69: Nàng Vẫn Quan Trọng Nhất!


Edit: Khả Khả
Thôn trang có thêm một tên Hàn Ức liền trở nên náo nhiệt hơn.
Ban đầu Cố Minh Châu cảm thấy có nhiều người nên không khí càng náo nhiệt cũng tốt, nhưng lúc sau…nàng chỉ muốn Hàn Ức hồi cung lập tức.
Nhưng tiểu bá vương chính là tiểu bá vương, hắn cảm thấy rất thích thú khi ở thôn trang, hắn không muốn về.

Hoàng đế phái người đến cũng không thỉnh được hắn đi, tiểu bá vương này chỉ khi đối diện với Hàn Mẫn là khóc la om sòm.
Cái gọi là nhìn tử biết tính cách phụ mẫu, hoàng đế e là đã đoán trước được, hắn phái người mang theo thủ dụ.

Hoàng đế nói nếu Hàn Ức không muốn hồi cung thì để hắn ở lại với Hàn Mẫn một thời gian, còn nói để cho Hàn Mẫn quản giáo hắn, đừng làm cho việc học của hắn tụt lại.

Hàn Ức không chú ý tới nửa câu sau, bởi vì hiện giờ hắn đang vui phát điên lên được.
Hàn Mẫn và Cố Minh Châu: “……”
Muốn nổ tung.
……
Buổi tối, Cố Minh Châu đột nhiên nói với Hàn Mẫn: “Chúng ta từ từ hẳn có con nhé!”
Hàn Mẫn quay đầu nhìn nàng, chỉ nhìn thấy bộ dạng không thiết sống của nàng, tay chân giang rộng, lười biếng nằm trên giường, khác xa bộ dạng đoan trang nhã nhặn ban ngày, là một bộ dạng phóng khoáng, tùy hứng.

Hắn nhớ lúc chiều Hàn Ức chạy tới bộ dạng chua xót mà nói với hắn, hắn cưới được Cố Minh Châu là hắn lời to, Hàn Ức còn nói sau này hắn tìm nữ tử thì cũng tìm một người giống như tẩu tẩu….Hàn Mẫn cong môi cười.
Không đợi hắn trả lời, Cố Minh Châu lại nói: “Đến khi có hài tử, chàng ngàn lần vạn lần không được dung túng cho nó!”
Nàng không muốn lại có thêm một Hàn Ức nữa!
Hàn Mẫn nhịn không được, cười nói: “Vậy sinh hài nữ trước được không?”
Nghe tới hài nữ, Cố Minh Châu liền nhớ tới tiểu muội Cố Minh Trân ở nhà, nàng gật đầu: “Vậy cũng không tồi.”
Nói xong, hai người liếc nhau, đồng thời bật cười.
Hàn Mẫn đứng lên chậm rãi đi đến bên người Cố Minh Châu, hiện tại hắn có thể đi được hơn hai mươi bước, con số này cứ từ từ tăng lên.
Cố Minh Châu không động, nàng biết hiện tại Hàn Mẫn không cần nàng giúp đỡ cũng có thể đến bên cạnh nàng được, nàng chỉ cần ngồi yên đợi hắn.
Một lát sau, Hàn Mẫn bắt lấy tay Cố Minh Châu, cùng nàng ngả trên giường.
“Thật ra, ta cũng không muốn nàng sinh con sớm.”

Cố Minh Châu nhìn hắn chớp chớp mắt.
Hàn Mẫn cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
“Sinh con rất nguy hiểm, lòng ta không yên.”
Hàn Mẫn nhớ rất rõ, mẫu thân của hắn bởi vì sinh hắn cho nên thân thể mỗi ngày sa sút, đến cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn khi tuổi còn quá trẻ.

Đây cũng có thể nói là lúc trước nàng sống khổ sở, thân thể vốn không tốt nhưng mặc kệ thế nào thì kết quả đó luôn là bóng ma trong tâm trí Hàn Mẫn.
“Nàng quan trọng hơn tất cả.”
Cố Minh Châu không ngờ rằng Hàn Mãn sẽ nói như vậy.

Những lời yêu thương xem nàng là bảo bối như vậy đến cả mẫu thân nàng cũng chưa nói.

Sau khi Mẫn thân hiểu rõ chuyện Hàn Mẫn không thể gi@o hợp, nàng liền khuyên răng nói Cố Minh Châu mau mau mang thai, nói chung các nàng đều nghĩ nữ nhân luôn muốn sinh hài tử.

Mặc kệ có nguy hiểm hay không, nữ nhân đều muốn sinh hài tử.
Nhưng Cố Minh Châu lại cảm thấy nàng không nhất thiết phải sinh hài tử, nàng không muốn giá trị bản thân chỉ nằm ở việc sinh sôi hậu duệ, nàng quan trọng sinh mệnh mình hơn.

Từ khi gả cho Hàn Mẫn nàng chưa hề nghĩ tới việc mình sẽ sinh hài tử, có rất nhiều cách hà tất gì làm khó bản thân mình.
Nhưng có lẽ, nàng là người xuyên sách cách nghĩ khác với người bình thường, mà nàng chưa bao giờ buộc người nơi đây phải nghĩ giống nàng, kể cả trượng phu sống chung một đời.
Không bắt buộc khác với không để ý, giống như giờ phút này nàng nghe Hàn Mẫn nói vậy trong lòng vô cùng ngạc nhiên lại cực kỳ hạnh phúc.
Nàng tiến lại gần mặt nam nhân, hôn một cái.
“Phải làm sao đây? Ta hình như càng yêu chàng hơn một chút rồi!”.

70: THẤT TỊCH ĐẾN RỒI!

“Hoàng huynh, Hoàng tẩu, hai người nhanh nhanh một chút!”

Hôm nay là Thất Tịch, nghe nói có hội chùa có thể đi xem náo nhiệt, Hàn Ức liền phấn khích không thôi, sáng sớm liền chạy đến hối thúc hai người.

“Còn sớm, hối cái gì!” Hàn Mẫn ra khỏi phòng trước, hắn bị hối thúc có phần bực bội, quăng cho Hàn Ức ánh nhìn không tốt: “Lúc sau trở về, mỗi ngày ngươi viết thêm mười chữ lớn.”

Hàn Ức nghe vậy liền dậm chân song mắt hắn lại chạm phải ánh nhìn của Hàn Mẫn liền không dám động đậy, bởi vì hắn biết nếu hắn không đồng ý thì Thất Tịch hôm nay đừng mơ ra khỏi cửa.

Thêm mười chữ thì thêm mười chữ…

Đúng lúc này, cửa lại mở ra, Cố Minh Châu cùng vài nha hoàn yểu điệu thướt tha bước ra.

Hai huynh đệ, một lớn một nhỏ ngay lập tức im lặng.

Cố Minh châu không rõ nguyên do, bị nhìn đến mức có chút xấu hổ, theo bản năng sờ lên tóc mai: “Thế, thế nào? Khó coi lắm sao?”

Bởi vì ngày đặc biệt nên Cố Minh Châu dụng tâm trang điểm một chút, tóc búi cao, đánh phấn trên từng đường nét khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo cẩn thận được nâng cấp lên một chút, giữa trán điểm một bông hoa đào nhỏ, hợp với bộ váy tiên màu hồng phấn, phảng phất tựa như tiên nữ hạ phàm.

Hàn Mẫn phục hồi tinh thần, vội nói: “Đương nhiên không phải, rất đẹp….rất đẹp.”

Từ “rất đẹp” sau cùng hắn nói rất nhẹ, rất chậm mang theo trái tim rung động khó kiềm chế được.

Cố Minh Châu hiếm lắm mới chưng diện một lần, làm sao có thể khó coi được.

Dù sao đối với việc trang điểm nàng vẫn thích trang điểm nhẹ nhàng đỡ tốn sức hơn. Nếu ở trong cùng thì còn chú ý chút nhưng hiện tại đang ở thôn trang không ai đặt nặng chuyện này, nàng cứ vậy thả lỏng mình, nhiều lúc chỉ cần tùy ý vẽ lên một chút là xong.

Cũng vì khuôn mặt đẹp, bằng không sẽ không tùy ý vậy.

Số lần nàng nghiêm túc tỉ mỉ trang điểm có lẽ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà Hàn Mẫn đã nhìn thấy được ba lần… Một lần bọn họ hẹn hò, một lần đại hôn, một lần là sau ngày đại hôn.

Hôm nay là lần thứ tư.

Hàn Ức lại thẳng thắn lớn tiếng: “Hoàng tẩu thật xinh đẹp! Hoàng tẩu chính là tiên nữ!”

Cố Minh Châu bật cười, khiến nàng càng trở nên yêu kiều hơn.

Hàn Mẫn ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Hàn Ức nghe thấy cũng không rảnh mà bàn tới tiên nữ hạ phàm tẩu tẩu nữa, hắn nhảy tung tăng chạy tuốt đằng trước.

Hàn Mẫn không vội, đợi Cố Minh Châu đến bên cạnh liền nắm tay nàng đi, hắn nhẹ giọng nói: “Vị tiên tử này, hôm nay tại hạ đưa ngài dạo chơi nhân gian được không?”

Cố Minh Châu cong môi cười, ghé lại gần tai hắn thì thầm: “Được, nếu bổn tiên tử hôm nay chơi vui vẻ, bổn tiên tử sẽ ban cho ngươi một nguyện vọng.”

Hàn Mẫn nhướng mày cười: “Nếu ta nói ta muốn một thê tử thì sao?”

Cố Minh Châu cũng cười theo: “Bổn tiên tử sẽ làm thê tử của ngươi, ngươi chịu không?”

Hàn Mẫn thu lại ý cười: “Vậy hôm nay ta sẽ tận dụng toàn lực.”

Cố Minh Châu cười lớn ngã trên vai Hàn Mẫn, ngón tay ngọc ngà dí vào ngực hắn: “Ôi trời, chàng thật là….ta không nhớ nổi bộ dạng ban đầu của chàng là thế nào luôn rồi.”

Hàn Mẫn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng cùng cưng chiều.

Đâu chỉ riêng nàng không nhớ, hắn cũng đã sớm quên bộ dạng vốn có của mình rồi.

Nhưng mặc kệ là bộ dạng gì vẫn không thể hạnh phúc bằng hiện tại, hắn hoàn toàn không muốn quay lại quá khứ. Nếu thật sự có một tiên tử lương thiện nào đó cho hắn một nguyện ước, hắn nguyện khoảnh khắc này sẽ dừng lại, để hắn có thể bên Cố Minh Châu mãi mãi.

Hắn không cầu gì cả, hắn chỉ cần Cố Minh Châu mãi ở bên cạnh hắn.