừa va vào.

Là một người đàn ông cũng trạc tuổi Ân Viêm, còn khoác áo bouse trắng nữa, chắc là bác sĩ rồi.

Cô nhận ra hai người đang trong tư thế thân mật quá mức nên mới vội vàng đẩy nhẹ vào ngực của anh ta, hơi lúng túng điều chỉnh lại tư thế đứng của mình.

- Tôi không sao, cảm ơn anh.

Có lẽ người thì không sao, nhưng lòng của Trần Hy đã dậy sóng ngay từ khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh trong veo của cô gái này rồi.

Anh ta chưa từng nhìn cô gái nào đến mức xuất thần như thế này, thậm chí còn bị đẩy vào thế bị động nữa, cười cười một cách ngô nghê.

- Không có gì, cô không sao là tốt rồi.

Nhưng mà chỗ này đông người qua lại, cô cũng nên chú ý một chút.

Mục Nhiễm cẩn thận nhìn anh ta, âm thầm đánh giá một lượt, cũng chỉ gật đầu rồi nở một nụ cười xã giao vừa phải.

- Tôi sẽ chú ý hơn.

Vậy, tôi xin phép đi trước.

Thấy cô đang có ý định rời đi, Trần Hy liền nhanh chóng bắt chuyện thêm.

- Không biết cô có phiền không nếu tôi xin cách thức liên lạc với cô.

Đầu của Mục Nhiễm nhất thời cũng chưa nhảy số kịp, nhưng nghe thế nào thì cũng trả lời theo đúng những gì mình nghe hiểu thôi.

Cô cười cười, cũng dần nhận ra có gì đó quá nhanh.

- À, tôi quên mất, hình như tôi quá bất lịch sự rồi.

Là tôi đụng phải anh nhỉ? Vậy tôi nên hỏi anh có sao không chứ.

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ vào người của Trần Hy, nét mặt vô cùng nghiêm túc và thành thật hỏi cho kỹ càng.

Nhìn dáng vẻ vừa ngây ngô lại vừa nghiêm túc đó của cô, Trần Hy lại không nhịn được mà bật cười, lắc lắc đầu rồi nói.

- Ý tôi không phải là như vậy, mà tôi chỉ muốn hỏi cô cách thức liên lạc để có thể gặp lại cô sau này.


Nghe đến đây thì Mục Nhiễm hình như cũng đã dần hiểu ra được vấn đề rồi.

Cô cười cười và gật gật đầu, lấy điện thoại ra và thao tác vài cái mới đưa màn hình sang phía Trần Hy để anh ta quét mã kết bạn.

- Xong rồi đó.

Vậy coi như chúng ta đã kết bạn rồi nhé, tôi chưa giới thiệu thì phải.

Tôi là Mục Nhiễm, anh có thể gọi tôi là tiểu Nhiễm.

Mục Nhiễm, cái tên này Trần Hy đã từng nghe qua, thậm chí còn là rất quen nữa, bây giờ lại chính tai nghe cô gái trước mặt giới thiệu cái tên này thì mặt của anh ta liền biến sắc ngay.

Sở dĩ như vậy chính là vì mấy ngày trước, Ân Viêm đã tìm thuốc ở chỗ của anh ta, vô tình nói cho anh ta biết đối tượng sẽ được dùng thuốc gây ảo giác mà anh ta đưa cho hắn chính là Mục Nhiễm, mục đích của Ân Viêm là ký được hợp đồng với Mục Nhiễm.

Thật không ngờ hôm nay gặp được một nạn nhân của mình, Trần Hy lại ân hận đến vậy, hóa ra anh ta đã tiếp tay cho Ân Viêm làm hại người con này.

Từ ánh mắt ái mộ, anh ta lại nhìn Mục Nhiễm với một cái nhìn áy náy.

- Tôi là Trần Hy.

Mục Nhiễm đương nhiên không biết chuyện anh ta đang nghĩ nên vẫn cười tươi tắn, gật đầu một cái, còn tò mò về cách ăn mặc này của anh ta.

- Anh là bác sĩ sao?
Trần Hy sớm đã không thể dời mắt khỏi người cô được nữa, dù có nói gì hay không thì anh ta cũng chỉ nhìn cô thôi.

Cười cười một cách ngờ nghệch, dịu giọng đáp lời.

- Đúng vậy, tôi là bác sĩ thần kinh.

Tôi đang làm công tác xã hội ở các trường mầm non gần đây.

Nói xong, anh ta còn định đưa danh thiếp cho Mục Nhiễm, nhưng còn chưa kịp trao đến đúng tay người thì lại có người xuất hiện nửa đường vô tình ngăn cản.

- Tiểu Nhiễm,!
Nghe tiếng gọi từ xa, Mục Nhiễm cũng phản ứng rất nhanh, liền quay đầu nhìn sang, và thấy Sở Nghinh đang đi tới.

Cô trợn tròn mắt một cách khó tin rồi hoang mang, lo lắng, cũng định tạm biệt Trần Hy để đi qua chỗ Sở Nghinh, nhưng Sở Nghinh đã đến gần rất nhanh.

- Tiểu Nghinh, sao cậu lại ở đây? Cậu biết đây là đâu không vậy?.