Triệu Viên trở lại trường trước ngày kỷ niệm thành lập trường.


Sáng sớm, cô ấy lặng lẽ đi vào lớp bằng cửa sau, sau khi đi vào thì cúi đầu lạnh mặt ngồi xuống chỗ của mình. Mọi người trong lớp đều sửng sốt, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, căn bản không ai kịp phản ứng đó là cô ấy. Bởi vì hơn một tháng không gặp, cô ấy trông hoàn toàn khác! Xương gò má gầy hóp vào, lông mi dài, trang điểm đậm, phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác so với trước đây. Nếu như trước đây là đại tiểu thư nhà giàu thì bây giờ nhìn cô trông giống như thành viên của nhóm nhạc nữ rẻ tiền.


“Tình huống thế nào? Cậu ấy tham gia tuyển chọn thành viên nhóm nhạc nữ sao?”


“Hình như thế, chú nhỏ của tớ làm trong công ty giải trí nghe nói Triệu Viên vừa ký hợp đồng với người đại diện đã phát hiện ra cậu ấy, bây giờ đang chuẩn bị debut.”


“…..”


Thế giới rộng lớn, thực sự không có chuyện gì là không thể xảy ra, đọc sách một hồi thành debut.


Thật sự không ngờ tới.


Cuộc sống của người ta muôn màu muôn vẻ và ly kỳ hơn bọn họ rất nhiều.


*


Một tháng này, Triệu Viên ở khách sạn, mới đầu theo thói quen ở Hilton, nhưng không tới vài ngày, cô phát hiện nhà họ Triệu đã khóa thẻ của cô. Triệu Viên quả thực không còn hy vọng nào nữa, trong lòng càng hận thấu xương nhà họ Triệu vô tình.


Tiền mặt cô rút ra chỉ có mấy nghìn tệ, không sống được bao lâu, chẳng lẽ ở  trong trường sao? Nhưng mà những người xin ở ký túc xá trong trường hầu hết đều là học sinh nghèo, Triệu Viên không có cách nào cho phép mình làm bạn với những người đó. Thế là cô cắn răng chuyển tới một khách sạn bình dân với giá 200 tệ một đêm. Nhưng cho dù như thế, với số tiền hiện có cũng không đủ cho cô chèo chống được bao lâu. May mắn lúc thu dọn đồ đạc ra ngoài, cô đã đem tất cả túi xách và quần áo hàng hiệu trước kia theo. Trong thời gian này, cô đã bán được bảy tám phần, hàng secondhand không đáng tiền, món đồ mấy chục vạn chỉ bán được trên dưới mười vạn mà thôi.


Triệu Viên hoàn toàn không biết sau này mình phải sống như thế nào. Cô gần như sắp bị suy nhược thần kinh. Lúc đầu cô muốn chuyển trường, nhưng một tháng này, cô gọi điện cho nhà họ Triệu thì tất cả mọi người đều không nhận điện thoại của cô. Cả nhà bọn họ giống như quyết tâm đem chuyện sai lầm về đúng quỹ đạo.


Thế là cô đành phải trì hoãn.


Cho đến một ngày có người ở công ty săn tìm ngôi sao tới tìm cô, nói ngoại hình của cô rất thích hợp để gia nhập ngành giải trí, đồng thời chi trước cho cô một khoản tiền.


Ký kết hợp đồng, lấy được số tiền kia, lại kéo dài hơn nửa tháng, hoàn toàn tránh khỏi dư âm của chuyện lúc trước thì Triệu Viên mới tới trường. Chỉ còn một kỳ nữa, không có khả năng cô không học cho xong.


Lúc Triệu Viên đến, mặc dù mọi người trong tòa nhà này có chút kinh ngạc nhưng mà dù sao bọn họ cũng là học sinh, cũng không thể không có chuyện gì làm mà ngày ngày nhìn chằm chằm người khác rồi đi nhiều chuyện, thế là không ai đánh chủ đề lên người Triệu Viên nữa, nhiều lắm là lúc trà dư tửu hậu (1) nói vài câu.


(1) Trà dư tửu hậu: chỉ những lúc nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.


Thậm chí bởi vì Triệu Viên thay đổi trang phục từ bạch liên nhỏ thành mang boot lộ đùi nên ánh mắt của một số bạn nam lớp thường càng lộ liễu hơn, số người theo đuổi cô cũng nhiều hơn so với trước kia.


Nhưng trong lòng Triệu Viên lại rất nhạy cảm. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều trở nên kỳ lạ. Bồ Sương trở nên hoàn toàn lạnh nhạt và phớt lờ cô, Lộ Diệp cũng không đối xử với cô như trước đây, ánh mắt nhìn cô ngượng ngùng nhưng không còn phát sáng như trước. Bạn bè của cô đều có nhóm nhỏ mới, căn bản không cho cô gia nhập.


Mà cơ hội làm người dẫn chương trình thật vất vả lắm cô mới tranh thủ được thì cũng bị cô giáo phụ trách văn nghệ giao cho Tăng Kiều Kiều của lớp chuyên. Ngoài mặt thì cô giáo phụ trách văn nghệ hoài ái với cô, nói lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay sẽ nhanh chóng diễn ra, bởi vì lúc trước cô không đi học, không tìm được người tập luyện cho nên mới để Tằng Kiều Kiều thay cô. Nhưng Triệu Viên cảm thấy bà cô này trên thực tế đang chê cười cô. Tất cả mọi người đều đang chê cười cô.


Triệu Viên cắn răng trong lòng, cảm thấy không ai có thể hiểu được cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục của cô, không thể hiểu được cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn của cô. Mà hết thảy những chuyện này đều bắt đầu từ hai năm rưỡi trước, lúc Triệu Minh Khê được tìm về.


*


Chuyện Triệu Viên trở lại trường cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của Minh Khê, dù sao lớp nâng cao và lớp quốc tế không ở chung một tầng, mắt không thấy tâm không phiền. Mặc dù thỉnh thoảng nghe nói Ngạc Tiểu Hạ lại náo động gây rắc rối, rồi Triệu Viên lục đục với bạn nữ khác, nhưng mà Minh Khê cũng hoàn toàn không muốn biết. Cô bắt đầu tập trung tinh thần chuẩn bị cho trận chung kết vào cuối năm.


Cùng lúc đó, bởi vì cô và Phó Dương Hi tiếp xúc da thịt nhiều mà chậu cây cũng đã mọc lên nhiều hơn. Minh Khê dự tính, sau trận chung kết cô sẽ có được 500 chồi.


Tập huấn cho trận chung kết diễn ra ngay sau lễ kỷ niệm thành lập trường. Mấy ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường là những ngày thư giãn cuối cùng của Minh Khê.


Mỗi lớp đều chuẩn bị một tiết mục. Lớp quốc tế có rất nhiều người có khiếu văn nghệ, nhưng năm nay dù sao lớp bọn họ cũng có hoa khôi, tất cả mọi người đều muốn đắc ý một chút, đều muốn để Triệu Minh Khê lên sân khấu, nhìn xem cô có thể xinh đẹp đến mức nào.


Thế là Lư Vương Vĩ chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một vở kịch sân khấu.


Bọn họ chỉ là một đám học sinh cấp ba, cũng không có khả năng diễn kịch sân khấu chuyên nghiệp gì, kịch bản đương nhiên càng đơn giản, càng cũ kĩ thì xem sẽ dễ hơn hơn. Thế là Lư Vương Vĩ lựa chọn kịch bản công chúa và hoàng tử, sau đó cải biên một chút, công chúa bị anh trai biến thái của mình giam cầm trong lâu đài, hoàng tử cưỡi ngựa, vượt chông gai thử thách tới cưới cô. Cuối cùng hoàng tử giết chết ác ma, ôm mỹ nhân về.


Trong lớp này có Phó Dương Hi, căn bản không ai dám ở dưới con mắt của cậu mà đóng vai hoàng tử của Triệu Minh Khê.


—— Muốn bỏ cái mạng nhỏ này sao?


Nhưng là vấn đề ở chỗ, bây giờ trên chân Phó Dương Hi còn đang bó bột, còn phải đến mười ngày nữa mới có thể tháo. Cậu ấy ngồi trên xe lăn, chẳng lẽ muốn diễn hoàng tử xe lăn sao?


Lư Vương Vĩ giải quyết dứt khoát: “Thầy thấy em chỉ có thể đóng vai anh trai phản diện, đúng lúc người anh này trong kịch bản cũng ngồi trên xe lăn biến thái.”


Phó Dương Hi tức đến mức mặt mày xanh mét, lông tơ đều dựng đứng: “Lư Vương Vĩ, thầy có ý gì? Mượn việc công báo thù riêng?!”


Thầy chủ nhiệm và Phó Dương Hi vẫn luôn đối đầu, nếu không cũng sẽ không có chuyện lúc Minh Khê vừa mới chuyển lớp đã xảy ra sự kiện phạt chạy kia.


“Còn không thì làm sao? Vai hoàng tử có rất nhiều cảnh đánh nhau với thích khách, Tiểu Phó, em lại không đứng dậy được.”


“Cái gì mà không đứng dậy được???”


“Không phải sao, em đứng lên được sao?”


Phó Dương Hi nổi giận vỗ mạnh lên xe lăn, quát: “Vậy thì đổi kịch bản!”


“Không còn kịp nữa rồi, phải tập hai lần mới có thể lên sân khấu.” Thầy Lư nói với Minh Khê: “Em khuyên trò ấy một chút đi, người trẻ tuổi mà hỏa khí đã lớn như vậy, thế này thì làm sao bây giờ.”


Minh Khê dở khóc dở cười, nhìn Phó Dương Hi một chút. Hai người ra khỏi văn phòng, cô nói với Phó Dương Hi: “Ai bảo cậu giống như tên ngốc, nghe thấy người ta thổ lộ thì té gãy chân.”


Phó Dương Hi lạnh lùng nói: “Tớ là tên ngốc vậy cậu là gì, vợ của tên ngốc sao?”


Phó Dương Hi chiếm được tiện nghi ngoài miệng, nhưng mà Triệu Minh Khê còn chưa kịp nói gì thì bản thân cậu ngược lại đã quay đầu đi chỗ khác, nắm chặt tay thành nắm đấm, hai bên tai dần đỏ lên.


Minh Khê: “……”


Trong lòng Phó Dương Hi thầm mắng, mẹ nó, tai mình yêu thích đỏ đến thế sao, có phải có tật xấu gì không, thực sự làm ảnh hưởng tới khí phách của cậu, có thể làm phẫu thuật cho da mặt dày hơn một tí không nhỉ. Trên thế giới có loại phẫu thuật này không nhỉ.


Minh Khê đẩy cậu đi về lớp, nói: “Nhưng mà cũng trách tớ, sớm biết sẽ xuất hiện sự cố như vậy thì sáng sớm hôm đó, tớ sẽ không tỏ tình, đổi lại một thời điểm khác, gặp mặt nói trực tiếp cũng được.”


Phó Dương Hi lập tức nghệt mặt ra, nói: “Không được, trễ một phút, trễ một giây đều không được, cậu chờ được nhưng tớ không chờ được nữa, hiểu chưa?”


Minh Khê cười.


Mặc dù trong lòng Phó Dương Hi trăm ngàn lần không tình nguyện, ngày kỷ niệm thành lập trường cuối cùng của năm cấp ba còn phải xem Triệu Minh Khê và người khác diễn tiết mục hoàng tử công chúa. Đây không phải đang cố ý chọc giận đến xương sườn của cậu hay sao? Nhưng chân cậu đang bó bột còn chưa tháo, cũng đúng là không thể diễn được phần hoàng tử đánh nhau. Về phần nhân vật phản diện thì dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần mặc áo choàng đen và nhập vai hung ác là có thể.


Hơn nữa, trước kia khẩu trang nhỏ chưa từng tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường nào náo nhiệt như vậy, lần này cô còn đưa giấy mời cho người nhà họ Đổng, để bọn họ ngồi hàng ghế đầu xem, giống như cô đang rất mong chờ ký ức thanh xuân với hoạt động ở buổi lễ kỷ niệm thành lập trường này  ——


Thế là sau khi bực bội xong, Phó Dương Hi bị ‘bà xã’ quản nghiêm mà thỏa hiệp.


Nhưng Phó Dương Hi lập tức rất muốn đập Khương Tu Thu một trận. Thằng nhóc này có chỗ nào đẹp trai đâu mà được xưng tụng là người đẹp trai nhất nhì của lớp quốc tế, hơn thế nữa còn được 49/51 phiếu thông qua để đóng vai hoàng tử, chỉ có duy nhất hai phiếu không đồng ý là cậu và khẩu trang nhỏ.


Khương Tu Thu chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của Phó Dương Hi, mấy ngày nay thấy Phó Dương Hi thì cậu ấy toàn đi đường vòng.


Hai người từ nhỏ đến lớn thường xuyên hãm hại nhau, nhưng lần trước Khương Tu Thu dùng ‘cờ vây nhỏ’ hại Phó Dương Hi trước, lần này lại cùng Triệu Minh Khê đóng vai ‘tình nhân’ trong lễ kỷ niệm thành lập trường, khẳng định trong lòng Phó Dương Hi đã lên một danh sách dài các cách hãm hại cậu ấy.


Phó Dương Hi khẳng định phải tìm một cơ hội để trả thù.


*


Ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn trường được trang hoàng lộng lẫy, không khí hân hoan.


Sân khấu được dựng lên, phía trước đang biểu diễn tiết mục còn ở hậu trường thì mọi thứ hỗn loạn.


Bởi vì lần này Phó Dương Hi có tham gia biểu diễn, thầy trưởng khối không biết có phải là đã bị cậu uy hiếp thế nào mà đặc biệt vì đám người lớp bọn họ mà chuẩn bị một phòng thay đồ riêng.


Phó Dương Hi đi lại bất tiện, trước khi thay đổi trang phục diễn, một đám người chờ lão đại ở bên ngoài, không ai dám thúc giục nửa lời.


Minh Khê đẩy cửa phòng nghỉ ngơi đi vào thì bắt gặp cậu đã thay đồ xong.


Trong phòng nghỉ lộn xộn, trên mặt đất bày đầy những đạo cụ giả tưởng phương Tây, trên tường treo cây thánh giá.


Ánh sáng lúc chạng vạng của mùa đông giống như một vầng sáng màu vàng nhạt.


Cửa sổ không đóng kỹ, gió thổi tới làm cho mái tóc đen của Phó Dương Hi lộn xộn. Cậu nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, áo choàng đen của ma cà rồng bị gió thổi bay lên, mặt mũi sắc nét, tạo hình gương mặt thiếu niên đẹp trai.


Bên ngoài sân khấu có người đang cất cao giọng hát: “Đêm qua sao băng vụt qua mắt cậu. Đó là niềm vui của tuổi trẻ tớ.”


“Hôm nay tớ cũng muốn gặp đến cậu.”


Trong chốc lát, tim đập thình thịch.


Minh Khê ngơ ngác nhìn cậu, tim đập loạn.


“Có phải rất quái lạ không?” Phó Dương Hi có chút căng thẳng, khó chịu kéo kéo áo choàng trên người.


Thấy Triệu Minh Khê không nói lời nào, cậu vô cùng không tự tin, cả giận nói: “Tớ nói chứ người trang điểm này gì gì đâu, tán hỗn loạn khắp nơi trên mặt với cổ tớ, khắp nơi đều dính đầy ‘máu’. Mẹ nó chứ, cái này đóng vai ma cà rồng hay là kẻ sát thủ cưa máy cơ chứ?”


Minh Khê cố gắng khôi phục trái tim nhỏ đang đập điên cuồng của mình lại, đi qua lấy tờ khăn giấy: “Đừng nhúc nhích, tớ lau giúp cậu một chút.”


Quả thực người trang điểm trình độ không cao, cũng có thể là bị Phó Dương Hi thúc giục quá nên ngoại trừ bôi ‘máu’ ở khóe miệng thì còn làm dính lên khóe miệng cậu, dính lên cả đuôi chân mày nữa.


Minh Khê lau sạch vết ‘máu’ thừa đi, nghĩ nghĩ, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một chút ‘máu’ lên nốt ruồi dưới đuôi mắt phải của cậu. Môi hồng, răng trắng, tóc đen, mắt đẹp. Quả thực là một con ma cà rồng trẻ tuổi mà.


Tim Minh Khê đập nhanh trở lại. Cô chợt phát hiện, trước đó Phó Dương Hi như hạc giữa bầy gà, hoàn toàn không phải dựa vào mái tóc đỏ ngông cuồng của cậu mà hoàn toàn dựa vào gương mặt và khí chất. Nếu không thì làm sao sau khi đổi thành tóc đen vẫn phách lối và chói sáng như vậy.


Phó Dương Hi kéo mạnh đoạn quần áo ngắn. Vừa nhấc mắt cậu đã nhìn thấy Triệu Minh Khê đang ngẩn người nhìn cậu. Phó Dương Hi cong môi, ôm lấy eo cô, tự đắc: “Đừng nhìn, nhìn nữa tròng mắt muốn rớt ra luôn rồi kìa.”


Minh Khê nắm lấy cằm cậu, tiếp tục lau mặt cho cậu: “Chỉ cho phép cậu nhìn tớ mà không cho phép tớ nhìn cậu sao? Sao con ma cà rồng này lại độc đoán vậy như vậy cơ chứ.”


Phó Dương Hi điểm lên trán cô một cái: “Được rồi, khẩu trang nhỏ xinh đẹp lại nói xấu tớ. Tớ nhìn cậu lúc nào?”


“Làm gì đó, trên tay cậu có ‘máu’, đừng làm dính lên mặt tớ.” Minh Khê cười: “Vậy tớ hỏi cậu, tối hôm qua lúc xem phim truyền hình Mỹ trên TV, nam nữ trong phim hôn sâu kiểu Pháp, cậu nhìn chằm chằm tớ làm gì.”


Nhà Phó Dương Hi vẫn luôn trống rỗng, nhưng bây giờ Triệu Minh Khê đã chuyển qua đó (Mặc dù không nói muốn ở chung, nhưng hai người đều ngầm hiểu như vậy), cho nên trong nhà lập tức có rất nhiều thứ. Trên ghế salon có gối ôm đáng yêu, quầy bar lạnh như băng có cốc mèo lục lạc màu xanh, trên tường còn bị Minh Khê dán một vài hình dáng.


Phó Dương Hi để tùy cô sắp xếp, thậm chí vì thế mà cảm thấy trong nhà có sinh khí hơn. Phó Dương Hi cũng mua một cái TV màn hình tinh thể lỏng cực lớn.


—— Nhưng nhược điểm đi kèm theo đó là, nam nữ chính trong phim truyền hình Mỹ, Anh rồi cả Hàn Quốc bây giờ suốt ngày hôn nhau rồi đi ngủ sao?! Bọn họ không có chuyện gì làm ngoài những chuyện này sao? Đều không đi làm hay đi học sao?


Miệng lưỡi Phó Dương Hi đắng khô.


Mặc dù cậu không phải là tiểu sắc quỷ gì, nhưng dù gì cũng là chàng trai mười tám tuổi trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Cậu và khẩu trang nhỏ đều vô cùng thẹn thùng, cho nên tới bây giờ cũng chỉ hôn môi nhẹ nhàng mấy lần, giống như đóng dấu mấy lần, cũng chưa từng hôn sâu như trên TV.


Hầu kết của Phó Dương Hi trượt lên trượt xuống, lỗ tai đỏ ửng, đánh chết cũng không thừa nhận: “Làm sao tớ lại nhìn chằm chằm cậu —— Đó là do tớ nhìn TV lâu nên mỏi mắt, muốn chuyển động mắt để thư giãn một tí.”


Minh Khê nhìn chằm chằm đôi môi của Phó Dương Hi, rất ngay thẳng hỏi: “Phó Dương Hi, có phải cậu muốn hôn tớ không?”


Phó Dương Hi muốn ngay lập tức phản bác lại rằng không có chuyện đó, nhưng khi ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng nước, hàng mi cong dài, đôi mắt sáng lấp lánh của Triệu Minh Khê thì cảm giác cả linh hồn của mình đều đổ gục trước cô —— Cậu căng thẳng nhìn, kìm lòng không được mà xấu hổ nuốt nước bọt.


“Ừmm.” Minh Khê cong khóe miệng.


“……” Phó Dương Hi lập tức cảm giác hình tượng anh hùng cao lớn ngây thơ (có thể không có) của mình trong lòng khẩu trang nhỏ đã sụp đổ.


“Thật ra.” Mặt Minh Khê cũng nóng lên, nói: “Thật ra cũng không phải không được.”


Minh Khê đã sớm nghĩ tới nụ hôn sâu mà hệ thống nói, như thế này thì sẽ nhanh chóng tích đủ 500 chồi đúng không?


Nhưng làm sao mà đầu óc Phó Dương Hi lại chậm chạp như vậy, không thể học cách bá đạo thêm một chút —— Cô là con gái, cũng không thể cưỡng hôn, dùng đầu lưỡi cạy mở răng môi của đối phương.


Phó Dương Hi nghe thấy lời này, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên.


Bầu không khí trong phòng thử đồ nhỏ tràn ngập vị chua ngọt mập mờ, tràn ngập các yếu tố khiến người ta mặt đỏ, tim đập nhanh.


“Vậy, vậy thử một chút nhé?”


Phó Dương Hi lấy dũng khí, đứng lên bằng một chân, thân hình cao lớn đứng trước mặt Minh Khê. Cậu nhảy tới, một tay đưa ra sau đỡ ót Minh Khê.


Minh Khê không đúng lúc mà liếc nhìn chân của cậu: “Một chân cậu có thể đứng vững sao?”


“Đừng, đừng phân tâm.” Phó Dương Hi thẹn quá hóa giận nói: “Tớ đứng được, tớ có thể.”


Minh Khê ngừng thở, ngửa đầu nhìn cậu.


Hơi thở nhẹ nhàng đan xen. Cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau và cảm nhận được nhiệt độ của nhau.


Phó Dương Hi tiếp tục đỡ sau gáy cô, một tay khác chống lên tường để đỡ người mình.


Cậu từ từ, từ từ cúi đầu.


……


Ngay lúc môi của hai người sắp chạm vào nhau thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra kèm theo một tiếng “cạch”, “Xong chưa? Nhanh, nhanh, nhanh!”


Minh Khê giật mình, chui ra khỏi vòng tay của Phó Dương Hi. Phó Dương Hi thoáng chốc không đứng vững, đôi môi dán lên trên mảnh tường lạnh như băng.


“……”


Ngược lại thầy Lư không nhìn thấy hai người đang làm gì, chỉ giống như người lớn thúc giục hai người nhanh chóng thay đồ xong: “Còn có hai tiết mục nữa là đến lớp mình lên sân khấu rồi! Còn phải dành thời gian để bạn học khác thay nữa! Phó Dương Hi, đại lão gia như cậu sao lại lề mề như thế?”


Phó Dương Hi đấm vào tường, quay đầu hung hăng trừng Lư Vương Vĩ.


*


Ngày kỷ niệm thành lập trường này vô cùng hỗn loạn. Nhưng đây có thể coi là ngày sống động và tỏa sáng nhất trong toàn bộ quãng thời gian cấp ba của Minh Khê.


Mười một người của lớp quốc tế mặc trang phục đóng kịch lên sân khấu. Minh Khê mặc một bộ váy công chúa tay bồng màu hồng fuchsia, trên đỉnh đầu đen nhánh đội một cái vương miện mà không biết thầy chủ nhiệm Lư Vương Vĩ mua từ cửa hàng rẻ tiền nào đó trên Taobao. Trông đơn giản, nhưng mà với gương mặt xinh đẹp của Minh Khê, ngược lại đã toát lên được dáng vẻ của công chúa bỏ trốn.


Học sinh tham gia biểu diễn có thể mời người nhà tới. Bà nội đã mất, Minh Khê không có cách nào mời bà tới đây, chính vì thế cô đã mời vợ chồng Đổng Tuệ. Bọn họ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Minh Khê vừa bước lên sân khấu đã nhìn thấy vợ chồng Đổng Tuệ giơ bảng cổ vũ, là Đổng Thẩm giúp hai người làm để cổ vũ cho cô. Trong lòng Minh Khê vừa thỏa mãn, vừa chua xót.


Màn biểu diễn ngay lập tức bắt đầu, công chúa bị mắc kẹt trong một tòa nhà cao được bao phủ bởi những cây dây leo u ám. Khương Tu Thu mặc trang phục kỵ sĩ màu trắng, dẫn theo người hầu (Kha Thành Văn) xuất hiện, vượt mọi chông gai, giết chết hết mấy tên ma cà rồng, sau đó boss lớn nhất —— Anh trai biến thái của công chúa xuất hiện.


Lúc Phó Dương Hi vừa xuất hiện, bóng dáng của một ma cà rồng xuất hiện trong bóng tối với nụ cười tà mị. Dưới khán đài bắt đầu sôi trào.


“Phó thiếu đẹp trai quá!”


“……”


Khương Tu Thu thiếu chút nữa vấp té, cậu nghi ngờ nhìn xuống dưới khán đài, lập tức nhìn thấy giữa mấy ngàn học sinh còn có vài người lớn —— Trong đó có hai người nhìn tương đối quen mắt, giống như là nhân viên mà lúc bọn họ tới Phó Thị chơi đã gặp qua.


Mẹ nó, thật chủ quan.


Thế mà cậu lại tự hỏi, sau lại có nhiều người giơ bảng cổ vũ tên Phó Dương Hi đến thế. Tình cảm chỉ toàn nhờ vả mà thôi.


Phó Dương Hi chuyển động xe lăn, u ám từ trong bóng tối đi ra.


Lúc này, lời thoại vang lên: “Để tìm thuốc giải cứu em gái mà công tước điện hạ anh tuấn lại ngậm đắng nuốt cay để bị giam trong lâu đài lạnh lẽo này. Nhưng mà thời gian trôi qua nhanh, ngày tháng thoi đưa, ba ngàn năm qua đi, gan càng ngày càng lớn, vọng tưởng muốn cướp công chúa. Hôm nay, một trong những hoàng tử ác độc nhất đã xuất hiện.”


Khán giả: “……”


Khương Tu Thu biến thành nhân vật phản diện trong phút chốc: “……”


Minh Khê: “……”


Chờ đã, đoạn này không đúng, là ai đã đổi??!


Dưới khán đài, Lư Vương Vĩ tức hổn hển nhìn cậu học trò đeo kính đọc kịch bản trong góc, nhưng mà cậu ấy bị khuất phục trước uy thế của Phó Dương Hi, tiếp tục đọc: “Cứ như vậy, một trận chiến sinh tử sắp bắt đầu ——”


Trong cái khó ló cái khôn, Khương Tu Thu giẫm lên cành cây và đạo cụ trên mặt đất, túm lấy Minh Khê rời đi: “Đi theo ta, những người ở nơi này đều đã bị anh trai ác độc kia của nàng mê hoặc, ta mới là hoàng tử chính trực tới cứu nàng.”


Bây giờ, lời kịch đã hoàn toàn không khớp với kịch bản, mạch não Minh Khê điên cuồng chuyển động, cảm thấy còn có thể cứu một chút, cô cố gắng đi theo kịch bản: “Thế nhưng chàng muốn dẫn ta đi, còn phải mang mười hai đóa nguyệt thảo từ đầm lầy tới đây, nhưng thế này chúng ta mới có thể thoát khỏi sự khống chế ma pháp của anh trai ta.”


Kha Thành Văn cảm thấy mình đẹp trai như thế lại chỉ diễn vai thị vệ, bất mãn trong lòng, cậu cũng muốn đoạt vai, cởi mũ ra, giương kiếm lên: “Hoàng tử, chúng ta chia nhau ra hành động! Tại hạ vì người xông pha khói lửa.”


Phó Dương Hi thấy tinh thần của Minh Khê tập trung trên người Khương Tu Thu thì  cả giận nói: “Chẳng lẽ ta đối với nàng không tốt sao?”


Minh Khê: “Hả?”


—— Chờ đã, câu này không có trong kịch bản!


Phó Dương Hi ngồi trên xe lăn, từ từ đi ra, gương mặt ốm yếu: “Thân ái, nàng không thiếu tay chân, ba ngàn năm nay, mỗi ngày uống nước đào sương sớm, ăn thì ăn thịt hươu ngon nhất, hết thảy những thứ tốt nhất ta đều dâng hiến cho nàng, nàng chính là tất cả của ta, vì sao nàng còn muốn bỏ ta?”


Minh Khê nhìn cậu hốc mắt đỏ bừng, nốt ruồi dính ‘máu’, biết rõ là hiệu ứng do trang điểm, còn cả cái chân bị gãy.


Dưới khán đài, mọi người nhìn thấy công chúa ngơ ngác nhìn nhân vật phản diện ác độc, kìm lòng không được mà đọc tiếp lời thoại: “Không thì, ta không đi nữa.”


Khán giả: “……”


Mặt Khương Tu Thu đen xì, chỉ có thể kiên trì tiếp tục: “Không được, công chúa là của ta, người này quá sức ác độc, nàng không được mềm lòng ——”


Lời còn chưa dứt, thì bị Kha Thành Văn chỉ muốn góp vai ở sau lưng đâm một nhát kiếm.


“……”


Khương Tu Thu không dám tin quay đầu lại.


Chết tiệt, tại sao.


Biết sẽ bị Phó Dương Hi hãm hại, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ đến nhanh đến như vậy.


Thị vệ của cậu giơ kiếm, nặng nề nói: “Thật xin lỗi, hoàng tử, ta đã phản bội người. Ngài có biết ta cũng là con của cha ngài, chảy trong người huyết mạch của hoàng thất, nhưng mà từ nhỏ đến lớn lại núp dưới bóng của ngài…… Bá bá bá (Ở đây tĩnh lược mấy ngàn chữ.)”


Ngay lúc Khương Tu Thu còn đang sợ ngây người thì Phó Dương Hi đến bên cạnh Triệu Minh Khê, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô lại sát bên mình.


Khán giả dưới khán đài cười ồ.


Quả nhiên bọn họ biết đầu óc của mấy người lớp quốc tế kia đều có bệnh, diễn kịch cũng chẳng phải loại đường đường chính chính gì. Sân khấu cực kỳ hỗn loạn, ngay từ đầu tiết tấu vở kịch đã bị Phó Dương Hi làm lệch, vốn nên là hoàng tử chiến đấu với mấy con quái vật, nhưng đến giờ lại biến thành hoàng tử bị đâm chết.


Lư Vương Vĩ bị Phó Dương Hi làm cho tức giận đến sôi máu, trong trường học đang có nhiều lãnh đạo xem đó! Ông nhanh chóng đi đến hậu trường, để đọc lời thoại kết thúc.


Lời thoại cuối cùng chính là câu nói dặn dò quan trọng nhất của Phó Dương Hi: “Đến cuối cùng, công chúa lại bị công tước mang trở về lâu đài.”


Màn đỏ sân khấu từ từ buông xuống. Phó Dương Hi nắm tay Triệu Minh Khê, năm ngón tay bao bọc tay cô, nhẹ hôn lên mu bàn tay của cô một cái, cười nói: “Nàng trốn không thoát đâu.”


Lúc này, màn sân khấu ở phía sau buông xuống hoàn toàn.


Âm nhạc vang lên.


Dư vị vô tận.


Dưới khán đài, khán giả sợ ngây người, ngẫu nhiên điên cuồng hét chói tai.


Này, mẹ nó, đây là tù yêu chứ gì?! Lớp quốc tế không hổ là lớp quốc tế, thật lớn gan!


*


Minh Khê bị dẫn xuống trong hỗn loạn, chỉ biết lớp bọn họ diễn lộn xộn cuối cùng lại dành được số phiếu cao nhất toàn trường. Lớp nâng cao biểu diễn hợp xướng, quả thực yếu hơn nhiều so với lớp quốc tế. Cả đám lớp quốc tế, ngoại trừ Khương Tu Thu bị chơi một vố nên sầm mặt thì đều cười ha ha ở phía sau khán đài.


Thầy chủ nhiệm Lư Trương Vĩ tức giận đến mức muốn nổ phổi, kéo lấy Phó Dương Hi mắng một trận.


Phó Dương Hi không quan tâm, thậm chí còn ngáp một cái thật dài.


Minh Khê mặc trang phục công chúa biểu diễn trước toàn trường, có rất nhiều đàn em lớp mười một chạy ra sau hậu trường để nhìn, nhưng lại bị ánh mắt hung ác của Phó Dương Hi làm cho phải bỏ chạy.


Mọi người lau sạch vết ‘máu’ trên đạo cụ và lau cho nhau, thế mà có đàn em dám mạnh dạn đến lau cho Phó Dương Hi. Minh Khê nhìn thấy cười đến run cả người.


Dưới khán đài.


Mẹ Triệu và Triệu Trạm Hoài ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng cảm thấy nặng nề bộn bề. Bọn họ tự mua vé đến xem, Triệu Minh Khê không mời họ, còn để chỗ người thân cho người nhà họ Đổng. Bây giờ, Triệu Minh Khê rực rỡ chói mắt, một đám người vây quanh, cười nói vui vẻ, hoàn toàn không cần bọn họ nữa.


Tiếp theo vẫn còn có các tiết mục biểu diễn nữa nhưng trong lòng mẹ Triệu hụt hẫng mất mát, không còn tâm trạng để xem tiếp. Bà yếu ớt nói: “Lần trước mẹ còn nghĩ ra một cách, để nhà trường không cho Minh Khê ở trọ trong trường nữa. Nhưng nghe nói, gần đây Minh Khê đã dọn ra khỏi trường, ấy vậy mà cũng không về nhà.”


Cha Triệu lập tức nhíu mày: “Vậy bây giờ con bé ở đâu?”


Triệu Trạm Hoài nói: “Nghe nói ở trong nhà Phó Dương Hi.”


Cha Triệu nổi giận: “Vừa mới trưởng thành đã ở chung, vẫn còn đang đi học đó, cái này còn thể thống gì?!”


Tức giận thế đó nhưng hai người còn lại không tiếp lời, vẻ mặt có chút ảm đạm. Cũng phải, cha Triệu một khi đã không có trách nhiệm của một người cha thì bây giờ còn có tư cách gì mà dạy dỗ Triệu Minh Khê?


Xem Minh Khê biểu diễn xong, tiết mục còn chưa kết thúc thì người nhà họ Triệu đã rời đi. Vừa mới ra tới cổng trường, xa xa, bọn họ nhìn thấy Triệu Viên đi tới. Vẻ mặt ba người lập tức có chút cứng ngắc, bọn họ đương nhiên nhận ra Triệu Viên đã thay đổi rất nhiều.


Nhưng bây giờ đã không còn quan hệ gì với bọn họ —— Lúc trước cũng là bởi vì bọn họ động lòng trắc ẩn, không muốn đưa Triệu Viên trở về vị trí mà cô ấy nên đứng, cho nên mới tạo nên hậu quả như ngày hôm nay. Bọn họ không thể đạp lên vết xe đổ một lần nữa.


Triệu Trạm Hoài ngồi vào ghế lái, cha Triệu và mẹ Triệu cũng xoay người muốn lên xe. Nhưng lại không nghĩ tới, Triệu Viên đến nói cho bọn họ biết, bài post lúc trước là do Triệu Minh Khê đăng.


“Cô ấy muốn làm cho con, làm cho nhà họ Triệu thân bại danh liệt.” Hai mắt Triệu Viên đỏ hoe nói.


Nghe thấy lời này, đừng nói là cha Triệu và Triệu Trạm Hoài, ngay cả mẹ Triệu cũng sắp tức chết. Bà cố kiềm chế để không cho Triệu Viên một bạt tai: “Tôi thực sự đã nhìn lầm cô, vì sao cho tới bây giờ mà cô còn muốn đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Minh Khê. Không phải con bé, đó là cái người mà cô xem là bạn tốt, Ngạc Tiểu Hạ!” Người nhà họ Triệu lái xe nghênh ngang rời đi, để lại một vệt khói lớn trước mặt Triệu Viên.


Đây là lần cuối cùng Triệu Viên gặp người nhà họ Triệu.


Triệu Viên trơ mắt nhìn toàn thế giới đều vứt bỏ cô, không biết vì sao cô lại từng bước từng bước rơi xuống vị trí của ngày hôm nay. Cô nhặt hòn đá dưới đất, đau khổ ném về hướng mà xe nhà họ Triệu vừa rời đi.


*


Mấy ngày kế tiếp, Triệu Minh Khê tranh thủ lúc rảnh rỗi, vừa chuẩn bị cho trận chung kết, vừa thỉnh thoảng pha trò trêu chọc vui vẻ với Phó Dương Hi.


Trong khoảng thời gian này xảy ra hai chuyện lớn. Một là Ngạc Tiểu Hạ và Triệu Viên đánh xé nhau trong nhà vệ sinh, thiếu chút nữa bị nhà trường gọi lên. Hai là Minh Khê và Phó Dương Hi đi kiểm tra lại, chờ năm ngày nữa thì thạch cao trên chân cậu có thể tháo.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, Minh Khê nhanh chóng bước vào thời gian tập huấn cho trận chung kết. Trận chung kết này kéo dài trong vòng hai mươi lăm ngày, tham gia xong trở về chính là nghỉ đông.


Bởi vì là lớp mười hai, kỳ nghỉ đông vô cùng ngắn, tính luôn cả nghỉ tết âm lịch thì có mười ngày. Sau kỳ nghỉ tết âm lịch, mọi người lại bước vào kỳ học khẩn trương, sau đó phải thi đại học. Bởi vậy Phó Dương Hi định tranh thủ thời gian rảnh rỗi cuối cùng này để đưa khẩu trang nhỏ đi du lịch một lần, nhưng mà cậu chưa muốn tiết lộ cho Triệu Minh Khê biết.


Lần tập huấn này phải rời khỏi thành phố.


Phó Dương Hi đã tra, chỗ tập huấn của Minh Khê cách đây hai giờ tàu cao tốc.


Có thể nói là quá xa.


Hai mươi lăm ngày cũng quá lâu.


Hai người vừa mới yêu đương, vốn chưa bao giờ tách nhau lâu như vậy.


Phó Dương Hi chống nạn, nhảy bằng một chân đến cổng trường. Lúc tiễn Minh Khê lên xe buýt, hai người ôm nhau trong gió lạnh.


Phó Dương Hi dùng áo khoác lông rộng và ấm áp bao lấy Minh Khê, dùng sức ôm chặt cô, như thể muốn ấn chặt cô vào trong ngực mình. Cậu luyến tiếc, cọ cằm trên đỉnh đầu Minh Khê, nặng nề nói: “Khẩu trang nhỏ, hay là tớ đưa cậu đi.”


Bị cậu bám dính như vậy, Minh Khê cũng mềm nhũn.


“Năm ngày sau phải đi tháo thạch cao, đừng quên đó. Để Tiểu Lý vịn cậu, cậu đừng tự đi kẻo bị ngã.” Minh Khê lấy lại bình tĩnh, dặn dò.


“Ừm.”


Không biết qua bao lâu, Phó Dương Hi mới lưu luyến buông cô ra.


Trong trường có rất nhiều cặp yêu sớm, nhà trường cũng mặc kệ, không quan tâm tới chuyện này.


Chỉ là xe buýt vẫn đang đậu ở đây, Thẩm Lệ Nghiêu và mấy người khác còn đang ở trên xe nhìn. Diệp Bách nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, rồi lại nhịn không được mà kéo cửa sổ xuống, hô to: “Mau lên!”


Minh Khê xách hành lý, lên xe.


Xe buýt khởi động, Phó Dương Hi vẫn đứng im tại chỗ nhìn cô đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe buýt đâu nữa thì mới lạc lõng trở vào trong trường. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi buồn phiền khi yêu xa.


Minh Khê cũng rất khó chịu. Gần như ở trên xe, Minh Khê luôn đeo airpods mà Phó Dương Hi mua cho mình và gọi điện thoại cho cậu.


Sau khi Minh Khê tiến vào giai đoạn tập huấn, thì nhanh chóng ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, để cho việc học làm cho mình bận rộn.


Một mình Phó Dương Hi phòng không gối chiếc (?), cả ngày trên mặt đều áp suất thấp, cả đám đàn em trong lớp thấy cậu đều đi đường vòng. Quả thực Kha Thành Văn không nhìn nổi nữa.


Ngày tháo thạch cao, buổi sáng, Phó Dương Hi đi tháo thạch cao thì ngay chiều hôm đó cậu đã xin nghỉ phép, lấy một chiếc xe trong nhà của mình rồi lái lên đường cao tốc.


Minh Khê còn không biết chuyện Phó Dương Hi định tới.


Trước lúc này, cô đang luyện đề thì bỗng nhiên có người gọi cô ra ngoài. Là một người đàn ông mặc âu phục, chưa từng gặp mặt, nho nhã lễ độ nói với cô: “Cô Triệu có phải không ạ, ông chủ của tôi muốn gặp cô.”


Trong lòng Minh Khê lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm, cuối cùng cũng tới. Chẳng lẽ tình tiết giống như trong phim truyền hình, vung chín ngàn vạn để cô rời khỏi cháu trai của ông ấy? Vậy cô nhận hay không nhận nha?


Đại khái Minh Khê đã chuẩn bị xong tâm lý từ trước, đến lúc ngày này tới thật thì cô cũng không hoang mang, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Cô bảo người đàn ông mặc âu phục chờ một chút. Cô đi vào thu dọn cặp sách, xin phép thầy tập huấn rồi đi theo ông ấy.


Người đàn ông mặc âu phục dẫn Minh Khê tới một nhà hàng Nhật tư nhân, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì cũng đã biết giá không rẻ, phía trước có cả một hàng xe limousine đậu.


Thấy cô do dự không đi vào, người đàn ông kia còn rất lễ phép cười nói: “Yên tâm đi cô Triệu, sẽ không có chuyện bắt cóc gì đâu. Nếu cô không yên tâm thì có thể chụp vài tấm ảnh, rồi gửi cho bạn của cô.”