Nhạc Lâm vẫn còn đang đi tìm người khắp nơi.

Bên cạnh hắn, trừ đồng đội Tư Hải còn có thêm hai người chơi nam khác.
Tư Hải bước đến bên cạnh Nhạc Lâm, không nói lời nào, cằm lại giương lên, hất hất về phía nào đó.
Nhạc Lâm thuận thế nhìn theo.

Ánh mắt hắn chiếu đến vị trí hai người chơi số 11 và số 12 tạm thời đang có thành ý hợp tác cùng.
Nhạc Lâm lắc đầu với một biên độ nhỏ khó nhận ra, dùng giọng nói cực bé đáp: "Chưa đến lúc, trước tiên cứ tìm ra số 2 đã".
Sao mà cứ nhớ số 2 mãi không chịu quên vậy! Tư Hải đau gan.
Cô nhỏ giọng nói: "Có mười hai người chơi, trong đó có ba người chơi nữ, chín người chơi nam.

Tính toán ra thì biết chỉ có ba cặp đồng đội nam nữ, còn lại là ba cặp nam nam.

Theo ý tôi chúng ta nên loại bỏ những cặp đồng đội nam nam trước đã, họ mới là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất".
"Cô không hiểu".

Nhạc Lâm rất cứng đầu: "Số 2 chưa chết tôi không yên tâm".

Tư Hải tự nhủ trong lòng, số 2 mà chết thì cô mới là người không yên tâm đó.
"Chỉ là một người chơi lv1, lại còn là con gái, đồng đội đã bị loại rồi, lẻ loi một mình, chú ý đến cô ta quá làm gì?" Tư Hải ra vẻ không thèm để ý.
Nhạc Lâm hỏi lại, "Cô cũng là người chơi nữ đấy, chẳng lẽ cô cũng cảm thấy người chơi nữ như mình luôn yếu thế hơn, không cần người khác coi trọng sao?"
Tư Hải: Tôi chưa từng nghĩ thế, nhưng tôi rất hi vọng anh có thể nghĩ như vậy.
Nhạc Lâm thở dài, vẻ mặt đau thương, lời nói thấm thía kinh nghiệm khổ đau: "Người chơi số 2 tên là Hứa Giai, tôi đã gặp cô ta mấy lần rồi.

Lần đầu bị cô ta lừa, cô ta mới có lv0.

Người này rất thông minh, thực lực của cô ta không chỉ nhìn vào đẳng cấp mà đánh giá được.

Chỉ khi nào cô ta bị loại, chúng ta mới có hi vọng chiến thắng".
Nói xong, hắn tiếp tục đi tìm người.
Tư Hải nhìn theo bóng lưng Nhạc Lâm, thật muốn lấy súng ra bắn thẳng vào bảng tên hắn ta, loại luôn kẻ vướng chân này đi.

Nhưng ba cặp đôi nam nam quá khó đối phó, cô không thể không quan tâm đến tình hình chung.
Tại sao kẻ này không chịu ngoan ngoãn nghe lời chứ? Tư Hải buồn khổ vô cùng.
**
Dưới ghế ngồi cạnh bể bơi có một rương báu được phát hiện.
Số 10 vừa mừng vừa sợ, tranh thủ thời gian ra hiệu cho đồng đội, sau đó mở rương ra.

Số 9 nhanh chóng lại gần, liếc thấy đồ bên trong là dung dịch đặc biệt.

Anh ta vội vàng đè thấp giọng, căn dặn: "Nhanh lên, mau cất đi".
Số 10 gật đầu, nhanh chóng nhét dung dịch vào trong túi đeo chéo.
Hứa Giai đứng cách đó không xa âm thầm quan sát, suy nghĩ xem mình nên làm thế nào đến gần cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Cô thấy số 9 và số 10 đang mải cúi đầu nói chuyện, không chú ý đến sau lưng, dường như không đề phòng chút nào, định đến gần đánh lén.

Ai ngờ mới đi được hai bước thì số 10 đột nhiên ngẩng đầu.

Hứa Giai căng thẳng, vội lui về góc tối.

Nhưng số 10 không phát hiện được chuyện gì không ổn, lại tiếp tục cùng số 9 nói chuyện.
Hứa Giai tự nhủ, khoảng cách hai bên quá xa, không thích hợp để xuất hiện bất ngờ tấn công đối phương, phải tìm cơ hội khác.
Không lâu sau đó, số 9 và số 10 thương lượng xong, hai người cùng nhau đi về một hướng.
Hứa Giai động lòng, nhanh chóng đuổi theo.
Thực ra thì, mục tiêu của cô không phải tùy tiện gặp ai thì loại người đó.

Mà sau khi lựa chọn tỉ mỉ, cô mới xác nhận xuống tay với đối tượng nào.
Có tổng cộng 12 người chơi, chia làm 6 đội.

Trong đó có 3 đội nam – nữ, 3 đội nam – nam.
Trước khi một người chơi nữ bất kỳ bị loại, chín người chơi nam còn lại sẽ không hiểu được quy tắc thực sự của trò chơi lần này, thế nên họ rất yên tâm với đồng đội của mình.

Dưới tình huống như vậy, người chơi nữ có thể xử đồng đội của mình hết sức dễ dàng.
Khó giải quyết nhất chính là 3 cặp đôi nam – nam còn lại.

Trong 3 đội đó không có người chơi nữ nào làm gián điệp, muốn loại bỏ cả sáu người này đương nhiên cần phải có tính toán và thực lực.

Vì thế, Hứa Giai quyết định xuống tay với số 9 và số 10 trước.
Tư Hải ra sức khuyến khích Nhạc Lâm loại đội màu vàng, thực ra cũng có cùng suy nghĩ với Hứa Giai.

Đáng tiếc Nhạc Lâm chỉ nhớ thương người chơi số 2, kiên quyết không nghe lời cô bé.
Số 9 và số 10 vừa đi vừa trò chuyện.
Số 9 nói: "Đội đỏ (Nhạc Lâm, Tư Hải) và đội vàng (số 11, 12) đã hợp tác với nhau.

Nếu chúng ta không muốn ngồi chờ chết thì hoặc là phá hoại nhóm họ, hoặc là phải tìm người hợp tác".
Số 10 thở dài: "Vốn còn định tìm thêm vài rương báu cung cấp thêm vũ khí và đồ bảo hộ cho chính mình.


Ai ngờ hai đội này khó giải quyết quá, đúng là thời gian không đợi người!"
"Vậy chúng ta cũng hợp tác đi".

Số 9 không hề sợ hãi, còn hừng hực khí thế: "Tôi nhìn qua rồi, có đội là nam – nữ, có đội là nam – nam.

Nói cách khác, nếu hợp tác ngay lúc mới đầu như thế này, chúng ta cũng có những ưu thế nhất định".
"Đi tìm đội trắng đi.

Lúc nãy tôi thấy họ ở bên kia".

Số 10 nâng cánh tay phải có buộc khăn màu đen, chỉ hướng cho đồng đội.
Hứa Giai thầm sốt ruột, không thể để cho hai đội nam – nam hợp tác được, sẽ thành chuyện lớn mất!
May mà đội đen cũng có tính toán.

Họ nghĩ hợp tác cùng đội khác đến cuối cùng, hai bên chắc chắn phải nội chiến.

Nếu chọn một đội có hai người chơi nam, không bằng chọn một đội nam – nữ.

Thế nên thực ra họ coi trọng đội trắng có gián điệp tồn tại hơn.
Đi không đến một lát, đội đen và đội trắng đã gặp nhau.
Hứa Giai lặng lẽ đi theo phía sau.

Lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện, người chơi nữ bên đội trắng lại chính là Tiểu Doãn! Cô gái Punk trong tập cương thi!
Nhưng mà không nhìn thấy cậu thanh niên tóc nâu đi cùng cô ấy như hình với bóng.

Hứa Giai đoán, có lẽ lần này chỉ có mình Tiểu Doãn đi vào trò chơi.
Đội đen, đội trắng đang nói chuyện cùng nhau.
Tiểu Doãn ra vẻ không hiểu: "Hợp tác? Vì sao?"
Số 9 nghiêm túc nói, "Đội đỏ và đội vàng đã hợp tác rồi.

Nếu chúng ta không hợp tác thì sẽ không còn đường sống nữa".
"Thôi đi".

Tiểu Doãn cười nhạo, "Trong thể loại trò chơi này làm gì có hợp tác mãi mãi.

Không chừng lúc này đội đỏ và đội vàng đã đường ai nấy đi, hoặc phản bội nhau rồi".

Cô nàng hiểu rất rõ, trừ đồng đội được hệ thống trói buộc ra thì những người chơi muốn hợp tác với họ chẳng khác gì thuốc nổ đặt bên người.
"Nếu hai người không đồng ý thì chúng tôi chỉ còn cách đi tìm số 7 và số 8 thôi".

Số 9 tỏ ra tiếc nuối, nhưng thực chất đang ngầm uy hiếp họ.
Tiểu Doãn thật muốn nói, anh không sợ chết thì anh đi đi, xem xem hợp tác với nhau thật hay chỉ tìm cách đâm nhau một cái? Tốt nhất là mấy anh nội chiến chết sạch toàn bộ hộ tôi cái!
Đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng thấy thứ gì đó.

Ban công không xa cô nàng đột nhiên có một bàn tay vươn ra vẫy vẫy.

Cánh tay rất trắng rất nhỏ, xinh xắn mềm mại, chắc chắn là tay của con gái.

Mà trên cánh tay đó còn buộc một chiếc khăn màu lam, càng có vẻ bắt mắt hơn.
Tiểu Doãn, "..."
Ngắm bắn từ ban công? Cô nàng đột nhiên nhớ tới ký ức không tốt lắm.

Đồng đội của Tiểu Doãn – người chơi số 6 chậm rãi mở miệng nói: "Tôi cảm thấy có thể hợp tác".

Vừa nói, hắn vừa giữ vai Tiểu Doãn (số 5), ra hiệu cô đừng nói gì.
Tiểu Doãn ngậm miệng lại.

Không phải vì cô ngại đồng đội mà cô còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để dụ đội đen mắc câu.
"Vẫn là anh có kiến thức rộng rãi." Số 9 khen ngợi.

Đồng thời, anh ta không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Tiểu Doãn, ánh mắt dường như có ý Đàn bà tóc dài óc ngắn khinh thường cô.
Tiểu Doãn không tức giận, bởi vì cô nàng cảm thấy mình không cần so đo với kẻ sắp chết.

Không phải họ muốn nhanh chóng hợp tác sao? Vậy cô sẽ giúp họ chết sớm chết đẹp hơn một chút!
Cô nàng nhìn số 6 một cái, không để lộ biểu cảm gì, chấp nhận, "Tìm chỗ nào kín đáo nói chuyện đi".
Số 10 gật đầu đồng ý: "Có lý.

Chỗ này không có gì che chắn, không chừng có người sẽ đi ra tấn công.

Chúng ta tìm chỗ nào kín đáo chút nói chuyện".
Thế là Tiểu Doãn chủ động dẫn đường, đưa đội đen đến một góc khuất ngay dưới ban công tầng 2.
Bao quanh ban công tầng 2 không phải hàng rào chắn mà là tường xây.

Hứa Giai cúi người ngồi xổm xuống, nhìn từ xa lại, không ai có thể nhìn ra trên ban công có người.
Số 9, số 10 cẩn thận đề phòng đội trắng đánh lén, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng có kẻ tấn công mình từ trên đỉnh đầu.
"Hợp tác thế nào đây?" Số 6 cảm thấy hứng thú với việc hợp tác cùng đối phương, không nhịn được hỏi ngay.
"Bao vây đội đỏ và đội vàng!".

Số 9 quả quyết nói.

Sau đó anh ta chậm rãi nói kỹ hơn, miêu tả kế hoạch của mình rõ ràng.

Tiểu Doãn không để tâm vào cuộc trò chuyện, chỉ quan tâm đến chỗ đứng của mọi người.

Cô nàng và số 6 đang đứng đối diện ban công, dù người ở trên có tấn công thế nào cũng không bắn trúng nổi bảng tên của họ được.

Mà đội đen đề phòng họ, lưng lại quay về ban công, vị trí đứng vô cùng hợp lý!
Tiểu Doãn tự nhủ trong lòng, cho dù cô nàng hiểu lầm, người trên ban công kia không phải người chơi gián điệp như mình cũng không sao.

Là ai cũng được, chỉ cần mau chóng diệt đội đen đi cho cô nàng, cô nàng càng nhìn họ càng khó chịu.
Hứa Giai không hề phụ lòng mong mỏi của đồng bọn.
"Phụt~ phụt~" hai tiếng, cô nhanh chóng bắn thẳng vào bảng tên của hai thành viên đội đen.
Số 9 đang nói được một nửa, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn.

Dường như anh ta cũng đang hỏi trời, sao trò chơi này lại có mưa vậy?
"Đờ mờ mờ! Trên ban công có người!" Ngay sau đó, tiếng nói giận dữ của số 10 vang lên.
Hứa Giai từ trên ban công thò đầu ra, tâm trạng vui vẻ vẫy vẫy tay với bốn người đứng dưới.
Mí mắt Tiểu Doãn giật nảy.

Cảnh tượng trước mắt quá mức quen thuộc, cô nàng không khỏi nhớ đến quá khứ của chính mình, không kìm lòng được sờ tay về phía súng nước.
"Đội xanh?" Sắc mặt số 6 nghiêm trọng, hai mắt híp lại.
Thế nhưng không chờ anh ta nghĩ ra, tiếng thét chói tai bỗng vang lên bên cạnh.
——
"Có người ngắm bắn! Mau chạy!" Nói xong, Tiểu Doãn vừa kéo tay đồng đội, vừa nhanh chân chạy trốn.
Số 6 còn đang ngây ngốc, bị một sức mạnh kéo tay, túm anh ta chạy mất.
Loa phát thanh thông báo: "Người chơi số 9 OUT! Người chơi số 9 OUT! Người chơi số 10 OUT! Người chơi số 10 OUT!"
Làm tốt lắm! Hứa Giai yên lặng like cho đồng đội của mình một cái, nhanh chóng rút lui.
Chạy một hồi lâu, số 6 mới tỉnh táo lại.

Hắn hất tay Tiểu Doãn, tức đến bật cười: "Cô sợ gì thế hả? Người trên ban công kia là con gái, lại còn là người chơi lv1, hai chúng ta đi chung, còn là người chơi lv2, sao phải chạy trốn?"
"Đúng nhỉ..." Tiểu Doãn chớp chớp mắt, giả bộ bây giờ mình mới nhận ra, giải thích: "Sợ quá nên tôi quên mất".
Số 6 khiếp sợ, không nhịn được hỏi thăm: "Cô đúng là người chơi lv2 hả? Sao cô có thể trèo lên đến lv này vậy?"
"Mấy trò chơi trước đó tôi gặp được người giỏi, có thể ôm đùi".

Tiểu Doãn nói láo mà mắt không hề chớp.
Số 6, "..."
Cho nên đồng đội mà hắn cho rằng xứng đôi vừa lứa với mình thực ra là một cái bình hoa ấy hả?
"Lần sau sẽ không chạy!".

Tiểu Doãn son sắt thề thốt.
"Ha ha".

Số 6 muốn khóc rồi.
Tiểu Doãn cười rạng rỡ, trong lòng lại đang nghĩ, vì giả ngu, vì phá hoại, cô nàng đã phải đem hết thủ đoạn của mình ra rồi!.