Cố Cửu Tư quăng bút xong, mọi người không ai dám nói một lời.
 

Cố Cửu Tư vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa quát mắng: “Nàng muốn cứu người sao không để người khác đi cứu? Nàng là một nữ nhân tay không thể nhấc vai không thể khiêng, nàng có thể cứu người nào? Diệp Thế An là một đại nam nhân còn cần nàng đi cứu?!”
 
Cố Cửu Tư vừa nói vừa bắt đầu lấy đồ từ trong phòng, đồng thời dặn dò thị vệ: “Điều cho ta một đội người và ngựa, dặn dò Hoàng Long giúp ta canh giữ Vọng Đô, chuẩn bị tốt đồ đạc lộ phí bản đồ, bây giờ xuất phát.”
 
Mọi người không nói chuyện, chỉ biết cúi đầu làm việc. Mọi người đều cảm giác Cố Cửu Tư phải ra ngoài để xả cơn giận, còn về việc tức cái gì, những người khác không rõ lắm, nhưng Mộc Nam biết.
 
Mộc Nam không dám nói lời nào, cúi đầu lặng lẽ trừng mắt với người trả lời.
 
Cứu người thì cứu người, nhất định phải nói cứu ai sao?
 
Nhưng lời đã nói ra cũng không có cách nào khác, Mộc Nam đi theo sau Cố Cửu Tư, nghe Cố Cửu Tư dặn dò điều người: “Điều tạm một trăm người tinh nhuệ nhất trong quân doanh Vọng Đô lại đây.”
 
Nếu đã cứu người, thì không thể dẫn quá ít người, nhưng cũng không thể quá nhiều, quá nhiều sẽ là quân đội ra ngoài, e là không dễ dàng qua được Thanh Châu. Một trăm người đúng lúc là một con số cho thương đội đi đường xa, cũng sẽ không làm người khác chú ý nhiều.
 
Hiện giờ thời gian khẩn cấp, cần thiết kị binh nhẹ chạy tới.

 

 
Hiện giờ hắn rất có uy danh ở Vọng Đô, nếu vào trước kia, người sẽ không điều động được, nhưng hiện giờ hắn ở Vọng Đô thống trị mọi thứ yên ổn, trên dưới Vọng Đô đều tuân theo, quân lương trong quân đội đủ rồi, binh khí cũng tốt rồi, nên mọi người càng biết ơn hắn hơn. Vì thế một trăm binh lính tinh nhuệ rất nhanh đã mượn được, Cố Cửu Tư cũng chuẩn bị tốt liền dẫn theo Mộc Nam ra ngoài thành.
 
Mộc Nam đi theo phía sau Cố Cửu Tư, trực giác của hắn nói cho hắn biết người này đang nghẹn một hơi, hắn cưỡi ngựa ngang hàng với Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Công tử, người đừng nóng giận.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn đánh ngựa đi một đường về trước, một lúc sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Ta không nóng giận.”
 
Mộc Nam không dám nói nữa, đoàn người giục ngựa bay nhanh, Cố Cửu Tư nhìn trăng sáng ở chân trời, trong lòng có chút khó chịu.
 
Kỳ thật hắn biết bản thân đang tức cái gì, nhưng nói như vậy hắn lại không thể nói ra, đều là thê tử của mình, hắn còn muốn đi giành vị trí của một người ngoài trong lòng Liễu Ngọc Như, trong lòng hắn cũng cảm thấy mất mặt.
 
Nhưng cảm xúc này không khống chế được, hắn biết Liễu Ngọc Như gả cho hắn như thế nào, trước đây hắn không thèm để ý, vừa để ý sẽ nhớ tới lúc trước Liễu Ngọc Như khóc lóc nói với hắn một câu “Ta vốn nên gả cho hắn”.
 
Khi đó giọng nói của nàng chứa tuyệt vọng và nhẫn nhịn, cho đến ngày nay, hắn vẫn nhớ như in.
 
Trong lòng Liễu Ngọc Như có Diệp Thế An.
 
Đối với Liễu Ngọc Như mà nói, hắn và Diệp Thế An hoàn toàn khác nhau. Diệp Thế An từng là nam nhân nàng ngưỡng mộ nhất, mà Cố Cửu Tư ở trong lòng Liễu Ngọc Như, nếu nói là nam nhân chi bằng nói là trách nhiệm.
 
Tất cả tình yêu nàng dành cho hắn, tất cả cách biểu đạt tình cảm vừa thận trọng vừa bình tĩnh, tựa như một dòng sông chảy xuôi không có nửa điểm gợn sóng.
 
Hoàn toàn tương phản với cực nóng và gợn sóng trong nội tâm hắn, mà vững vàng như vậy, tuyệt đối không phải tình yêu.
 
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, Mộc Nam luôn quan sát ở bên cạnh, nhận thấy động tác của Cố Cửu Tư, hắn nhanh chóng nói: “Công tử, người không sao chứ?”
 
“Sao ngươi nhiều lời thế?” Cố Cửu Tư có chút không kiên nhẫn, đánh ngựa đi qua kia, tức giận nói, “Cách xa ta một chút!”
 
Thuyền đi được bốn ngày thì ngừng ở cảng tiến hành tiếp viện. Lúc này đã tới Thanh Châu, thuyền vừa cập bờ, Liễu Ngọc Như phát hiện có một hàng khách mới đi lên.
 
Những người này đại khái có mười mấy người, ồn ào lại có dao, tuy những người này khách khí, nhưng giơ tay nhấc lại mang theo sát khí. Liễu Ngọc Như ở khoang thuyền nhìn thấy, trầm ngâm một lúc thì đi tới boong tàu nói với Diệp Vận và Diệp Thế An: “Ta đoán là Lạc Tử Thương phái truy binh tới, chúng ta phải rời thuyền đổi sang đường bộ.”
 
Diệp Vận và Diệp Thế An không nhiều lời, lập tức thu dọn hành lý xuống thuyền với Liễu Ngọc Như.
 
Bọn họ vừa rời thuyền, những người đó đã bắt đầu ở trên thuyền hỏi thăm phòng của bọn họ. Mà ba người Liễu Ngọc Như một đường chạy như điên vào trong thành, Liễu Ngọc Như đi mua một chiếc xe ngựa bảo hai người đi lên, Diệp Thế An vội nói: “Ta ở chỗ này, sao để cho muội một tiểu cô nương đánh xe được?”
 
“Huynh bị thương.” Liễu Ngọc Như cười nói, “Vận Nhi không biết đánh xe, ta đánh xe cũng được.”
 
Diệp Thế An lắc đầu, cố chấp nói: “Lại không phải trọng thương gì, ta không thể để muội đánh xe.”
 
Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ, nàng cười cười, chỉ có thể nói: “Vậy huynh đi một đoạn đường, ta đi một đoạn đường, chúng ta đổi với nhau.”
 
Diệp Thế An lúc này mới đồng ý, Liễu Ngọc Như kéo Diệp Vận lên xe ngựa.

 
Liễu Ngọc Như rõ ràng phát hiện người của Lạc Tử Thương đang đuổi theo bọn họ, đối phương là cao thủ truy tung tích, trên thuyền không bắt được người, bọn họ rất nhanh tra ra phương hướng bọn họ rời đi, lại tìm được chỗ mua xe ngựa, sau đó không ngừng đuổi bắt.
 
Vì cố tình tránh né bọn họ lùng bắt, hơn nữa trên người Diệp Thế An bị vết thương ảnh hưởng, Liễu Ngọc Như đánh xe vài lần, rốt cuộc mới thoát khỏi bọn họ. Cứ chậm trễ như vậy, thời điểm tới Quảng Dương đã là mười ngày sau.
 
Thương thế của Diệp Thế An không được trị liệu tốt, cộng thêm do cả đường trì hoãn, nên miệng vết thương bị nhiễm trùng mưng mủ, lúc đánh xe té từ trên xe ngựa xuống, còn may trên mặt đất không có cục đá bén nhọn nào, hắn xem như nhặt về một cái mạng, Liễu Ngọc Như thấy tình hình như vậy thì biết nếu lại trì hoãn nữa e là không được, chỉ có thể dẫn Diệp Thế An đi y quán ở trấn gần nhất. Người trong y quán rửa vết thương lại kê thuốc cho hắn, Diệp Thế An còn hôn mê, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận cũng mệt mỏi đến cực hạn, trong tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể nghỉ ở trấn nhỏ.
 
Liễu Ngọc Như không dám dừng ở y quán, nàng phỏng đoán nếu nàng là Lạc Tử Thương, đến lúc này tất nhiên sẽ tăng cường người điều tra y quán. Vì thế nàng để Diệp Thế An và Diệp Vận nghỉ ngơi trong xe ngựa, nàng tự mình ở ngoài xe ngựa canh giữ ở ngoài thành, để thuận tiện lúc nào cũng chạy thoát.
 
Ban đêm nàng ngủ không yên giấc, lúc nửa đêm, nàng đột nhiên bị tiếng vó ngựa bừng tỉnh, lúc quay đầu đã thấy có người tới chỗ bọn họ.
 
Đối phương hiểu rõ mục tiêu, rõ ràng là hướng về phía bọn họ, hẳn là đã tìm được tin tức xác thực. Liễu Ngọc Như không hề chần chờ, lập tức quát to với Diệp Vận trong xe: “Bảo vệ ca ca muội cho tốt!”
 
Nói xong nàng quất roi, ngựa nhanh chóng xông ra ngoài. Diệp Vận ở trong xe ngựa ôm Diệp Thế An, cảm giác xe ngựa bởi vì tốc độ quá nhanh nên lắc lư không ổn định, nàng một tay bắt lấy Diệp Thế An, một tay khác bắt lấy cửa sổ, nỗ lực duy trì bản thân cân bằng.
 
Mà Liễu Ngọc Như nghe tiếng vó ngựa đằng sau thì không dám ngừng lại, Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn thoáng qua người đuổi theo, bọn họ cưỡi ngựa, các nàng là xe ngựa, tuy còn một khoảng chênh lệch, nhưng cứ như vậy đi xuống thì bị đuổi theo là chuyện sớm muộn.
 
Vì thế Liễu Ngọc Như nhanh chóng nói: “Rải đậu ra ngoài! Có thể ném thì ném, tất cả gia vị cầm hết trong tay để chuẩn bị, nếu bọn họ tới gần, muội từ sau cửa sổ rải gia vị ra ngoài!”
 
Diệp Vận đáp lời, một tay bắt lấy Diệp Thế An đang hôn mê, một bàn tay rải đậu trong ngăn kéo ra ngoài.
 
Đó là đồ ăn vặt bọn họ mua trước đó, đậu lăn xuống đất, Diệp Vận lại bắt đầu ném quần áo. Mấy thứ này đối với những con ngựa chạy nhanh mà nói đều là chướng ngại vật, vì né tránh mấy thứ này, tốc độ của những người đó chậm lại không ít.
 
Nhưng đậu và quần áo ném xong rồi, chưa được bao lâu, bọn họ lại đuổi theo, hai bên liều mạng truy đuổi, không biết đã chạy bao lâu, những người đó rốt cuộc đuổi gần sát, Diệp Vận bắt đầu ném bạc, lấy đồ vật cản trở bọn họ.
 
Mà lúc này đối phương cách bọn họ đã rất gần, Diệp Thế An chậm rãi tỉnh lại lúc rung chuyển kịch liệt, hắn cảm thấy động tĩnh bên cạnh, có chút bất an nói: “Làm sao vậy……”
 
“Ca ca!” Diệp Vận hoảng loạn, “Chúng ta bị đuổi bắt!”
 
Diệp Thế An nghe được lời này, dùng tay chống thân mình nhanh chóng nhấc màn xe, hắn ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Như vậy không được, ta xuống ngăn lại, các ngươi đi trước.”
 
“Không……”
 
Diệp Vận còn chưa kịp ngăn Diệp Thế An, Diệp Thế An đã từ bên cạnh bắt lấy kiếm lăn xuống xe ngựa, chỉ chừa một câu: “Đi mau!”
 
Liễu Ngọc Như không dám quay đầu lại, nàng điên cuồng đánh xe ngựa, nàng rõ ràng biết tình hình hiện giờ, nàng và Diệp Vận là hai nữ tử yếu ớt ở lại sẽ không có tác dụng gì.
 
Diệp Thế An muốn tự mình ngăn căn mười mấy người hùng hổ kia, nhưng đối phương rõ ràng không đuổi theo hắn, sai vài người cuốn lấy hắn, sau đó đuổi theo Liễu Ngọc Như. Diệp Thế An nôn nóng đuổi theo, hai bên giao đấu với nhau, những người khác bọc đánh từ hai bên đến gần Liễu Ngọc Như.
 
Liễu Ngọc Như nhìn những người đó chạy tới, nàng cắn răng, chỉ biết đánh ngựa nhanh hơn nữa.
 
Mà lúc này, Cố Cửu Tư dẫn người lang thang không có mục tiêu đi trên quan đạo.

 
“Công tử,” Mộc Nam ngáp nói, “Chúng ta đã đổi ba nhóm người rồi, đêm hôm khuya khoắt như vậy chắc chắn phu nhân đang nghỉ ngơi, sẽ không tới đâu.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nghĩ Liễu Ngọc Như tới từ phía Nam, bởi vậy cửa Nam thành Quảng Dương là cửa thành nàng có khả năng tiến vào nhất, cho nên sau khi hắn tới Quảng Dương, liền chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối cho người chia ra tìm kiếm ở cửa thành lân cận.
 
Hắn đã tới hai ngày đều không nhìn thấy Liễu Ngọc Như, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể lẳng lặng chờ.
 
Hắn cưỡi ngựa lang thang không có mục tiêu đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó.
 
Cố Cửu Tư dừng bước chân bảo mọi người im lặng, nhíu mày nói: “Có phải có âm thanh gì hay không?”
 
Mộc Nam lẳng lặng nghe trong chốc lát, sau đó nói: “Hình như là tiếng đánh nhau?”
 
Cố Cửu Tư không chút do dự cưỡi ngựa xông ra ngoài.
 
Liễu Ngọc Như đánh xe ngựa hướng về Quảng Dương. Diệp Vận nôn nóng nhìn bên ngoài, trong tay cầm chủy thủ, run giọng nói: “Ngọc Như, ta cảm thấy xe ngựa này hình như không ổn định.”
 
Liễu Ngọc Như không dám nói lời nào, nàng chỉ đánh giá người bên cạnh, người bên cạnh đã đuổi theo bọn họ, nhưng không dám tùy tiện tiến lên, bởi vì tốc độ nàng lái xe quá nhanh. Vì thế đối phương nghiêng người giơ tay dùng đao chém vào ngựa, Liễu Ngọc Như quan sát động tác của bọn họ, ngay khi bọn họ chém lại đây, nàng đột nhiên kéo ngựa, ngựa giơ cao lên nhảy qua kia.
 
Động tác này cực kỳ mạo hiểm, lúc nào cũng có khả năng lật đổ, tim Liễu Ngọc Như đập liên hồi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
 
Đối phương một lần không thực hiện được thì lại lần nữa vọt tới, lúc này bọn họ đã bị bao vây, người bên trái chém ngựa, người bên phải chém về phía Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như theo bản năng né tránh, vì thế chân ngựa bị đao chém ngang qua, ngựa quỳ xuống, xe ngựa quay cuồng đáp xuống đất, Liễu Ngọc Như bị vứt trên mặt đất, nửa bên đầu của Diệp Vận trực tiếp đập vào vách xe, sau đó nàng ngất xỉu.
 
Liễu Ngọc Như vừa ngẩng đầu khỏi đất đã thấy ánh đao bổ về phía nàng.
 
Nàng cảm giác đao lạnh như băng hướng tới nàng, nàng chưa bao giờ gần sinh tử như vậy, trong một khoảnh khắc, xung quanh đều chậm lại, nàng ở một giây đó nghĩ tới Tô Uyển, nghĩ tới Liễu Tuyên, nghĩ tới rất rất nhiều người trong cuộc đời nàng, cuối cùng nghĩ tới Cố Cửu Tư.
 
Trong đầu nàng trống rỗng, một giây đó nàng nghĩ nếu nàng chết rồi, Cố Cửu Tư làm sao bây giờ.
 
Nàng không biết vì sao nàng có ý nghĩ như vậy, có lẽ do hình ảnh Cố Cửu Tư cõng nàng đi trên đất khô nứt ở Thương Châu, khóc lóc nói với nàng Liễu Ngọc Như nàng không thể chết, đã ảnh hưởng sâu đến nàng, đến nỗi lúc sinh tử, người nàng nhớ tới, vậy mà vẫn là hắn.
 
Nàng trong khoảnh khắc đó quyết định nghênh đón cái chết, nhưng cũng chính trong một giây khi lưỡi đao sắp chạm vào nàng, một thanh trường kiếm xé gió lao đến, lại đột nhiên cắt ngang đối phương, sau đó có một con tuấn ngựa từ trên trời giáng xuống,