Hứa Giai sắp xếp thời gian hợp lý, thề phải nắm chặt từng phút từng giây để rèn luyện thân thể.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, mới đó mà ba ngày đã hết.
Ngày tiến vào trò chơi, Hứa Giai ăn cơm trưa từ sớm, ngủ một giấc thật ngon, sau đó tràn đầy năng lượng chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Đúng hai giờ chiều, cô thấy mình hoa mắt một cái, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên thay hình đổi dạng.
Hứa Giai thăm dò bốn phía quanh mình, phát hiện mình đang ở giữa một căn phòng trong khách sạn, ngồi trên một chiếc giường.

Giống y như lần trước, vách tường màu trắng dần hiện lên những chữ cái to màu vàng kim.
"Hoan nghênh bạn đến với Gameshow vô hạn."
"Trò chơi vòng này chính là Tập đặc biệt: Cương thi.

Tổng cộng có mười hai người chơi, trong đó có một người chơi là cương thi, mười một người chơi là con người.

Bạn là con người số 2".
"Mời bạn nhanh chóng tìm ra cương thi trong số người chơi, loại bỏ người chơi đó".
"Chú ý 1: Muốn loại bỏ cương thi cần phải có phương pháp đặc biệt.

Công cụ và phương pháp để loại bỏ người chơi này được giấu trong các rương kho báu.

Các rương kho báu được đặt ở nhiều vị trí trong khách sạn."
"Chú ý 2: Trong túi đeo trên giường có vật phẩm trợ giúp chiến thắng, mong bạn sử dụng nó một cách có hiệu quả".
"Cố gắng tìm rương báu, cẩn thận tránh khỏi công kích của cương thi.

Thành công loại bỏ cương thi, những người may mắn sống sót đều giành thắng lợi".

"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng."
"Lật đổ vua sau đó bắt đầu tiêu diệt cương thi, trò chơi này cũng hay ho đấy".

Hứa Giai nhủ thầm.
Cô xem lại nội dung trên tường một lần, bỗng cảm thấy không ổn lắm: "Lần trước mặc dù là chín người cùng tấn công lẫn nhau, nhưng có thể nói tỉ lệ chiến thắng của mỗi người chơi đều như nhau.

Lần này mười một đấu một, nếu con người hợp sức, cương thi sao có thể thắng?"
Lúc cô còn đang buồn bực suy ngẫm thì trên vách tường lại hiện lên một dòng chữ màu đỏ rất lớn.
"Nội dung dưới đây bạn phải giữ bí mật với những người chơi khác".
"Thân phận bạn là con người, nhưng bạn yêu cương thi số 1.


Vì biết chuyện con người muốn bao vây tiêu diệt người trong lòng, bạn quyết định ở bên cạnh cương thi, tiêu diệt những con người khác".
Hứa Giai, "..."
Chỉ đơn giản vì tình yêu, tại sao cô phải mạo hiểm bản thân, làm chuyện ngu xuẩn lấy 2 chọi 10 chứ?
Nhưng vô tình vô nghĩa thay, hệ thống kia không thể hiểu nổi oán giận trong lòng cô, tiếp tục thông báo: "Những người chơi khác không biết thân phận của bạn, nhưng những tấm thẻ trong rương báu sẽ có gợi ý vạch trần gián điệp trong nhóm con người".
"Bên dưới bảng tên của bạn có hai chữ Gián điệp, nếu bảng tên bị xé sẽ bị nhìn thấy.

Hãy cẩn thận đừng để mình bị tấn công, bảo vệ chính mình an toàn".
"Thành công tiêu diệt tất cả con người trừ bạn thì đôi tình nhân cương thi chiến thắng.

Cương thi số 1 bị loại bỏ, trừ bạn ra những người may mắn sống sót sẽ chiến thắng".
"Trò chơi sắp bắt đầu, chúc bạn may mắn."
Hứa Giai vô cùng đau thương, cô bị ép buộc đi vào bên trận doanh yếu thế, lại còn không cho phép đổi đồng đội, thật là điên tiết!
Chữ viết trên vách tường biến lại thành màu vàng kim.
[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, bạn sẽ nhận được phần thưởng trị giá 300.000 tệ]
[Thông qua kiểm tra đối chiếu, bạn là người chơi lv.1.

Tất cả tiền thưởng trong trò chơi này của bạn sẽ được tặng thêm 5%.

(Tức là nếu bạn nhận được phần thưởng chiến thắng là 300.000 tệ, số tiền thực tế bạn nhận được là 315.000 tệ)].
"Vì tiền thưởng nhất định phải cố gắng hết mình".

Hứa Giai nhìn dòng chữ 300.000 tệ thêm vài lần, cảm thấy mình đã nhận thêm được sức mạnh! Ánh mắt cô cũng tự tin hẳn lên.
Cô lấy chiếc túi đeo chéo được giới thiệu có vật phẩm trợ giúp chiến thắng kéo đến, mở ra xem xét.
Ai ngờ bên trong thế mà chỉ có một hộp thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.

Trừ nó ra, không còn một vật phẩm gì khác.
Hứa Giai: "???"
Cô ngơ ngác đầy mặt, trong lòng tự hỏi thứ đồ này có thể giúp gì cơ chứ? Trong lúc cô đau buồn hay không khống chế nổi cảm xúc thì mở ra, uống hai viên ổn định tâm trạng hả?
"Cạch".

Mười phút đồng hồ kết thúc, cửa phòng tự động mở ra.
Là con người duy nhất ủng hộ cương thi, Hứa Giai cảm thấy áp lực chất chồng như núi, nhất là khi cô còn không biết đồng đội của mình là loại người như thế nào.
Hứa Giai tính toán đến cả những trường hợp xấu nhất một lần, đeo túi lên vai ra khỏi phòng.


Cô lang thang không có mục tiêu, thuận tiện nhìn xung quanh một vòng, xem xem có gặp ai để hỏi thăm một cái hay không.

Nhưng xung quanh cô vô cùng yên tĩnh, không thấy một bóng người.
"Kỳ lạ quá, người chơi khác đâu rồi?" Hứa Giai khó hiểu.
Cuối hành lang có một bản đồ kết cấu khách sạn, Hứa Giai vô tình thoáng trông thấy, liền vội vàng đi đến xem sao.

Ánh mắt cô mới dừng trên bản đồ, sắc mặt đã cứng đờ --- khách sạn này có số phòng được đánh từ 001 đến 224, tổng cộng có 224 căn phòng!
Con số 224 này quá đặc biệt, Hứa Giai không khỏi nghĩ nhiều – Trái Đất cũng có tổng cộng 224 quốc gia và vùng lãnh thổ.
Cô quay đầu nhìn lại, cửa phòng gần nhất phía bên phải cô có bảng số phòng, trên đó ghi số 066, phía dưới viết Singapore.
Hứa Giai bỗng hiểu ra, "Nơi sản xuất của vật phẩm!".
Cô đem những manh mối xâu chuỗi lại trong nháy mắt.

Mỗi người chơi đều có một túi vật phẩm, nơi sản xuất vật phẩm chỉ hướng đến một căn phòng nào đó, trong căn phòng đó chắc chắn có rương báu họ cần tìm".
Mười hai người chơi có mười hai loại vật phẩm, còn căn phòng thì có 224 gian.

Nếu không có manh mối mà đi tìm lung tung thì không khác gì mò kim đáy bể.
Nghĩ đến điều đó, Hứa Giai vội mở túi đeo trên người, lấy hộp thuốc ra.
"Nơi sản xuất: Malaysia".
Sau khi tìm được thông tin mình cần, cô lại tìm kiếm kết cấu bản đồ.

Đáng tiếc, bản đồ này chỉ viết danh sách số phòng chứ không viết tên quốc gia của phòng đó, cô chỉ có thể kiên nhẫn đi kiểm tra từng phòng mà thôi.
Trong vòng ba phút bắt đầu, Hứa Giai đã giải mã được thông tin ẩn đằng sau vật phẩm.

Cô bắt đầu có ý đi tìm căn phòng Malaysia, muốn kiểm tra tính chính xác của thông tin mình suy đoán.
Hứa Giai nhanh chóng xem số phòng, không có ý định dừng chân ở những căn phòng khác.

Thế nhưng cho dù là đồng bọn cương thi số 1 hay căn phòng Malaysia thì cô cũng không tìm thấy.

Khách sạn này quá lớn, một tầng có đến gần bốn mươi gian.
Phía xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Hứa Giai theo tiếng động nhìn lại, đồng thời cũng âm thầm đề phòng người đến.

"Trùng hợp nhỉ, lại gặp cô rồi", Giọng nói hơi quen tai vang lên.
Hứa Giai ngạc nhiên: "Nhạc Lâm? Không ngờ anh cũng ở đây".

Ngôn Tình Ngược
Nhóm đi đến tổng cộng có ba người, hai nam một nữ.

Một người trong đó là Nhạc Lâm, hai người khác chưa từng gặp mặt.
"Hai người quen nhau sao?".

Người hỏi là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái này có một mái tóc quăn gợn sóng màu hồng đào, trên người mặc áo khoác da màu đen, dưới là quần lửng cũng màu đen, chân đi một đôi bốt, đúng chuẩn phong cách Punk.

Lúc nói chuyện, hàng lông mày của cô nàng hơi vặn vẹo.
Nhạc Lâm cười giải thích: "Lần trước gặp mặt trong một trò chơi, là đối thủ".
Mặc dù trên mặt hắn mang theo ý cười, nhưng Hứa Giai nghe sao cũng cảm thấy người này đang hơi nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng qua cô chẳng quan tâm là mấy.

Nhạc Lâm có thể xuất hiện thêm một lần trước mặt cô chứng minh người thua cuộc sẽ không bị mất mạng, chuyện này khiến cô an tâm hơn nhiều.
"À..." Cô gái phong cách Punk kéo dài giọng, vẻ mặt đề phòng.

Mặc dù ba người họ đã thương lượng hợp tác với nhau, nhưng bây giờ Nhạc Lâm đột ngột gặp người quen, ai biết hắn có lật lọng phản bội không cơ chứ?
Hứa Giai không nhịn được hỏi hắn: "Nói cho tôi nghe một chút đi, lần trước anh thua cuộc có nhận phải trừng phạt gì không?"
Nhạc Lâm bất đắc dĩ mười phần, "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thua không bị trừng phạt".
Hứa Giai nhìn trời.

Cô chưa thua lần nào nên chẳng biết đúng sai.

Hỏi thêm một lần cũng chỉ muốn xem người này hai lần trả lời có khớp nhau hay không, nếu hắn nói dối, có lẽ sẽ bị lộ ra thứ gì đó.
"Giờ không phải lúc nói chuyện nhà".

Cô gái Punk kia lạnh mặt nhắc nhở.
"Ừ".

Nhạc Lâm nhẹ nhàng đồng ý, tròng mắt lóe sáng, hờ hững bảo: "Không yên tâm thì xé cô ta đi".
Hứa Giai: "!!!".
Tôi có thù oán gì với anh chứ? Mặc dù cô đúng là gián điệp thật, nhưng bề ngoài cô vẫn là đồng đội con người, sao nói xé là xé luôn được? Thế nhưng đau đớn là ba người này không có ai chính là cương thi số một ngụy trang, nên cô chẳng được ai nói đỡ cho cả.
Cô nàng Punk kia nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt Nhạc Lâm, cố gắng nhìn xem hắn đang đùa hay nghiêm túc.


Một lát sau, cô nàng cười, thoải mái vui vẻ bảo: "Hóa ra là có thù à? Vậy thì xé đi".
Hứa Giai giận dữ dùng kỹ xảo nhu thuật học được ba ngày hôm nay lấy ra ngăn bàn tay của cô nàng kia đưa đến, sau đó kéo cô nàng đến trước người mình làm lá chắn, cuối cùng nhanh nhẹn xé bảng tên cô nàng xuống.
Ờ thì đùa này!
Cô nàng Punk "..."
Tất cả xảy ra quá nhanh, cô nàng không kịp phản ứng lại bảng tên đã bay mất tiêu.
"Tiểu Doãn!" Cậu thanh niên bên cạnh Nhạc Lâm căng thẳng.

Cậu ta có một mái tóc nâu xù tạo hình kỳ lạ, trên tai bấm vài lỗ, mang theo bông tai hình thánh giá.

Trên người cậu ta cũng mặc áo da, dưới chân là quần bó và đi bốt, cùng phong cách Punk với cô nàng.

Hai người này đứng cạnh nhau nhìn qua đúng là có chút giống người yêu.
Nhạc Lâm nheo mắt.

Mấy ngày không gặp, cô gái này hình như đã dần quen thuộc với tiết tấu trò chơi rồi.
Này thì tùy tiện thích xé ai thì xé này! Hứa Giai thể hiện bộ mặt "tôi không dễ chọc đâu", đứng chờ cô gái Punk kia biến mất.
Nhưng chờ hồi lâu, cô gái tên Tiểu Doãn kia vẫn bình yên vô sự đứng đó, không biến mất.

Hứa Giai nghi ngờ hệ thống đã xảy ra vấn đề.
Nhạc Lâm than thở một tiếng, "Xem ra xé bảng tên cũng không thể loại bỏ con người được".
Vừa nói, hắn vừa Xoẹt xé bảng tên thanh niên tóc nâu bên cạnh xuống.
Chuyện bất ngờ xảy ra, thanh niên tóc nâu không chuẩn bị trước.

Sau khi bị xé bảng tên cậu ta liền lùi lại phía sau ba bước, hơi tức giận, quát hỏi: "Anh làm gì thế!".
Nhạc Lâm ném trả bảng tên cho cậu ta, nhún vai, bình tĩnh nói: "Thử nghiệm thôi.

Lỡ đâu Tiểu Doãn là cương thi, phải có phương pháp đặc biệt mới loại bỏ được thế nên xé bảng tên cũng không sao.

Bây giờ xem ra thì không phải như vậy".
"Cương thi chỉ có một người, hai người bị xé bảng tên đều không sao, có thể thấy muốn loại bỏ người chơi nào thì xé bảng tên họ cũng vô dụng".
Nhạc Lâm dừng một chút, giọng nói nhỏ xuống, gần như không thể nghe thấy: "Cũng có thể là con người xé ra thì vô dụng..."
Cậu chàng tóc nâu: "..."
Cho nên, vừa rồi cậu ta bị coi thành vật thí nghiệm sao?
Tiểu Doãn nghiến răng, hung dữ lườm Nhạc Lâm mấy lần.

Sao bảo hợp tác cơ mà? Bảng tên của cô nàng và Tiểu Dương đều đã bị xé mất, mà hai kẻ vốn có thù oán lại bình yên vô sự.

Trên đời này sao lại có chuyện như vậy? Đến cùng là người nào hợp tác với người nào?.