Trước khi Chương Hoài Lễ thành danh từng dạy học ở Dương Châu, Cố Cửu Tư và Diệp Thế An từng là học sinh của ông ấy, chợt nghe tin ông ấy chết, đặc biệt là dưới phương thức như vậy, Cố Cửu Tư có chút chột dạ khó yên lòng. Dù cho không có chứng cứ rõ ràng gì, hắn vẫn nhịn không được nói: “Là Lạc Tử Thương?”
 

Diệp Thế An lắc đầu: “Khó nói.”
 
Mọi người rơi vào trầm mặc, mọi người đang sàng lọc tin tức này, một lúc sau, Liễu Ngọc Như nói: “Mọi người đừng nghĩ nữa, Diệp ca ca và Vận Nhi dưỡng thương quan trọng, muốn nói gì thì chúng ta về Vọng Đô từ từ nói.”
 
“Ngọc Như nói đúng.” Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì vội nói, “Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta tiễn Diệp huynh.”
 
Tình nghĩa của Diệp Thế An đã gửi xong, cũng không ép buộc nữa, Cố Cửu Tư nâng đỡ hắn, Liễu Ngọc Như Diệp Vận cùng nhau trở về phòng.
 
Diệp Vận đơn độc ở một gian phòng khác, Liễu Ngọc Như đỡ nàng vào phòng. Nàng luôn cứng đờ cơ thể, Liễu Ngọc Như phát hiện động tác của nàng nên cũng không nói gì, chờ vào phòng rồi, Liễu Ngọc Như đóng cửa trải giường cho nàng, giống như thời niên thiếu dặn dò nàng ta lúc đi Vọng Đô cần chú ý cái gì.
 
Trước kia các nàng là vậy, Diệp Vận có tính tình đại tiểu thư, sẽ không chú ý rất nhiều chuyện, đều là Liễu Ngọc Như chăm sóc nàng.
 
Trước đây nàng luôn cười tủm tỉm đồng ý, nhưng hiện giờ lại đứng bên cạnh Liễu Ngọc Như, nét mặt bình tĩnh đáp lời Liễu Ngọc Như, nhìn qua cực kỳ cung kính. Liễu Ngọc Như nói nói thì ngừng hăn, Diệp Vận nâng tầm mắt nhìn nàng, có chút mờ mịt nói: “Sao vậy?”
 
Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía nàng, một lúc sau, nàng rốt cuộc nhịn tất cả lời nói xuống, thở dài nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy muội nói ít hơn trước rất nhiều.”

 
 
“Dù sao cũng không phải trước kia.” Diệp Vận cười cười, vẻ mặt mang theo sự chua xót, “Thân phận không giống nhau, người cũng không giống nhau.”
 
“Muội và ta lại trước sau giống nhau.”
 
Liễu Ngọc Như lên tiếng, nàng nâng tầm mắt nhìn về phía Diệp Vận, nghiêm túc nói: “Muội trước sau là bạn ta.”
 
Diệp Vận ngẩn người, một lúc sau, nàng cười khổ cúi đầu nói: “Ngọc Như, ta thật sự không ngờ tỷ sẽ nói với ta như vậy.”
 
Dứt lời, nàng thở dài: “Tỷ và Cố Cửu Tư ở bên nhau là chuyện tốt.”
 
“Sao nói như vậy?”
 
Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc, Diệp Vận ngồi xuống rót trà cho chính mình, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Từ nhỏ hai ta đã chơi với nhau, sau khi người thiếp kia vào cửa nhà tỷ thì tỷ tâm tư nặng nề. Kỳ thật lòng ta biết tỷ cần ta giúp đỡ, cần Diệp gia giúp đỡ, con người tỷ đó, tính kế cũng thâm nhưng không đủ thẳng thắn. Mà ta cũng vì tính tình không tốt nên không có bạn bè gì, hai ta mới chơi với nhau vì nhu cầu của nhau mà thôi. Chỉ là làm bạn tốt lâu rồi thì có thêm vài phần chân thành, tỷ cứu ta, ta rất bất ngờ, hiện giờ tỷ đã là vợ của quan gia, mà ta thì,” Diệp Vận cười cười, nâng tầm mắt nói, “Đời này cũng cứ như vậy. Tỷ còn sẵn lòng nói với ta như vậy, ta rất cảm kích.”

 
“Tỷ gả cho hắn, cuối cùng cũng có vài phần dáng vẻ lúc nhỏ, ta cảm thấy một người có thể sống như dáng vẻ ban đầu của chính mình, hẳn là sống rất tốt.”
 
“Ta…… Đúng là sống khá tốt.”
 
Liễu Ngọc Như miễn cưỡng trả lời, nàng nâng tầm mắt nhìn Diệp Vận, nàng biết khúc mắc của Diệp Vận, gả cho Vương Thiện Tuyền, đó là vết sẹo không thể nào chữa lành trong lòng nàng cả đời này. Nàng muốn khuyên một khuyên, nhưng lại nói không nên lời, cho đến khi bên ngoài truyền đến giọng nói của Cố Cửu Tư: “Ngọc Như, nàng về chung với ta hay chờ chút nữa?”
 
Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, Diệp Vận bưng chén trà, ôn nhu nói: “Qua đó đi, ta không sao.”
 
“Vậy……” Liễu Ngọc Như nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói, “Vậy ta đi trước đây.”
 
Nàng nói xong thì Diệp Vận tiễn nàng tới cửa, Cố Cửu Tư đứng ở cửa chờ nàng, Cố Cửu Tư gật đầu với Diệp Vận, sau khi Liễu Ngọc Như cáo biệt với Diệp Vận, nàng đi với Cố Cửu Tư trên hành lang. Cố Cửu Tư duỗi tay giữ chặt nàng, hắn đánh giá nét mặt của nàng, Liễu Ngọc Như phát hiện thì quay đầu nhìn hắn: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
 
Cố Cửu Tư cười cười: “Ta thấy nàng hình như không mấy vui vẻ, ta nhìn kỹ, nhớ kỹ lúc nàng không vui vẻ sẽ có dáng vẻ thế nào.”
 
Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười: “Chàng ngày nào cũng suy nghĩ mấy chuyện vô ích này sao.”
 
“Không không không,” Cố Cửu Tư nhanh chóng nói, “Đây chuyện quan trọng nhất của ta.”
 
Hai người vừa nói vừa vào phòng, đại phu lại đây khám bệnh, xác nhận Liễu Ngọc Như không có trở ngại gì thì cho nàng uống thuốc an thần, Cố Cửu Tư bàn bạc với nàng: “Chờ ngày mai chúng ta khởi hành về Vọng Đô trước, sau đó cho Diệp huynh tới sau, ta về Vọng Đô còn phải xử lý chút chuyện.”
 
Liễu Ngọc Như đáp lời, nghĩ ngợi một lúc, nàng nhớ tới: “Chàng muốn gặp phụ thân chàng đúng chứ?”
 
Cố Cửu Tư có chút xấu hổ, hắn cúi đầu cầm quần áo đi đến phía sau bình phong, thầm nói: “Ta muốn gặp hắn làm gì? Dù sao nàng đã nói ông không sao rồi còn gì.”
 
Liễu Ngọc Như ở bên ngoài mỉm cười, cũng không nhiều lời.
 
Chờ Cố Cửu Tư rửa mặt xong, Liễu Ngọc Như cũng đi tắm, sau khi tắm rửa đi ra, nàng thấy Cố Cửu Tư ngồi trên giường xem sách, Liễu Ngọc Như khoác áo mỏng, tóc còn nhỏ nước.
 
Ban đêm giữa mùa đông mang theo hơi lạnh, cũng may than vẫn lẳng lặng cháy làm cho độ ấm trong phòng vừa đủ, Cố Cửu Tư vỗ vỗ mép giường, xem sách, vui vẻ nói: “Ta làm ấm giường cho nàng rồi, mau vào đi.”
 
Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, vừa nhìn người trước mặt đã có chút ngây ngẩn.
Ngày hôm qua một đêm bôn ba, buổi sáng lại giao chiến, cho đến giờ này khắc này, hắn mới đúng nghĩa được nhìn người này. Hơn ba tháng không gặp, Liễu Ngọc Như rõ ràng gầy đi rất nhiều, sau khi gầy đi, ngũ quan cũng rõ nét hơn, mặt mày trưởng thành hơn, nhìn qua càng thêm thanh thoát xinh đẹp.
 
Hắn cảm giác bản thân đang nuôi một cái cây, gieo một gốc hoa, nàng mọc rễ trong lòng hắn, sau đó nẩy mầm, cuối cùng nở rộ. Hắn không biết do bản thân ảo giác, hay do hiện thực, hắn cảm thấy người trước mặt này mày như tranh vẽ mắt như dòng nước mùa thu, không một chỗ nào là không tinh xảo, không một chỗ nào là không xinh đẹp.
 
Tuy thân hình nàng gầy ốm, nhưng phần dưới cổ kia lại đầy đặn hơn, hiện giờ chỉ mặc một cái áo mỏng đã có thể thấy dãy núi phập phồng, bọt nước nhiễm ánh nến, một đường xuôi dòng chảy xuống lọt vào khe núi, ẩn vào giữa miếng ngọc trắng.
Cố Cửu Tư đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, tầm mắt hắn tựa như mang theo độ ấm làm Liễu Ngọc Như nhất thời hoảng loạn. Nàng không dám nhúc nhích, cũng không dám đi lên trước, chỉ có thể cúi đầu rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Lang quân đang nhìn gì?”
 
Cố Cửu Tư bị nàng hỏi đến có chút hoảng loạn, trên mặt vẫn vờ bình tĩnh, cười nói: “Sao không mặc thêm ít quần áo nữa, mau lên đây đi?”
 
Liễu Ngọc Như đáp lời, nàng cầm khăn ngồi trên giường, Cố Cửu Tư dùng chăn bọc cho nàng, tựa như sợ nàng lạnh, lại tựa như sợ chuyện gì khác.
 
Chờ bọc xong ra, Cố Cửu Tư nhẹ nhàng thở ra, hắn cầm khăn xoa tóc cho nàng, ôn nhu nói: “Ta lau tóc cho nàng, cứ để vậy ngủ sẽ đau đầu.”
 
Liễu Ngọc Như rũ mắt, nàng cảm thấy người này đang bận việc phía sau nàng, nàng đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Diệp Vận ——
 
Tỷ và Cố Cửu Tư ở bên nhau, là một chuyện tốt.
 
Nàng đột nhiên cảm thấy, kỳ thật trên thế gian này, nàng đã là cô nương sống rất tốt rất tốt rồi.
 
Phía sau nàng vĩnh viễn có một người đứng như vậy, chẳng sợ hiện giờ hắn chỉ là một quan nhỏ nhoi, trong loạn thế cũng không có bản lĩnh có thể nghiêng trời lệch đất gì, nhưng hắn xoa tóc sau lưng nàng như vậy, nàng liền cảm thấy, dù trời có sập xuống, nàng cũng không sợ.
 
Nàng rũ mắt, chậm rãi nói: “Lúc này chàng chuẩn bị mấy thứ như tiền và binh lương giải quyết nỗi lo sau này của Phạm Hiên, vậy xem như lập công lớn đúng không?”
 
“Đúng đó,” Cố Cửu Tư không chút để ý nói, “Ta đang cho lưu dân ở Vọng Đô khai khẩn đất hoang, còn đặt ra quy tắc, hiện tại nàng đến Vọng Đô vừa an toàn Vọng Đô sạch sẽ, tuy chưa tỉ mỉ như Dương Châu nhưng đã rất ổn rồi,” Cố Cửu Tư nói, trong mắt mang theo ý cười, “Cứ như vậy đi xuống, ít nhất ba năm, tất cả những việc này chúng ta làm có thể có hiệu quả. Đến lúc đó Vọng Đô có tiền có người, ta cũng không nhọc lòng nữa.”
 
Liễu Ngọc Như nghe đến đây thì không khỏi nói: “Nghe lời chàng nói, ta rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là quan phụ mẫu. Chàng chăm chút cho Vọng Đô như con của mình vậy.”
 
“Nàng nói đúng,” Cố Cửu Tư thở dài, “Chẳng qua vì nàng không ở đây, nàng không ở đây, ta nhớ nàng thì muốn tìm chút chuyện để làm, bằng không ngày nào cũng muốn bận rộn viết thư cho nàng, nàng phiền mà người khác cũng phiền. Nàng lo chuyện công trái (*), vậy ta bận chuyện khác.”
 
(*) Công trái là thuật ngữ trong lĩnh vực chứng khoán.
 
Cố Cửu Tư sửa sang lại một nửa tóc vừa lau khô, ôn nhu nói: “Lúc bận rộn sẽ cảm rất mới lạ. À, nàng nhất định không thể tưởng được ta đã học xong bao nhiêu thứ rồi.”
 
“Ừm?” Liễu Ngọc Như mở to mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư vui vẻ nói, “Ta biết cắm cây lúa, còn biết khoan giếng, ta còn biết kiểm tra đê đập, ta cảm thấy sau này dù ta không làm quan nữa, chỉ trồng trọt thôi cũng có thể nuôi sống nàng.”
 
Lời này chọc cho Liễu Ngọc Như cười thành tiếng, nàng không khỏi nói: “Chàng đúng là không biết xấu hổ, chúng ta ai nuôi sống ai hả.”
 

Cố Cửu Tư nghe lời này thì nhanh chóng nói: “Nàng nuôi ta, nhưng lòng ta muốn nuôi nàng mà. Thôi thôi,” hắn thở dài, “Nữ nhân như nàng quá bản lĩnh, ta không làm quan lớn thật không xứng với nàng.”
 
“Chàng nói gì đó,” Liễu Ngọc Như nâng tay lên cầm tay Cố Cửu Tư, rũ mắt, tựa như có chút ngượng ngùng, “Chàng như thế nào cũng là trượng phu của ta, chàng như thế nào cũng là người tốt nhất trong lòng ta.”
 
Cố Cửu Tư không nhúc nhích, hắn cảm giác lòng bàn tay người này dừng trên bàn tay hắn, lòng bàn tay nàng còn có mấy vết thương, một chút chai sạn, một chút cũng không giống bàn tay non mềm của đám tiểu thư khuê các. Hắn nhớ rõ trước kia không phải thế, lúc vừa gả đến Cố gia, tuy nàng không được chiều chuộng, nhưng trước sau là đại tiểu thư từ nhỏ đã không thiếu ăn thiếu mặc. Dù cho không tính là tiểu thư khuê các, nhưng cũng xem như bích ngọc trong nhà. Hiện giờ tay nàng như một quyển nhật ký cuộc đời nàng, trên đó ghi lại rõ ràng tất cả những gì nàng đã trải qua, nhưng hắn không cảm thấy không tốt, hắn ngoại trừ thấy đau lòng cũng chỉ cảm thấy Liễu Ngọc Như như vậy cũng thật sự tốt.
 
Hắn trở tay cầm tay Liễu Ngọc Như, cách cái chăn dày nặng, ôm lấy nàng từ sau lưng, thấp giọng nói: “Ngọc Như.”
 
“Ừm?”
 
“Chờ thêm vài năm yên ổn, chúng ta có con đi.”
 
Liễu Ngọc Như nghe xong lời này thì hơi sửng sốt, một lúc sau, nàng cảm thấy tim đập vừa nhanh vừa hoảng sợ, còn mang theo vài phần vui mừng nói không nên lời, nàng nhỏ giọng nói: “Ừm.”
 
“Ta muốn con gái,” Cố Cửu Tư nhỏ giọng nói, “Tốt nhất là giống nàng, ngoan ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta làm quan lớn bảo vệ mẫu thân con các ngươi.”
 
“Đương nhiên, con trai cũng tốt,” Cố Cửu Tư không biết như thế nào, đột nhiên bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai, chậm rãi nói, “Nếu là con trai, ta không đánh hắn, ta sẽ dẫn nó đi chơi từ lúc còn nhỏ.”
 
“Chơi như chàng à?” Liễu Ngọc Như nhịn không được mỉm cười, “Như vậy sẽ không có cô nương tốt nào muốn gả.”
 
“Sao có thể,” Cố Cửu Tư lập tức phản bác, “Mắt của cô nương tốt sẽ không mù, có thể nhìn ra cái tốt của chúng ta. Như nàng vậy,” Cố Cửu Tư sáp mặt lại gần, vui vẻ nói, “Cảm thấy ta đặc biệt tốt, có đúng không?”
 
Liễu Ngọc Như cười mà không nói lời nào, tóc nàng khô hết rồi, nàng rút cái khăn trong tay Cố Cửu Tư rồi đứng dậy thổi nến, sau đó trở lại giường nằm xuống đưa lưng về phía hắn: “Ngủ đi.”
 
Cố Cửu Tư ngồi bên cạnh trong chốc lát, hắn đột nhiên cười rồi chui vào chăn lẳng lặng nằm xuống, hai người không biết như thế nào mà không nhắm mắt.
Liễu Ngọc Như có chút lo lắng, Cố Cửu Tư cũng có thể cảm thấy bản thân có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
 
Đêm nay chung chăn gối tựa như không giống trước kia nữa, trong quá khứ, hai người ngây thơ mờ mịt, đần độn “tạm chấp nhận”, từ lúc ban đầu chỉ vì thật sự không ngủ nổi dưới đất mà tạm chấp nhận ngủ chung một giường, sau này là vì một người nhường nhịn không nói lời nào, một người thì xúc động không hiểu chuyện, chưa bao giờ có một ngày xác định tâm ý, hiểu rõ tương lai như đêm nay.
Trực giác của Cố Cửu Tư nói cho hắn biết hắn nên làm gì đó, rồi lại có một chút hoảng loạn, mà Liễu Ngọc Như cũng biết Cố Cửu Tư sẽ làm gì đó nên cứng đờ người không nói gì.
 
Qua một lúc sau, Cố Cửu Tư rốt cuộc động đậy, hắn lật người từ sau lưng nàng ôm lấy nàng.
 
Liễu Ngọc Như cứng đờ, nàng đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngày mai phải lên đường.”
 
“Ta biết.” Cố Cửu Tư ôn hòa nói, “Ta chỉ ôm nàng một cái.”
 
Liễu Ngọc Như thả lỏng người, nàng dựa vào lồng ngực quen thuộc này, một lúc sau, nàng nghe Cố Cửu Tư thấp giọng nhắc: “Nên thành thân lại lần nữa.”
 
Liễu Ngọc Như: “……”
 
Mấy ngày nay Liễu Ngọc Như rất mỏi mệt, tinh thần luôn căng thẳng, rốt cuộc có thể giải hòa với Cố Cửu Tư, cả người thả lỏng lại, vừa cảm giác sắp ngủ được rồi.
 
Chờ đến khi tỉnh lại, Cố Cửu Tư đã ra ngoài chuẩn bị ngựa và xe xong xuôi, Liễu Ngọc Như rửa mặt xong thì cáo biệt với Diệp Thế An và Diệp Vận, Diệp Thế An bị thương nặng trên người nên tiếp tục tĩnh dưỡng, bọn họ trở về Vọng Đô trước.
 
Từ Quảng Dương trở về, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đi đi dừng dừng, hạn hán lớn ở Thương Châu đã giảm bớt, bá tánh cũng tăng lên, nhưng trên đường đi khắp nơi đều có thi hài như cũ, đông chết, đói chết, chết oan chết uổng, bọn họ hai người nhìn thấy mà trong lòng có chút khó chịu, dù cho lúc này hoàn toàn khác với lần trước.
 
Dọc đường đi khắp nơi là dân chạy nạn, còn chưa tới Vọng Đô, hai người đã biết một ít tình hình ở tiền tuyến.
 
Phạm Hiên dẫn đại quân trên chiến tuyến rồi đi thẳng đến Đông Đô, Lương Vương ở Đông Bắc có Phạm Hiên chiến đấu chính diện, phía sau Tây Nam có Tiết độ sứ Kiếm Nam là Lưu Hành quấy phá ép sát, chỉ cần đánh hạ Đông Đô thì Lương Vương không đáng để sợ nữa.
 
Nhận được tin tức, Cố Cửu Tư có vẻ lo lắng sốt ruột, Liễu Ngọc Như không khỏi nói: “Phạm đại nhân sắp đánh hạ Đông Đô, chàng lại lo cái gì?”
 
“Hiện giờ Lương Vương đã không đáng để sợ,” Cố Cửu Tư thở dài, “Nhưng hiện giờ Lương Vương đã chém tất cả con cháu hoàng thất, Phạm đại nhân vào Đông Đô lại muốn đề cử ai làm hoàng đế mới có thể phục chúng?”
 
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, Cố Cửu Tư nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Xác suất lớn nhất là Phạm đại nhân tự đăng cơ, nếu hắn thật sự làm vậy thì những người khác tất nhiên noi theo, không nói người khác, chỉ nói Lưu Hành biết được sẽ thế nào, hắn hiện giờ được hai châu Ích Kinh ủng hộ nên như hổ rình mồi, sao có thể chịu phục? Ngoại trừ Lưu Hành biết, Dương Châu Lương Châu Giao Châu, còn có các chư hầu tiểu vương tiết độ sứ, có ai là dễ đối phó?”
 
Liễu Ngọc Như trầm mặc, một lúc sau, nàng thở dài nắm tay Cố Cửu Tư: “Chàng đừng nghĩ nhiều nữa, chàng quản lý tốt Vọng Đô, sau này như thế nào thì chờ Phạm Hiên cho chàng bổng lộc tương ứng, chàng lại lo lắng cho hắn sau.”
 
Lời này nói ra, Cố Cửu Tư ngẩn người, một lúc sau, hắn không khỏi cười: “Nói cũng đúng.”
 
Cũng không phải bổng lộc hay không bổng lộc, mà hắn là một huyện lệnh vốn không nên lo chuyện này.
 
Mà hắn cũng lo trong lòng, thời thời khắc khắc phái người ra ngoài tra xét tình hình. Đi đường được mười ngày, cuối cùng hai người về tới Vọng Đô, Cố Cửu Tư cho người báo tin trước, lúc hai người đến cửa nhà, Giang Nhu đã dẫn người cầm lá ngải và chậu than đứng ở cửa. Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cùng nhau nắm tay đi xuống, vừa xuống dưới, ánh mắt của Cố Cửu Tư đã dừng lại. Có một ông cụ ngồi xe lăn trước cửa, tóc ông hơi bạc trắng, nét mặt nghiêm túc, Cố Cửu Tư nhìn đối phương, đối phương cũng không nói lời nào, một lúc sau, Cố Cửu Tư ba bước thành hai bước đi đến chỗ Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa vừa thấy Cố Cửu Tư vọt tới thì lập tức nâng tay, tức giận nói: “Nghịch tử con muốn làm gì!”
 
Lời mắng này làm mọi người sửng sốt, Cố Cửu Tư theo bản năng nói: “Lúc này rồi người còn muốn mắng con?!”
 
Cố Lãng Hoa cũng cảm thấy phản ứng này hình như hơi quá, ông ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cũng không phải mắng con.”
 
Dứt lời, ông lại trách cứ: “Con đi tới ta nhanh như vậy làm gì? Ta sợ con đụng ta.”

 
Cố Cửu Tư giận sôi máu, hắn vừa thấy Cố Lãng Hoa theo bản năng muốn nhào tới khóc lóc thảm thiết một tuồng phụ thân già con hiếu thảo, kết quả lão già này có bản lĩnh như vậy, một câu làm hắn tức khắc mất tất cả ôn nhu và cảm động, hắn nhịn không được nói: “Người còn không biết xấu hổ trách con? Ở bên ngoài lâu như vậy cũng chẳng không báo tin, người biết con…… Mẫu thân con lo cho người nhiều lắm không, biến bản thân thành dáng vẻ này rồi trở về, người có ra dáng là phụ thân sao?”
 
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn thấy hai phụ tử này sắp cãi nhau thì nhanh chóng tiến lên giữ chặt Cố Cửu Tư, “Công công vừa về, chàng nói chuyện cho đàng hoàng.”
 
Giang Nhu thấy thế cũng nhanh chóng tiến lên giữ chặt Cố Lãng Hoa: “Chàng cũng ít nói hai câu.”
 
Có hai nữ nhân trấn an, hai người rốt cuộc không cãi nhau nữa, nhưng Cố Lãng Hoa hợp tay lại trong tay áo, xoay đầu đi “Hừ” một tiếng trần trụi biểu đạt bất mãn của bản thân.
 
Mà Cố Cửu Tư nghe tiếng “Hừ”, hắn cười lạnh một tiếng, chẳng thèm nhìn Cố Lãng Hoa nữa.
 
Liễu Ngọc Như và Giang Nhu nhìn nhau, hai người đều có chút bất đắc dĩ, Giang Nhu thở dài nói: “Đừng nói nữa, đi qua chậu than vào cửa trước đi.”
 
Cố Cửu Tư xụ mặt dẫn Liễu Ngọc Như đi qua chậu than, lại dùng lá ngải dính nước vẩy lên người, lúc này mới vào cửa. Đi vào rồi, Liễu Ngọc Như nhìn Giang Nhu đẩy Cố Lãng Hoa, hai người một câu không nói, nàng biết Cố Cửu Tư nhớ Cố Lãng Hoa, nhanh chóng nói: “Bà bà để Cửu Tư đẩy công công vào đi.”
 
“Ta không cần,” Cố Lãng Hoa lập tức từ chối, “Nó rất lỗ mãng, ta sợ nó làm ta đau.”
 
“Nói như ai thèm lắm vậy.” Cố Cửu Tư mỉa mai, Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Con đến vậy.”
 
Dứt lời, nàng đi đến bên cạnh Giang Nhu, Cố Lãng Hoa còn nể mặt Liễu Ngọc Như, con dâu tới đẩy xe lăn, hắn cũng không nói gì nữa, Liễu Ngọc Như đẩy xe lăn nói với Cố Cửu Tư: “Cửu Tư, đến bên cạnh ta trò chuyện với công công đi.”
 
Cố Cửu Tư rầu rĩ lên tiếng, thật sự đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, Cố Lãng Hoa hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, hai nam nhân trầm mặc, Liễu Ngọc Như cười nói: “Công công một mình ở Dương Châu chịu khổ chứ?”
 
Cố Lãng Hoa nghe Liễu Ngọc Như hỏi chuyện, cứng đờ đáp lại: “A, còn tốt.”
 
“Công công không ngại nói xem lúc ấy ở Dương Châu đã xảy ra chuyện gì chứ.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư, cười nói: “Con và Cửu Tư lúc ấy luôn nhớ người.”
 
“Cũng không có gì,” Cố Lãng Hoa bâng quơ nói, “Ta từ mật đạo ra ngoài được người khác cứu, không cẩn thận gãy chân, sau đó được Diệp công tử phát hiện nên cho ở nhờ.”
 
“Người gặp được nguy hiểm gì rồi bị người khác cứu? Rồi sao gãy chân? Sao bị Diệp Thế An phát hiện?”
 
Cố Cửu Tư liên tiếp đặt câu hỏi, Cố Lãng Hoa theo bản năng muốn mỉa mai, bên cạnh Giang Nhu ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Lãng Hoa, Cửu Tư mấy ngày nay chịu rất nhiều khổ cực, chàng làm phụ thân phải thông cảm nhiều hơn, đừng lớn tuổi như vậy còn khó chịu như trẻ con.”
 
Cố Lãng Hoa nghe xong lời này, rốt cuộc nín bặt, hắn trầm mặc một lúc, sau đó lần lượt trả lời từng vấn đề của Cố Cửu Tư. Có mở đầu này, mấy câu kế tiếp thuận đà hơn rất nhiều. Liễu Ngọc Như và đoàn người đi vào chính đường, mọi người uống trà nghe Cố Lãng Hoa nói cảnh ngộ của ông ấy. Chờ Cố Lãng Hoa nói xong, Cố Cửu Tư nói lại chuyện bọn họ gặp phải.
 
Nói xong rồi, hai nam nhân trầm mặc hồi lâu, Cố Lãng Hoa nói: “Mọi người bình an trở về là tốt, các con cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi.”
 
Cố Cửu Tư nhỏ giọng đáp lại, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đứng dậy, hai người đi ra cửa, sắp đến cửa phía trước, Cố Lãng Hoa đột nhiên gọi hắn lại: “Cửu Tư.”
 
Cố Cửu Tư dừng bước, hắn nghe Cố Lãng Hoa nói: “Con lại đây ta xem thử con đã trưởng thành chưa.”
 
Cố Cửu Tư hơi sửng sốt, hắn quay đầu lại thấy Cố Lãng Hoa cố tình xụ mặt, nhưng trong mắt ông ấy không giấu được nước mắt, trong lòng Cố Cửu Tư mềm nhũn, có chút chua xót đau khổ, hắn đi đến trước mặt Cố Lãng Hoa.
 
Hắn cao hơn nam nhân ngồi xe lăn nhiều, vì thế hắn tạm dừng một lúc, sau đó hạ một bên đầu gối xuống, Cố Lãng Hoa lẳng lặng đánh giá hắn, lại giơ tay vỗ bờ vai của hắn, một lúc sau, Cố Lãng Hoa cười nói: “Trưởng thành rồi.”
 
Dứt lời, ông cũng không biết là vui hay là cảm khái, lại lặp lại một lần: “Trưởng thành rồi, là người lớn rồi.”
 
“Con không phải trẻ con nữa.” Cố Cửu Tư nói thầm, “Bây giờ con đã là huyện lệnh.”
 
“Nói bậy,” Cố Lãng Hoa trừng mắt, “Cho dù con làm Tể tướng, trước mặt ta con cũng là con trai ta!”
 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư vừa cười vừa chua xót. Hắn nâng tầm mắt nói: “Đúng đúng đúng, con là con trai người, người muốn đánh muốn mắng muốn thế nào cũng được, được rồi chứ?”
 
“Con không biết ta tốt,” Cố Lãng Hoa giơ tay vỗ đầu Cố Cửu Tư, tức giận nói, “Làm phụ thân thì phải dạy con biết chống đỡ được cả một vùng trời, ta đánh con mắng con chẳng phải vì tốt cho con sao? Cho nên lần sau đừng nói gì mà chết với chả chóc với lão tử,” nói, Cố Lãng Hoa đè vào đầu Cố Cửu Tư, cắn răng nói, “Còn có lần tiếp theo nữa lão tử đánh chết con.”