Sau khi quay trở về khách sạn, Ninh Già Dạng nghiêng người nằm lên ghế sô pha, nhàn nhã lật kịch bản.
 
Vừa khéo, vẫn ở trong phòng khách sạn lần trước.
 
Từ cửa sổ sát sàn, có thể nhìn thấy rõ có rất nhiều phóng viên đang đứng trước cửa khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Như thể quay về cảnh tượng khi ấy, lúc ở cùng với Thương Dư Mặc bị đám phóng viên bao vây.
 
Chỉ có điều lần này người bị đám phóng viên vây quanh là Cố Dục Khánh.
 
Nào ngờ, Cố Dục Khánh lại không ở đây.
 
Ngôn Thư mở rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, không nhịn được mà lắc đầu: “Đám phóng viên này đều không biết động não à, sao ngôi sao lớn như thầy Cố lại không có nhà ở Nam Thành này chứ.”
 
Đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng nhếch lên tạo thành một vòng cung nhẹ nhàng, thờ ơ nói: “Hoặc là biết, chẳng qua cũng không còn chỗ nào khác để ngồi hóng hớt, không phải sao?”
 
“May mà em cũng có nhà ở Nam Thành, lần trước đi qua Trang viên Hoa Hồng, chị phát hiện đã sửa xong rồi. Nếu không thì đến lúc quay phim, ngày nào cũng ở khách sạn rồi bị đám người này dòm ngó, cũng thật phiền phức.” Ngôn Thư lại nghĩ tới buổi trưa kí hợp đồng rất thuận lợi, tâm trạng vui vẻ: “Đúng là làm chị nở mày nở mặt quá đi, những nữ minh tinh tuyến một đó không lấy được vai diễn, em lại nhẹ nhàng lấy được rồi.”
 
Ôm cái hợp đồng đó cứ như là đang ôm báu vật vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước chị ấy vui như vậy, chính là lần Ninh Già Dạng trở thành người đại diện cho hãng đá quý sang trọng hàng đầu.
 
Đôi môi vốn mang ý cười của Ninh Già Dạng đột nhiên khựng lại hai giây, theo đó điềm nhiên như không lật kịch bản.
 
Giọng nói chậm rãi: “Đừng nghĩ nữa, em không ở đó đâu.”
 
Vẻ mặt Ngôn Thư mang hàm ý sâu xa: “Em lại cãi nhau với bác sĩ Thương rồi à?”
 
Tối qua say rượu cũng không quên call video trên xe với chồng, bây giờ lại lật mặt.
 
“Cãi nhau cái gì chứ?”
 
Ninh Già Dạng bật cười: “Tiên nữ và chó lông xoăn thì có gì để cãi nhau?”
 
Chó lông xoăn?
 
Ngôn Thư bỗng nhiên bị chặn họng.
 
Nghĩ tới mái tóc xoăn ngắn màu đen mang tính biểu tượng của bác sĩ Thương, rõ ràng vừa hoang dã lại vừa tươi đẹp, cực kì giống chàng thiếu niên đẹp trai bước ra từ trong truyện tranh, tại sao đến miệng cô, lại trở thành lông chó chứ!
 
Ninh Già Dạng bỗng không còn tâm trạng gì, vứt kịch bản qua một bên, kéo tấm thảm xuống rồi che mặt đi, quay lưng lại với Ngôn Thư, chỉ lộ ra một cái gáy đáng yêu, bực dọc nói: “Dù sao cũng không ở.”
 
“Rồi rồi rồi, em muốn ở đâu thì ở.”
 
Ngôn Thư vốn định hỏi xem có chuyện gì, nhìn thấy bộ dạng nhỏ không muốn nói chuyện của cô thì từ bỏ ý định.
 
Bỏ đi, tiểu tổ tông chỉ cần ngoan ngoãn vào đoàn quay phim là được rồi.
 
Đây chính là miếng bánh lớn cấp siêu S+ đấy!
 
Ban đầu Ngôn Thư nghe thấy có nhiều diễn viên tuyến một để ý đến tài nguyên này như vậy, còn tưởng là toi rồi.
 
Lúc trước cũng chỉ là kích thích tiềm năng của Ninh Già Dạng mà thôi.
 
Không ngờ rằng, sức mạnh thần tượng lại lớn như vậy, còn phát huy tốt hơn bình thường, còn được đích thân thần tượng tuyển chọn.
 
Hihihihihi.
 
Ngôn Thư nhìn khuôn mặt Ninh Già Dạng dưới ánh đèn kia, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà xinh đẹp.
 
Khuôn mặt tràn đầy nụ cười giống như mẹ hiền.
 
Cười đến nỗi Tiểu Lộc ở bên cạnh phải nuốt nước bọt, em ấy đành chuyển chủ đề khác: “Chị, chị xem Trai đẹp lại đăng weibo nè, buồn cười lắm.”
 
“Chị xem nào.”
 

Ninh Già Dạng vẫn luôn muốn chiêu mộ người hâm mộ máu chiến này, nhưng người này quá lạnh lùng, cũng không trả lời bất kì một tin nhắn nào.
 
Hôm nay lại xuất trận một lần nữa, vậy mà tất cả đều thành bình luận hot nhất weibo của cô.
 
Những người hâm mộ khác: [ So sánh với Cố thần, chắc chắn tiên nữ Ninh sẽ chia tay với tên bác sĩ biến thái kia! ]
 
Trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1: [ Không có căn cứ. ]
 
Những người hâm mộ khác: [ Ọe ọe ọe, Cố thần đẹp trai, tiên nữ xinh gái, nam thanh nữ tú không ở bên nhau thì trời tru đất diệt. ]
 
Trai đẹp thần tiên của bệnh viên số 1: [Trời tru đất diệt thật.]
 

 
Mấy câu trả lời như thế này, nhiều không đếm xuể.
 
Có lẽ quan điểm của anh quá kì lạ, không ngờ rằng lượt thích lại rất cao.
 
Tin đồn lần trước của Ninh Già Dạng với Liên Thành Hoành, vị này báo cáo từng cái hotsearch một, hơn nữa vẫn kiêu ngạo để lại một câu như trước “Báo cáo rồi”, lần này lại dựa vào lời nói mang tính chế nhạo, nói ít hiểu nhiều để trả lời, lại lần nữa hot trong giới người hâm mộ.
 
Trêu chọc đến mức người hâm mộ chụp màn hình rồi chuyển tiếp, hơn nữa còn có khẩu hiệu đàng hoàng.
 
[ Trai đẹp xuất trận, nửa ngọn cỏ cũng không mọc được. ]
 
Còn không phải sao.
 
Chỉ cần là tin đồn giữa Ninh Già Dạng với ngôi sao nam khác, chắc chắn Trai đẹp sẽ ra trận.
 
Không thể không nói, lần này Trai đẹp ra trận, không những làm cho người hâm mộ của Ninh Già Dạng thỏa mãn, ngay cả fan nữ của Cố Dục Khánh cũng thỏa mãn theo.
 
Rốt cuộc thì thứ bọn họ không muốn nhìn thấy nhất chính là, nam thần và nữ thần xào CP.
 
Bây giờ người hâm mộ của nữ thần ở bên này phủi sạch quan hệ một cách rõ ràng, tâm trạng của fan bạn gái vừa vui vừa phức tạp.
 
Vui là vì phủi sạch quan hệ, phức tạp là vì ngôi sao nữ nào cũng muốn có một chút quan hệ với Cố thần của bọn họ, chứ không phải chỉ để cọ chút nhiệt, nhưng tại sao người hâm mộ của Ninh Già Dạng lại kì lạ như vậy, hận không thể không có một chút liên quan nào.
 
Khóe môi Ninh Già Dạng nâng lên thành một vòng cung đẹp đẽ. Không thể không nói, vị Trai đẹp này rất được lòng cô.
 
Nhìn tình hình dư luận được anh dùng hai ba câu đã xoay chuyển được tình thế, ngón tay tinh xảo trắng ngần nhẹ nhàng ấn vào ảnh đại diện của tài khoản Weibo này, dùng tài khoản Weibo của cô nhắn tin riêng:
 
[ Trai đẹp, thật sự không định đổi nghề? ]
 
[ Phòng làm việc của Ninh Già Dạng chào mừng anh. ]
 
Sau đó ném điện thoại sang một bên, nằm lại lên giường.
 
Ngôn Thư nhìn thấy hết mọi hành động của cô, biết rằng cô thích hành động của Trai đẹp.
 
Không nhịn được khẽ ho nhẹ: “Em đây không muốn tạo tin đồn với Cố thần nhỉ?”
 
“Chị còn tưởng rằng người hâm mộ nhỏ như mấy đứa luôn muốn có mối quan hệ kiểu này với thần tượng chứ.”
 
“Kiểu quan hệ nào?”
 
Hàng lông mi cong vút của Ninh Già Dạng lười biếng nhấc lên, đôi môi đỏ thong thả thốt ra hai chữ: “Tầm thường.”
 
Thần tượng là động lực để vượt qua khó khăn.
 
Vậy nên, trước mắt cô phải nỗ lực nghiên cứu kịch bản, tránh để đối thủ bắt bài, bị thần tượng chê cười rằng kĩ năng diễn xuất không tốt.
 
Còn cái gì mà yêu yêu đương đương, có liên quan gì đến tiên nữ chứ?
 
Tiên nữ yêu đi làm, yêu công việc!
 
Khó lắm mới thấy được tâm trạng yêu thích công việc này của cô, Ngôn Thư nhìn rất lâu, tự nhiên không dám tùy tiện làm phiền cô.
 
Thậm chí đến Tiểu Lộc cũng bị đuổi đi rồi.

 
Trước khi vào đoàn, Ninh Già Dạng luôn ở trong khách sạn, nghiên cứu kịch bản.
 
Thỉnh thoảng sẽ tìm biên kịch Hạ Thanh Nại cũng ở trong khách sạn này để thảo luận nội dung, trái lại quan hệ giữa hai người tiến triển rất nhanh.
 
Cũng sắp trở thành bạn thân rồi.
 
 Lúc bào Tiểu Lộc cũng phải đứng bên cạnh.
 
Tiểu Lộc chua xót mở tài khoản lên…..
 
Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa?: [Không ship được!!! Đã ba ngày Tiên nữ N không nhắc đến bác sĩ S rồi! Thời kỳ chiến tranh lạnh lần này có hơi dài! Hơn nữa hình như tiên nữ N đã có niềm vui mới, tại sao bác sĩ S vẫn chưa dỗ tiên nữ chứ!]
 
Sau đó, Tiểu Lộc theo thói quen mở diễn đàn của bệnh viện Lăng Thành lên.
 
Xem xem tình hình của người còn lại như thế nào.
 
Quả nhiên, ngày nào diễn đàn của bệnh viện Lăng Thành cũng có tin tức liên quan đến bác sĩ Thương.
 
#Ngày thứ ba trai đẹp thần tiên của bệnh viện số 1 làm mặt lạnh!#
 
Chủ bài đăng: [ Như tiêu đề, hình như khoa phẫu thuật thần kinh bị đóng băng rồi, mọi người đi qua phòng làm việc cũng không dám nói to. ]
 
[ Có lúc nào mà Thương Thần không lạnh đâu? Không lạnh thì không phải là người đẹp lạnh lùng rồi. ]
 
[ + 1 cho bình luận phía trên. ]
 
Chủ bài đăng: [ Không phải lạnh lùng, mà là mặt lạnh! Xem ảnh! Bức ảnh.jpg. ]
 
Trên bức ảnh, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông như thấm đẫm giá sương vậy, ngón tay dài màu trắng lạnh đặt trên bệnh án, dường như đang nói gì đó.
 
Sắc mặt cực kì lạnh nhạt thở ơ, không giống vẻ lạnh nhạt bình thường, rõ ràng có thể khiến người khác nhìn ra được tâm trạng không tốt, vô cùng ưu phiền.
 
Tiểu Lộc che đậy một suy nghĩ nhỏ.
 
Bác sĩ Thương mặt lạnh cũng quá quá quá quá quá đẹp trai rồi!
 
Chỉ với gương mặt này, em ấy có thể ăn được ba bát cơm!
 
Tiên nữ không hổ là tiên nữ, sức kiềm chế cũng quá mạnh rồi, lại chiến tranh lạnh được với bác sĩ Thương tận ba ngày.
 
Tiểu Lộc cắn ngón tay suy nghĩ vài giây, lặng lẽ đưa màn hình điện thoại ra trước mặt cô: “Đẹp trai không?”
 
Ninh Già Dạng nhắm tịt mắt.
 
Cười khúc khích: “Đẹp trai có tác dụng gì không, từ trước đến nay chị chỉ để ý nội tâm.”
 
Tiểu Lộc kinh ngạc.
 
Một người theo chủ nghĩa hoàn hảo tinh tế, lại nói mình để ý nội tâm.
 
Lương tâm sẽ không đau sao!
 
Tất nhiên Ninh Già Dạng không đau.
 
Đã định chiến tranh lạnh đến cùng, tốt nhất là cứ ở riêng, mỗi người một nơi.
 
Chỉ có điều, kế hoạch này của cô không duy trì được quá lâu.
 
Ngày hôm ấy, đạo diễn Tưởng gọi cô đến nghiên cứu kịch bản.
 
Hơn nữa lại còn chọn địa điểm là căn nhà của Cố Dục Khánh ở Nam Thành.
 
Là một trang viên trồng hoa Tulip, phong cảnh đẹp đẽ và tên tĩnh, rất thích hợp cho việc sáng tác.

 
Ngoài Ninh Già Dạng ra còn có những diễn viên khác, người có thể đến hình như đã đến hết rồi, may mà trên tầng của trang viên có một phòng họp cực kì to, có thể cho mọi người sử dụng.
 
Từ trên này, có thể nhìn thấy rõ mọi cảnh vật bên ngoài.
 
Ninh Già Dạng đến sớm, đứng trước cửa sát sàn, nhìn xa xăm về trang viên lấy chủ đề thiết kế là những bọt sóng màu xanh được ngăn cách bởi bức tường.
 
Khác xa với những trang viên hoa Tulip khác ở đây, bốn bức tường xung quanh mở ra tạo thành hồ bơi và đài phun nước lấp lánh, từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện, đến cả hồ bơi Olympic bao quanh tòa nhà, cũng là dùng những hình dạng không có quy tắc của bọt sóng.
 
Trước cửa treo một tấm biển: Trang viên bọt sóng
 
Bốn chữ lớn.
 
Ngôn Thư thấy Ninh Già Dạng nhìn về đằng xa, vô thức nhìn theo, ngây ngốc chớp chớp mắt: “Đây có phải là trang viên của em không?”
 
“Trời ơi, kiến trúc này cũng quá kỳ diệu rổi!”
 
Không hổ danh là Thương Thần.
 
Chị ấy còn tưởng rằng chỉ đơn giản là nhổ hoa hồng đi thôi, không ngờ rằng lại đến mức thật sự xây lại.
 
Mới có mấy tháng thôi mà?
 
Đây chính là tốc độ của người có tiền sao?
 
Đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng nhẹ nhàng mím lại, không nói gì.
 
 Trái lại là Cố Dục Khánh tự mình mang cà phê lên, nghe thấy lời của Ngôn Thư cũng bất ngờ nói: “Thật trùng hợp, cô Ninh cũng sống ở gần đây sao.”
 
“Vậy sau này chúng ta đóng phim cũng thuận tiện hơn rồi.”
 
“Tôi thấy phương diện diễn xuất của cô có vài vấn đề.”
 
Tuy Cố Dục Khánh gần như đã rút khỏi giới giải trí, nhưng với chất lượng phim điện ảnh thì yêu cầu rất nghiêm khắc.
 
Cho nên sau khi chọn xong vai nữ chính, anh ấy đã xem hết những bộ phim mà Ninh Già Dạng từng đóng trước đây.
 
Ý của anh ấy rất rõ ràng, phải dạy Ninh Già Dạng đóng phim.
 
Cô sao?
 
Làm hàng xóm với nam thần, còn có lợi ích như thế này sao!
 
Ngôn Thư mở to mắt, lén lút nắm tay áo Ninh Già Dạng.
 
Lúc nào cũng có thể xin ý kiến của thần tượng về mặt diễn xuất, đây là chuyện tốt gì từ trên trời rơi xuống cơ chứ!
 
Ninh Già Dạng cũng không phải là đồ ngốc, sao có thể từ chối được.
 
Làm thế nào để vạch rõ ranh giới với Thương Dư Mặc, làm một đôi vợ chồng hờ mỗi người một nơi, tất cả đều bị Ninh Già Dạng vứt sang một bên rồi.
 
Nếu như anh đã coi mình là vợ, vậy thì những thứ này đều là tài sản chung của vợ chồng!
 
Cô lấy dùng, chẳng có áp lực gì!
 
Hơn nữa.
 
Bây giờ trang viên bọt sóng này cũng dưới tên của cô.
 
Ninh Già Dạng bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cảm thấy bản thân trước đây quá để ý đến mấy chuyện vụn vặt, chỉ vì Thương Dư Mặc thiếu thốn tình cảm mà không thể yêu thêm ai khác, đối với cô hay với người khác cũng như nhau, bèn muốn vạch rõ ranh giới với anh.
 
Loại quan hệ hôn nhân thương mại này của bọn họ, là hai nhà kết giao với nhau, ly hôn là chuyện không thể nào.
 
Vậy nên chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng sẽ không đòi hỏi tình yêu từ anh, hai người họ sẽ trở thành một tấm gương vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.
 
Cực kì hoàn hảo.
 
Vậy nên, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng vô cùng bình tĩnh: “Đúng rồi, căn nhà ở ngay bên cạnh nhà anh, định sau khi vào đoàn sẽ chuyển tới.”
 
“Vậy thì chuyển đi.”
 
“Sáng sớm mai chúng ta bắt đầu tập diễn.”
 
Cố Dục Khánh là người làm việc nhanh gọn, lập tức bảo Ngôn Thư giúp Ninh Già Dạng chuyển nhà.
 
Thế là.
 
 Trước đây Ninh Già Dạng có chết cũng không chịu chuyển, hôm đó lại chuyển vào trang viên bọt sóng mới xây.

 

 
Tối ngày hôm đó, Thanh Hạc Loan.
 
Lục Nghiêu thông báo tin tức này với ông chủ nhà mình.
 
Sau đó lặng lẽ bổ sung: “Cố Dục Khánh ở ngay cách vách bà chủ.”
 
Thư phòng rộng lớn im phăng phắc không một tiếng động.
 
Người đàn ông ngồi dưới ánh đèn sáng rực, sắc mặt điềm tĩnh, dường như không vì vợ mình ở cách vách với người đàn ông khác, mà có bất kì sự biến đổi cảm xúc nào.
 
Chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng.
 
Ung dung lật cuốn sách y học khó hiểu, ngón tay nâng gọng kính vàng trên sống mũi cao, nhẹ nhàng đẩy lên.
 
Dường như dồn tất cả sự chú ý vào trong sách.
 
Lục Nghiêu lặng lẽ đóng cửa rời đi.
 
Nửa tiếng sau, trang sách trước mặt Thương Dư Mặc vẫn chưa được lật sang.
 
Anh đọc rất nhanh, một lần mười dòng, đọc qua chưa bao giờ quên, từ xưa đến nay chưa từng có lúc nào không tập trung.
 
Ánh mắt bất giác nhìn về chiếc ghế sô pha trước mặt.
 
Thỉnh thoảng Ninh Già Dạng sẽ nằm ở đó đọc kịch bản.
 
Lúc này, trên bàn trà vẫn còn đặt một cuốn kịch bản cô in ra, là bộ phim cô đã quay xong.
 
Thương Dư Mặc bình tĩnh đứng dậy, tùy ý cầm một cuốn kịch bản mỏng lên.
 
Từ bên trong rơi ra một tấm giấy ghi chú màu xanh nhạt.
 
Nhẹ nhàng rơi xuống dưới thảm.
 
Thương Dư Mặc cúi người nhặt lên xem.
 
Hình bóng cao gầy phản chiếu lên bức tường, có chút cô độc.
 
Chỉ thấy trong tờ giấy đơn giản vẽ một chú chó nhỏ lông xù.
 
Bên trên kí hiệu năm chữ: Chó hư lông xù.
 
Thương Dư Mặc nhìn vài giây.
 
Đôi môi mỏng mím chặt cuối cùng cũng nhấc lên thành hình vòng cung nhàn nhạt.
 
Cầm lấy bút, phác thảo vài đường ra một chú hồ ly nhỏ đáng yêu, vẽ vô cùng sống động, đặc biệt là đôi mắt, linh hoạt như thật, giống hệt như ánh mắt giảo hoạt của Ninh Già Dạng vào lúc nghĩ ra mấy ý đồ xấu xa.
 
Tiện tay để tờ giấy ghi chú mỏng này vào trong quyển sách y học đang xem.
 
Sau đó đi xuống lầu.
 
Cả căn nhà yên tĩnh như không có người.
 
Người làm cũng không dám làm phiền Thương Dư Mặc, đi đường rất nhẹ nhàng.
 
Sau khi Ninh Già Dạng rời đi, cũng đem theo tất cả sức sống trong ngôi nhà này đi rồi.
 
Hàng lông mi dày của Thương Dư Mặc nhẹ nhàng rủ xuống, nhẹ nhàng mở Wechat trong điện thoại lên.
 
Gõ “Bọt sóng nhỏ” lần trước nói chuyện, là video lần trước cô gửi đến sau khi say rượu.
 
Ngón tay chậm rãi vuốt ve viền điện thoại.
 
Thương Dư Mặc im lặng một lúc, cuối cùng cũng gửi vài chữ đi.
 
Gõ: [ Trang viên bọt sóng, còn thích không?]
 

 
Trang viên bọt sóng.
 
Ninh Già Dạng lười biếng nằm dài trong bể bơi lấp lánh trong nhà, khắp nơi đều là thủy tinh, cứ như là một bể bơi lộ thiên, cho nên thưởng thức được ngôi sao cách xa vạn dặm trên trời.