- Chúng ta.........từ hôn nhé?
Thằng nhok gần như chết đứng khi câu nói đó thốt ra khỏi miệng con bé. "Từ hôn"? Nó quay ng` lui nhìn con bé, anh mắt xem ra ko quá ngạc nhiên. Thực ra nó cũng bik sẽ có lúc con bé nói đến chuyện này, chỉ là......ko ngờ lại sớm đến vậy......
Sớm? Lòng tự trọng bị tổn thương? Thật vậy ư? Vì vậy nên nó thấy như nghẹt thở thế này ư? Vì vậy nên nó gần như gã gục xuống thế này ư? Vì vậy nên nó đau thế này ư?......
Ko phải. Dù là sớm hay muộn, rồi cũng sẽ vậy cả thôi.........Như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn, khi mà nó còn chưa lún vào quá sâu trong chuyện này.......
Con bé thở dài. Thấy thằng nhok im lặng một hồi ko nói j`, ánh mắt nhìn mình như trách cứ, lộ rõ sự đau khổ, con bé nhắm mắt lại, quay ng` bước ra khỏi phòng sau khi để lại một câu nói nghe tưởng như rất nhẹ nhàng...
- Đừng để ý, tôi đùa thôi.......
Thằng nhok thả ng` xuống giường, đưa tay lên trán. "Đùa" ư? Thật là nực cười. Nói như vậy mà cũng đc ư? Như thế mà là đùa ư? Tại sao ko nói thẳng ra là muốn từ hôn để đến vs Kavin kia chứ? Con bé còn định đùa giỡn vs nó đến bao h?

Thằng nhok bật dậy, ko suy nghĩ j` thêm, đi thẳng qua phòng con bé. Mở cửa phòng ra, nó vô tình nhìn thấy.....hình như......con bé......khóc?
- Ai đó?- con bé quay ng` nhìn, đôi mắt rảo hoảnh, có lẽ thằng nhok nhìn nhầm.
- Anh tìm tôi có việc j`?- con bé nhíu mày hỏi khi thấy thằng nhok.
Thừng nhok nhìn con bé một lần nữa, và rồi nói một câu mà con bé ko thể nào tưởng tượng nổi....
- Nếu cô muốn, chúng ta hãy từ hôn.
Con bé sững sờ, ngạc nhiên nhìn thằng nhok.
- Ken, anh.........
- Hừ, tôi cũng chẳng muốn mình bị mang tiếng là chia rẽ tình yêu của ng` khác, cô thick thì cứ từ hôn rồi đến vs ai thì mặc- thằng nhok lạnh giọng nói.
- Chia rẽ tình yêu của ng` khác? Đến vs ai? Anh nói thế là sao?- con bé dường như rất ngạc nhiên trước những j` thằng nhok nói, nó ko hiểu j` cả....
- Cô ko hiểu hay giả bộ ko hiểu? Chẳng phải cô muốn từ hôn là để đến vs cậu ta sao?- thằng nhok cố để mình ko hét lên nhưng xem ra vô ích, sự ghen tuông xem ra thể hiện rất rõ.
- Cậu ta nào? Anh nói j` tôi chẳng hiểu?- con bé hoang mang nói, thằng nhok nổi khùng ak`? Tự nhiên ăn nói linh ta linh tinh!
- Chẳng phải cô và Kavin...........- thằng nhok định nói, nhưng rồi lại thôi, quay mặt đi, ko nói nữa.

- Tôi và Kavin? Chúng tôi làm sao?- con bé vẫn ko chịu buông tha, cố hỏi đến cùng.
- Tự cô phải bik chứ!- thằng nhok bực dọc ném lại câu đó rồi bỏ đi, để lại con bé phía sau ngơ ngác chẳng hiểu j`. Nó và Kavin làm sao chứ? Đúng là lạ thật. Ak`, mà ko, có lẽ cũng chẳng lạ, Kavin đúng là sắp........
- Lâm Kha.......- con bé nhắm mắt lại, để mặc nước mắt rơi. Đáng ghét!
Nhưng mà con bé vẫn ko hiểu vì sao thằng nhok lại có vẻ tức giận như vậy, nó làm j` sai ak`? Mà sao lại có cả Kavin ở đây nhỉ? Ko lẽ......Con bé như vừa suy nghĩ ra điều j` đó, bật cười đầy thick thú......
- Thật sự là phải thế ư?- con bé ngước mắt lên nhìn Kavin, giọng nói khẩn thiết, van nài, nhưng cũng có chút chấp nhận.....
- Thanh Thanh, em hiểu mà.- Kavin thở dài, quay mặt đi, tránh cái nhìn tha thiết của con bé.
- Sao cậu lại ra đi đột ngột vậy hả? cậu cũng chỉ về chưa đc bao lâu mà?- thằng nhok nhìn Kavin, có chút khó hiểu.
Kavin ko nói j`, chỉ lắc đầu rồi cười nhẹ. Cậu ra đi thế này, tất yếu cũng có nguyên do của nó, nguyên do này, duy chỉ có 1 ng` hiểu......
Thằng nhok nhìn cậu bạn thân của mình một cách khó hiểu và rồi bất lực khi bik một khi đã muốn giấu, sẽ ko ai có thể bik Kavin đang và muốn làm j`, kể cả nó. Nhưng điều khiến thằng nhok ngạc nhiên bây h là, con bé nhìn Kavin, bình thản đến kinh ngạc, ít nhất là nó nghĩ thế. Ko phải họ đang yêu nhau sao? Đáng lí ra con bé phải có những hành động và thái độ hơn thế chứ? Thậm chí, bây h, con bé ko hề rơi một giọt nước mắt nào như đáng ra phải thế và phải hơn cả thế. Thật sự, hai ng` này (con bé và Kavin) đang nghĩ j` vậy? Nó thật sự ko thể hiểu nổi......

Con bé vẫn chỉ đứng đó, và nhìn. Lúc bóng dáng Kavin khuất hẳn, cũng là lúc nụ cười tắt ngấm trên môi nó, biến mất, như từng xuất hiện, chỉ còn sự thanh thản đến trống trãi......
[Kavin]
Tôi quyết định sẽ ra đi. Đúng vậy, đi thật xa, rời khỏi nơi này, nơi có em.....
Tôi ko phủ nhận là mình đang chạy trốn. Tôi chạy trốn em, chạy trốn chính bản thân tôi. Tôi sợ sẽ có lúc tôi chẳng thể làm chủ đc bản thân mình, sợ sẽ làm em đau....
Vào cái ngày mà tôi nói yêu em, em chỉ im lặng, nhìn tôi và khóc. Tuy em chắng nói j`, nhưng tôi hiểu......Tôi bik mình ko có cơ hội, ak` ko, nói đúng ra thì tôi đã tự đánh mất cơ hội của chính mình vào 2 năm về trước, và đánh mất cả em.....