Sở Nghinh cảm giác đại não như muốn nổ tung ngay luôn rồi, cho dù không thể nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm giác được người đàn ông kia đang làm gì mình.

Quần áo trên người sớm đã bị hắn xé bỏ không thương tiếc, thân thể tr@n truồng phơi bày hết ra trước mắt hắn.

- Anh thả tôi ra! Thả tôi ra! Đừng đụng vào tôi! Anh đừng đụng vào tôi!
Nhưng cô lại không biết cô càng la hét thì lại càng kích thích Ân Viêm hơn.

Hắn cúi xuống ngấu nghiến đôi môi vẫn còn sưng tấy chưa lành, tham lam hút hết mật dịch từ miệng của cô.

Bàn tay hắn giữ chặt phần eo nhỏ để cô không thể nào phản kháng được nữa.

Hắn chỉ cần một tay đã thuần thục cởi bỏ hết quần áo trên người, thân thể cường tráng như tạc tượng, không một chút khuyết điểm, từng bắp thịt cơ ngực đến múi bụng đều săn chắc hữu lực với làn da màu đồng nam tính, tấm lưng rộng lớn có thể che chắn hết cả cô gái nhỏ nằm dưới thân.

- Bé con, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ nhẹ nhàng.

Đừng cố gắng thách thức giới hạn của tôi, cô không lường trước được hậu quả đâu.

Hắn vừa nói xong liền dùng thân mình khóa gọn cơ thể lõa lồ của Sở Nghinh bên dưới, bàn tay thô bạo tách hai chân ngọc của cô ra thật rộng, vòng quanh thắt lưng tráng kiệt, để hạ bộ của hai người có thể tiếp xúc gần nhất.

- Không được! Tôi không muốn! Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không muốn! Đừng đụng vào tôi!
Mặc kệ Sở Nghinh có gào đến sắp rách cổ họng thì Ân Viêm cũng chỉ chú tâm vào việc khai phá thân thể sạch sẽ này của cô.

Hắn áp sát hạ thân vào giữa hai đùi non mịn của cô, dùng sức đẩy hông thật mạnh, trực tiếp đem vật nam tính đã căng trướng đến muốn phát nổ tiến vào u cốc chật hẹp.

Hắn thở dốc một hơi nặng nề, gầm gừ nơi cổ họng, thanh âm đầy nam tính cuốn hút kia có thể kích thích bất kỳ người phụ nữ nào.

- Aaaa!!!!! Không….không được…..đau!!!! Đau….van cầu anh…..tha….tha cho tôi đi mà…..cầu xin anh…..đau lắm…..tôi không chịu được…..

Cơn đau dưới hạ thân giống như xé cơ thể của Sở Nghinh thành đôi vậy, đau đến mức cô chỉ muốn cắt đứt lưỡi ngay, hai hàng nước mắt liên tục chảy ra khỏi khóe mắt, thấm nhanh vào gối.

Cô vùng vẫy như con cá đã nằm trên thớt vừa bị chặt một nhát dao đầu tiên, đau đến không thở nổi.

Hai tay bị trói chặt trên đỉnh đầu không ngừng giãy giụa, nhưng càng cố giãy thì cổ tay càng như muốn đứt lìa ngay.


Cô liên tục van nài hắn tha cho mình, nhưng hình như là tất cả đều vô vọng.

- Bé con, cô chặt thật đấy.

Chỉ mới vào chưa được một nửa mà Ân Viêm đã phải dừng lại rồi, hắn đang gặp vật cản không thể tiến tiếp, hơn nữa kích thước của hắn đã quá lớn so với sức chứa của cô.

Nhưng cảm giác hưng phấn lại tăng lên không ngừng, hắn chưa từng có được cảm giác thoải mái như vậy trước giờ, cơ thể này đúng là cực phẩm mà.

- Thả lỏng nào, nếu không cô sẽ đau đấy.

Hắn chẳng quan tâm được quá nhiều nữa, lần nữa dùng sức đầy hông một cái dứt khoát, xuyên qua vật cản kia, dù bên tai có nghe tiếng kêu la vì đau đớn của Sở Nghinh thì cũng không có ý định thương hoa tiếc ngọc, ngược lại càng trở nên mãnh bạo hơn nữa.

- Không được, không được! Cầu xin…..cầu xin anh…..dừng….dừng lại đi mà….tôi không chịu được….đau….đau…..

Nước mắt của Sở Nghinh đã thấm ướt cả gối, cổ tay thon nhỏ vì cố vùng vẫy mà da thịt cũng bị cứa rách.

Nhục nhã lẫn đau đớn khiến cô chỉ muốn cắn lưỡi tự sát ngay.

Biết rõ ý định này của cô, Ân Viêm ngay lập tức lại ngậm mút lấy môi lưỡi của cô, ngăn cản cô có bất kỳ hành động nào quá kích, cũng giống như một hình thức cảnh cáo và trừng phạt dành cho cô.

Nghe tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ dưới thân, Ân Viêm càng điên cuồng luật động, ra vào với tốc độ như vũ bão, cơ hồ muốn đem thân thể non nớt của cô nghiền nát thành từng mảnh.

Mồ hôi trên từng bắp tay đến ngực, tấm lưng rộng lớn, hơi thở nặng nề gấp gáp, còn cả tiếng gầm gừ từ cổ họng.

Bàn tay hắn lần lượt xoa nắn, nhào nặn bộ ngực sữa căng tròn nẩy lên xuống theo nhịp luật động dưới hạ thân của hắn.

Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến hắn vô cùng phấn khích, hơi thở nóng rực cố tình thổi vào vùng cổ trắng ngần cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Bé con, ghi nhớ điều này, tôi là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông duy nhất của em.

Có lẽ Sở Nghinh chẳng còn tâm trí nào để nghe lọt tai những lời mà hắn vừa nói, hoặc là có nghe được đi nữa thì cô cũng chẳng hiểu và cũng không muốn hiểu.

Sở Nghinh cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết này, bị một người đàn ông chưa từng quen biết lại chẳng biết mặt cướp mất sự trong sạch, nằm dưới thân hắn chịu đựng một cách nhục nhã.


….…
Khi tài xế đến đúng địa chỉ mà Sở Nghinh gửi nhưng chỉ nhìn thấy xe của tiểu thư, điện thoại cũng còn trong xe nhưng lại không thấy người đâu.

Linh cảm có chuyện chẳng lành nên mới nhanh chóng về báo lại tình hình với lão gia và phu nhân, nhưng vừa về đến Sở gia thì lại thấy lão gia đang đau đầu xử lý vấn đề mới phát sinh đột ngột của công ty, còn phu nhân thì lại đang nổi giận vô cớ nên tài xế cũng chưa thể nói được chuyện gì.

- Lão gia, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả? Cái túi đó tôi đã đặt từ ba tháng trước rồi, còn chiếc áo khoác lông chồn nữa.

Bây giờ thẻ của tôi lại bị đóng băng hết rồi, sao mà tôi thanh toán được đây? Ông nói gì đi chứ?
Kiều Thanh Thanh, phu nhân của Thương Sở, cũng là mẹ của Sở Nghinh và là vợ hợp pháp của Sở Bất Liên được biết đến là một người phụ nữ vung tiên bất chấp chỉ để làm đẹp cho bản thân, thích đồ hiệu phiên bản giới hạn và còn phải là người đầu tiên có được.

Xuất thân là thiên kim tiểu thư độc tôn của Kiều gia nên từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, cho đến khi gả vào Sở gia cũng không hề khác biệt.

Đối với chuyện kinh doanh của Thương Sở, bà chưa từng quan tâm hay có kiến thức chuyên môn, đối với bà chỉ có khái niệm hưởng thụ và tiêu xài, những chuyện khác bà đều chẳng buồn quản, ngay cả con gái duy nhất cũng đối xử hời hợt, tất cả đều giao cho chồng mình dạy dỗ từ nhỏ.

Hôm nay lẽ ra bà đã mua được những món đồ mình yêu thích nhưng cách đây hai tiếng thì toàn bộ các thẻ tín dụng của bà đều thông báo đã đóng băng, mà người đưa ra yêu cầu lại chính là chồng bà Sở Bất Liên.

Không dùng được thẻ nên Kiều Thanh Thanh đã không ngừng càm ràm và truy hỏi chồng suốt hai tiếng rồi, mặc cho Sở Bất Liên đang đau não gọi điện khắp nơi xử lý công việc của Thương Sở.

- Lão gia, ông mau nói gì đi.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Bị vợ lãi nhãi bên tai suốt mấy tiếng rồi, cho dù Sở Bất Liên có thể kiểm soát tốt cảm xúc thì cũng không thể nào nghe tiếp được nữa.

Ông vừa tắt điện thoại xong thì lập tức quay lại quát một tiếng.

- Bà có thôi đi không hả? Thương Sở sắp sụp đến nơi rồi, bà còn lo cho mấy cái túi mấy cái áo của bà được nữa sao? Bà có thể suy nghĩ cho tôi một chút không vậy?
Hỏi cả buổi trời lại hỏi ra được đáp án thế này, Kiều Thanh Thanh cũng há hốc mồm vì kinh ngạc.

Nghĩ đến cả Sở gia phá sản và mình cũng tay trắng, có khi còn phải ra ngoài đường nữa thì bà đã không chịu được mà đòi quyền lợi ngay.

- Ông nói công ty sắp phá sản sao? Ý này là gì đây? Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi phải ra ngoài đường sao? Ông mau nói đi.

Sở Bất Liên vốn chẳng còn hy vọng gì với người vợ này của mình nữa, trong mắt bà chỉ có mua sắm và hưởng thụ, hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến gia đình này cả.

Ông ngồi xuống ghế, thở dài bất lực, càng nói càng bực bội hơn.

- Chuyện này rất rõ ràng là Ân Dạ đã nhúng tay vào.

Tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc là Sở Thương và tiểu Nghinh đã đắc tội gì với Ân Viêm mà cậu ta lại ép chúng ta đến bước đường này.

Nghe đến Ân Dạ cùng Ân Viêm, Kiều Thanh Thanh cũng bắt đầu thấy lo lắng.

- Ông nói là Ân Viêm, chủ tịch của Ân Dạ đó sao? Cậu ta muốn gì ở chúng ta chứ?
Sở Bất Liên đưa tay tháo cặp kính xuống để xoa xoa mi tâm, bóp bóp thái dương mấy cái, lại bất lực thở dài.

- Cậu ta ra điều kiện.

Nếu muốn cậu ta bỏ qua cho Thương Sở thì phải gả tiểu Nghinh cho cậu ta, thiết lập quan hệ thông gia với Ân gia.

Vừa nghe chồng nói xong điều kiện của Ân Viêm, Kiều Thanh Thanh còn chẳng buồn suy nghĩ đã nói ngay.

- Vậy thì cứ gả thôi.

Tôi còn tưởng cậu ta muốn gì đáng sợ hơn chứ, không phải chỉ là gả con gái thôi sao? Có gì mà khó khăn đâu, cứ gả đi.

Dù sao tiểu Nghinh cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi.

Không ngờ vợ mình đến cả con gái cũng không lo, Sở Bất Liên tức giận nhìn bà, hơi cao giọng mà bác bỏ ngay.

- Bà biết Ân Viêm là loại người thế nào mà, tiểu Nghinh gả cho cậu chắc chắn sẽ không thế sống yên được.

Nhưng Kiều Thanh Thanh lại phản biện lại ngay, còn hừ lạnh một tiếng.

- Ông cứ lo lắng linh tinh.

Ai mà không biết Ân gia là gia tộc lớn thế nào, người muốn gả vào đó còn xếp hàng dài đấy, tiểu Nghinh được cậu ta nhắm trúng chính là phúc phần của nó rồi, hưởng còn không hết thì có thể chịu thiệt thòi gì đây? Nói tóm lại thì hôn sự này tôi đồng ý cả hai tay hai chân, cho nên ông đừng có mà cứng đầu phản đối nữa.

…...!
Sở Nghinh cũng không nhớ mình đã đi về bằng cách nào nữa.

Giữa đêm khuya lạnh đến cắt da cắt thịt, cô bước đi như một cái xác không hồn vậy, lê thân thể đau nhức như vừa bị hàng trăm bánh xe nghiền qua, đôi chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào nữa.


Hai tay run rẩy ôm chặt hai bên vai, gương mặt thẩn thờ không còn chút biểu cảm nào nữa, sắc mặt nhợt nhạt như người bệnh mới dậy.

Cô đã được thay một bộ đồ khác, còn có áo khoác bên ngoài, nhưng cũng không thể nào che được hết thân thế đã nhơ nhuốc, dơ bẩn này.

Cô muốn khóc một trận thật to nhưng lại không còn sức lực lẫn nước mắt để mà khóc nữa.

Đứng trước cổng lớn của Sở gia, cô chưa từng sợ hãi phải bước vào trong nhà của mình như lúc này.

Cô sợ những ánh mắt dò xét kỳ lạ sẽ nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác giống như bị lột sạch quần áo rồi nhận sự chỉ trích của cả thế giới vậy.

Cô sợ bọn họ sẽ biết những chuyện đã xảy ra tối nay, sợ bọn họ sẽ biết cô vừa bị một người đàn ông lạ cường bạo, cướp mất sự trong trắng.

- Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.

Sở Nghinh đang muốn né tránh thì tài xế trong nhà đã nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài cổng, liền bảo người hầu nhanh ra mở cổng, còn vội vội vàng vàng chạy ra đón cô vào trong.

- Tiểu thư, rốt cuộc cô đã đi đâu vậy? Khi tôi đến nơi thì không thấy cô đâu, chỉ có xe và điện thoại, tôi còn định thông báo cho lão gia nhưng lại thấy lão gia và phu nhân đang cãi nhau vì chuyện của công ty….

Trải qua chuyện kinh khủng vừa rồi, vốn dĩ Sở Nghinh đã không còn tâm tư để quan tâm những chuyện khác nữa, nhưng lại nghe được cha mẹ mình đang cãi nhau vì chuyện của công ty, một việc mà trước giờ chưa từng xảy ra vì mẹ cô chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của công ty.

Cho nên cô cũng phải cố gắng lết thân xác đau nhức này đến thư phòng của cha mình.

Từ xa đã nghe tiếng cãi vã rồi.

- Lão già này, chẳng lẽ ông muốn cả cái nhà này đều bị Ân Viêm tống ra đường hết thì ông mới vừa lòng sao? Không phải chỉ là gả con gái thôi sao? Ông lo cho con gái ông hay là lo cho Sở gia đây?
- Bà có phải mẹ của tiểu Nghinh không vậy? Từ lúc con bé còn nhỏ đến lớn, bà đã một lần nào quan tâm con đã trưởng thành thế nào chưa? Bây giờ bà cũng chỉ vì nghĩ cho bản thân nên mới nói vài ba câu lo cho cái nhà này để gả con gái cho một kẻ không có trái tim.

Sao bà không thử hỏi tại sao Ân Viêm lại muốn cưới tiểu Nghinh chứ? Cậu và tiểu Nghinh trước nay chưa từng có qua lại, vậy mục đích thực sự của cậu ta là gì, chúng ta đều không ai biết cả.

Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn đó là cậu ta chẳng có ý tốt gì cả, nếu phải gả tiểu Nghinh cho cậu ta thì tôi thà trắng tay còn hơn.

Bà không biết xót con của mình nhưng tôi sót, sao tôi có thể vì lợi ích của mình mà hy sinh con gái được hả?
Bàn tay nắm vặn cửa của Sở Nghinh đã hoàn toàn cứng đờ.

Cô không nghe nhầm, Ân Viêm muốn cưới cô, hắn dùng Thương Sở để ép cha cô gả con gái, ép cô phải gả cho hắn.

Nhưng tại sao chứ? Tại sao hắn lại muốn cưới cô trong khi hai người mới chỉ gặp mặt có một lần thôi? Cô và hắn thậm chí còn chẳng có hảo cảm gì với nhau, Thương Sở cũng không phải đối tượng tốt nhất để hắn lựa chọn liên hôn thương mại, vậy rốt cuộc lí do gì lại khiến hắn muốn cưới cô đây?.