Phòng ngủ một mảng tối đen, chỉ có chút ánh sáng đèn phòng tắm rọi ra ngoài, chiếu lên gương mặt cô, sạch sẽ xinh đẹp, lúc này có chút kinh ngạc, nhìn bộ trang phục của Hứa Ninh Thanh.

Áo choàng tắm mặc lỏng lẻo, cổ áo rộng mở, lộ ra mảng ngực lớn dính nước.

Câu dẫn chuyên nghiệp.

Thường Lê tay dụi dụi mắt, chậm rãi nâng mắt nhìn: "Sao giờ này chú còn đi tắm?".

Hứa Ninh Thanh đem ngọn lửa cố gắng ép vào trong bụng, hắn bình tĩnh, liếc mắt nhìn cái thùng rác, mặt không đổi sắc đem thùng rác đá vào trong.

Hắn từ phòng tắm đi ra, đưa tay bật đèn phòng ngủ.

Thường Lê có chút không thích ứng được với ánh sáng đột ngột.

Hứa Ninh Thanh một bên cầm khăn lông lau khô tóc, một bên âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Còn chưa ngủ, ngày mai không phải đi học?".

Thường Lê nhìn hắn hồi lâu: "Chú đái dầm rồi?".

". . ." động tác Hứa Ninh Thanh dừng lại, hiển nhiên không ngờ tới mạch não cô lại chạy theo kiểu này, nhưng hắn thực sự khó mà mở miệng, không biết phải phản bác như thế nào.

Hắn cảm thấy yết hầu lại bắt đầu khô khốc, quay đầu nhìn cô, thanh âm khàn khàn ngưng trọng: "Tôi hai mươi bảy, em mười tám, người có xác suất đái dầm cao hơn hẳn là em mới phải?".

Lại là tuổi tác.

Thường Lê nhớ tới ngày đó dưới lầu, ở trước mặt Châu Ỷ Khâm, khi cô gọi một tiếng ca ca đáy mắt hắn rõ ràng lấp loé, sau đó hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Cô liền cảm giác lời Trần Tiềm Nhượng nói quả không sai, loại đàn ông khốn nạn bại hoại này chỉ thích nghe kiểu xưng hô mập mờ.

Cô không nói cho ai biết, sau này bởi vì chuyện của Châu Ỷ Khâm và nữ MC mà giận dỗi với Hứa Ninh Thanh, còn lén lút đổi ghi chú từ "Chú qua Ca ca.

Nhưng cô cũng không thể thật sự gọi hắn là ca ca, nhưng có phải gọi cô cũng không thích gọi là "chú" .

Không nghe đáp lại, Hứa Ninh Thanh cầm cốc thuỷ tinh rót nửa cô nước, ngón trỏ lau nước trên khoé môi, nhìn về phía cô: "Cuối cùng là muốn cái gì, còn chưa đi ngủ?".

Thường Lê lúc này mới cảm thấy có chút nói không nên lời.

Vừa rồi gặp ác mông.

Trong mơ Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm lại đang cãi nhau, lúc này Thường Thạch Lâm còn trực tiếp đem đứa con riêng kia về nhà, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ tuổi, hẳn là mẹ đứa trẻ.

Trong mơ có rất nhiều chuyện hoang đường, ví dụ như toàn bộ cổ phần Thường gia đều giao cho Thường Thạch Lâm, thế là ba cô cho cô một cái bạt tai, đuổi cô cùng Bạch Ỷ ra khỏi nhà.

Ở trong mơ diễn ra một màn vô cùng chân thực cô thiên kim tiểu thư lưu lạc đầu đường xó chợ.

Cuối cùng cảnh tượng đột nhiên chuyển, không hiểu sao trước mặt xuất hiện một chiếc xe.

Màu đỏ, Aventador.

Giống y như đúc với chiếc xe thể thao của Hứa Ninh Thanh, chỉ bất quá ngồi trên ghế lái không phải hắn, là một người Thường Lê không quen biết.

Chiếc xe như vậy có thể phổ biến ở khắp nơi sao?

Thường Lê trong mộng nghĩ là thế nhưng mơ hồ ngồi vào xe người lạ.

Kết quả cái người kia sau khi đợi cô lên xe thì khoá cửa lại, tại nơi thành thị đông đúc giới hạn tốc độ là bốn mươi kilomet bây giờ lên đến một trăn hai mươi, hình ảnh lại chuyển đổi, cô đi đến dưới chân núi câu lạc bộ đua xe.

Tốc độ xe lại tăng lên, cảm giác đẩy người ra phía sau rõ rệt, Thường Lê hỏi người kia: "Đưa tôi tới đây làm gì?".

"Không phải mày cũng thích Hứa Ninh Thanh à?".

Là giọng của phụ nữ, Thường Lê quay đầu, lại phát hiện kẻ không quen biết kia biến thành Châu Ỷ Khâm.

Người phụ nữ liếc nhìn cô một chút, thanh âm rất quỷ dị: "Vậy tao liền để mày không còn cách nào thích".

Nói xong liền giẫm chân ga đụng vào hàng rào quanh núi rơi xuống.

Thường Lê giật mình tỉnh lại.

Cô ngồi trong gian phòng đen như mực, Bánh Bánh giẫm phân hôm nay bị cấm túc không cho lên giường, ủy khuất nằm trong giường mèo, thế mà vẫn ngáy được.

Thường Lê nhịp tim như sấm, trong nháy mắt đó cảnh tượng chân thực làm cho tim cô đập nhanh không thôi.

Bàn tay kia của Thường Thạch Lâm cũng rất chân thực, lực đạo vô cùng lớn, Thường Lê cảm thấy mình có thể xoay một phát ba trăm sáu mươi độ rồi trực tiếp ngã xuống sô pha.

Cô một hồi lâu cũng không cách nào bình tĩnh trở lại.

Quá chân thực.

Không giữ chút thể diện mà cãi nhau, bàn tay nóng bỏng, cùng xe thể thao lúc rơi xuống cảm giác như mất trọng lực.

Tim đập nhanh nghĩ mà sợ.

Cùng lúc đó bên phòng Hứa Ninh Thanh vang lên âm thanh mơ hồ, thế là Thường Lê nhảy xuống giường, bịch bịch bịch chạy tới.

-

Nhưng cô sẽ nói mình gặp ác mộng sợ hãi không dám ngủ nên chạy tới sao?

Gặp ác mộng liền sợ thành bộ dạng này, có chút mất mặt.

Nội dung cơn ác mộng, cũng khó mà mở miệng thành lời.

Hứa Ninh Thanh cúi người, tiến đến trước mặt cô nàng, khoảng cách có chút gần, dường như có thể nhìn thấy sợi lông tơ trong suốt trên gương mặt bé nhỏ, làn da rất đẹp, nhìn không thấy lỗ chân lông.

Hắn tiến đên mới nhận ra đây không phải khoảng cách an toàn, có chút gần.

Mùi hương trên người cô rất thơm, mang theo hương sữa tắm hoa quả tươi mát.

Hứa Ninh Thanh ánh mắt tối lại, hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Mở miệng thanh âm trầm thấp, sau đó còn phảng phất một chút ý đồ xấu xa, ngón trỏ chọt chọt vào khuôn mặt hơi lạnh của cô, tay chống lên tường tự nhiên nói: "Lại khóc nữa đấy à?".

Thường Lê căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì.

Khoảng cách này đối với cô mà nói đã vượt qua sức chịu đựng.

Mà Hứa Ninh Thanh còn đưa tay lên chạm vào mặt cô, động tác thân mật lại tự nhiên.

Vị huynh đệ này! Anh có biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất tương* thân không?!

*Nam nữ thụ thụ bất tương thân: trai gái không nên cận kề nhau quá.

Mà anh! Lại làm như vậy với tôi!! Tôi liền muốn tự hiểu là anh thích tôi nha!!

Bà đây sẽ để anh chịu trách nhiệm!!!

Thường Lê trừng mắt nhìn, cưỡng chế bình ổn lại hô hấp, há to miệng, sau đó nâng lên bàn tay nhỏ, tại má phải Hứa Ninh Thanh đánh xuống.

"------ bốp" một tiếng.

Âm thanh trong đêm tối vang lên đặc biệt rõ ràng.

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Thường Lê: ". . ."

Người đàn ông rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn cô trong khoảng cách gần, không hề biểu hiện sự tức giận, chỉ kinh ngạc không biết vì sao bị đánh, một lát sau, hắn nhướng mày, mí mắt không ngủ ngon híp lại thành một đường hẹp dài như sợi chỉ.

"Ừm?" Giọng mũi rất nặng.

Thường Lê trong lòng tự nhủ là tại hắn đào hoa khốn nạn khiến cô bị ác mộng, còn trực tiếp bị phi xuống vách núi chết luôn.

Đánh hắn một chút thì thế nào.

Một bạt tai nhẹ như vậy, quá công bằng rồi.

Cô nàng chậm chạp nâng mắt nhìn, nuốt xuống ngụm không khí, thuận miệng nói ra một lý do: "Cháu, vừa rồi gặp ác mộng, muốn kiểm chứng một chút bây giờ là thật hay là mơ".

Cô nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhích lên một bước nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng: "Cho nên, vừa rồi có làm chú đau không?".

"Không đau, không có cảm giác gì hết" Hứa Ninh Thanh nghiến răng ken két, học cô hạ giọng: "Có muốn tôi đánh lại một phát, xem xem đây có phải hiện thực không".

". . . ?"

Thường Lê chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy!!

Tốt xấu gì cô cũng là con gái!! Thế mà lại muốn xuống tay với cô!!!

Cô nhanh chóng đưa tay che mặt, lùi lại hai bước lớn: "Cháu đã tỉnh, bây giờ sẽ đi ngủ lại, chú ngủ ngon".

Nói xong cô liền như một làn khói một lần nữa chạy về phòng ngủ của mình.

Hứa Ninh Thanh duy trì tư thế khom lưng, một lát sau mới đứng thẳng dậy.

Bên trong gian phòng vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm dễ chịu của cô, lưu lại rất lâu, dường muốn thẩm thấu vào từng lỗ chân lông.

Hứa Ninh Thanh gãi gãi đuôi lông mày, đi qua mở cửa sổ ra