Lục Nghiêu phụ trách tài sản cá nhân của Thương Dư Mặc đã nhiều năm nên đã quen rồi.
 
Nhưng sau khi tìm hiểu về giá trị bức tranh mà bà Thương gửi cho anh ta thì anh ta lại rơi vào trầm tư.
 
Máy bay tới Lăng Thành chuẩn bị cất cánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở khoang hạng nhất, Lục Nghiêu trịnh trọng đưa điện thoại cho Thương Dư Mặc, nhỏ giọng hỏi: "Vợ anh nói gần đây cô ấy thích mấy thứ này..."
 
Nội tâm Lục Nghiêu: Thật hối hận, biết sớm thì đã gửi đống nữ trang vàng bạc châu báu kim cương đến Thanh Hạc Loan, rõ ràng cô vợ này đang làm khó đại thiếu gia.
 
Bất cứ cái gì cũng đều tám hoặc chín chữ số.
 
Nhưng đây là mười mấy bức ảnh.
 
Lần đầu tiên mà sinh viên đứng đầu khoa tài chính Lục Nghiêu lại không tính được số tiền.
 
Đôi mắt Thương Dư Mặc rũ xuống, con ngươi màu nâu nhàn nhạt, đầu ngón tay nhỏ tùy ý lướt lướt mấy bức ảnh. 
 
Sau khi xem xong, đôi môi mỏng với hàng lông mày lạnh lùng đột nhiên cong lên thành hình vòng cung, cười mà cũng như không, chậm rãi nói: "Ừm, được."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nghiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thương Dư Mặc.
 
Vẻ mặt anh ta càng thêm kinh ngạc: Đại thiếu gia, "được" là một câu trào phúng đúng không?
 
Hay là đồng ý?
 
"Nhìn tôi làm gì, còn không đi chuẩn bị." Thương Dư Mặc thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái rồi quay lại đọc tạp chí y học.
 
Giống như vẫn chưa cảm nhận được công phu sư tử ngoạm của bà Thương có gì đó không đúng.
 
Sau khi có được đáp án chính xác, trợ lý Lục lập tức gọi điện thu xếp.
 
Dù sao thì cũng có mấy tác phẩm ngọc bích không được bán đấu giá công khai, cũng có một số đang thuộc sở hữu của tư nhân. Nếu muốn sưu tập được toàn bộ thì trợ lý vạn năng như anh ta cũng cần thời gian.
 
Sau khi thu xếp xong thì mới có thời gian tiêu hóa được việc tài khoản mà mình đang quản lý sắp thâm hụt đi tiền tỷ.
 
Dù không phải là tiền của anh ta nhưng trái tim cũng rỉ máu.
 
Ai mà ngờ, lại càng khiến chảy máu nhiều hơn.
 
Nước da của Thương Dư Mặc trắng lạnh, ngón tay thon dài đột nhiên gấp cuốn tạp chí lại, đầu ngón tay vô thức xoa nắn tạp chí hai lần, nghĩ đến đống điêu khắc ngọc bích trên tầng ba của Ninh Già Dạng, trầm ngâm, "Chờ đã..."
 
Lục Nghiêu nhìn anh, trong mắt tràn ngập chờ mong.
 
Đại thiếu gia, đây là biểu cảm đến vợ cũng không thể quản anh phải không?
 
Dù sao cũng không nghĩ tới.
 
Thương Dư Mặc bình tĩnh nói: "Từ nay về sau, từng tháng sẽ góp tác phẩm ngọc bích vào bộ sưu tập của cô ấy."
 
"..."
 
Lục Nghiêu đẩy gọng kính lên sống mũi, chấn động đến nỗi không biết biểu cảm gì: vợ chồng nhà này quả thực không ổn.
 
Đã nói là hôn nhân thương mại, vợ chồng hờ cơ mà, hà cớ gì lại phải chi tiền ra cho đối phương?
 
Không nên tự tiêu tiền của mình, hơn nữa còn phải làm bản hợp đồng hôn nhân, vì sợ rằng đối phương sẽ tiêu xài nhiều hơn mình.
 
Tất cả các cuộc đấu giá trong ngày hôm đó đều nhận được tin người mua bí ẩn sẽ chi một số tiền khổng lồ để sở hữu các bộ sưu tập điêu khắc bằng ngọc bích được đem ra đấu giá.
 
Cũng có nhiều nhà sưu tập tư cũng nhận được báo giá tác phẩm điêu khắc ngọc bích còn cao hơn giá thị trường, sau khi hỏi lý do thì mới biết người kia đang muốn làm vợ mình vui.
 
Đa phần những người sưu tầm đều rất đa cảm, họ sẵn sàng từ bỏ niềm yêu thích của mình vì một "chuyện tình đẹp"
 
Vốn dĩ, đây chỉ là một cú chấn động nhỏ trong giới đồ cổ.

 
Cho đến khi blogger đưa tin này lên weibo, hơn nữa vì giá trị cao, mỗi nét chạm trổ đều tinh xảo đến cực điểm khiến cho người xem thấy hứng thú….
 
"Ahh, tình yêu này thật là đốt tiền mà!!!"
 
"Những người bạn trong giới đồ cổ đã giúp tôi tìm hiểu. Chỉ riêng những tác phẩm bằng ngọc bích được lộ ra này đã có giá trị lên đến hàng trăm triệu đô. Cũng có những bức chưa được tiết lộ. Mọi người cứ tiếp tục bàn."
 
"Chỉ e là một ông lớn dỗ tình nhân nhỏ, phải không?"
 
"..."
 
Vốn dĩ ai cũng vì tình mà đốt tiền.
 
Nhưng phương hướng này quả thật rất mới lạ.
 
Người hâm mộ của Ninh Già Dạng cũng biết cô thích sưu tập các tác phẩm từ ngọc bích: "Nữ thần @Ninh Già Dạng, người đàn ông của chị có sẵn sàng mua cho chị không? Nếu mà chị không chịu nổi thì đá quách anh ta đi, càng sớm càng tốt!"
 
Diễn viên cùng đoàn phim từng rộ tin bạn trai của cô là bác sĩ.
 
Dù ai cũng biết Chu Duyên mê cô, nhưng Ninh Già Dạng cũng không phủ nhận việc có bạn trai.
 
Sau khi phân tích, người hâm mộ phát hiện….
 
Người đàn ông của nữ thần Ninh thật sự là bác sĩ!
 
Không phải nói bác sĩ thì không tốt, nhưng chỉ là không xứng được với thần tiên rạng rỡ của họ.
 
Nếu là như đó là bác sĩ Thương thì lại khác...
 
Ầy….họ đang nghĩ gì thế, điều đó là không thể.
 
Thương Thần đã có vợ, dù có ra sao thì cũng là cao quý, sao cũng không tới lượt sao nữ nhà họ.
 
Người hâm mộ càng thêm hứng thú.
 
Trong mắt họ, Ninh Già Dạng nên là cành vàng lá ngọc, hoa đẹp cỏ thơm, thay vì kết hôn với một người bình thường sống một cuộc sống bình thường.
 
Ban đầu không có sự so sánh nào thì người hâm mộ cũng không có phản ứng gì.
 
Nhưng bây giờ thấy người kia cũng thích đồ bằng ngọc bích nhưng lại có ông chồng tiêu tiền tỷ để vợ vui.
 
Người hâm mộ bắt đầu cảm thấy không công bằng.
 
Họ đổ dồn vào weibo của Ninh Già Dạng và công ty, studio, người đại diện hy vọng có thể thuyết phục được Ninh Già Dạng, đừng để cô bị những lời ngon ngọt của đàn ông làm mờ mắt và lạc lối.
 
...
 
Ninh Già Dạng ngủ thẳng cẳng đến 8 giờ sáng hôm sau.
 
Giấc ngủ này là để bù đắp cho khoảng thời gian thiếu ngủ trong đợt vừa rồi.
 
Cô lười nhác xoa mép gối, lông mi khẽ rung.
 
Cô ngủ nhiều, ánh mắt hơi nheo lại, vất vả lắm mới có thể mở ra, hơi mờ mờ rồi rõ dần.
 
Cô uể oải ngồi dậy, tấm chăn bằng lụa mỏng trượt dọc theo làn da mịn màng đến thắt lưng, mái tóc hơi rối của cô chặn hết sắc xuân.
 
Nhưng che nửa mặt thì quả thật là quyến rũ nhất.
 
Thật đáng tiếc khi trong căn phòng rộng lớn lại trống trải, không có ai thưởng thức cảnh đẹp, chỉ có căn phòng với hương thơm trong trẻo khoan khoái còn vương vấn.
 
Ninh Già Dạng không để ý vết hằn ngủ trên gối, cô nghĩ chắc là nửa đêm anh cựa quậy lăn qua lăn lại.
 
Cô rời giường với đôi chân trần trắng nõn, những đường gân xanh nhạt ở mắt cá chân nổi rõ lên, ngón chân thanh tú lẩn giữa những sợi lông dài mượt trên tấm thảm xám tro.
 
Cầm điện thoại di động trên bàn đầu giường, Ninh Già Dạng nhíu mày, ngày hôm qua cô ngủ nên không chơi điện thoại mà, chẳng lẽ nửa đêm mộng du dậy xem hả?

 
Không nghĩ gì nhiều, Ninh Già Dạng mở máy và bước vào phòng tắm.
 
Nhìn vào màn hình, hiện hàng dài cuộc gọi nhỡ và hàng loạt tin nhắn WeChat từ Ngôn Thư.
 
Không cần đọc tin nhắn, Ninh Già Dạng trực tiếp gọi điện thoại, bật loa ngoài rồi để trên kệ nhà tắm.
 
Tìm tìm kiếm kiếm dầu tắm, cô định đi tắm một chút.
 
Vài giây sau Ngôn Thư bắt máy: "Đại tiểu thư, ơn giời em tỉnh rồi!"
 
Ninh Già Dạng đáp "Ừ."
 
Bởi vì vừa mới dậy nên giọng nói vốn dĩ mềm mại của cô có hơi khàn khàn, phảng phất chút lười nhác.
 
Khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.
 
Ngôn Thư nói rất gấp gáp: "Có chuyện rồi, chị đang ở dưới phòng khách nhà em, mau xuống đây đi!"
 
Quản gia của nhà họ Thương quả thật khó xơi.
 
Vì mệnh lệnh trước khi ngủ ngày hôm qua của Ninh Già Dạng mà "Dù trời có sập thì cũng không được đánh thức cô", quản gia nào dám trái lại nửa lời.
 
Dù sao trời còn chưa sập, vợ được nghỉ ngơi quan trọng hơn.
 
Ninh Già Dạng nghe giọng điệu của Ngôn Thư thì chắc là không có gì to tát, không thì chị ấy đã la toáng lên rồi xông thẳng lên đây rồi.
 
Đừng nói là quản gia, đến chục người làm cũng không ngăn được.
 
Kết quả là.
 
Cô không để ý, thản nhiên nói: "Đợi em tắm xong thì em xuống."
 
Ngôn Thư: "..."
 
Thật sự bị làm cho tức điên mà.
 
Nếu biết sớm thì đã dùng giọng điệu nghiêm trọng hơn.
 
Ánh nắng len lỏi qua tán lá bạch quả tươi tốt và xum xuê bên ngoài biệt thự, phủ lên phòng khách một thứ ánh sáng mỏng nhẹ, tuyệt đẹp.
 
Ngôn Thư đang ngồi trước cửa sổ kính to cao từ trần nhà xuống chạm sàn, điện thoại của cô vẫn mở nhưng tắt tiếng, màn hình nhấp nháy.
 
Trừ công ty thì là mấy bên truyền thông lớn.
 
Đều đang muốn phỏng vấn Ninh Già Dạng.
 
Ai có thể ngờ rằng chỉ là một tin tức của giới đồ cổ không liên quan đến giới giải trí lại có thể kéo thêm cả Ninh Già Dạng vào hotsearch.
 
Đây có phải là vóc dáng của người mang vận hotsearch huyền thoại không?
 
Không hổ là Chu Duyên, cả ngày chỉ nghĩ đến việc muốn cọ nhiệt.
 
Ninh Già Dạng không để Ngôn Thư đợi lâu, ngâm mình xong thì dọn đồ rồi đi xuống tầng.
 
Cơ thể mảnh mai của cô chỉ được quấn một chiếc váy ngủ lụa màu trắng, những dải ruy băng mỏng tôn lên vòng eo thon thả của cô.
 
Quản gia lập tức dọn đồ ăn sáng ra.
 
Tuy chỉ là bữa ăn nhỏ nhưng lại đa dạng, có thể thấy được tâm huyết của người đầu bếp đặt vào trong đó.
 
Ngôn Thư nhìn bộ dạng được đào tạo bài bản này, khóe môi giật giật. Những người hâm mộ mà nghĩ Ninh Già Dạng sẽ nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà cho chồng sau khi kết hôn thì nên xem kỹ lại.
 

Cái vị này sau khi được gả cho bác sĩ thì sống những ngày như lên tiên, chắc họ cũng sẽ không còn lo bò trắng răng nữa.
 
"Nói đi, có chuyện gì?"
 
Đôi mi dài của Ninh Già Dạng cong lên, nhàn nhạt hỏi.
 
Ngôn Thư cứng nhắc đưa máy tính đến trước mặt cô: "Em tự xem đi."
 
Ninh Già Dạng nhìn xuống, liền thấy những tác phẩm ngọc bích quen thuộc.
 
Có vẻ chúng đều đã được mua hết rồi.
 
Cô không khỏi cau mày tức giận: "Ai mua?"
 
Ngôn Thư không hiểu được, "Em tức giận cái gì?"
 
"Cái này là mấy cái em thích, làm sao em không tức cho được!" Cô vợ nhỏ nào lại có mắt thẩm mỹ giống cô như vậy, ánh mắt tuyệt vời.
 
Nghĩ đến Ninh Già Dạng cũng thích ngọc bích, Ngôn Thư có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng "Điều này quan trọng sao?"
 
"Đương nhiên là quan trọng rồi!"
 
Ninh Già Dạng lướt vài hình, không có cái nào khác, đều là cái cô thích.
 
Ngôn Thư gõ gõ vào màn hình, buồn chán nói: "Cho nên fan của em mới ghen tị với việc chồng người khác mua điêu khắc ngọc bích tiền tỉ để làm cho vợ vui, còn đòi em phải chia tay với bác sĩ."
 
Lúc sau Ninh Già Dạng mới dứt khỏi được đống hình và lướt xuống đọc bình luận trên weibo.
 
Còn có bình luận là: “Bạn đừng nói, người hâm mộ có nói như thế cũng khá đúng. “
 
"Gì cơ?"
 
Ninh Già Dạng đọc bình luận trên mạng: "Các bác sĩ đã quá quen với giải phẫu con người, đặc biệt là bác sĩ phẫu thuật. Sau khi cãi nhau với nữ thần, lỡ anh ta phẫu thuật cả nữ thần thì phải làm sao?"
 
"Này, đúng nha, tiên nữ của chúng ta xinh đẹp như thế, nếu là một tên biến thái phẫu thuật muốn biến tiên nữ thành tiêu bản thì sao?"
 
"..."
 
Nghe xong cả khuôn mặt của Ngôn Thư cứng đờ.
 
Với đống bình luận đó thì đọc được những gì rồi...
 
Ninh Già Dạng đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc ở trên tầng hai.
 
Cái miệng nhỏ xinh đang đọc bình luận thì dừng lại.
 
Anh về nhà khi nào?
 
Sao không có động tĩnh gì.
 
Chỉ vài tích tắc, Ninh Già Dạng lại tiếp tục nhìn máy tính đọc bình luận: "Hì hì, một tên hèn như thế không xứng với nữ thần không nhiễm khói lửa nhân gian, không tuân thủ nam đức thì thôi, đây còn là tên biến thái, tiên nữ chạy ngay đi."
 
Ngôn Thư ngồi bên cạnh Ninh Già Dạng.
 
Nhìn cô đang nói hươu nói vượn, vì hoàn toàn không có bình luận nào như thế hết!
 
Ngay sau đó.
 
Ngôn Thư lập tức biết tại sao Ninh Già Dạng lại đột nhiên đọc tiếp và nói linh tinh bậy bạ.
 
Cách đó không xa có âm thanh nhè nhẹ truyền đến từ tầng trên.
 
Thuận thế nhìn lên….
 
Những gì nhìn thấy là một người đàn ông cao ráo thanh tao đang từ từ đi xuống cầu thang.
 
Ánh nắng chiếu xiên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh, dọc theo khung cửa sổ, sáng tối đan xen làm cho đường nét khuôn mặt của ai kia lại càng thêm đẹp.
 
Lần nào Ngôn Thư cũng lỡ, đây là lần đầu tiên chị ấy gặp Thương Dư Mặc ở ngoài đời.
 
Tiếp đến, chị ấy thật sự ngạc nhiên.
 
Một người có bề ngoài, nhan sắc cực phẩm như vậy còn muốn cái gì nữa!!! Ngay cả khi người hâm mộ lo lắng sẽ như vậy nhưng anh hoàn toàn không có, và còn có cơ số phụ nữ sẵn sàng xắn tay áo nấu cơm nâng khăn sửa túi cho anh!
 
Nhưng kinh ngạc một phần nữa, Thương Dư Mặc đã dùng nhan sắc này của mình chinh phục được Ninh Già Dạng nghiêm khắc, kén chọn.
 
Tất nhiên Thương Dư Mặc cũng thấy Ngôn Thư, điềm tĩnh chào chị ấy.

 
Sau đó anh mới đi về phía Ninh Già Dạng, giọng nói thanh thoát dễ chịu, mang theo vẻ bình tĩnh không nao núng: "Tiên nữ muốn chạy thật sao?"
 
Ninh Già Dạng nhướng mi, lạnh lùng nhìn anh: "Chuyện của tiên nữ ta, không cần ngươi quản."
 
"Được." Thương Dư Mặc tốt bụng nghe lời, bấm vào mấy tấm ảnh trên màn hình của Ninh Già Dạng, "Xem ra tiên nữ cũng đâu muốn mấy thứ đồ này."
 
"Vậy thì để anh đem đi quyên góp."
 
Ninh Già Dạng nhìn xuống những đầu ngón tay thon dài.
 
Sau đó, con ngươi từ từ mở to, đôi mắt hoa anh đào hướng lên nhìn anh.
 
!!!
 
Tên này nói thế là có ý gì?!!!
 
Thương Dư Mặc không trả lời, im lặng ngồi xuống.
 
Quản gia kịp thời đem bữa sáng đến.
 
Ninh Già Dạng ngồi tại chỗ không phản ứng, nửa phút sau mới nhớ ra hôm qua có gửi mấy tấm hình này cho Lục Nghiêu!
 
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Dư Mặc lại có ý nghĩ yêu thương này.
 
Cô biết rõ nhất giá trị của những tác phẩm chạm khắc từ ngọc bích này, từ hàng chục triệu đến cái cao nhất còn không tính theo giá thị trường, có một số còn ở nước ngoài.
 
Muốn có được thì không chỉ là hàng tỷ đô mà còn tốn nhân lực nữa.
 
Đến đây rồi thì Ngôn Thư cũng hiểu…
 
Vấn đề đã được giải quyết.
 
Hóa ra anh chàng đại gia và cô vợ hạnh phúc trên tin tức kia chính là bác sĩ Thương.
 
Nếu người hâm mộ biết được, cô vợ nhỏ quyến rũ chính là tiên nữ ngây thơ bị bác sĩ lừa gạt như mọi người nói thì sẽ phấn khích lắm đây.
 
Trong đầu Ninh Già Dạng lúc này như có cán cân xoay vòng vòng từ bên này qua bên kia, một bên là ngọc bích khắc theo hình trái tim yêu thích của cô, một bên là bức "thanh mai trúc mã" màu xanh lục phát sáng.
 
Lúc này, trợ lý Lục và mấy vệ sĩ đi vào.
 
Trên tay ai cũng cầm một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương được chạm khắc tinh tế.
 
Phòng khách lập tức tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng từ gỗ đàn hương.
 
Lục Nghiêu tiến lên một bước: "Thưa cô, đây là vật trang trí bằng ngọc bích mà cô yêu cầu. Vẫn còn một số đang trên đường tới, tôi gửi vài thứ trước."
 
Khi nói xong, mấy người đồng thời mỡ hộp gỗ ra, bên trong lộ ra những tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích lấp lánh.
 
Cái mà Ninh Già Dạng thích nhất thì Lục Nghiêu cầm trên tay, một bộ trang sức bằng ngọc bích và ngọc trắng về mười hai cung hoàng đạo.
 
Cô cẩn thận cầm lên một con hổ nhỏ bằng bạch ngọc và vô cùng ngạc nhiên bởi những đường nét chạm trổ tinh xảo.
 
Thích ghê!
 
Cả người đàn ông và các tác phẩm này đều là của cô!
 
Ngôn Thư rời Thanh Hạc Loan trong cơn mê ăn dưa giá hàng tỷ USD.
 
Trưởng phòng quan hệ công chúng liên hệ cô và hỏi cách đối phó với cư dân mạng.
 
Ngôn Thư trong tiềm thức nói: "Còn chuyện gì cần xử lý à?"
 
"Hãy để người hâm mộ tận mắt chứng kiến, họ sẽ biết được cuộc sống thần tiên mà đại tiểu thư này đang sống."
 
Quản lý Phúc Chí Tâm nói: "Phương án hay! Không hổ là người đại diện bí ẩn."
 
Ngôn Thư: "?"
 
Chờ đã, chị ấy đã nói phương án nào cơ?
 
Quản lý: "Không phải cô đang nói đến truyền hình thực tế sao?"
 
Ngôn Thư sững sờ hai giây rồi vỗ đùi đen đét: "Ừ nhỉ!"