Thấm thoát, họ đã đi ra khỏi bệnh viện.
 
Ánh hoàng hôn chậm rãi sáng lên từ phía chân trời, như đang nhuộm đỏ nửa bầu trời.
 
Thương Dư Mặc hơi nâng mắt lên, đôi mắt nhìn lướt qua con đường, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh bạc đang ngạo nghễ đậu đối diện, mang lại cho người ta có cảm giác kỹ thuật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cực kỳ quen thuộc, dù sao anh cũng từng đề cập đến nó đầu tuần.
 
Nghe thấy điều Tần Vọng Thức nói, mặt người đàn ông lạnh lùng như không có chuyện gì: “Ồ, có lẽ là cùng một bộ xương.”
 
Một giây.
 
Ba giây.
 
Mười giây.
 
“Ha ha ha ha ha.”
 
Đột nhiên Tần Vọng Thức cười phá lên: “Nếu cùng một bộ khung, thì nó chứng minh rằng tôi và nữ thần là duyên phận trời định, ngay cả đốt ngón tay bị đứt cũng chứng minh cho duyên phận của bọn tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói có đúng hay không?”
 
Đúng lúc đó, đèn đỏ trên vỉa hè chuyển sang màu xanh.
 
Trước khi đi, Thương Dư Mặc đột nhiên phân phát lòng tốt hiếm có của anh, nhắc nhở: “Đề nghị cậu nên đến khoa tai để kiểm tra đi.”
 
Cùng một bộ xương và cùng một khung, hai từ này không hề liên quan đến nhau, mà vẫn có thể nghe nhầm được.
 
Tần Vọng Thức không hiểu ý anh, che tai lại theo bản năng, vẻ mặt hoảng sợ: “Quái nào được, tôi mắc bệnh nặng về tai rồi á!”
 
Anh ấy không hề nghi ngờ về trình độ y học của Thương Dư Mặc, nếu anh có thể mở miệng nhắc nhở về bệnh tình của anh ấy, thì chắc chắn là có đến tám chín mười phần rồi.
 
Thương Dư Mặc đưa lưng về phía anh ấy, vẫy tập hồ sơ bệnh án.
 
Anh đi thẳng qua đường, rồi ngồi lên ghế phụ của chiếc xe thể thao ngập tràn sự kiêu ngạo đó.
 
Ninh Già Dạng cố ý lái chiếc xe chói mắt này, để khi Thương Dư Mặc tan làm, anh có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
 
Trong lúc chờ đợi, cô chán đến mức ngồi tựa lưng lên ghế lướt Weibo, đôi môi hơi cong lên, bị bình luận trên Weibo chọc cười.
 
Là nữ minh tinh hàng đầu trên Weibo, chỉ cần Ninh Già Dạng đăng một bài viết, bình luận trên đó sẽ hơn một nghìn dù chưa qua một tiếng.
 
[Một bát cơm: Ha ha ha ha ha ha ha, bộ xương nói: Tôi chưa từng được đẹp đến thế, cảm ơn.]
 
[Jaki: Mạch não của vợ yêu như tiên nữ nhỏ không giống người bình thường, nhưng mà sao hoá trang cho bộ xương cũng đẹp.]
 
[Ngôi sao may mắn Hứa: Cách hoá trang cho bộ xương của tiên nữ cũng rất nghệ thuật.]
 
[...]
 
Vì độ chú ý của Ninh Già Dạng rất cao, cô có động thái gì, thì tên cô cũng có thể chui lên hot search.
 
So với những bình luận mang tính trêu chọc của đám fans hâm mộ trên Weibo của cô thì bình luận bên dưới hot search sắc bén hơn nhiều, mỗi một bình luận đều mang theo tính xúc phạm –
 
[Nữ minh tinh không chuyên nghiệp chuẩn bị quay lại thông qua marketing.]
 
[Nếu không thực sự yêu thích việc diễn xuất, thì vì sao cô ta không lui khỏi giới giải trí nhỉ.]
 
[Nghe nói cô bị đóng băng hoạt động rồi, đúng là tốt quá, sau này đừng đi kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn nữa, mỉm cười.jpg]
 
“...”
 
Ninh Già Dạng rũ mi xuống, làm người ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt.

 
Thương Dư Mặc mở cửa đúng vào lúc này.
 
Đập vào mắt anh là một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lục pha đen, đang lười biếng ngồi tựa lên ghế da, đôi chân thon dài để bên cạnh lộ ra một vùng thịt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, như đang chế giễu.
Người đẹp mặc sườn xám cực kỳ quyến rũ và xe thể thao màu xanh bạc mang đến cảm giác kỹ thuật lạnh lẽo, như đang phác họa nên một bức tranh có lực công kích sức lôi cuốn.
 
Nhất là khi người đẹp vừa nhấc mắt lên, lông mi hơi vung lên trên, vốn dĩ nó đã cực kỳ quyến rũ rồi, nhưng lại nhiễm thêm vài cảm giác ngây thơ, lôi kéo lòng người, nụ cười xinh đẹp cũng không hề keo kiệt: “Tan làm rồi à.”
 
Thay đổi sắc mặt rất nhanh, khiến người ta như đang nghi ngờ rằng liệu nét chế giễu lóe lên rồi biến mất có phải ảo giác không.
 
Thương Dư Mặc nhẹ nhàng liếc nhìn cô, cảm thấy hôm nay bà Thương đến đón anh đúng là vui con mắt.
 
Xương ngón tay thon dài như không để ý lướt dọc từ cổ đến cà vạt rồi nới lỏng ra, thuận tay cởi thêm hai cái cúc áo sơ mi, rõ ràng là động tác vô cùng mê hoặc, như hết lần này đến lần khác, cái kính màu vàng kim nhạt trên sống mũi anh lại mang theo cảm giác cấm dục.
 
Đột nhiên Ninh Già Dạng cúi người vươn qua, mùi hương ngọt ngào, trong vào lập tức bao trùm hơi thở mát lạnh trên cơ thể người đàn ông.
 
Quả táo adam lộ ra ngoài của Thương Dư Mặc nhấp nhô lên xuống như vô ý, nhưng anh không thèm nhúc nhích, để mặc cho cô hành động.
 
Sau một lát.
 
Ninh Già Dạng đưa tay sang chỗ dây an toàn ở ghế phụ, sau đó giật lên, đích thân cài cho Thương Dư Mặc.
 
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
 
Cô hài lòng vỗ lên ngực anh: “Ok rồi.”
 
Xuyên qua mắt kính mỏng, Thương Dư Mặc có thể nhìn thấy sườn xám đã khắc họa rõ nét cơ thể uyển chuyển và lả lướt của cô, từ vòng eo thon thả đi lên đỉnh đồi tuyết.
 
Anh hơi dừng lại, sau đó lại làm vẻ tùy ý, lấy kính đang đeo trên sống mũi xuống, giọng nói nhạt nói ra câu đầu tiên: “Lái xe đi, đến học viện khoa học trước.”
 
Cái giọng điệu này.
 
Ninh Già Dạng nháy mắt vài lần, khó tin nói: “Em là tài xế của anh đấy à?”
 
Cô công khai như vậy mà tên đàn ông chó này có thể coi cô là tài xế để sai bảo à?
 
Đôi môi mỏng của Thương Dư mặc nhấp một đường cong như có như không, xương ngón tay cong lên, gõ lên tay lái: “Là tài xế nào lái xe thể thao bảy nghìn vạn tệ chạy lung tung nào.”
 
Ninh Già Dạng muốn nghỉ việc.
 
Chẳng qua, chuyện ‘chịu nhục’ thế này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
 
Làm quen là được, làm quen là được.
 
Không muốn làm tài xế, không muốn làm tiên nữ tài xế, cũng sẽ không phải tiên nữ đã vượt qua bài địa ngục level khó khăn thật tốt.
 
Nhưng câu tiếp theo của Thương Dư Mặc lại kéo tâm trạng đang tốt của cô xuống.
 
Anh hỏi nhẹ như mây: “Quên cách khởi động xe rồi à?”
 
Hừ!
 
Đồ đàn ông chó, dám xem thường ‘thần xe’.
 

 
Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ cũng làm bầu không khí thêm choáng váng trước sự quyến rũ nhàn nhạt.
 
Chín giờ tối.
 
Thương Dư Mặc xử lý xong hết công việc sớm, lúc về đến phòng ngủ chính, mắt dừng lại trước người đẹp đang dưỡng da trước bàn trang điểm vài giây.
 
Ninh Già Dạng khoác lên người một cái áo ngủ bằng lụa rộng, cô đang cúi người bôi tất cả mỹ phẩm dưỡng da trong lòng bàn tay lên đùi thật đều, động tác của cô không nhanh không chậm, quá trình dưỡng da bình thường, bị cô biến thành kiểu lười biếng in dấu từ trong xương, từ cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo lưỡi câu nhỏ.
 

Sắc mặt Thương Dư Mặc tự nhiên láy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
 
Sau mười lăm phút, Ninh Già Dạng đang chuẩn bị bôi mỹ phẩm dưỡng da lên cơ thể lần thứ hai thì cửa phòng tắm mở ra.
 
Thương Dư Mặc mang theo cả hơi nước ấm lúc đi vào phòng, tùy tiện thắt áo ngủ tơ tằm màu đen trên hông, dưới ánh đèn, đường nét cơ thể anh được khắc nét rõ.
 
Anh thẳng tay tắt đèn treo tường duy nhất.
 
Trong căn phòng lớn như thế lại đột nhiên tối lại.
 
Lúc thị giác biến mất, các giác quan khác càng thêm nhạy bén. Hương thơm trong hơi thở càng ngày càng nồng, như tràn ra khỏi lồng ngực.
 
Ninh Già Dạng chưa kịp chuẩn bị trước, đầu ngón tay vẫn còn mỹ phẩm dưỡng da chưa thoa xong, kêu lên trong vô thức: “Anh làm gì thế?”
 
Chưa nghe thấy tiếng trả lời, thì đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, tiếp theo sau đó là ngón tay dài của người đàn ông tiến đến chỗ ngón tay trơn nhẵn của cô, bôi thật đều chỗ mỹ phẩm dưỡng da còn sót lại.
 
Ninh Già Dạng muốn giãy dựa, trách anh là vị trí anh thoa không đúng!
 
Cô bôi chỗ này hai lần rồi!
 
Ngay sau đó.
 
Cả người cô bị ôm ngang lên, nương theo đó là giọng nói từ tính được đè thấp của người đàn ông: “Còn 17 lần.”
 
Mắt của Ninh Già Dạng đã quen với bóng tôi, ngẩng đầu nhìn về phía cằm như ngọc khắc của người đàn ông, 
 
Ninh Già Dạng quen thuộc với đôi mắt tối tăm, ngửa đầu nhìn về phía quai hàm như ngọc khắc, vốn lạnh nhạt xa cách với khói lửa trần gian, bị cảnh ban đêm dày đặc như mực che khuất, chỉ chừa lại khuôn mặt tuyệt đẹp rung động lòng người.
 
Ninh Già Dạng bỗng phát hiện, những vật phẩm chạm ngọc mà cô cất giấu, không bằng Thương Dư Mặc tẹo nào.
 
Đây mới là tác phẩm chạm khắc bằng ngọc quý giá nhất thế giới.
 
Thất thần một lúc mà cô đã ngã xuống chiếc giường mềm như mây.
 
Đại não bắt đầu vận chuyển, nghĩ đến 17 lần sắp tới, hai tay Ninh Già Dạng đỡ lên lồng ngực anh, nhịn không được nên phải phản kháng: “Chờ đã…”
 
Thương Dư Mặc vươn người ra chỗ tủ đầu giường, lấy một hộp nhỏ mới tinh, chậm rãi mở ra.
 
Đối mặt với cô vài giây, sau đó mới làm vẻ nhượng bộ ít khi có được: “Tối nay dùng cái này, hai lần thì tắm một lần.”
 
Nói vậy, mỗi lần họ làm cũng vì hoàn thành cho việc chạy kpi để mang thai, nên không dùng đến cái này.
 
Đây là lần đầu tiên.
Ninh Già Dạng thừa cơ chạy vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra, căng thẳng hỏi: “Ba lần rồi tắm một lần?”
 
“Hai lần.” Người đàn ông vừa dứt lần, môi mỏng đã được lấp kín, không cho cô cơ hội cò kè mặc cả nữa.
 
Sau đó, Ninh Già Dạng bị anh hôn, hơi thở dồn dập mê muội làm tim đập nhanh.
 
Cô vất vả lắm mới quay đầu được, đôi mắt nhiễm ánh nước chẳng biết từ lúc nào, đôi môi cũng chỉ có thể thốt ra vài từ mơ hồ: “Nếu muộn thì hai lần.”
 
Người đàn ông không đáp lại, ngược lại anh dùng những ngón tay dài được gọi là “tay thần” treo lên cái cổ nhỏ và nhạy cảm của cô, cuối cùng rơi xuống môi cô, không nhanh không chậm miêu ta: “Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ đương nhiên rồi.”
 
“Còn mấy trăm triệu.”
 
Ồ…
 
Đuôi mắt của Ninh Già Dạng chảy ra nước mắt sinh lý –
 
Tên đàn ông chó, dựa vào đâu mà dám cưỡng ép để trả nợ, chủ nợ mà lại không muốn tiền!
 


 

 
Không biết qua bao lâu sau, Ninh Già Dạng cảm thấy cô bị thiệt, hai tay ôm bả vai Thương Dư Mặc làm bậy, hỏi: “Cô vợ như tiên của anh đã hy sinh lớn vậy rồi, mà anh không định giải quyết chuyện của đạo diễn Giang à?”
 
Thương Dư Mặc: “Chuyên tâm vào.”
 
Ninh Già Dạng không phối hợp: “Thế cuối cùng có giúp không?”
 
Một lúc sau.
 
Người đàn ông lại đè cô, giọng nói trong veo nhẹ nhàng xưa nay lại nhiễm chút khàn khàn: “Đừng nhúc nhích, anh sẽ suy xét.”
 

 
Khi Ninh Già Dạng tỉnh lại, cô cảm thấy toàn bộ cơ thể cô như bị cán qua, xương bị nát thành từng mảnh.
 
Có lẽ còn không cứng bằng bộ xương trên ghế sô pha trong phòng để quần áo.
 
Vốn dĩ đời sống vợ chồng của cô với Thương Dư Mặc có thể hình dung bằng một câu, đó là làm tất cả để hoàn thành nhiệm vụ của vợ chồng.
 
Nhưng tối hôm qua lại khác, nó càng giống việc cả hai đang đánh dấu đến tận xương tủy của nhau hơn.
 
Trên chiếc chăn bằng tơ tằm màu xanh nhạt, cô âm thầm nâng lên một lỗ nhỏ, Ninh Già Dạng  duỗi cánh tay thon ra, lục lọi điện thoại để trên đầu giường, nhìn thời gian, đã mười rưỡi sáng rồi.
 
Cô động não, đoán bác sĩ Thương đi làm rồi.
 
Lần này không phải đưa đi làm, thì tại sao cô không lười biếng chứ.
 
Ninh Già Dạng đặt trái tim xuống, nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc chuẩn bị ngủ của cô và Thương Dư Mặc, cô nhanh chóng lướt vào giao diện Wechat.
 
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh:  [Bác sĩ Thương, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em hôm qua đó.]
 
Hoàn toàn coi hai chữ ‘xem xét’ của Thương Dư Mặc thành không tồn tại.
 
Đợi vài phút sau, tay Ninh Già Dạng cũng hơi mỏi, cô lại gõ thêm vài chữ rồi gửi đi:
 
[Bác sĩ không được nói dối!]
 
Ninh Già Dạng lật người, nằm lên cái gối mềm núng nính, đôi chân trắng nõn như ngọc trai lắc qua lắc lại, chẳng hề lo lắng.
 
Cô cầm điện thoại đợi nửa tiếng, nhưng không thấy trả lời.
 
Đầu lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, vô thức nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay có phẫu thuật?
 
Cuối cùng cô nhắn lại: [Tối nay em đến đón anh.]
 
Sau đó nhặt áo ngủ bị ném trên ghế sô pha lên, uể oải mặc vào rồi đi vào phòng tắm.
 
Duy trì từ lúc ở bệnh viện đến lúc tan làm, Ninh Già Dạng vẫn không được rep lại.
 
Cô không để ý, dù sao bác sĩ bận rộn nên không nhìn thấy tin nhắn cũng bình thường, nên vẫn đến bệnh viện đón anh như thường lệ.
 
Hôm qua, lúc lái xe thể thao siêu ngầu suýt chút nữa thì làm người ta đến vây xe, nên hôm nay cô vào nhà để xe chọn một chiếc có hơi khiêm tốn.
 
Ai ngờ, không biết có phải hôm nay cô đi ra ngoài khi chưa xem lịch hoàng đạo hay không.
 
Ở một chỗ đầu đường lúc sắp đến bệnh viện, đột nhiên có một chiếc ô tô màu đỏ nhanh chóng lao ra từ phía đối diện, đâm vào cô rồi dừng lại, Ninh Già Dạng sợ tới mức đánh tay lái sang trái để tránh đi theo phản xạ có điều kiện, đạp thật mạnh để phanh lại.
 
“Oành”, thân xe nghiêng đi rồi đụng vào giữa hàng rào.
 
Túi khí an toàn bắn ra trong phút chốc.
 

 
Hai tiếng sau.
Ninh Già Dạng mệt mỏi ngồi dựa vào giường bệnh trong bệnh viện, cánh tay trái được băng bó kín mít.
Cô gặp may, va chạm không nghiêm trọng, chỉ là cửa xe bị lõm vào, cọ vào nửa cánh tay, may mà đều là vết thương bên ngoài, không bị gãy xương.
Chẳng qua vì làn da của Ninh Già Dạng vừa trắng vừa mỏng nên vết xanh tím bên trên trông rất khiến người ta kinh ngạc.
Ngôn Thư xử lý xong vụ tai nạn giao thông thì lập tức chạy tới bệnh viện.
Lúc này, bên cạnh Ninh Già Dạng là vô số y tá nhỏ vây quanh ân cần hỏi han.
Bọn họ đều là người hâm mộ của cô.
Ninh Già Dạng còn tri kỷ dùng tay phải ký tên cho các cô ấy.
Khó khăn lắm mới đợi tới lúc trong phòng bệnh không còn ai, Ngôn Thư đau lòng cầm cánh tay Ninh Già Dạng lên nhìn.

Trước đó Ninh Già Dạng đau đến chết lặng, bây giờ cảm giác đau từ từ nổi lên, khiến thái dương của cô cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cô lại nói: “May mà không để lại sẹo.”
Cô tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện làn da hoàn hảo của mình có bất kỳ tỳ vết nào!
Ngôn Thư tức giận mắng chửi tên tài xế lái xe xay rượu kia, rồi đột nhiên nhìn quanh bốn phía: “Em bị thương nghiêm trọng như vậy, mà chồng của em đâu, sao ngay cả cái bóng cũng không thấy thế?”
Dù sao cũng là Ninh Già Dạng tới đón anh, bây giờ đã cách lúc tan làm hai tiếng đồng hồ rồi, cũng không thể còn đang làm việc được.
Giữa hàng lông mày xinh đẹp của Ninh Già Dạng mang một chút mỏi mệt, hàng lông mi đen khẽ chớp: “Không liên lạc được, chắc là đang làm phẫu thuật.”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nửa mở truyền đến tiếng gõ cửa lễ phép, người đến là một bác sĩ trẻ tuổi đang ôm một bó hoa.
Đôi mắt đang khép hờ của Ninh Già Dạng mở ra, nhận ra đây là vị bác sĩ nhanh nhẹn đã dẫn đường cho cô khi cô tới tìm Thương Dư Mặc.
Không còn gì nghi ngờ nữa, Tần Vọng Thức không nhận ra cô sau khi cởi mũ tháo khẩu trang.
Lúc này hai mắt người nọ sáng ngời, ướm hỏi bằng giọng điệu cẩn thận: “Nữ thần, quấy rầy rồi, tôi là fan chân chính của cô, tôi tên là Tần Vọng Thức.”
Vốn dĩ Ngôn Thư muốn nhẹ nhàng từ chối việc người hâm mộ quấy rầy.
Nhưng không ngờ Ninh Già Dạng lại mở miệng: “Mời bác sĩ Tần vào.”
Tần Vọng Thức vô cùng kích động, cũng không nhận ra giọng của nữ thần chính là người lần trước tới tìm Thương Dư Mặc!
“Làm phiền rồi, nghe nói cô bị thương nên tôi đến thăm.”
Vốn dĩ anh ấy đang trên đường tan làm, ai ngờ đồng nghiệp trực ban nói rằng hôm nay nữ thần của anh ấy bị thương phải tới bệnh viện, thế là anh ấy lập tức quay lại.
“Không sao, anh có muốn chữ ký không?”
Vừa rồi cô ký rất nhiều, vẫn còn mấy tờ.
Cô nghĩ dù sao đây cũng là đồng nghiệp cùng khoa với Thương Tự Mực, mà có vẻ quan hệ giữa hai người còn không tệ.
Tần Vọng Thức không ngờ còn có bất ngờ thế này, trong lúc nhận chữ ký, anh ấy không nhịn được mà cảm thán: “Tiếc là Thương thần đã đi công tác rồi, nếu không có thể để cậu ta tận mắt nhìn thấy nữ thần của mình xinh đẹp dịu dàng tới mức nào!”
Thương thần?
Đi công tác? 
Nét mặt trên gương mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng đột nhiên nhạt dần, môi đỏ mím lại, dưới ánh đèn trắng, lộ ra mấy phần xinh đẹp lạnh lùng.
Tần Vọng Thức là sinh vật đơn bào ngốc nghếch, hoàn toàn không ý thức việc tâm trạng của nữ thần đang thay đổi.
 
Chỉ nghĩ là nữ thần phải lạnh lùng như thế.
 
“Thương thần mà anh nói là bác sĩ Thương Dư Mặc ở bệnh viện các anh à?” Ngôn Thư đột nhiên hỏi.
 
Tần Vọng Thức ngạc nhiên nói: “Không ngờ người đẹp Thương thần ở bệnh viện số một chúng tôi đã được người đại diện trong giới giải trí biết đến!”
 
“Chỉ là cô đừng nghĩ nhiều, bác sĩ Thương không muốn vào giới giải trí.”
 
Đây nhất định là nhân vật cấp thần, người được mệnh danh là người thúc đẩy sự tiến bộ của sự nghiệp ý học của tổ quốc, sau này sẽ được lưu danh sử sách.
 
Đôi mắt đen nhánh của Ninh Già Dạng càng thêm lạnh lùng, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười chế giễu, hôm nay anh đi công tác, thế mà hoàn toàn không nói với cô một tiếng, còn bản thân thì lại ngốc nghếch chạy đi đón anh.
 
Sau khi Tần Vọng Thức rời khỏi đó.
 
Không biết qua bao lâu sau, điện thoại vốn dĩ đang yên lặng lại rung lên.
 
Cuối cùng Thương Dư Mặc cũng rep tin nhắn Wechat:
 
[Không cần phải đón anh, anh đi công tác ở Bắc Thành, đi trong vòng một tuần.]
 
Ninh Già Dạng yên lặng nhìn vài giây, sau đó đầu ngón tay giật giật, trực tiếp kéo số vào danh sách đen.
 
Rep cái cọng lông, không có sau đó nữa!
 
Mắt không thấy thì tim không phiền.
 
Trên sân bay quốc tế Lăng Thành.
 
Lúc ngồi trên sân bay đến Bắc Thành, nhóm Thương Dư Mặc vẫn đang thảo luận về những ca bệnh mới đặc biệt phải nghiên cứu.
 
Mãi đến khi kết thúc cuộc thảo luận, anh mới nhớ ra điện thoại đang để chế độ im lặng.
 
Ninh Già Dạng gửi cho anh mấy tin nhắn Wechat và một cuộc gọi nhỡ.
 
Thương Dư Mặc tiện tay rep tin nhắn gần nhất.
 
Nhớ đến sự nỗ lực mấy hôm nay của bà Thương, lòng bàn tay của người đàn ông chậm rãi vuốt ve thành điện thoại hơi lạnh, như có điều suy nghĩ.
 
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tiếp viên hàng không đang thông báo máy bay sắp cất cánh, yêu cầu tắt sản phẩm điện tử.
 
Thương Dư Mặc gõ nhẹ lên màn hình một lần nữa:
 
[Chuyện đạo diễn Giang, chờ anh về rồi giải quyết.]
 
Sau khi bấm gửi đi, anh tắt máy luôn.
 
Không để ý đến sau khi màn hình tắt mấy giây lại gửi đến –
 
Dấu chấm than đỏ do gửi tin nhắn thất bại.