Dù sao đi nữa, em nhất định cũng sẽ chờ anh về và nhìn vào mắt em nói rằng "em đã chẳng còn ảnh hưởng đến tôi nữa, Thanh Thanh....". Em sẽ chờ......chờ đến khi anh quên em......
Xin lỗi.....Lâm Kha.....
Em sẽ sống thật tốt để bù đắp lỗi lầm của mình. Anh cũng mong em hạnh phúc, phải ko?.....
[Ken]

Cho đến bây, tôi vẫn ko thể nào hiểu nổi tại sao Kavin lại ra đi.....hơn nữa lại còn là ra đi một cách đột ngột, chẳng báo trước, thông tin và thực hiện chỉ cách nhau chưa đầy một ngày.....Sự ra đi nhanh chóng đến bất ngờ đó bất giác khiến tôi liên tưởng đến sự chạy trốn......Nhưng, chạy trốn cái j`? Tại sao lại chạy trốn? Nếu là chạy trốn tình yêu, chẳng phải cậu ấy và em vẫn rất tốt đẹp hay sao? Nhưng cái ánh mắt Kavin nhìn Anny và cả cái ánh nhìn hối lỗi và bình thản đến trống trãi của em khiến tôi ko thể ko nghĩ đến một tình yêu ko đc đáp lại....Tôi nhận ra, có lẽ bởi ánh mắt của Kavin lúc này, ukm, có lẽ giống như tôi.....
Tôi cảm thấy mình thật sự tồi tệ khi Kavin ra đi thế này, trong lòng tôi bất giác lại cảm thấy vui......Tôi thật quá ích kỉ.....Tôi đang hi vọng cái j` cơ chứ? Thật ko thể ngờ có lúc tôi lại cảm thấy tuyệt vọng và ích kỉ như thế này, thậm chí còn yêu ng` yêu của bạn thân......
Nhưng tôi sẽ chỉ có thể chôn giấu tình yêu này thôi, tôi yêu em, nhưng tôi cũng ko thể phá hủy tình bạn của mình......Tôi chỉ quen em chưa đầy 3 tháng, yêu em chưa đầy 3 ngày, trong khi đó, tôi đã là bạn của Kavin 3 năm, thử hỏi làm sao tôi có thể.......Nhưng, sao trái tim tôi lại đau thế này? Tại sao nó lại rỉ máu mỗi khi nghĩ rằng sẽ ko thể ở bên cạnh em? Dẫu bik là ko nên, nhưng, lí trí tôi đã chẳng thế điều khiến bản thân mình nữa rồi, cái ham muốn có em ngày càng mãnh liệt, đến nỗi tôi sợ khi nhìn thấy em, sẽ ko kiềm chế đc mà ôm em vào lòng, giữ em thật chặt, ko cho phép bất cứ ai động vào em ngoài tôi.....vv.... Làm sao tôi có thể làm như thế khi mà em chẳng hề yêu tôi và ng` em yêu lại là Kavin? Nhưng tôi cũng chẳng thể tự ngăn mình thôi đừng nhìn em, đừng hi vọng sẽ có ngày em yêu tôi.....Tôi điên! Điên thật rồi! Mà em chính là nguyên nhân của cơn điên đó! Tôi mun tránh xa em, thật xa, để ko phải đau lòng khi thấy em cười nói vui vẻ vs ng` con trai khác, để ko phải cố kiềm chế mình mắng em té tát khi em làm ngơ tôi, để ko phải nghĩ đến một ngày tôi sẽ mất em..... Mà cũng ko đúng, tôi đã bao h có đc em đâu, sao có thể nói là mất em? Tôi mãi mãi vẫn chỉ là một ng` đến sau, một ng` đứng ngoài cuộc.....
Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp em, tôi đã ghét em chừng nào, cho đến bây h vẫn nhiều như thế, nhưng ko phải là "ghét", mà là "yêu".....Em thật độc ác, sao lại khiến tôi yêu em nhiều đến thế??? Nhiều đến nỗi chính tôi cũng chưa từng nhận ra nó tồn tại cho đến khi sự kìm nén vỡ òa, cảm xúc trào dâng ko kìm đc.... Em bước vào đời tôi như thế, nhẹ nhàng mà sâu đậm.....
Nhưng chính lúc tôi nhận ra mình yêu em, cũng là lúc tôi phải tự tay dập tắt tình yêu ấy.....có trách chăng là tôi đã quá ngu ngốc, ko nhận ra nổi tình cảm của chính mình......Tôi cứ ngỡ mình sẽ rất ghét em, cho đến khi em rời xa, tôi mới bik mình cần em đến mức nào......
Nhiều lúc, tôi đã muốn bỏ qua, vứt bỏ tất cả để chạy đến bên em, nhìn thấy nụ cười của em, đc ôm em trong tay......nhưng rồi tôi cũng cay đắng nhận ra có lẽ tôi chỉ là "đơn phương" trong câu chuyện này.....Em yêu một ng` con trai, và ng` đó ko phải tôi, mặc dù em là "vợ chưa cưới" của tôi. "Vợ chưa cưới"- cái cụm từ nghe thật hoa mĩ làm sao.....Nhưng thì sao chứ, em đã bao h yêu tôi đâu? Cũng là tôi tự ngộ nhận......Trách làm sao đc khi em cũng như tôi, bước vào cuộc hôn nhân này chỉ là vì bất đắc dĩ, là vì ép buộc, vốn dĩ, sẽ có ngày tôi phải rời xa, trả em về nơi em vốn thuộc về- và nơi đó ko phải là nơi đây, nơi có tôi......
Dẫu đã bik trước điều đó, tại sao tôi vẫn đau? Tại sao vẫn ko thể chấp nhận rằng em ko phải là của tôi? Tại sao tôi vẫn ko thể từ bỏ đc em?

Ánh mắt em nhìn theo Kavin khiến tôi đau nhói......nó sao thật quá ấm áp, vương chút buồn phiền của tiếc nuối.....sao nó lại tha thiết đến vậy......và tại sao em chưa bao h nhìn tôi như thế....??? Tôi bik mình nhỏ nhen nhưng vẫn ko thể ngăn nổi sự ganh tị hiện lên, tôi chỉ muốn quay sang và bắt em nhìn vào mình- nhìn vào tôi mà ko phải là bất kì ai khác......Ánh mắt đó, chỉ là của riêng tôi.....
Bất chợt, tôi bắt gặp ánh mắt em nhìn mình......Chỉ một thoáng ngắn ngủi nhưng hiện rõ sự đau khổ, tuyệt vọng, và có chút bỡn cợt đầy buồn thương.....Như thế nghĩa là sao? Ko lẽ nhìn tôi cũng khiến em thấy buồn ư? Em ghét tôi đến vậy ư? Đáng ghét! Sao tôi lại đau thế này chứ? Em thật độc ác quá, độc ác hơn cả tôi nghĩ.....Thà em đâm tôi một nhát cũng sẽ ko đau bằng ánh mắt em nhìn tôi lúc này......
"Chúng ta.........từ hôn nhé?"- câu hỏi đó bất chợt lại hiện ra trong trí óc tôi....Đúng rồi, từ hôn- đó là điều em muốn......Nhưng chẳng phải tôi cũng đã nói đồng ý rồi sao, sao em lại nhìn tôi bằmg ánh mắt như tôi làm em bị tổn thương như vậy? Em ko hài lòng về câu trả lời của tôi sao? Hay em cảm thấy tôi trả lời làm tổn thương em? Tổn thương j` chứ? Chẳng phải em ko yêu tôi? Ko lẽ em....
Ko, ko thể nào, làm sao em có thể yêu tôi chứ, ng` em yêu là Kavin kia......Nhưng, thế thì tại sao Kavin lại nói vs tôi những điều đó? Tại sao trước khi đi lại bảo tôi rằng hãy chăm sóc em? Lại còn nói rằng xin tôi đừng làm em tổn thương......Tôi có khả năng đó ư, tôi có thể làm em tổn thương khi em ko yêu tôi ư???...........
Vẫn luôn là thế, dù là ở đây hay ra đi, Kavin vẫn luôn khiến ọi ng` cảm thấy khó hiểu về hành động và lời nói của mình.....

Dù sao thì, hi vọng cậu sẽ về sớm, mặc dù tôi ko bik mình có thực sự muốn như thế hay ko..........
- Cô vẫn ổn chứ?- thằng nhok hỏi con bé khi đi về nhà.