“Cháu tin tưởng anh ấy.” Cô ôm Thượng Mai mà nước mắt không ngừng chảy ra.
Tâm cô chỉ còn biết cầu nguyện, Anh Văn Thiên hãy đón hai con về an toàn nhé anh. Em tin là anh sẽ đưa hai đứa bé về an toàn.
**
Cái chân của anh đạp cánh cửa gỗ không còn nguyên vẹn ra, nhìn thấy ông Nhiên như đa chờ sãn anh ở đó. Ông ngồi hiên ngang trên ghế gỗ cùng với 5 -6 người bảo vệ đứng xung quanh ông.
“Chào Văn Thiên, đã đến rồi sao?”
Ông rất ngỡ ngàng khi anh đi một mình đến đây, không hề biết là người của anh đang đi vào lối khác hoặc đang ở trên nóc nhà.
“Tất nhiên rồi, ông giữ người của tôi sao tôi không đến được” Đôi mắt anh không có chút vui đùa nhìn ông.
Đút hai tay vào túi đi thong thả vào bên trong, nhìn quanh ngôi nhà cười ra một nụ cười khinh bỉ, “cuộc đời của ông chỉ thế này thôi sao?”
Câu nói châm điếm của anh làm ông tức đỏ mắt. “Hãy cẩn thận lời nói, người của mày vẫn còn trong tay tao đó.”
Anh tiến đến gần, đôi mắt không hề đổi nét, “Ông thử làm gì xem? Chỉ cần động đến sợi tóc của chúng tôi sẽ cho ông đi sớm hơn đó.”

“Mày đang dọa tao sao? Ông không vừa lòng với câu nói của anh. “Tôi không dọa mà sẽ làm thật nếu ông động đến chúng.” Đôi mắt anh cau lại nhìn dữ dằn.
“Ông vẫy tay, lôi hai thằng nhóc xuống đây.” Người cận vệ của ông lên trên. Và sau đó đi cùng hai nhóc ra. “Baaaaaa” tiếng tiểu Phong kêu lên khi nhìn thấy anh.
Đôi mắt nhìn 2 nhóc dịu dàng hơn hẳn. “Thấy đó, hai đứa trẻ vẫn lành lặn, đã không động đến sợi tóc nó đâu nhé.”
“Tốt, ông muốn gì hãy ra điều kiện đi.” Anh nóng ruột chỉ cần biết bây giờ ôm hai trẻ vào lòng thì mới là an toàn nhất thôi.
“Làm gì mà nóng vội vậy” Ông nhìn anh nở nụ cười đểu ra.
“Mày hãy đưa lại tất cả những thứ tao đã có quay lại về vị trí cũ đi.” Ông không làng nhằng nữa, tại ông biết Văn Thiên là người thẳng tính không thích lằng nhằng nhiều.
“khhumm” anh suýt nữa phụt ra cười. “Cười cái gì?” Ông tức giận hỏi lại.
“Tất cả những cái đó tôi đâu giữ của ông đâu, những cái này ông phải đi hỏi những nhà bank mà ông đã vay và không trả được chứ.” Đôi mắt anh càng thêm khinh bỉ nhìn ông hơn.
“Không phải tạ mày tao cũng không mất hết như thế.” Ông đỏ mặt vì kìm nén sự tức giận của mình.
“Baaaa.” tiểu Phong khóc quá, bé muốn chạy lại ôm ba mình vì sợ hãi. Tiểu Thiện thấy người đàn ông
giữ lấy em minh đau nên đã đá cho hăn một cái vào ống đồng. Hắn tức giận tát cho Tiểu Thiện một cái đau, in sâu 5 ngon tay trên mặt trắng mịn của cậu bé. Mà tiểu Thiện không khóc mà đôi mắt chỉ đen lại vi choáng váng, còn tiểu Phong thì lại bật lên khóc thảm thiết hơn.
Văn Thiên anh lao vào đấm cho hắn một cái gần rụng hàm răng, đôi mắt sát thủ của anh lao tiếp đến bên tên đó đang nằm ôm mặt dưới đất. Khi anh xông vào như thế thì người của anh cũng xông vào cùng và đáng bật lại mấy tên cận vệ của Ông Nhiên.
Văn Thiên anh tức đến tối đen mặt lại, đôi giày da của anh dẵm lên bàn tay của tên vừa đánh tiểu Thiện, bàn tay của hắn gần như nát bét. Hắn kêu lên vì đau đớn. Văn Thiên cúi xuống cầm tay hắn lên. Anh gồng sức bẻ một cái gãy ra làm đôi. Mặt của người bị bẻ tay không còn giọt máu nào gầm rú vì đau đớn. “Tao cảnh cáo mày, mày giám động đến con tao. Tao sẽ giết mày.”
Anh định giết hắn thật thì nghe thấy tiếng tiểu Phong kêu lên. “Baa.”
Anh quay lại thì thấy tiểu Thiện đang bị ông Nhiên túm lấy dí súng vào đầu cậu bé. Tiểu Phong chạy đến chỗ ba mình. Văn Thiên ôm tiểu Phong vào lòng đôi lông mày nhíu lại nhìn tiểu Thiện “các người không được manh động.” Anh ra hiệu ấy người cận vệ của mình.
“Mày thử xông lên coi, tao sẽ giết chết đứa bé này.” Ông Nhiên lộ vẻ tứ giận đến tột cùng
Bên ngoài là tiếng còi xe cảnh sát, Văn Thiên đưa tiểu Phong cho người cận vệ của anh bế. Anh đi đến gần gần “dừng lại mày đến gần tao sẽ nổ súng.” Ông Nhiên như mất lý trí.

Văn Thiên lùi về chút. “Ông hãy bỏ con tôi ra, nó không có tội gì cả.”
“Tao không cần biết, mày đã dồn tao đến lúc này thì tao không cần gì hết, nhưng tao mà đi thì tao cũng không thể ày hạnh phúc đâu.” Ông đay nghiến, dí súng sát hơn làm cho tiểu Thiện đau mà cậu bé chỉ hơi cau mặt lại. Hàm răng bé nhỏ nghiến lại.
Văn Thiên nhìn con trai mình đau, anh đong lòng đôi lông mày anh nhíu lại đến gần dính vào nhau, bàn tay anh nắm thành nắm đấm muốn xông vào đấm cho lão đến chết đi.
Tiểu Thiện vì đau quá, vùng ra cắn cho lão Nhiên một cái vào tay, lão đau qua thả cậu ra. Tiểu Thiện nhanh chân chạy ra khỏi bàn tay hắn, hắn dí súng về hướng cậu bé bắn. Văn Thiên và mọi người trợn tròn mắt lên.
Anh kêu lên “Khôngggggggg” chạy đến nhưng lại không kip Bùmmmmmm tiếngsúng vang lên, bên tai anh cậu bé trước mặt anh mờ mờ lòa nhòa ngã xuống trước mặt anh.
Cậu bé bị một cái bóng đen bao chùm lên người cùng ngã xuống. Mấy người cận vệ lao vào ông Nhiên nhanh vào ghìm ông xuống đất. Khi tất cả hoàng hồn lại. Nhìn kỹ mọi chuyện vừa sẩy ra thì cái bóng đen đó chính là Thư Quân.
Thư Quân đã đỡ đạn cho Tiểu Thiện của anh. Văn Thiên đi nhanh đến bên Thư Quân đang nằm, trong vòng tay anh là tiểu Thiện đang bất tỉnh nằm đó. “Thư Quân.” Giọng Văn Thiên run run vang lên.
Thư Quân ôm vết thương đang chảy máu quá nhiều. “Mau gọi cấp cứu đi” mấy người cảnh sát chạy vào túm lấy ông Nhiên và gọi ngay cho cấp cứu.
Thư Quân kéo tay Văn Thiên lại, “anh..anh..” Văn Thiên cau đôi mắt lại, nhìn Thư Quân. Văn Thiên một tay bế tiểu Thiện, tay kia nâng đầu Thư Quân lên, “chờ chút cấp cứu đến bây giờ.”
Thư Quân cười hiền lắc đầu, “anh...hai.” giọng cậu yếu đuối vô cùng, nó đang yếu dần đi. Văn Thiên nuốt đau vào trong lòng. “anh họ,....em xin …...xin lổi … anh.”
“Đừng nói gì nữa.” Văn Thiên không muốn nghe, không muốn ai trong gia đình mình ra đi nữa cả. “.....hãy......hãy...nói....với .với Thanh ...Thu ….em yêu cô ấy và mong cô ấy luôn.....luôn được hạnh phúc....và anh...anh họ....anh phải hứa với em....là anh phải luôn làm cho....cô ấy hạnh phúc cùng hai....tiểu tử.....” Câu nói càng lúc càng không rõ.
“Cậu không được nhắm mắt hãy mở ra.” Nhưng đôi mắt của Thư Quân không chịu, nó cứ thế nhẹ nhẹ nhắm lại.....”em..xin..lo.

Câu nói chưa hết mà cậu đã sang bên kia thế giới để lại đôi mắt đỏ au của Văn Thiên. Tiểu Phong chạy lại bên ba mình khóc khi nhìn thấy ba nuôi nằm đó không động đậy nữa.
“Ba nuôi.....ba nuôi...” Cậu bé khóc không ra tiếng nữa.. Văn Thiên ôm hai cậu nhóc vào lòng. Nước mắt của anh cũng tuôn theo tiếng khóc của con trai mình.
**
Thanh Thu cùng vơi cô Mai chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Văn Thiên và tiểu Phong đứng ở ngoài phòng bệnh viện. “Tiểu Phong” cô ôm con trai mình vào lòng, tiểu Phong nhìn thấy mẹ vui mừng lẫy sợ hãi kêu lên. “Mẹ”
Cô bế bé sát vào lòng mình, “Văn Thiên tiểu Thiện đâu?” Anh ôm cô xoa dịu, “đang nằm trong kia, bác sĩ bào nó không sao cả chỉ là sợ quá thôi mà ngất đi thôi.
Cô hoảng hốt, “em có thể vào thăm không?”
Nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. Anh gật đầu vơi cô, cùng với mọi người đi vào phòng bệnh. Cô lao đến bên giường ôm lấy cậu bé đang nằm trên giường. “Tiểu Thiện, mẹ đây con tỉnh lại đi.”
Đôi mắt ngọc của bé hơi mờ màng, phủ một lớp sương mù mở ra. “mẹ.” tiếng nói yếu ớt có chút sợ sệt của bé gọi mẹ mình.
Cô ôm chặt lấy tiểu Thiện, khóc nấc. “Mẹ ở đây con đừng sợ.”