Ngồi trên ghế xoay, Ân Viêm thoải mái bắt chéo hai chân, tay kẹp điếu xì gà còn đang hút dở, vừa rít lấy một hơi dài thì lại chầm chậm thở ra làn khói mờ mờ ảo ảo xung quanh.

Cầm lấy tập văn kiện mà Châu Vũ đưa tới, hắn cũng dụi tắt điếu xì gà vào gạt tàn, lật xem từng trang quan trọng rồi đặt bút ký duyệt sau cùng.

Bên tai thì đang nghe lịch trình trong buổi chiều nay.

- Ân tiên sinh, Đông tổng đã đồng ý với mức giá chúng ta đưa ra ban đầu, hẹn gặp ngài bốn giờ chiều nay ở hội quán Nam Thành.

Ân Viêm gật gật đầu hài lòng, để cho Châu Vũ thông báo lịch trình xong, hắn mới hỏi tiếp.

- Sở Nghinh có gây chuyện gì không?
Công việc cơ bản đã báo cáo xong những vấn đề chủ chốt nhất, và nghe Ân Viêm hỏi đến chuyện của Sở Nghinh thì Châu Vũ cũng nhanh chóng tường thuật lại những gì đã xảy ra ở Thương Sở hôm nay, cùng một lúc mở ảnh chụp được lưu trong tablet để đưa cho Ân Viêm xem qua.

- Ân tiên sinh, hôm nay phu nhân đã gặp hai người này, người đàn ông này là Trương Tiêu, từng học cùng trường đại học với phu nhân và cũng là từng có quan hệ yêu đương với phu nhân trong một thời gian.

Một điểm trùng hợp đó là Trương Tiêu cũng là đồng nghiệp của bác sĩ Trần.

Ân Viêm tạm dừng động tác đang ký tên trên từng tập tài liệu chất thành đống trước mặt để xem qua tư liệu liên quan đến lai lịch của Trương Tiêu.

Trước đây hắn cũng đã từng yêu cầu Châu Vũ điều tra hết những người đàn ông từng qua lại với Sở Nghinh nhưng tất cả đều đã không còn liên hệ gì nữa, không ngờ vẫn còn xót lại một con giun.

Ngón tay búng nhẹ vài cái vào góc giấy, khóe môi bất chợt lại cong lên thành một ý cười bí hiểm.

- Cậu chuẩn bị chút quà cho Đông tổng, và bảo bọn họ trông chừng Sở Nghinh cho kỹ vào.

Châu Vũ cung kính cúi đầu nhận nhiệm vụ, sau đó cũng lui ra khỏi phòng làm việc.

Ân Viêm ngồi trên ghế thảnh thơi xoay qua xoay lại mấy vòng, cuối cùng cũng đã lấy điện thoại ra để gọi cho một cái tên được lưu trong danh sách liên lạc thường xuyên.


Cuộc gọi vừa mới được kết nối thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng than vãn quen thuộc.

- Ân tiên sinh, lại chuyện gì nữa đây? Lần này cậu đánh vợ bằng thắt lưng hay là roi mây hả?
Ân Viêm vốn rất quen với những câu xỉa xói như vậy của Trần Hy rồi nên cũng hoàn toàn bỏ lơ hết để nói thẳng vào mục đích chính của mình.

- Khoa của cậu có một người là Trương Tiêu?
Đột nhiên hôm nay Ân Viêm lại đặc biệt quan tâm đến chuyện trong bệnh viện nên Trần Hy không khỏi thắc mắc mà hỏi ngược lại.

- Đúng là có người này, nhưng sao cậu lại hỏi đến cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta lại đắc tội với cậu à?
Năm ngón tay xương thon dài của Ân Viêm gõ nhịp nhàng trên bàn như một cách thức để duy trì tâm trạng ổn định, hắn nhếch môi cười khẩy một cái rồi mới nói tiếp.

- Nếu tớ nói đúng vậy thì cậu sẽ nghe tiếp chứ?
Trần Hy cũng biết rõ tính khí của hắn như thế nào rồi nên cũng không cần vòng vo thêm nữa.

- Cậu lại muốn chơi trò gì nữa đây?
Ân Viêm bình thản đổi lại thứ tự bắt chéo hai chân, không nhanh không chậm mà nói ra yêu cầu của mình.

- Điều cậu ta đi học vài tháng, cha cậu là viện trưởng, cậu là trưởng khoa, chắc là không khó đâu nhỉ?
Nghe hắn nói xong mà Trần Hy suýt chút nữa là chửi thề trước mặt bệnh nhân rồi, cái rắm gì mà không khó chứ, hắn cứ tưởng bệnh viện này là do hắn xây hay sao mà muốn điều ai đi học thì điều, muốn sa thải ai liền sa thải?
- Đầu của cậu bị cửa kẹp à? Nói gì đó có lí chút đi được không? Vô duyên vô cớ cậu bảo tớ điều chỉnh nhân sự của bệnh viện, cậu muốn những người khác chửi vào mặt tớ sao?
Ân Viêm vẫn rất điềm tĩnh và nhàn nhạ nói lại.

- Đụng đến người của tớ, chỉ là chút bài học nhỏ thôi thì có gì là không thể.

Mặc dù đã quen với việc Ân Viêm thường xuyên làm càn nhưng Trần Hy vẫn muốn biết rõ lí do lần này hắn truy sát cả Trương Tiêu thì mới nghĩ đến việc có đồng ý với yêu cầu của hắn hay không.

- Cậu ta đắc tội gì với cậu à?
Ân Viêm cũng cảm thấy không có lí do gì để che giấu cả nên cũng nói thẳng với anh ta.


- Tớ chỉ là không muốn vợ mình bên ngoài làm mình mất mặt thôi.

Nếu Sở Nghinh đã tự chọn quay lại Thương Sở thì dù là bằng cách gì đi nữa thì cũng phải đè bẹp hết tất cả những kẻ chống đối mình, chứ không phải để mấy con giun kia suốt ngày hênh hoang, cô không thể tự mình làm được thì để hắn làm vậy.

Mang danh là phu nhân của Ân Viêm hắn mà lại không dạy dỗ được mấy kẻ hạ đẳng thì đúng là khiến hắn rất mất mặt đấy.

Đương nhiên hắn biết rất rõ điểm yếu lớn nhất của Sở Nghinh là gì, và Trương Tiêu kia cũng như vậy, nhưng hắn không muốn để bất kỳ ai ngoại trừ hắn có cái quyền nắm được điểm yếu của cô, cho nên hắn cần dọn sạch những thứ có thể cản trở cô đấu với đối thủ của mình.

- A Viêm, cậu không phải đang ghen đấy chứ?
Bên kia hình như Trần Hy đã nhận được thông tin liên quan đến việc Ân Viêm lại muốn anh ta điều Trương Tiêu ra nước ngoài, thì ra là vì Trương Tiêu từng hẹn hò với Sở Nghinh sao? Nếu như vậy cũng có thể suy luận ra rằng Ân Viêm không muốn cho Sở Nghinh và bạn trai cũ thường xuyên chạm mặt nhau.

Còn Ân Viêm khi nghe Trần Hy hỏi một câu như vậy, phản ứng đầu tiên là chối bỏ không cần suy nghĩ.

- Tớ á? Ghen? Ghen cái đầu cậu đấy.

Tớ nói rồi, không muốn cô ta khiến tớ mất mặt thôi.

Sở Nghinh buộc phải lấy lại ưu thế trước Phùng Nhược Anh, mà Trương Tiêu thì luôn xuất hiện để ngáng chân nên tớ muốn dọn sạch chướng ngại vật này thôi.

Sau khi đã nghe được lí do, cho dù là miễn cưỡng coi như có lí thì Trần Hy cũng đồng ý với yêu cầu của Ân Viêm.

- Được rồi, coi như tớ tự mình làm phước cho mình đi vậy.

Khi nào có kết quả điều chuyển thì tớ sẽ thông báo sau.

Cuộc gọi kết thúc sau mấy câu nữa, Ân Viêm lười biếng ném điện thoại lên bàn rồi tiếp tục công việc còn dang dở của mình, trên môi vẫn còn treo một nụ cười đắc ý.

........!

Lúc Sở Nghinh về nhà thì vẫn chưa thấy Ân Viêm, cô cũng không có tâm trạng để ăn cơm nên vừa vào cửa đã lên thẳng cầu thang rồi vào phòng đóng cửa lại.

Ném túi xách lên ghế, việc đầu tiên cô làm là vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, Sở Nghinh như dần hồi phục lại một chút sức sống, vì những vết thương trên người vẫn chưa lành nên nước tắm của cô cũng phải pha thêm dược liệu vào, hóa ra lại còn có hiệu quả thư giãn đầu óc nữa.

Thế nhưng cô vẫn không thể nào quên được những lời mà Trương Tiêu đã nói với mình hôm nay.

Nó khiến cô phải nhớ lại lí do thực sự mà Ân Viêm kết hôn với cô, bắt cô phải nhớ là hắn đang muốn cô trả giá cho cái chết của Ân Tiêu.

Lúc Ân Viêm gán cho cô cái tội danh đó, cô đã liên tục phủ nhận, nhưng hôm nay khi nghe một người khác cũng chỉ trích cô giống hệt như hắn vậy thì cô chợt hiểu ra, có lẽ cô đúng thật là kẻ giết người, chính là cô đã giết chết Ân Tiêu.

Cảm giác tội lỗi cứ liên tục tra tấn tinh thần của cô, thần trí cũng càng lúc càng không thể tỉnh táo nữa.

Sao cô lại có cảm giác buồn ngủ như vậy, tay chân đều bủn rủn vô lực, cô chỉ muốn ngủ một lúc cho đỡ mỏi mắt mà thôi....!
........!
- Ummmm.....ummmm......!
Âm thanh rên rỉ ú ớ ngột ngạt từ cổ họng của người phụ nữ bị chặn lại do vật nam tính bành trướng khắp khoang miệng nhỏ và đâm sâu vào tận yết hầu, khiến cô ả tr@n truồng như nhộng uốn éo vì khó thở nhưng không dám làm trái lệnh của người đàn ông đang đứng cạnh giường, dù không thể tiếp nhận nổi nữa nhưng vẫn phải cố nén sự cảm giác sắp chết ngạt lại để lấy lòng hắn.

Không chỉ có một cô ả bị lấp đầy khoang miệng suốt hơn hai mươi phút mà còn có một cô ả khác cũng đang quỳ gối bên hông vai của người đàn ông, uốn éo thân thể không một mảnh vải che chắn như một con rắn nước quấn lấy thân thể cường tráng uy lực, vòng tay ôm khắp người hắn, mặt áp vào ngực hắn chầm chậm liếm láp từng bắp thịt cuồn cuộn săn chắc giống như một kẻ đang vô cùng đói khát, trong miệng cũng bật ra những thanh âm rên rỉ phóng đãng.

Ân Viêm lật người phụ nữ đang nằm giữa hai chân mình xoay ngược lại, để cô ả kê cặp mông đầy dấu tay đỏ chói kề sát phần hạ thân còn căng trướng của mình, đưa tay qua đầu giường để lấy một món đồ, động tác rất thuần thục xé vỏ bìa rồi dùng miếng bao cao su đeo vào vũ khí của mình, trực tiếp đi vào một cách thô bạo, không cho cô ả một giây nào để thích ứng đã lập tức luật động liên hồi, xâm nhập thật sâu vào bên trong.

- Aaaa.....ummm.....Ân, Ân tiên sinh, aaa....thật trướng....aaa....sướng chết em rồi....aaa....ummm.....muốn bị đâm hỏng.....aaa.....!
Ân Viêm lại tăng nhanh tốc độ ra vào dưới hạ thân, một tay nắm eo của cô ả đang bị mình lấp đầy, một tay khác thì ấn chặt sau gáy, đồng thời luồn năm ngón tay vào chân tóc của cô ả kia để ép cô ta chăm chỉ liếm láp nửa thân trên của mình, sau đó lại chuyển sang nhào nặn lần lượt bộ ngực căng phồng của cô ả không một chút thương xót, giống như là đang dồn sức mà tra tấn.

Phòng bao hạng nhất trong các quán bar của Phong Dật đều có sẵn những căn phòng nghỉ như thế này, về cấu trúc cũng không khác gì so với những phòng khách sạn cao cấp, còn có chế độ chống ghi hình và cách âm hiện đại.

Nhưng nếu như khách có nhu cầu ghi hình thì luôn có camera sẵn sàng hoạt động, và những đoạn phim đó sẽ đương nhiên trở thành một nguồn thu không nhỏ cho quán bar này, đó chính là hình thức kinh doanh riêng của Trần Hy.

Và Ân Viêm cũng chính là khách quen của anh ta, mỗi ngày hắn đều đến đây để giải tỏa nhu cầu, những món hàng tốt nhất ở đây Phong Dật đều để cho hắn thử đầu tiên, có lúc còn để hắn giúp định giá từng người nữa.

.........!
Trước mắt Sở Nghinh chỉ toàn một màng sương mờ ảo, dù có cố gắng đi như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi được chỗ đang đứng, cứ như đi mãi trong mê cung vậy.


Xung quanh là một khoảng không vô định, không có bất kỳ một điểm gì khác biệt để nhận biết.

Sở Nghinh chân trần bước từng bước một đi về phía trước theo phán đoán cá nhân, cô cứ đi, cứ đi mãi như vậy.

Cuối cùng thì cũng đã nhìn thấy một bóng lưng khá quen thuộc, bước chân của cô liền vô thức tiến đến gần hơn.

Và người đang quay lưng cũng từ từ ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào cô.

Nhận ra ngay người đứng trước mặt, Sở Nghinh giật mình lùi lại mấy bước, giọng run rẩy hỏi.

- Ân, Ân Tiêu? Là cậu đó sao?
Ân Tiêu đang đứng trước mặt cô một câu cũng không nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và oán hận khiến cô đang dần lạnh toát cả sống lưng, hai chân cứ lùi lại về phía sau, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm trong sợ hãi tột độ.

- Ân Tiêu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không hề cố ý hại chết cậu.

Tôi xin lỗi, cậu đừng theo tôi, tôi chưa từng muốn cậu chết, tôi xin lỗi, cậu đừng theo tôi.

Nhưng cô càng cố gắng lùi lại thì Ân Tiêu ở trước mặt càng đến gần cô hơn, gương mặt tưởng chừng quen thuộc của Ân Tiêu chỉ trong chốc lát liền biến thành trắng bệch cùng đôi mắt đỏ rực rất dữ tợn, kèm theo đó là giọng tràn ngập oán hận.

- Tại sao lại làm vậy với tôi? Tại sao lại trêu đùa tình cảm của tôi? Là cậu đã hại ép tôi tự sát! Là cậu đã giết chết tôi! Sở Nghinh, trả mạng lại cho tôi! Trả mạng lại cho tôi!
- Aaaaa!!!!! Không! Không phải tôi! Đừng mà! Mau tránh xa tôi ra! Aaaa!!!!
Gương mặt của Ân Tiêu vài giây trước vẫn còn rất bình thường nhưng chỉ sau câu cuối cùng nói ra thì lập tức biến thành bộ dạng vô cùng đáng sợ, từ hai mắt chảy xuống hai dòng máu đỏ chói, gương mặt cũng méo mó biến dạng và dí sát vào mắt của Sở Nghinh, dọa cho cô một phen khiếp vía, hồn phách tưởng chừng đã lìa khỏi xác.

Cô hét loạn lên, không ngừng lùi lại phía sau đến khi ngã phịch xuống dưới đất, nước mắt vì sợ hãi mà trào ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng kinh dị trước mặt, Ân Tiêu vừa đuổi theo cô nay lại nhảy xuống một đoạn vực thẳm ở phía xa kia, trong chốc lát xung quanh đã biến thành một biển máu đỏ chói cả một vùng, từ từ nhấn chìm cô xuống.

- Aaaaa!!!! Không! Đừng mà!!!! Aaaaa!!!!
Hai mắt hốt hoảng mở to, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Sở Nghinh lại cảm giác không thể nào hít thở được vì cô đang bị chìm trong nước, mắt mũi miệng đều bị ngập trong dòng nước cao hơn cả đỉnh đầu.

Cô hoảng loạn vùng vẫy kịch liệt, rốt cuộc cũng ngoi lên được trên thành bồn tắm, thần trí còn chưa ổn định lại nên lại cuống cuống nhảy ra khỏi bồn tắm, miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy câu vô nghĩa.

- Đừng theo tôi! Tránh xa tôi ra! Đừng theo tôi! Aaaa!!!!.